Bỏ nhà đi bụi Trình Ái Nhứ đã mười lăm tuổi, đã đến độ tuổi của thời kì nổi loạn. Bởi vì nữ sinh cùng lớp mà nhóc để ý đã đáp ứng làm bạn gái của một nam sinh khác, tâm tình hiện tại của nhóc đang rất buồn bực. Mấy chuyện yêu đương khiến cho cậu thiếu niên này buồn rầu nói không nên lời! Về đến nhà lại nhìn thấy hai lão ba cả ngày dính cùng một chỗ hết hôn nhẹ rồi làm đủ trò thân mật, tâm tình của Ái Nhứ tiếp tục hạ nhanh chóng như áp suất thấp. “Ai……!” Ngồi trên sô pha trong phòng khách mà thở dài, Ái Nhứ đang cực kì thương tâm vì tình cảm đầu đời còn chưa kịp thành hình đã sụp đổ cái rụp. Vì sao nhỏ nữ sinh kia lại không có con mắt nhìn người như vậy chứ! Nghĩ đến tên nam sinh giành đươc cô gái của mình, dáng người đâu có cao hơn mình đâu, khuôn mặt cũng chẳng đẹp trai bằng mình, tính cách cũng không tốt như mình…… Vì sao?! Cô ấy lại chọn thằng đó?!…… Vì sao một người nam sinh tốt như mình lại không chiếm được tình cảm của nữ sinh chứ……! Một đống vấn đề lớn không có lời giải đáp, Ái Nhứ ngồi nhăn mày phiền não . Rất muốn hỏi xem lão ba và cha chuyện này nên giải quyết thế nào, nhưng…… lão ba là người đàn ông tốt như vậy sao lại có kinh nghiệm thất tình được?! Khẳng định theo đuổi ai liền thành công ngay; mà cha…… nam nhân như vậy cũng không thể nào thất tình được! Ngoại trừ ba ba ra, chưa từng thấy cha để ý tới bất kì ai nữa. Huống chi, thứ mà mình muốn biết là kinh nghiệm theo đuổi nữ sinh, hai người bọn họ…… có từng theo đuổi nữ sinh sao……?! Trình Ái Nhứ đang lâm vào trầm tư đột nhiên bị ai đó đạp đạp mấy cái, vừa ngẩng đầu đã thấy lão cha đẹp trai đến mức chết người nhưng cá tính cũng khó chịu đến mức chết người của mình. “Tiểu Ái, về phòng làm bài tập đi, cha và ba con muốn xem TV.” Hà Nhứ trừng mắt nhìn con, mỗi ngày xem TV là thời gian ở nhà cùng Trình An mà cậu thích nhất. Có đồ ăn vặt để ăn, có phim hành động giật gân mới thuê để coi, còn có tình nhân tri kỷ để thoải mái ôm ấp…… Hà Nhứ thích cuộc sống như vậy. “Không! Con còn muốn xem phim hoạt hình mà!” Ái Nhứ dứt khoát ngã người lên sôpha chiếm giữ vị trí, mỗi lần cha cùng lão ba xem TV đều cứ hôn qua hôn lại, nội dung phim trên màn hình căn bản chẳng vào mắt bọn họ đươc bao nhiêu. Cả ngày đều dính cùng một chỗ, hai người kia quá buồn nôn rồi nha! Hà Nhứ cũng không chịu yếu thế ngồi vào ghế sôpha, đá cơ thể lười biếng của Ái Nhứ qua một bên. Buồn cười! Chuyện mình muốn làm sao có thể để thằng con phá hư cho được. “Bây giờ đã bảy giờ rưỡi, hết phim hoạt hình rồi! Đi đi đi! Mau tránh ra đừng làm vướng tay vướng chân!” Làm sao cũng không chịu tránh đi, Hà Nhứ dứt khoát giơ chân đạp Ái Nhứ cái nữa. Vừa phải chiếm giữ sôpha vừa phải tránh né cái chân của Hà Nhứ, Ái Nhứ liếc mắt xem thường, bĩu môi nói. “Con nói hai người cũng đừng có quá đang, muốn hôn thắm thiết kiểu nào thì hai người trực tiếp làm ở trong phòng mình không phải tốt rồi sao, tại sao còn cố tình làm ngay chỗ công cộng như phòng khách cho người ta xem nữa! Hai người có bao giờ suy nghĩ cho tâm lý thiếu niên đang trong giai đoạn trưởng thành của con không a! Thật là!” Mình vừa mới thất tình mà! Nhìn người khác ngay trước mắt mình nùng tình mật ý, nhóc chịu không nổi loại kích thích này đâu. Hai lão cha này rốt cuộc có hiểu rằng tâm lý thiếu niên yếu ớt mẫn cảm lắm không a! Hà Nhứ không vui, thằng nhóc này! Càng lớn càng không đáng yêu! Giờ thì còn biết nói tay đôi với mình, còn dám dùng ánh mắt xem thường nhìn mình nữa……! Hơn nữa hiện tại vóc dáng nó đã lớn, đánh không nổi đâu nha…… Càng nhìn càng không đáng yêu! Vẫn là Ái Nhứ như trước đây mới dễ chọc hơn! “Con không có cửa lo chúng ta thân thiết ở đâu, kêu con về phòng thì con phải về phòng ngay, dài dòng cái gì. Mỗi ngày vóc dáng đều dài thêm, cảm cúm cũng không bị, cha thấy con là khỏe mạnh quá rồi đó. Mau tránh ra, không được cản trở cha coi TV.” “Cha coi TV?! Cho con xin! Cha không phải phim nào cũng phải xem ba, bốn lần mới biết được nội dung sao?! Nhưng nhớ cũng chẳng nhớ được đầy đủ, ngay cả tên nhân vật chính cha còn nhớ lầm nữa, xem cái kiểu gì vậy a! Cha xem TV chỉ tổ lãng phí tài nguyên điện năng quốc gia thôi!