Trảm Xuân

Chương 18

Chỉ trong nháy mắt thế thôi, dù họ có bị kèm hai bên cũng không đi được bao xa. Y Xuân quan sát chung quanh một lượt, bỗng thấy trước ngõ vào vườn có một cây châm mảnh đang cắm dưới đất, đầu châm hướng vào Trữ Anh viên. Đấy là ám khí mà Yến Vu Phi dùng. Nàng lập tức vọt vào khu vườn. Trữ Anh viên trồng vô số anh đào, bấy giờ vừa đến mùa nở rộ, như khói mây lại tựa ráng chiều, làm người ta hoa mắt. Truyền rằng khu vườn này vốn là hậu viện của một nhà giàu nào đó, về sau gia cảnh lụn bại đã bán cho kẻ khác, vài lần sang tay, giờ đã trở thành một mảnh đất công cộng. Trong vườn có những tửu lâu, trà quán do các thương gia khác nhau tự mở, không ai phạm ai. Song lại do giá cả đắt đỏ, dù vào đúng độ hoa anh đào nở rộ cũng ít có ai vào đây đốt tiền. Y Xuân nhanh chóng bị lạc giữa rừng đào nở rộ, lạc đến rối tinh rối mù, hoàn toàn chẳng biết nên chạy hướng nào. Quanh quẩn lung tung vài vòng, bỗng phát hiện một mảnh y phục bị xé dưới gốc cây, nàng nhặt lên sờ thử, là vải thô.Màu sắc và chất liệu đấy không khác gì so với quần áo mà Dương Thận đang mặc trên người, tên nhóc ấy luôn thận trọng, hẳn là để lại ký hiệu cho nàng. Quả nhiên khi quan sát xung quanh, nàng cũng tìm được một mảnh vải thô y như thế dưới một gốc cây khác. Gánh nặng trong lòng Y Xuân buông lỏng, chạy như bay theo hướng ký hiệu mà Dương Thận để lại, chưa đến một khắc chợt thấy trước mắt sáng sủa rộng rãi, thật đã ra khỏi rừng đào, đối diện là một sườn đất gồ thoai thoải. Trên đấy có một căn gác bằng trúc, ngoại bào trắng ngà trên người Yến Vu Phi rất dễ thấy, chàng ta đang tựa bên cửa sổ. Nhìn thoáng qua thì chàng ta chẳng lộ ra vẻ mặt khác thường gì cả, một tay chống cằm ngắm mông lung cảnh sắc ngoài cửa sổ, bỗng thấy Y Xuân đang vẫy tay về phía mình, gã chẳng những không nhúc nhích, trái lại còn quay đầu sang hướng khác. Y Xuân ngẩn người một chốc, nhìn trái ngó phải, xác định đây hẳn là trà quán của một người nào đó, vì gần đấy có tốp năm tốp ba du khách đang thưởng hoa, dưới căn gác bằng trúc hãy còn bày vài bộ bàn ghế cho người ta nghỉ ngơi uống trà. Nàng cởi nón tre ra, trực tiếp đẩy cửa vào trà quán, tiểu nhị nhiệt tình tiến đến chào hỏi, nàng nói: “Ta muốn lên lầu hai.” Tiểu nhị rất khó xử: “Cô nương, lầu hai được người ta bao rồi, phiền cô ngồi dưới lầu một, được không ạ?” Nàng tỏ vẻ không nghe thấy, vừa nhấc chân đã xông thẳng lên lầu, tiểu nhị vội vã gọi to vài tiếng, chỉ nghe trên lầu truyền đến một loạt tiếng bước chân nặng trĩu như muốn giẫm sụp căn gác trúc mỏng manh, bất thình lình dừng ở cửa cầu thang. Y Xuân ngẩng đầu nhìn, tim đánh thịch một cái, chần chừ rồi ngừng lại. Trên cầu thang là một tráng hán tựa tháp sắt đang đứng, không, có lẽ phải ví hắn ta với người khổng lồ mới đúng. Tiết trời vẫn chưa hoàn toàn chuyển sang oi bức, hắn lại chỉ mặc một chiếc quần mỏng, phần thân trên lộ ra bắp thịt cuồn cuộn, y như một khối sắt đáng sợ. Y Xuân đoán rằng có bốn người cỡ mình cũng chưa hẳn sẽ chống lại được một kẻ như vậy, nhác thấy người nọ cầm một cây rìu to ra vẻ muốn chém đến đây, hảo nữ không sợ thiệt trước mắt(1), nhanh chân trốn chạy mới là quan trọng. (1): biến tấu từ câu “hảo hán không sợ thiệt trước mắt”, có ý từa tựa “quân tử báo thù mười năm chưa muộn”. Nàng