Trạm Trung Chuyển Tử Vong
Chương 8 : Rối gỗ kéo dây – 7
Sáng ngày hôm sau, Nghiêm Dương gọi điện thoại hỏi Nhâm Lê có rảnh không.
Nhâm Lê nói có.
Sau đó Nghiêm Dương nói, vậy chúng ta gặp nhau ở quán cà phê bên cạnh cục cảnh sát đi.
Khi Nhâm Lê đến, thấy Nghiêm Dương đang lười nhác uống Blue Mountain.
Nghiêm Dương nhìn thấy Nhâm Lê, ngoắc tay ý bảo cậu lại đây, sau đó gọi một cốc sữa.
Nhâm Lê ỉu xìu ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Làm sao vậy?”
Khi Nghiêm Dương gọi điện thoại đã phát hiện giọng của Nhâm Lê đặc biệt nặng nề, bộ dáng ỉu xìu.
“Ai……”
Nhâm Lê thở dài một tiếng:
“Hôm qua lúc tôi thi pháp thì bị dì út phát hiện.”
Nghiêm Dương cho vào trong cốc sữa của Nhâm Lê chút đường, ngoáy đều, đưa sữa cho Nhâm Lê:
“Loại người giống như cậu, không phải hẳn là đều chung một gia tộc, phát hiện thì làm sao?”
Nhâm Lê cúi đầu, tiếp tục ngoáy sữa:
“Nói như vậy là đúng rồi, nhưng tôi và dì út không giống nhau. Nghe nói bà ấy ở trong nhà là người có thiên phú cao nhất, linh lực cũng cực mạnh. Nhưng là không biết vì sao, bà đặc biệt phản cảm với linh lực của mình cùng với trách nhiệm của gia tộc, tôi là được dì út nuôi lớn, bà ấy không hy vọng tôi tiếp xúc với những thứ này.”
Nghiêm Dương trầm mặt, suy nghĩ một hồi, nói:
“Vậy tình huống bây giờ là thế nào?”
Nhâm Lê lại thở dài, uống một ngụm sữa, khóe miệng còn vương một chút sữa:
“Bà ấy che linh lực của tôi lại, nhưng anh cũng đừng lo lắng, những gì nên hỏi tôi đã hỏi được rõ ràng rồi.”
Nghiêm Dương đưa tay lau đi sữa vương bên khóe miệng Nhâm Lê:
“Có biện pháp khôi phục sao?”
Nhâm Lê bị động tác của Nghiêm Dương làm cho hoảng sợ, đầu óc cũng mất khả năng tự hỏi:
“Cái gì?”
Nghiêm Dương nhìn Nhâm Lê kích động, cười cười:
“Tôi là nói, linh lực của cậu có cách khôi phục sao?”
Nhâm Lê tim đập bình bịch, nơi bị Nghiêm Dương chạm vào không kìm được nóng lên:
“Ông cụ hẳn là có cách. Đúng rồi, trong đoàn kịch rối kia có phải có một người phụ nữ bị thần kinh không?”
Nghiêm Dương nhìn thấy Nhâm Lê không muốn nói thêm, cũng thức thời không hỏi nhiều thêm nữa:
“Muốn nói là người phụ nữ bị thần kinh, đoàn trưởng bọn họ có chút cố chấp, nhưng mà kia hẳn là cũng không tính bị thần kinh đi?”
Nhâm Lê lại uống một ngụm sữa:
“Tôi cũng không biết nữa, tiểu quỷ nói là một người phụ nữ điên, 90% là cô ấy. Đáng tiếc là linh lực của tôi bị che lại không thể giúp được cái gì, nhưng tôi có thể đi xem cùng với anh.”
Nghiêm Dương gật đầu, gọi điện thoại, sau đó cười nói với Nhâm Lê:
“Đi, chúng ta đi xem. Tôi kêu họ đứng ở bên ngoài canh chừng dùm rồi.”
Vẫn là rạp hát trước kia, chỉ là lần này Nhâm Lê theo Nghiêm Dương đi đến hậu trường.
Bởi vì xảy ra án mạng, đoàn kịch đã bị cấm biểu diễn, nhưng không biết vì sao, đoàn trưởng vẫn đang ngây ngốc ở đây.
Hậu trường cũng không có âm trầm giống như Nghiêm Dương đã tưởng tượng, ngược lại có thể gọi là đèn đóm sáng trưng. Khi Nghiêm Dương đi đến, đoàn trưởng đang rửa tay cho một con rối gỗ, nhìn thấy bọn họ đi đến, mỉm cười, điềm tĩnh mà xinh đẹp.
Nhâm Lê nhìn người con gái nhìn qua tuổi còn khá trẻ, mặc váy áo màu trắng, nghiêng đầu nghi hoặc. Không có cách nào, người này thật sự không giống một người phạm tội giết người, còn là khống chế oan hồn phạm tội giết người nữa chứ.
“Đội trưởng Nghiêm, có chuyện gì sao?”