…… Oa! Nhẹ tay chút có được không! Con là con của cha mà, đánh hỏng con rồi cha biết lấy ai bù vô!” Bị con mình bươi móc khuyết điểm là chuyện hết sức mất mặt, Hà Nhứ có chút giận, cẳng chân đạp xuống lại tăng thêm vài phần lực. “Còn biết tôi là cha của cậu sao! Tôi tưởng cậu quên luôn rồi chứ! Có người con nào nói chuyện với cha mình kiểu đó không hả, cậu nếu không chịu nghe lời, tôi trừ tiền tiêu vặt một tháng.” Không tin chiêu này không trị được nhóc. Tiền tiêu vặt……! Bị điểm trúng tử huyệt rồi, Ái Nhứ thất bại gục đầu xuống. Quả nhiên cha đáng ghét thì vĩnh viễn cũng không thành người cha tốt được! Lấy tiền tiêu vặt để uy hiếp con, loại chuyện này mà cha cũng làm cho được. Nhìn lão ba bưng đồ ăn vặt, trái cây lên, bỏ đĩa DVD vào đầu đĩa rồi lại ngồi lên ghế sôpha, sau đó cha nhanh chóng chui vào lòng ba ba tìm một tư thế thoải mái, rồi nhìn về phía nhóc, trong mắt ghi rõ hai chữ “thắng lợi”…… Ái Nhứ thu ánh mắt về, giẫm đùng đùng đi về phòng mình. Tức giận! Tức giận tức giận tức giận! Chỉ sợ người uất ức nhất, dễ bị khinh bỉ nhất, xui xẻo nhất, bi thảm nhất, …… chính là người làm con như Trình Ái Nhứ! Ái Nhứ trong tay cầm sách giáo khoa, lỗ tai lại mơ hồ nghe thấy tiếng cười từ trong phòng khách truyền tới, tức giận nổi lên! Lão ba cùng cha căn bản là không quan tâm mình, bọn họ chỉ quan tâm lẫn nhau, mình bất quá cũng chỉ là món đồ chơi dùng để giải buồn cho cha, là thằng nhóc mà ba ba nhất thời tốt bụng lượm về, bọn họ căn bản là không cần cậu! Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng ủy khuất, Trình Ái Nhứ dùng sức lau lau mắt, cố gắng ức chế không để chảy ra những giọt nước mắt của người đàn ông. Hừ! Có gì đặc biệt hơn người đâu, mình cũng là một đứa trẻ lớn rồi, bọn họ không cần mình, mình cũng không nhất thiết phải cần bọn họ! Và cứ thế có một kế hoạch dần dần nảy sinh trong lòng Trình Ái Nhứ, Ái Nhứ âm thầm hạ quyết tâm, vào một ngày không lâu sau này, nhất định phải biến kế hoạch thành sự thật. Vì thế – Kế hoạch X bước đầu tiên: Tích trữ tiền! Kế hoạch X bước thứ hai: Tìm kiếm mục đích! Kế hoạch X bước thứ ba: Chờ đợi thời cơ! Ái Nhứ trong lòng vụng trộm cười thầm, kế hoạch này chính là – bỏ nhà đi bụi! Kế hoạch thật là vĩ đại nha! Ở trong TV từng chiếu nhiều đứa cũng bỏ nhà trốn đi, kết quả đi chưa được bao xa đã bị ba mẹ túm trở về, tổng kết đến tổng kết đi, Ái Nhứ cũng tổng kết ra được ba điều trên. Rất nhiều đứa nhỏ rời nhà trốn đi không có kế hoạch cũng không có mục đích, kết quả không mang theo bao nhiêu tiền, kết cục chính là khi hết tiền rồi thì không thể không cúi đầu quay trở về bên ba mẹ; nhiều đứa còn đi đến những nơi nằm trong tầm dự đoán của ba mẹ cho nên lập tức đã bị bắt về. Một vấn đề nữa chính là thời cơ! Vấn đề này cũng phải nắm cho chắc. Nếu để ba mẹ phát hiện ra manh mối mình sắp rời nhà trốn đi, vậy…… ngay cả cửa chính còn ra không được! Cho nên, Ái Nhứ tuy rằng đã nổi lên ý niệm bỏ nhà đi bụi trong đầu, nhưng nhóc vẫn án binh bất động, trải qua mỗi ngày như không có việc chi hết. Nếu hỏi Ái Nhứ vì sao phải bỏ nhà đi bụi, nhóc đương nhiên sẽ không nói mấy lời ngu xuẩn cười đau cả bụng như “Tôi đã trưởng thành, muốn ra ngoài trải nghiệm……”. Ái Nhứ nghĩ tới mục đích của mình thì rất là đắc ý. Lão ba cùng cha không coi trọng mình, tuy rằng mình không phải con trai ruột của họ, nhưng tốt xấu gì thì bọn họ cũng đã nuôi suốt năm năm. Bọn họ cũng đã là đàn ông trên ba mươi tuổi, trọng tâm cuộc sống không đặt trên mầm non tương lai như mình mà lại đặt lên người nhau…… có bậc phụ huynh nào như vậy không chứ?! Vì để cho bọn họ một bài học, mình mới quyết định rời nhà trốn đi, dù sao mình cũng sẽ không đi quá lâu cũng không đi quá xa, chỉ cần bọn họ sốt ruột, hiểu được tầm quan trọng của mình rồi thì mình sẽ về nhà ……! Lý do Ái Nhứ đi bụi cực kì đơn giản, nói trắng ra là cậu không vừa mắt hai phụ huynh của mình cứ khắng khít thân mật trong khi mình vừa mới thất tình xong! Muốn đùa giỡn cũng phải lựa chọn thời điểm, việc quan trọng là không được để cha trừ tiền tiêu vặt của mình. Ái Nhứ tiếp tục duy trì thái độ nhường nhịn đối với mấy hành vi kiêu ngạo của cha. Nhìn túi tiền dần dần đầy lên của mình, Ái Nhứ không ngừng cười thầm. Mỗi ngày sau khi tan học nhóc đều đi loanh hoanh xung quanh nhà năm kilomet để kiếm một chỗ có thể dung thân trong hai ngày. Sau khi tìm được chỗ để ở tạm thì chính là phải biết chọn đúng thời cơ! Ái Nhứ sau khi cẩn thân nghiên cứu xong, rốt cục cũng quyết định được ngày. Nhất định phải vào cuối tuần, ngày cuối tuần thì sẽ không ảnh hưởng đến bài học; phải về nhà lấy tiền cùng một ít đồ dùng chuẩn bị sẵn cho nên chỉ có thể tranh thủ tan học về nhà sớm trước ba ba và cha để lấy mấy thứ này rồi sau đó mới đi. Nói như vậy, chờ bọn họ về nhà phát hiện tờ giấy trên bàn sau đó quá sợ hãi chạy ra ngoài tìm, vậy là mục đích trốn đi của mình đã đạt thành. Hắc hắc hắc hắc! Nghĩ ra kế hoạch hoàn mỹ như vậy, Ái Nhứ phỗng mũi lên đến tận trời! Lão ba cùng cha thân ái ơi, hai người chờ coi đi! Con hai người đang muốn cho hai người một kích quan trọng đây! Rốt cục cũng đến ngày bỏ nhà đi bụi! Mới tan học là Trình Ái Nhứ đã phi hết tốc lực về nhà. Buông túi sách, đem sách vở bên trong bỏ hết lên giường, sau đó bỏ vào thứ quan trọng trước nhất – túi tiền lẻ đầy ụ, sau đó lại nhét vào một cái áo khoát, tuy rằng thời tiết chưa lạnh lắm, nhưng nếu không thể ở khách sạn, phải ăn ngủ trên đất trống thì nhiều quần áo vẫn tốt hơn. Đèn pin, một cây dao phòng thân chỉ để trưng cho ngầu, đồng hồ, vài quyển manga, đồ ăn vặt…… Đồ dùng chất đầy ụ cái cặp, Ái Nhứ đột nhiên nhớ ra lần trước mình tự đi bơi cũng là mang theo mấy thứ này! …… Mình là đang bỏ nhà đi bụi cơ mà……! Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, thời gian đang rất gấp, một hồi nữa là hai lão ba sẽ trở về! Ái Nhứ vội vàng lấy ra mảnh giấy đã chuẩn bị từ trước, đặt trên bàn trong phòng khách, lấy bình hoa dằn lại. Trên tờ giấy chỉ có mấy chữ đơn giản! “Ba ba, cha, con bỏ nhà ra đi! Hai người không quan tâm đến con làm con cảm thấy rất buồn. Con muốn rời khỏi nhà một vài ngày, con rất yêu quý hai người, nhưng lại cảm thấy tình yêu của hai người dành cho con quá ít. Con là một đứa trẻ rất nhạy cảm, hai người không coi trọng con nên con cảm thấy mình là một tồn tại không cần thiết. Con đi rồi, hai người không cần nhớ đến con, cũng không cần tìm con về làm chi, cứ để cho con đi đi! Sẽ nhớ hai người. Con của hai người: Ái Nhứ” Khoác balô lên vai, Ái Nhứ đẩy cửa ra. Mới ra khỏi cửa nhà được nửa bước, nhóc đột nhiên thấy khó bước tiếp. Tuy rằng mình chỉ tính bỏ nhà đi hai ngày mà thôi, nhưng từ khi mình bước vào ngôi nhà này thì chưa bao giờ ngủ qua đêm ở nơi khác. Hiện tại mình chỉ đơn giản là nhất thời giận dỗi mà bỏ nhà ra đi…… Ái Nhứ thấy có chút nản chí . Rốt cuộc là có muốn bỏ nhà ra đi hay không?! Đứng ở trước cửa, Ái Nhứ bắt đầu do dự. Kỳ thật ba ba cùng cha cũng không phải xem nhẹ mình a! Mấy năm qua, sự yêu thương của ba ba dành cho mình tuyệt đối không ít hơn so với người khác, hơn nữa ba ba còn từng vì chuyện không thể cho mình một người mụ mụ mà áy náy rất lâu. Nhớ tới mấy bạn học của mình từng nói ba ba mình tốt đến cỡ nào, khiến cho ai cũng phải nhìn mình mà cực kỳ hâm mộ, dao động trong lòng Ái Nhứ càng dữ dội hơn. Lại nói đến cha …… Trong lòng Ái Nhứ run lên một chút. Cha đối mình tốt không?! Nghiêm túc mà nói là – rất tệ! Lúc con mình sinh bệnh lại đứng trước giường châm chọc khiêu khích, còn không ngừng chọc chọc cái trán đang quay cuồng của mình; luôn tranh giành bánh ngọt với mình, còn giành cả TV nữa, nói động một chút là sẽ trừ tiền tiêu vặt của mình……! Nhưng mà, cha giúp mình dạy dỗ tất cả đám bạn học dám khi dễ mình, khi mình té gãy chân cũng là cha cõng mình chạy đến bệnh viện, nói trừ tiền tiêu vặt của mình xong sau đó cũng vẫn mua những thứ mình thích cho mình……! Cha chỉ là cái miệng không tốt thôi chứ con người lại rất tốt, tuy rằng không phải ai cũng có thể chịu được cha, nhưng mình là con, thuận theo cha mình một chút cũng đâu phải chuyện quá đáng gì! Càng nghĩ lại càng cảm thấy nản chí, ba lô trên lưng Ái Nhứ như nặng dần, ý tưởng bỏ nhà ra đi của mình thật là ngu xuẩn! Ngay tại lúc nhóc muốn quay đầu lại từ bỏ ý định này thì điện thoại không báo trước lại vang lên, Ái Nhứ bị dọa nhảy dựng lỡ tay đóng sầm cửa lại…… Sau đó nhóc phát hiện bản thân mình thứ gì cũng mang theo, chỉ là đã quên mang…… chìa khóa! Gắt gao trừng mắt với cánh cửa đã đóng sầm lại, một ngụm oán khí đầy cả cổ họng Ái Nhứ, nuốt không được mà phun cũng không xong……. Rốt cục cũng nhận rõ mình bị nhốt ở ngoài là chuyện thật trăm phần trăm, Ái Nhứ bất đắc dĩ thở dài. Muốn vào nhà thì chỉ còn nước chờ ba ba và cha trở về. Nguy hiểm nhất là nếu bọn họ hỏi một đống thứ trên lưng mình là để làm chi, mình nên trả lời thế nào?! Nghĩ nghĩ, Ái Nhứ đành phải hạ quyết tâm, tiếp tục giữ nguyên theo kế hoạch, tiếp tục hành động bỏ nhà đi bụi. Ôm tâm tình thê lương như “tráng sĩ vừa đi hề, không biết ngày nào về”, lưng đeo ba lô to oành, Ái Nhứ sải bước — đi thôi nào! Ra đến đường lớn lại đột nhiên không biết đi về đâu. Thì ra có một mái ấm để trở về có thể khiến cho người ta cảm thấy ấm áp như vậy. Ái Nhứ mờ mịt nhìn hàng xe cộ đang phóng đi trên đường, một đứa trẻ đang không có nhà để về thì bây giờ nên đi đâu đây?! Cứ bước thẳng tới, loanh hoanh mấy vòng chỗ cửa hàng đồ chơi, nâng tay nhìn đồng hồ, bỏ nhà ra đi đã được hơn một tiếng đồng hồ, thở dài một tiếng thật lớn, thời gian sao mà chậm quá vậy, vậy hai ngày nữa làm sao mà sống đây a! Ai……! Thở dài liên tục, Ái Nhứ ủ rũ tìm một quán ăn ngồi xuống. Hiện tại ba ba cùng cha hẳn là đã phát hiện tờ giấy kia rồi đi! Bọn họ sẽ có dạng phản ứng gì đây?! Tức giận?! Hay là lo lắng chạy đi tìm mình?! Có lẽ bọn họ sẽ giận dữ sau đó quyết định không cần đứa con trai này nữa, tiếp tục thế giới ngọt ngọt ngào ngào của bọn họ, sau đó quên đi đứa con đã lưu lạc này của họ……! Không được a! Mình chỉ muốn dọa bọn họ một chút thôi mà a! Con sẽ nhanh chóng về nhà mà, đừng quên con a! Hung hăng cắn cái hamburger trong tay, Ái Nhứ trong lòng gào thét thảm thiết!