lẩn xuống lầu, như một cơn gió mà chạy khỏi trà quán, thoáng nghe phía trên có một giọng nói lạnh tanh buông xuống: “Là nha đầu kia à? Giết nó.” Tiếng bước chân nặng nề vang lên sau lưng, Y Xuân hoảng hồn đến nỗi tóc dựng đứng cả, gượng gạo ngoái đầu nhìn lại, tên khổng lồ kia quả nhiên đang cầm rìu đuổi theo nàng. Thân hình hắn cao lớn kềnh càng nhưng khi đã chạy thì lại rất nhanh, Y Xuân cảm thấy mình từa tựa một chú gà con, gần như sắp bị diều hâu bắt nuốt sống. Nàng xông trái lao phải trong rừng anh đào nhờ thân hình nhỏ nhắn nhẹ nhàng, nhất thời tên khổng lồ kia đành chịu thua, chỉ có thể bám theo sau. Rốt cuộc Y Xuân đã hiểu tại sao ba người kia mất tăm hơi trong phút chốc, nếu như bị gã tráng hán này tóm được, phỏng chừng có thêm mười người nữa cũng chẳng đối phó nổi, tất thảy sẽ bị hắn đánh ngất rồi lôi đi. Mắt thấy phía trước có một gốc anh đào vô cùng to cao, nàng vọt một cái trèo thẳng lên như mèo, ôm lấy cành cao nhất, giấu người vào tán hoa anh đào, chẳng dám nhúc nhích. Tiếng chân nặng trĩu chậm rãi đến gần, nàng ngừng thở, mắt trợn tròn, cả người căng cứng đến phát đau. Dưới tán cây bỗng truyền lên một hồi oanh thanh yến ngữ(2), hẳn là du khách bình thường đến nghỉ ngơi thưởng thức. (2): tiếng nói thanh thoát rít rít. Y Xuân thoáng nhô đầu ra, định nhắc bọn họ chạy trốn trước, bị tên khổng lồ kia đẩy một phát hay đập một cú bằng rìu thì chả phải chuyện đùa nữa. Nhác thấy dưới tán cây bày một chiếc ghế dựa, phía trên có trải một tấm đệm gấm mềm mại. Trên đệm gấm là một nam tử trẻ tuổi vận trường bào tím nhạt nửa nằm nửa ngủ, dung mạo tựa mĩ ngọc, vẻ mặt thánh khiết thiện lương, đích thị là vị Thư Tuyển đã lâu không gặp kia. Xung quanh ghế dựa bị một nhóm cô nương bao vây, hỉ hả thất chủy bát thiệt(3) trò chuyện với hắn. (3): tranh nhau mà nói. “Thư công tử nói chuyện dí dỏm biết bao. Đúng rồi, chàng vẫn chưa tiết lộ rằng mình ngụ ở đâu đó nha?” Một cô gái mặt tròn nào đó thẹn thùng hỏi hắn. Thư Tuyển nhắm mắt lại, thanh âm nhàn nhạt: “Hỏi được nhà ở đâu rồi, phải chăng định hỏi tiếp rằng có vợ chưa không? Hỏi có vợ chưa rồi, hẳn sẽ hỏi ta bao nhiêu tuổi. Hỏi tuổi xong lại hỏi phụ mẫu cao đường, cuối cùng có phải định hỏi luôn rốt cuộc nhà ta có bao nhiêu tiền không? Các người biết phiền không vậy?” Quá rõ rồi, hắn đang ở trạng thái mất kiên nhẫn, hơn thế nữa, là rất bực mình. Tiếc rằng gương mặt kia vừa dịu dàng vừa hiền lành, thần sắc rành rành là rất cáu kỉnh, song trong mắt mọi người lại biến thành vẻ ngượng ngùng khoan dung, thế nên tất cả cứ nghĩ hắn đang đùa, bật cười ríu ra ríu rít. “Thư công tử đang đợi người ở đây ư, đã lâu thế mà người nọ vẫn chưa đến, hẳn là một vị cô nương cao ngạo rồi?” Các cô gái ngây thơ nhiệt tình không nhận ra sắc mặt, cứ tiếp tục hỏi. Thư Tuyển lạnh nhạt nói: “Liên quan gì đến cô, các người phiền muốn chết, tránh xa ra đi!” Chúng nữ cho rằng hắn đang xấu hổ, cười đến càng vui vẻ. “Hẳn là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, bằng không sao dám để người như công tử đây đợi chờ lâu đến vậy.” Có giọng nói ai đó hơi chua, vừa ước ao, vừa ghen ghét. Đám tam cô lục bà(4) này, thực chẳng yên thân. Thư Tuyển mở mắt ra, định nổi cơn thịnh nộ đuổi bọn họ đi. Lần nào cũng vậy, hắn mà ở một mình bên ngoài là đám