Người kia làm xong việc trong tay rồi, quay đầu lại hỏi Nghiêm Dương, giọng nói uyển chuyển động lòng người, không thể không nói, đây là một cô gái rất hấp dẫn.
“Cô…”
Nghiêm Dương thật sự không biết phải mở miệng như thế nào, chẳng lẽ trực tiếp hỏi, người khống chế rối gỗ đi giết người có phải là cô hay không?
Nhâm Lê nhìn thấu sự khổ não của Nghiêm Dương, từ phía sau Nghiêm Dương bước ra, cười nói:
“Xin chào, tôi là Nhâm Lê.”
Gương mặt cô gái nháy mắt có chút vặn vẹo, sau đó lại khôi phục như cũ, khiến Nhâm Lê còn nghĩ nét vặn vẹo kia chỉ là lỗi giác.
“Không nghĩ tới có thể vinh hạnh gặp được tiểu công tử của nhà họ Nhâm, tôi là Khổng Chỉ.”
Khổng Chỉ mặc dù cười, nhưng ý cười này căn bản không lan đến đáy mắt.
“Khổng Chỉ…”
Nhâm Lê cúi đầu suy nghĩ, cau mày.
Khổng Chỉ không thèm bận tâm cười:
“Nhâm tiểu công tử chưa từng nghe nói đến tôi cũng rất bình thường, dù sao tiểu công tử cũng vẫn còn nhỏ.”
Nhâm Lê đột nhiên mở to hai mắt nhìn Khổng Chỉ trước mặt, sau đó vươn tay kéo Nghiêm Dương lại, không thể tin nỗi:
“Cô như thế nào vẫn còn sống? Cô không phải…”
Khổng Chỉ cười, trong nụ cười kia tràn ngập ác độc:
“Đúng vậy, tôi như thế nào còn có thể sống. Tôi như thế nào, còn có thể sống một mình trên thế gian dơ bẩn này.”
Nghiêm Dương cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn thậm chí còn không biết Khổng Chỉ là ai, còn làm cho vật nhỏ nhà mình khẩn trương như vậy.
“Một khi đã như vậy, cô vì cái gì vẫn còn sống?”
Nghiêm Dương quay lại ôm Nhâm Lê, thản nhiên nói.
Ánh mắt Khổng Chỉ kinh ngạc nhìn Nghiêm Dương, không rõ người thường này vì cái gì lại đột nhiên lên tiếng. Mà khi cô nhìn thấy Nghiêm Dương cùng Nhâm Lê nắm tay nhau, liền như hiểu được cái gì đó, cúi thấp đầu, sau đó lại ngẩng lên:
“Vì mấy đứa nhỏ đáng yêu này……bọn chúng còn nhỏ như vậy, đáng thương như vậy, tôi như thế nào nhẫn tâm bỏ lại bọn chúng đâu?”
“Không phải như thế, cô chỉ là vì muốn thỏa mãn ham muốn giết chóc không ngừng của cô, cô là đang hại bọn họ!”
Nhâm Lê lạnh lùng nói.
Khổng Chỉ dịu dàng vuốt ve một con rối gỗ bên cạnh, rối gỗ này giống như là đang đáp lại cô, bật cười khanh khách:
“Nhâm tiểu công tử, lời này của cậu cũng không đúng, cậu xem, tôi yêu những đứa con của tôi như vậy, như thế nào lại nhẫn tâm hại bọn chúng?”
Nhâm Lê chớp chớp mắt, gương mặt búp bê lộ ra một chút không đành lòng:
“Bọn chúng không phải con của cô, con của cô đã sớm mất rồi.”
“Không!”
Giọng nói của Khổng Chỉ đột nhiên trở nên the thé, đôi mắt nguyên bản xinh đẹp như chứa đầy nước trở nên đỏ bừng. Những lời này của Nhâm Lê giống như chú ngữ gì đó, đánh thẳng vào điểm yếu của Khổng Chỉ:
“Bọn chúng là con của tôi, cậu nhìn xem, cậu nhìn xem, bọn chúng sẽ nói sẽ cười, là đứa bé đáng yêu cỡ nào chứ…”
Nhâm Lê như đang thở dài, lẳng lặng rút một tập báo từ trong túi ra. Nghiêm Dương liếc mắt một cái, đó là một tập báo đã cũ, tiêu đề đều nói về một tai nạn xe cộ.
“Ông bảo tôi mang theo thứ này, tôi lúc đầu không biết là vì cái gì, hiện tại cuối cùng cũng đã biết. Khổng Chỉ, đừng hại người nữa, vì em trai cô tích chút đức đi.”
Nhâm Lê buông tay Nghiêm Dương ra, chậm rãi đi lên phía trước, đưa tập báo đến tay Khổng Chỉ.
Khổng Chỉ giống như là phải chịu một lực hấp dẫn không thể kháng cự, chậm rãi buông tay đang nắm tay rối gỗ ra, run rẩy nhận lấy tập báo kia.