…… Vẫn là ba ba làm cơm ngon nhất, hamburger quả nhiên là thực phẩm rác rưởi, một chút mùi vị cũng không có. Quay đầu nhìn bốn phía đều là ba mẹ cùng con cái, Ái Nhứ nhớ đến những lúc cùng ba ba, cha đi ăn món bánh mì mềm kẹp thêm miếng thịt ở giữa này ăn siêu ngon cơ mà…… Xem ra vấn đề nằm ở tâm tình người ăn! Con người ta có ba có mẹ ngồi chung, mình thì chỉ có một mình……! Thật đau khổ! Vội vàng nuốt nửa cái hamburger còn lại vào miệng, cầm lon Coca uống chưa hết bước nhanh ra khỏi quán thức ăn nhanh. Khí cacbon dioxide thoát ra hết trơn, chỉ còn lại thứ nước có vị ngọt, Ái Nhứ thong thả bước đi dưới ánh đèn đường. Bụng không có cảm giác ăn no, thế nhưng lại càng mong muốn được quay về nhà, trông thấy bóng dáng bận rộn của ba ba trong nhà bếp. Cha luôn dựa vào trên sô pha đọc sách hoặc là cầm điều khiển TV chỉnh kênh tới chỉnh kênh đi, thỉnh thoảng còn chạy vào phòng bếp chơi xấu, quấy rầy ba ba làm cơm. Những bữa mà cha chạy vào phòng bếp thì khẳng định đồ ăn hôm đó như bị thiếu nước, khó ăn muốn chết. Mình thì quyết chí dù thế nào cũng không thèm ăn, ba ba cùng cha thì ngược lại, cả hai cứ một miếng lại một miếng đút vào miệng đối phương, ba ba ăn có vẻ nhiều, ai kêu ba ba thương cha như báu vật làm chi! Tuy rằng mình luôn vừa ăn vừa nói “Ghê tởm muốn chết…… Buồn nôn muốn chết…… Khó coi muốn chết……!” nhưng bộ dáng hai người bọn họ thật vui vẻ, hình ảnh hai anh chàng đẹp trai chết người đút cho nhau ăn quả thật là rất đẹp …… Nói cho cùng thì đó là hai lão ba của mình, đương nhiên nhìn vẫn phải tự hào một phen! Ném lon Coca đã rỗng xuống, Ái Nhứ chán nản ngồi xổm bên bến xe nhìn dòng người và xe cộ qua lại, khiến cho bản thân mình giống như đang chờ xe, ít nhất cũng có việc để làm. Nhìn mấy chiếc xe dừng lại rồi lại chạy đi, Ái Nhứ đứng lên bỏ đi. Ngồi chờ cả nửa ngày mà không đi xe, mình cứ như thằng điên. Thầm mắng mình trong chốc lát, Ái Nhứ lại bắt đầu thở dài. Tại sao lại muốn bỏ nhà ra đi cơ chứ! Có nhà êm đẹp lại không chịu trở về mà lại đi muốn như ruồi bọ bay vèo vèo vô gia cư trên đường. Nên trở về nhà hay không?! Ý muốn về nhà đã nổi lên trong đầu thì không thể ngừng lại được. Hiện tại trở về cũng không quá muộn, cùng lắm thì bị bọn họ mắng cho một chút. Tờ giấy thì cứ nói là một trò đùa nho nhỏ, dù sao thì cũng không thoát khỏi một màn giáo huấn đâu! Bất luận là chuyện như thế nào, hai lão ba vẫn có thể tha thứ cho mình, dù sao thì mình cũng vẫn là đứa con mà họ đã nuôi suốt năm năm a! Làm sao bây giờ?! Quay về?! Hay không quay về?! Đang lúc Ái Nhứ đứng ở trên đường, tình trạng tự kỷ bước vào giai đoạn gay cấn thì, bả vai bị một người thình lình vỗ một cái. “Tiểu Ái, con sao lại ở đây mà không về nhà?!” Xoay quá, miệng Ái Nhứ lập tức há hốc. “Ba ba?!…… Ba sao lại ở chỗ này?! Ba……” Không thể nào! Đứng ở trước mắt mình lại là ba ba?! Ái Nhứ cứng ngắc trên đường, đầu óc giống như bỏ cơ thể chạy đi mất rồi . Trình An nhăn mặt nhíu mày. “Thằng nhóc này, tan học mà không về nhà, hèn gì ba gọi mấy cuộc mà không ai tiếp máy.” Nhìn thấy cái balô to oành sau lưng Ái Nhứ, Trình An tiếp tục nói: “Ba và cha con đột nhiên muốn ra rạp coi phim, không kịp về nhà để nói con biết, vốn định gọi điện thoại nói cho con biết tự làm cơm ăn, nhưng con không tiếp điện thoại. Cha nói con có thể là đã đi đâu chơi, cho nên chúng ta liền tự đi coi phim. Nha…… Cha con đang tới kìa.” Ái Nhứ nhìn theo hướng mà Trình An chỉ, quả nhiên thấy Hà Nhứ đang cầm hai ly trà sữa trân châu chạy lại gần hai người. “Tiểu Ái?! Thì ra con ra ngoài chơi a! Sớm biết con đã ra ngoài, cha và Trình An đã không gọi điện thoại, hại cha phim cũng chưa coi hết!” Tuy rằng miệng nói mấy câu oán giận, nhưng nhìn bộ dáng thoải mái uống trà sữa của Hà Nhứ có thể thấy được cậu căn quả không thèm để ý đến chuyện có xem được phim hay không. “Nói như vậy……” Ái Nhứ trong lòng dấy lên một tia hy vọng. “Hai người vẫn chưa về nhà sao?! Hai người là trực tiếp đi coi phim?!” Có phải hay không? Có phải hay không a?! “Đúng vậy! Nếu về nhà trước là không coi được phim rồi!” Hà Nhứ đáp. “A……! Phải không, hai người vẫn chưa về nhà!” Thật tốt quá! Ái Nhứ lộ ra nụ cười thật tươi. Nếu nói như vậy là bọn họ vẫn chưa xem tờ giấy kia! Thật tốt quá! Mình có thể về nhà ! Ái Nhứ vui đến mức thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Hà Nhứ liếc Ái Nhứ một cái. “Con vui như vậy làm chi?! Có phải là đã làm chuyện gì xấu không?!” “Không có không có! Tuyệt đối không có!” Lắc lắc đầu như trống bỏi, Ái Nhứ nào dám nói ra nhóc là đang bỏ nhà đi bụi chứ. “Vậy…… chúng ta cùng nhau về nhà được không?! Con cũng đói bụng rồi!” Trưng khuôn mặt tươi cười lấy lòng ba ba và cha ra, Ái Nhứ chỉ hy vọng sau khi vào