nữ nhân này lại dính sát vào người, hắn có nói chuyện khó nghe đến như nào cũng vô dụng, phiền chết được. (4): một đám các bà các cô. Bỗng có một tên khổng lồ để trần nửa người bước ra từ rừng đào, tay hãy còn cầm một cây rìu to hơn cả bắp đùi của người bình thường, sát khí ầm ầm đứng đối diện họ. Chúng nữ thoáng cái đã im bặt, kinh hoàng đứng phắt dậy. “Có thấy một con nhóc giả trai chạy qua không?” Giọng tên khổng lồ ồm ồm, lạnh lùng hỏi. Thư Tuyển chống đầu, uể oải nói: “Gần đây có trào lưu nữ phẫn nam trang, đầy đường toàn gái giả trai thôi. Người ngươi hỏi là ai?” “Tuổi chừng mười lăm mười sáu, đội nón tre, người dắt bội kiếm, dáng gầy.” “Người như thế thì mỗi ngày cứ thò tay ra đường là đã vốc được một nắm, ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai. Tự tìm đi.” Thư Tuyển đáp vô cùng lồi lõm. “Thư công tử…” Có cô gái bị lá gan to của hắn tác động, gò má ửng đỏ. “Câm hết cho ta, cút đi.” Hắn đau đầu xoa ấn đường, miệng phun lời thô tục. Toàn thể chúng nữ cảm động, đồng loạt chắn trước người hắn, nói: “Công tử lo lắng cho chúng em, sợ kẻ này làm tổn thương chúng em nên chẳng ngại trở mặt đuổi người, nếu chúng em không thấu tỏ nỗi lòng ấy thì chẳng phải đã phụ tấm chân tình sâu nặng của công tử ư. Tên hán tử thô lỗ kia, còn không mau rời đi! Muốn ầm ĩ trước mặt mọi người trong vườn này sao?” Thư Tuyển dứt khoát vươn người ngồi dậy, thở dài: “Các người không cút, ta tự cút vậy.” Hắn nói đi là đi, phất tay áo chẳng lưu luyến gì. “Chạy đi đâu?!” Tên khổng lồ tức giận bởi hắn ngạo mạn vô lễ, đưa tay định bắt hắn. Chúng nữ đồng loạt bổ nhào lên, người ôm tay kẻ túm quần, nhất định không để hắn ta đến gần chàng trai vừa đáng thương lại mỏng manh kia. Quả thật, tên khổng lồ tạm thời chẳng còn cách nào, dù sao cũng chả thể giết ai trước mặt mọi người được, đành phải nhẹ nhàng như quắp gà con mà kéo các cô gái ấy ra, đương trường lập tức hỗn loạn, tiếng khóc gào yểu điệu liên miên không dứt. Thư Tuyển bịt tai lại, lẩm bẩm: “Đáng đời, cho các người dại trai này.” Cuối cùng Y Xuân chẳng kềm lòng nổi, nhảy từ trên cây xuống, lạnh lùng nói: “Buông họ ra! Ta ở đây!” Thư Tuyển chỉ cảm thấy giọng nói quen tai, nhìn lại, tức khắc nhận ra đấy là Cát Y Xuân. Nàng cởi nón tre trên đầu ra vứt thẳng xuống, liền sau đó hàn quang chợt lóe, kiếm đã ra khỏi vỏ. “Ta và ngươi so chiêu.” Nàng ta quả là dõng dạc hùng hồn. Lẽ nào không nhận ra có đến mười kẻ như nàng cũng chẳng phải là đối thủ của tên quái vật này à? Thôi dẹp đi, lo chi việc vớ vẩn. Thư Tuyển tự nhủ với lòng, cất bước muốn rời khỏi đấy, song chả biết tại sao mà bản năng lại đi về phía nàng ta, thấp giọng: “Cô không có mắt à? Bản thân xông lên đòi chết hử?” Y Xuân tức giận lườm hắn: “Anh trơ tráo thật đấy! Thế mà lại để nhóm con gái kia chịu chết hộ mình!” Tuy bị mắng nhưng hắn lại chả tức giận, mắt đảo một vòng, bỗng nảy ra một sáng kiến. Y Xuân đang định xông lên đánh một trận với tên khổng lồ, chợt thấy cơ thể căng cứng, là bị người ta ôm từ phía sau. Thư Tuyển ôm eo, đặt cằm lên vai nàng, mỉm cười nói: “Chao ôi! Cuối cùng em đã đến, ta chờ em lâu lắm đấy. Tới đây nào, chúng ta tìm chỗ nào đó yên tĩnh tâm sự đàng hoàng đi.” “Anh nói gì…” Miệng Y Xuân bỗng bị hắn bụm lại, Thư Tuyển nửa ôm nửa kéo, lôi nàng lùi