Nghiêm Dương ở một bên nhìn xem mà kinh hãi, rất sợ Khổng Chỉ kích động một cái sẽ đánh gục thân thể nhỏ nhắn của Nhâm Lê.
Khổng Chỉ nhìn tập báo, trong mắt tràn đầy không thể tin, lẩm bẩm:
“Đây không phải là sự thật……đây không phải là sự thật……”
Nhâm Lê cắn cắn môi:
“Cô không tin tôi, chẳng lẽ cũng không tin những tòa soạn báo này sao?”
Nhâm Lê nhìn ánh mắt Khổng Chỉ dần trở nên điên cuồng, lại nói:
“Em trai cô hiện tại đã tốt lắm, đã thoát khỏi bóng ma của tai nạn xe cộ kia, hiện tại đang ở nhà của cha mẹ cô. Thực ra đã qua nhiều năm như vậy, cha mẹ của cô luôn luôn tìm kiếm hai chị em cô, chưa bao giờ buông tay.”
Nghe được lời nói của Nhâm Lê, Khổng Chỉ dần dần bình tĩnh lại:
“Cậu nói, bọn họ luôn luôn đi tìm tôi cùng A Liễu?”
Nhâm Lê gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Nếu vậy, bọn họ lúc trước vì sao phải vứt bỏ chúng tôi?”
Khổng Chỉ giống như một đứa nhỏ, vội vàng nghĩ muốn nhanh có được đáp án.
“Việc làm ăn của bọn họ lúc trước xảy ra vấn đề, phải tránh né kẻ thù, lại sợ ngoài ý muốn sẽ hại đến các người. Vì thế mới đem các người gửi nuôi ở nhà bảo mẫu, nhưng là bảo mẫu chăm sóc các người, khi ra ngoài mua thức ăn thì bệnh tim tái phát đột ngột…”
Nhâm Lê không nói thêm gì nữa.
Khổng Chỉ im lặng, lại nhìn đến đám báo chí kia, sau đó cười thỏa mãn:
“Cảm ơn cậu.”
Nhâm Lê gật đầu, không nói gì nữa.
Khổng Chỉ đặt tập báo sang một bên, nhìn đám rối gỗ phía sau, cười vô cùng dịu dàng:
“Các con, cùng mẹ đi được không? Chúng ta đi tìm anh trai của các con……”
Một lát sau, giống như là đã có được câu trả lời thỏa đáng, Khổng Chỉ gật gật đầu rồi nhìn sang Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương, cười điềm tĩnh lại vô cùng xinh đẹp:
“Cảm ơn các cậu, chúc các cậu hạnh phúc.”
Tiếp đó, chậm rãi ngã xuống. Rối gỗ ở phía sau cô giống như là mất đi linh hồn, trong khoảnh khắc trở nên bình thường, không còn sống động như trước nữa.
Nhâm Lê nhìn Nghiêm Dương:
“Cô ấy đi rồi, chủ nhân của thân thể này đại khái cũng đã điên.”
Nghiêm Dương còn chưa thoát khỏi những lời nói ly kỳ nhưng lại đúng vô cùng của cậu, kinh ngạc nói:
“Như vậy là xong rồi?”
Nhâm Lê do dự nói:
“Thực ra, Khổng Chỉ cũng là người tốt, chẳng qua chỉ là một người đáng thương mà thôi.”
Nghiêm Dương cầm lên một tờ báo, phía trên viết:
Theo tòa báo Xã Trường: một góa phụ ở trên đường cao tốc xảy ra tai nạn, phóng viên Khổng Chỉ cùng đứa bé tử vong lập tức. Trước đó, Khổng Chỉ sau lễ tang của chồng thì thần chí trở nên hoảng hốt, trên đường cao tốc gây ra tai nạn xe cộ, đứa con nhỏ ba tuổi của Khổng Chỉ tử vong tại chỗ, người sống sót Khổng Liễu đang được cấp cứu…
“Khổng Chỉ lúc còn rất nhỏ thì trong nhà gặp chuyện không may, cô ấy cùng em trai được gửi nuôi ở nhà bảo mẫu. Bảo mẫu một hôm bị tái phát bệnh tim không kịp trở về, Khổng Chỉ liền cho rằng mình cùng em trai bị vứt bỏ, một mình nuôi em trai lớn lên. Sau đó gặp được chồng của cô ấy, vợ chồng hai người tình cảm tốt lắm, đứa nhỏ cũng khỏe mạnh đáng yêu, việc học của em trai cũng tốt đẹp. Ai ngờ, có một ngày chồng cô ấy khi về nhà gặp cướp, bất hạnh bỏ mình. Cô ấy hoảng hốt gây ra tai nạn xe cộ, đứa bé cũng mất. Cô ấy giết người như vậy, kỳ thực là đem những đứa bé đã chết này thành con của mình, những đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ liền cho rằng đó là mẹ của mình……”
—— Rối gỗ kéo dây – Kết thúc ——
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
9 chương
121 chương
58 chương
133 chương
11 chương
190 chương