cửa là có thể nhanh chóng đi tiêu hủy tờ giấy chứng minh mình ‘trốn đi’ kia. Trình An cùng Hà Nhứ thoáng nhìn nhau, tựa hồ đang trao đổi gì đó. Cuối cùng Hà Nhứ nói: “Nếu chúng ta đều cùng ở ngoài, bây giờ mới về nhà nấu cơm thì cũng trễ rồi. Cứ tìm nhà hàng ăn luôn cho rồi.” A?! Ở bên ngoài ăn?! Tức là bây giờ vẫn không thể về nhà! Ái Nhứ sờ sờ cái bụng đã chật ních hamburger và khoai tây chiên làm sao có thể đói nữa, hiện tại nhóc chỉ lo về tờ giấy kia thôi, xem ra còn phải lo lắng một trận nữa mới được. Quên đi! Dù sao cũng cùng một chỗ với hai lão ba! Đừng sợ đừng sợ! Đuổi theo hai lão ba đã đi được một đoạn, Ái Nhứ chen vào giữa hai người, giang tay ôm lấy hai cánh tay bên cạnh. Thật dễ chịu! Vẫn là ở bên cạnh hai lão ba là thoải mái nhất! Nở nụ cười yên tâm, Ái Nhứ đi theo hai ba ba chọn nhà hàng. Rốt cục cũng tìm được một nhà hàng nhìn thuận mắt với Hà Nhứ, ba người gọi không ít đồ ăn. Ái Nhứ vừa ăn vừa xem mấy chuyện mà nhóc đã quá quen trên bàn cơm. Hà Nhứ vừa lòng mãn ý ăn cơm, mà Trình An vừa lột vỏ tôm bỏ vào chén của Hà Nhứ vừa giúp cậu gắp mấy món ở xa. Luôn như vậy, ba ba đối cha chu đáo mọi lúc mọi nơi. Cha cuối cùng cũng là cầm lấy một con tôm lột vỏ chậm rì rì, sau đó chấm nước tương giơ lên trước mặt ba ba, ba ba há miệng cắn con tôm, sẵn tiện cũng cắn luôn ngón tay của cha. Cha liếc xéo ba ba một cái, ba ba thì cứ nhe răng cười; cha tiếp tục liếc ba ba cái nữa, đổi lấy ba ba nghiêng người qua hôn……! Hai người không kiêng nể gì ai cứ liếc mắt đưa tình, Ái Nhứ âm thầm cảm thấy may mắn vì bọn họ đã ngồi một khu riêng, bằng không……! Ái Nhứ cầm khăn lau lau trán. Nhưng mà, loại trường hợp này nhìn thật hạnh phúc nha! Ngơ ngác nhìn hai vị ba ba, Ái Nhứ bật thốt ra, “Ba ba, cha , hai người thật hạnh phúc nha!” Hai người kia sao lại hạnh phúc như vậy chứ?! Không cãi nhau, không đánh nhau, ngay cả chút xíu xích mích cũng không có. Mọi người đều nói “Tiểu biệt thắng tân hôn”, nhưng hai người này mỗi ngày đều giống như mới cưới…… Hơn nữa bọn họ còn là nam. Ái Nhứ không phải con nít nữa, thiếu niên mười lăm tuổi đã đủ để hiểu được đồng tính luyến ái, cũng hiểu được đồng tính luyến ái ở trong xã hội là phải né tránh mọi người, nhưng hai người trước mắt này…… không khỏi rất thái quá rồi! [“Tiểu biệt thắng tân hôn”: ý chắc là ‘vợ chồng xa nhau lâu khi gặp lại thì hạnh phúc hơn cả đêm tân hôn’] Một câu của Ái Nhứ như sét đánh giữa trời quang, hai người ba đồng thời vỗ một cái lên đầu nhóc, chẳng qua là ba ba thì nhẹ tay một chút, cha thì nặng tay một chút thôi. “Chúng ta hạnh phúc có gì không đúng!” Hà Nhứ nhếch khóe miệng như Ái Nhứ vừa nói một câu rất ngốc. “Chúng ta hạnh phúc không tốt sao?! Chẳng lẽ Tiểu Ái con cảm thấy chúng ta không nên hạnh phúc?!” Trình An nhìn Ái Nhứ nghi vấn. Hai lão ba mình hạnh phúc có gì không nên kia chứ?! Chỉ là, loại hạnh phúc này có thể duy trì bao lâu đây! Bọn họ sao có thể khẳng định sẽ yêu đối phương suốt đời đây! Ái Nhứ cảm thấy chuyện này không nên nói ra sẽ tốt hơn, hai ba ba hiện tại thực hạnh phúc là tốt rồi! Cười cười, Ái Nhứ nói: “Con không có ý gì khác, chỉ là nhìn thấy bộ dáng hai người thât hạnh phúc thôi! Hắc hắc hắc hắc!” Hà Nhứ cùng Trình An nhìn thoáng qua nhau cũng không nói gì nữa, ba người tiếp tục càn quét đồ ăn trên bàn. Ăn uống no đủ, Trình An xòe tay ra trước Hà Nhứ. “Lấy tiền ra đi! Tôi đi thanh toán !” Hà Nhứ mở to hai mắt nhìn Trình An, ba giây sau, cậu mới nói: “Tôi không mang tiền, những thứ hôm nay mua không phải đều từ tiền của cậu sao?!” “Tôi chỉ đem theo tiền trả tiền vé xem phim, mười đồng đưa cậu mua trà sữa là mấy tờ tiền mặt cuối cùng trên người tôi rồi, hôm nay tôi ngay cả thẻ ATM cũng không mang theo……!” Ái Nhứ nhìn hai lão ba đang trừng lớn mắt nhìn đối phương, sau đó, nhóc cũng cảm thấy không khí có chút không ổn!…… Không thể nào! Bọn họ hai người không ai mang tiền, còn kêu cả bàn đồ ăn…… Chẳng lẽ chúng ta hôm nay ăn bá vương cơm(ăn quỵt)?!…… Mồ hôi lạnh của Ái Nhứ bắt đầu chảy xuống. Trời ơi……! Hà Nhứ cùng Trình An còn đang trừng mắt nhìn nhau, tầm mắt Ái Nhứ bay bay đến, dừng trên cái balô to oành của mình…… Từ từ! Túi tiền lẻ của mình! Lấy túi tiền ra, Ái Nhứ nhẹ nhàng thở phào. May mắn, may mắn! Mình mang theo rất nhiều tiền! Hà Nhứ cùng Trình An cũng hiếu kỳ nhìn qua, “Oa! Tiểu Ái, con cũng thật có tiền a!