bước, mặt khác thấp giọng bên tai nàng: “Nha đầu thối, dụ hắn đến nơi không có ai rồi bàn tiếp, chẳng phải không muốn đám tam cô lục bà này bị liên lụy à?” Ánh mắt Y Xuân nhất thời sáng ngời, Thư Tuyển buông tay ra, nhíu mày nói: “Trên người toàn là mùi mồ hôi thối hoắc, cô không thay y phục à?” Nàng nổi giận: “Một gã nam nhân thơm phức mới thấy gớm ấy!” Lúc họ đang trò chuyện, tên khổng lồ đã thoát khỏi chúng nữ, cầm rìu đuổi theo. Thư Tuyển siết chặt lấy tay nàng: “Chạy mau!” Y Xuân bất giác theo hắn chạy như bay trong rừng anh đào, trước mắt chỉ thấy mỗi chiếc áo choàng màu tím nhạt của ai đó bay phất phơ, chợt hoa đào rụng rơi đẹp tựa một cơn mưa màu hồng, trông như một bức tranh vẽ động. Chúng nữ thấy người mà vị công tử xinh đẹp dịu dàng này chờ đợi lại là một cô nhóc có dung mạo xấu xí, không khỏi rơi một tràng nước mắt chua xót. Thói đời nay, đúng là hoa tươi mãi bị cắm trên bãi phân trâu mà. “Sao lại đụng chạm với con quái vật kia vậy?” Thư Tuyển vừa chạy vừa hỏi nàng. Y Xuân thành thành thật thật kể lại những chuyện đã xảy ra một lần, nói đến mức khiến hắn lắc đầu liên tục: “Ta tưởng cô giả ngốc, chẳng ngờ là ngu thật. Ơn của Yến Vu Phi sao có thể nợ tùy tiện chứ, coi chừng sau này đến cả xương cũng bị gã ta ăn sạch.” Y Xuân lại chẳng để ý tí nào: “Chả phải ta đang trả cho gã ta đấy thôi.” Thư Tuyển vẫn lắc đầu, không nói nữa. Tên khổng lồ kia vẫn đang đuổi sít sao sau lưng, khổ người hắn ta kềnh càng, cành lá của cây anh đào lại thấp, cứ đập vào mặt lại rất đau, hắn ta bắt đầu nổi giận, giơ rìu lên xoay tròn rồi phóng đi. Họ nhảy tách ra theo hai hướng tương phản nhau, đều cảm thấy gần sát mặt mình thốc đến tiếng gió sắc bén, ập vào khiến da mặt nhức nhối hồi lâu, liền sau đó là một tiếng “Phập” lớn, rìu cắm ngập vào đất, dễ đến tận vài thước. Thật chẳng thể tưởng tượng nổi nếu bị cây rìu này chém phải sẽ có mùi vị gì. Thư Tuyển hô một tiếng: “Này, có ám khí không?” Y Xuân lắc lắc đầu, nàng và Dương Thận đều chỉ học kiếm pháp, chả biết gì về các loại ám khí này nọ. Thư Tuyển bất đắc dĩ lục lọi người mình, hôm nay hắn ra ngoài gặp người ta, không tính đến việc phải đánh nhau với kẻ khác trong này, chẳng chuẩn bị gì cả. Hắn nhìn xung quanh, đành phải nhặt vài hòn đá nhỏ dưới đất lên, ước chừng trên tay, ngẩng đầu mỉm cười với tên khổng lồ kia: “Cẩn thận ám khí.” Dứt lời liền không chờ hắn ta phản ứng, hắn tung một hòn đá bay thẳng về phía mặt của tên khổng lồ ấy, bị hắn ta dễ dàng đón được. Tên khổng lồ cười trào phúng: “Đây là ám khí?” Thư Tuyển bỗng lộ ra biểu tình hơi kinh ngạc, nhìn ra phía sau lưng hắn ta, hoảng hốt hỏi: “Ấy, sao anh lại đến đây?” Cái chiêu gạt người bé tí này, người có kinh nghiệm một chút sẽ không mắc mưu. Tên khổng lồ đến cả mí mắt cũng chẳng thèm nhúc nhích, xông thẳng đến chỗ Thư Tuyển. Ai ngờ phía sau rì rào vài tiếng, quả thực như có người rẽ lá đi tới nơi này. Tên khổng lồ vừa đột ngột ngoái đầu lại đã thấy sau lưng trống rỗng chẳng một ai, chỉ có một hòn đá nhỏ lăn lốc ở ven đường, lòng biết đã mắc mưu hắn, định xoay người dạy dỗ một trận cho bõ thì mấy yếu huyệt sau lưng bỗng bị điểm cả, nhất thời cứng người tại chỗ, chẳng thể cử động. Thư Tuyển mỉm cười ném đá đi rồi bước đến: “Ta đã sớm nhắc ngươi nên cẩn thận ám khí mà.”