…… Tốt lắm, hôm nay tiền cơm liền do con chi đi!” Hà Nhứ không chút khách khí lấy ra hai tờ tiền lớn giao cho Trình An. “Nhanh đi tính tiền!” “A……! Đó là tiền của con!” Ái Nhứ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý mà đã phải nhìn thấy những đồng tiền mình tích cực để dành bị cha lấy đi…… Thật đau lòng a! Ít nhất cũng để con nhìn chúng nó thêm một chút chứ! Tiền của con……! Không để ý tới Ái Nhứ đang đau lòng vì tiền, giải quyết xong vấn đề tiền cơm làm Hà Nhứ tâm tình rất tốt, hai tay kéo kéo người yêu và con trai. “Đi một chút đi! Bây giờ vẫn chưa muộn lắm, chúng ta đi khu vui chơi chơi chút đi!” Khu vui chơi rất gần với chỗ ăn cơm, Ái Nhứ đoán rằng cha là do nhìn thấy vòng xoay chọc trời kia mới nảy ra ý tưởng đến đây chơi. Nhận lệnh cầm túi tiền của mình đi mua ba vé vào cổng, may mắn, Ái Nhứ cảm thấy may mắn vì mình không có quên mang theo thẻ học sinh, nên có thể mua vé bằng một nửa giá……! Đang cuối tuần, lại là vào buổi tối! Trong khu vui chơi có rất nhiều người. Ái Nhứ nắm tay theo sát hai người ba ba đang chạy đông chạy tây, ngồi tàu lượn siêu tốc, ngồi thuyền bay, ngồi thuyền vượt thác……! Tiếng kêu sợ hãi cùng thanh âm vui đùa khiến cho tâm tình của Ái Nhứ cũng tốt hẳn lên, cuối cùng, đơn giản biến thành nhóc kéo hai ba ba chạy tới chạy lui. Cánh tay ba ba nắm lấy tay cha chưa bao giờ buông ra, mà cha cũng rất chịu khó duy trì nụ cười sáng lạn khiến cho người ta đui mắt kia! Ba cha con cứ như vậy chạy qua chạy lại trong khu vui chơi, thân ảnh tràn đầy sức sống cùng tiếng cười vui vẻ chưa bao giờ dứt khiến cho người khác bất giác phải đứng lại nhìn xem. Thử tất tần tật trò chơi trong khu, ba cha con đồng loạt hết pin! “Đi ngồi đu quay đi!” Hà Nhứ ra lệnh một tiếng, ba người bước vào cabin chậm rãi xoay tròn dần lên cao. Ngồi ở trong không gian nho nhỏ nhìn cảnh vật càng lúc càng teo lại, các ngọn đèn điểm xuyến đêm đen. Tuy rằng đã muộn rồi nhưng không có cảm giác rét lạnh, ngọn đèn sáng ngời cùng thanh âm vui cười mơ hồ truyền đến khiến cho Ái Nhứ có cảm giác ấm áp. Thu hồi tầm mắt đang hướng ra ngoài quan sát, hai ba ba ngồi đối diện tựa người vào nhau, trên mặt đều là cảm giác yên bình. Nhìn hai ba ba, Ái Nhứ đột nhiên nhớ đến nguyên nhân mình trốn ra khỏi nhà. Yêu một người là loại tâm tình như thế nào?! Vì sao bọn họ có thể xác định chắc chắn là mình yêu đối phương như vậy chứ?! “Ba ba, cha …… Yêu, là dạng cảm giác gì a! Hai người làm sao mà biết được?!” Ái Nhứ đặt câu hỏi, suốt ngày nhìn hai người này khiến cho mình quên mất rằng, không phải ai cũng có thể thuận lợi có được tình yêu như bọn họ vậy. “Con mới bị đá……!” Nói lên chuyện này, tuy rằng đã không còn khổ sở như lúc mới đầu nữa, nhưng Ái Nhứ vẫn thấy ảm đạm. “Vì sao con lại bị đá chứ?! Con rốt cuộc có chỗ nào không tốt chứ a! Cũng là hai người tốt nhất, suốt ngày vui vẻ, thật hạnh phúc! Ai……!” Thở dài, bỗng nhiên cảm thấy đem chuyện đã nghẹn lâu ở trong lòng nói ra sẽ thoải mái hơn rất nhiều. “Bị đá?!…… Hèn gì gần đây nhìn con cứ kì kì lạ lạ thế nào……!” Hà Nhứ miệng than thở, quay đầu nhìn nhìn Trình An. Trình An cười cười, “Thì ra là thất tình a! Tiểu Ái, con không cần buồn, người mà, ai chẳng có một hai lần thất tình !” Giữ thật chặt cánh tay Hà Nhứ, Trình An khuyên giải an ủi con. “Nhưng hai người vốn không có a! Hai người hoàn hảo như vậy, ai có thể đá hai người?! Không cần an ủi con, con sẽ chịu được tới cùng.” Nhóc người lớn Ái Nhứ nghiêm túc gật gật đầu, muốn giả bộ thâm trầm một phen. “Phốc…… Ha ha…… Ha ha ha……!” Hà Nhứ cùng Trình An đột nhiên cười rộ lên, hơn nữa cười không thể ngừng. Ngốc lăng nhìn hai người ba ba cười lăn cười lộn, Ái Nhứ như dại hẳn đi! Tại sao vậy nha! Mình có nói chuyện gì buồn cười lắm sao……! Bọn họ sao lại cười đến mức kiệt sức như vậy! “Tại sao không thể thất tình?!…… Tiểu Ái, ba ba con mười tám tuổi thất tình đã nhảy lầu trước mặt tất cả giáo sư và bạn học, lúc ấy còn khiến cho khắp trường đều oanh động!…… Ha ha ha ha…… Con so với ba ba con mạnh mẽ hơn nhiều đấy, còn biết phải chịu đựng tới cùng…… Ha ha ha ha…… Chưa thấy qua cậu ta ngốc như thế này…… Ha ha ha ha……!” Hà Nhứ vừa cười vừa tiết lộ một mặt của Trình An mà Ái Nhứ chưa biết. Miệng mắng “ngu ngốc, ngu ngốc……” nhưng trong mắt lại bao hàm tình ý thương yêu! “Cậu còn nói tôi sao!……” Trình An bao dung hôn lên khóe miệng Hà Nhứ. “Cậu nghĩ rằng tôi còn không biết sao! Các y tá trong bệnh viện đều nói với tôi, cậu lúc trước không biết bị bao nhiêu chị em vứt bỏ, sau đó không ai dám làm quen với cậu nữa! Cậu chưa bao giờ thất tình, nhưng bị người khác vứt bỏ cũng đâu phải chuyện chói lọi gì!” Nghe vậy, Hà Nhứ trên mặt lập tức hiện ra vẻ ảo nảo, xem ra đây thật sự là chuyện chẳng chói lọi gì! A……?! Ái Nhứ nghe thấy chuyện chưa bao giờ nghe qua này thì kinh ngạc không thôi. “Lão ba là người tốt như vậy cũng từng bị thất tình?! Ai không có ánh mắt như vậy, lại đi từ chối ba ba?!” “Chính là cha con a! Cậu ấy còn thật quá đáng kêu ba đi nhảy lầu, ba liền đi nhảy xuống.” Trình An trả lời thật không đứng đắn. “Bất quá cha con cuối cùng vẫn là yêu ba, không uổng công ba lúc trước liều chết quên mình a!” Tránh né cú đánh tức giận của hà Nhứ, Trình An vui vẻ nghiêng người qua hôn lên môi người yêu duy nhất đời này của mình! “Là như thế sao……! A nha! Lão ba, thì ra ba là may mắn như vậy!” Hóa ra lão ba si tình đến như vậy a! Ngày nào đó nhất định phải hỏi rõ ràng xem thiên tình sử của bọn họ thế nào, chắc là rất có ý tứ lãng mạn đi! “Tiểu Ái, con đừng nghe ba ba con nói bậy, lúc trước cậu ta nhảy lầu khiến cha phải sợ hãi, còn hại cha gặp phải ác mộng. Sau đó ở bệnh viện phục hồi sức thì cứ quấn lấy cha cả ngày……!” Hà Nhứ sắc mặt ửng đỏ cực lực biện giải, đáng tiếc trước thế công hôn hít của tình nhân thì có vẻ khá là yếu đuối. “Nhưng cha cuối cùng vẫn yêu lão ba a!” Ái Nhứ cảm khái nói, hai mắt nhìn hai ba ba không thể chia lìa, trong lòng âm thầm cân nhắc. Khi nào thì mình cũng sẽ có được một người yêu như vậy?! Đợi cho đến ngày đó, mình không phải cũng sẽ giống ba ba bọn họ cả ngày dính chặt lấy tình nhân một giây cũng không muốn chia lìa! Lén lút nghĩ, Ái Nhứ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hai người ba ba đến xuất thần. “Một ngày nào đó con cũng sẽ tìm được người mà con yêu hết lòng! Tiểu Ái!” Dời lực chú ý trở về thằng con, Trình An mở miệng nói: “Con bây giờ còn quá nhỏ, không hiểu gì là yêu thật lòng. Sau đó vài năm, khi con lớn hơn nữa, có lẽ con sẽ hiểu được, yêu một người, cảm giác vướng bận trong lòng, từng giây từng phút đều nhớ nhung, một phần của một giây cũng không muốn tách ra, cảm giác kỳ thật là rất đẹp. Không nên gấp gáp, chờ thêm một hồi nữa đi! Chờ đến lúc con hiểu được chuyện gì gọi là yêu, cạnh con sẽ xuất hiện người mà con muốn yêu!” Cúi đầu thấy Hà Nhứ trong lòng đang cười như không cười nhìn mình, Trình An thâm tình nở nụ cười! Ái Nhứ nghiêng đầu suy ngẫm lời nói của ba ba. Vậy sao?! Mình bây giờ vẫn là một đứa trẻ chưa biết yêu là gì, chờ mình trưởng thành thì có thể hiểu được tình yêu là gì a! Hai ba ba ngồi đối diện lại bắt đầu lạc vào thế giới của hai người bọn họ, mây đen trong lòng Ái Nhứ được xua tan, nhóc ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời đêm. Khi nào thì mình mới lớn lên a! Mau mau lớn lên đi! Trưởng thành, mình có thể thoải mái đi yêu một người, sẽ trân trọng cô ấy, yêu quý cô ấy, giống như ba ba đối với cha vậy! Cô ấy cũng sẽ cười với mình mỗi ngày đi! A……! Thật muốn mau mau lớn lên a……! Du quay chậm rãi quay tròn, cảnh vật trước mắt di chuyển từ thấp đến cao, lại từ cao đến thấp thay đổi một vòng, suy nghĩ của Ái Nhứ cũng đã khác so với trước đây. Tuy rằng cảnh vật trước mắt vẫn như vậy, nhưng cách nhìn thay đổi sẽ khiến cho cảnh vật thoạt nhìn cũng thay đổi theo. Chuyện kỳ quái trên thế giới này là rất nhiều, mình chỉ là một đứa nhỏ, mỗi ngày có thể học càng nhiều, chỉ cần chơi game một chút là được rồi…… Không cần phải suy nghĩ quá nhiều! Tính tình tinh nghịch lại nổi lên, chen vào giữa hai người ba ba, một chỗ ngồi không lớn không thể chứa đủ hai người đàn ông đã trưởng thành còn thêm một thiếu niên mảnh khảnh cao lớn! Hà Nhứ cùng Trình An cũng không chịu yếu thế đẩy Ái Nhứ qua một bên……! Cabin be bé tràn ngập tiếng cười đùa, khiến cho nó cứ lắc qua lắc lại trong không trung. Các nhân viên công tác khi đu quay ngừng lại bước đến mở cửa, đầu tiên là nhìn thấy một người con trai đẹp không thể tả ôm bụng cười lê lết bước đi, sau đó một thiếu niên cũng lạch bạch đuổi theo người con trai xinh đẹp kia hô “Cha chờ con một chút chứ a!”, cuối cùng là một nam nhân đầy vẻ nam tính đang nửa người ngồi dưới mặt đất nhìn thấy ánh mắt quái dị của mọi người, ngượng ngùng thấp giọng nói! “Ha ha! Thật có lỗi, thật có lỗi! Việc xấu trong nhà, việc xấu trong nhà…… để cho mọi người chê cười rồi!” Nói xong cũng đuổi theo hai người đang cười hì hì đứng chờ anh ta kia. Ái Nhứ tâm tình tung bay, lưng mang balô vốn chuẩn bị để bỏ nhà đi bụi, nhóc sôi nổi đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hai người ba ba chậm rãi đi ở phía sau. Về tới nhà nhóc đột nhiên nhớ tới tờ giấy kia, đòi ba ba cái chìa khóa, Ái Nhứ phi hết tốc lực vào nhà giấu tờ giấy kia đi, sau đó mới an tâm mang ba lô vào phòng mình. Lười sắp xếp lại mọi thứ trong balô, Ái Nhứ ngã mình lên giường nhìn tờ giấy mình viết. Nhìn những lời viết trên tờ giấy, Ái Nhứ nhẹ nhàng gõ gõ trán mình. Mình thật là ngốc a! Thế mà lại muốn bỏ nhà đi bụi! May mắn không có thành công a, bằng không ba ba cùng cha nhất định sẽ thật đau lòng. Gác đầu lên gối, đem tờ giấy xé nát, Ái Nhứ vứt ngay vào trong thùng rác. Ba ba cùng cha là hai người ba tốt như vậy, tuy rằng thường xuyên lơ mình mà làm những hành động cần hạn chế, nhưng bọn họ cũng chưa bao giờ xem nhẹ mình a! Bọn họ rất muốn nhìn mình bình an trưởng thành! Cũng thật chờ mong mình sẽ trở thành một người đàn ông thật tốt!…… Được rồi! Về sau nếu có chuyện gì không giải quyết được chắc chắn sẽ đi hỏi hai ba ba là được rồi, cũng tránh cho mình khỏi những suy nghĩ miên man. Còn có, hôm nào phải đi hỏi xem thiên tình sử của ba ba và cha là thế nào; còn có còn có, tin tức cha lúc trước bị người khác vứt bỏ là quan trọng nha, phải theo ba ba dò hỏi tin tức để sau này còn đe dọa cha đòi tiền tiêu vặt……! Cho đến tận khi Ái Nhứ rửa mặt chải đầu xong chui vào ổ chăn ấm áp, ý niệm cuối cùng trong đầu nhóc trước khi đi vào giấc ngủ là…… ngày mai ba ba về phải đòi lại số tiền mình gom góp để dành đã bị chôm chỉa hôm nay……! Lúc Ái Nhứ đang suy nghĩ chuyện đòi nợ, Trình An cùng Hà Nhứ cũng đang thảo luận vấn đề này. Thay Hà Nhứ đắp lại tấm chăn, Trình An ôm Hà Nhứ vào lòng mình hỏi: “Nhứ, cậu nói xem Tiểu Ái có đòi lại tiền tiêu phí vào nhà hàng với khu vui chơi hôm nay không?!” “Đương nhiên có, nó đâu phải là một thằng nhóc phóng khoáng.” Hà Nhứ thoải mái gối đầu lên cánh tay Trình An, tức giận nói. “Nhưng không cho cậu trả tiền lại cho nó, bằng không tức giận này hôm nay của tôi không tiêu được.” Hà Nhứ đột nhiên “hô” ngồi bật dậy, hai mắt trừng thẳng vào cửa phòng như đang muốn oanh tạc nó. “Thằng nhóc đáng giận, dám bỏ nhà đi bụi?! Chúng ta có làm gì có lỗi với nó đâu, không thiếu ăn, không thiếu mặc. Tuy chúng ta đều là đàn ông, không thể cho nó tình mẫu tử, nhưng không phải chúng ta vẫn luôn cố gắng không để nó chú ý tới điều đó sao?! Mấy năm nay đều sống rất tốt, nó tại sao đến bây giờ mới muốn bỏ nhà ra đi.” Cậu quay đầu lại nhìn chằm chằm Trình An đang ôm lấy bả vai cậu muốn an ủi, “Lúc tôi nhìn thấy tờ giấy đó thật là tức đến trào máu họng. Nó là con của chúng ta, chúng ta tại sao lại không coi trọng nó? Tại sao lại cảm thấy nó tồn tại là không cần thiết ?! Tôi rõ ràng muốn làm một người cha thật tốt, xem nó như con trai ruột của mình, nhưng nó lại cho rằng tình cảm chúng ta dành cho nó là quá ít, tôi…… tôi rất thích nó mà a……!” “Được rồi được rồi! Nhứ, đừng nóng giận, tôi biết cậu kỳ thật rất thích Ái Nhứ, nhóc chỉ là không hiểu cách thức cậu bày tỏ tình cảm thôi.” Trình An cố gắng trấn an Hà Nhứ đang từ tức giận chuyển sang khó xử. “Nhóc không phải cũng đã trở lại rồi sao! Chúng ta không phải đều đã thấy bộ dáng bước đi trên đường không mục tiêu của nó sau khi bỏ đi rồi sao! Nó cũng đã hối hận rồi, muốn trở về nhưng lại do dự, nếu không tôi tại sao lại phải tiến lên kêu nó.” Nhìn Hà Nhứ sắc mặt có chút dịu đi, Trình An tiếp tục nói: “Bộ dáng của Ái Nhứ khi tôi gọi nó…… tôi cảm thấy nó như muốn bổ nhào vào khóc trong lòng tôi, nó nhất định là đã rất hối hận. Chúng ta tuy không phải là hai người phụ huynh hoàn hảo, nhưng chúng ta đã cố gắng nuôi nó trưởng thành làm một người tốt. Nhóc là một người hiểu chuyện, ngẫu nhiên tùy hứng như vậy một lần cũng không có gì không tốt. Nhứ, nó bỏ nhà ra đi chắc là vì muốn chúng ta quan tâm đến nó nhiều hơn một chút thôi, một đứa nhỏ mong muốn sự quan tâm của ba mẹ cũng không có gì là không đúng, tôi cá chắc là nó đang làm nũng nha, cậu không cảm thấy Tiểu Ái như thế rất đáng yêu sao?!” Hà Nhứ lại nằm xuống, Trình An bện lại thời gian trong tương lai. “Ái Nhứ mười lăm tuổi, vài năm nữa là nhóc đã trưởng thành rồi. Đến lúc đó, nhóc sẽ biết yêu, sẽ có cô gái trong lòng, nhóc sẽ dần dần rời khỏi cuộc sống của chúng ta mà xây dựng cuộc sống cho chính mình. Nhóc sẽ hiểu được càng ngày càng nhiều, bạn bè bên cạnh cũng sẽ càng ngày càng nhiều……! Chúng ta sẽ già đi, sau đó nhìn Ái Nhứ tự do sống cuộc sống của riêng mình!” Một bàn tay xoa lên mặt Trình An, Hà Nhứ hôn nhẹ người yêu đã đang và sẽ sống cùng mình cả đời này. “Đừng nói nữa, tôi không muốn cậu suy nghĩ những chuyện khiến cậu không vui. Ái Nhứ sẽ không dứt khỏi chúng ta, nó là đứa nhỏ tốt, chúng ta là ba ba của nó, nó sẽ không quên chuyện này ……! Nếu nó dám quên chúng ta, tôi liền trừ tiền tiêu vặt của nó bắt đầu từ bây giờ!” Hà Nhứ nói một câu phá hủy hoàn toàn bầu không khí, phiền não hiếm thấy ở hai người đã hoàn toàn biến mất. Trình An ngẩn người, ha ha nở nụ cười! “Nhứ! Cậu thật sự là thiên tài!” Không ngờ Hà Nhứ lại an ủi mình như vậy, Trình An cảm kích hôn lên môi Hà Nhứ. “Tôi ít khi có chút thương cảm, cứ như vậy đã bị cậu phá hư. Nhứ!” Hai người ẩn ý nhìn nhau, tình cảm đã tới mức không cần dùng đến ngôn ngữ. Đứa nhỏ trưởng thành sẽ bay đi, nhưng gia đình là nơi ẩn náu, cho dù rời khỏi nhưng vẫn sẽ quay về! Làm cha mẹ, không cần lo lắng, chỉ cần ở nhà chờ đợi ngày đứa nhỏ của mình bay trở về là tốt rồi! Sự yên tĩnh vẫn tiếp tục trong màn đêm, trong phòng phản chiếu ánh trăng nhàn nhạt! Hai người yêu nhau ôm lấy nhau ngủ say, mà đứa con của bọn họ cũng đang ngập tràn hạnh phúc trong mộng đẹp ……! Ngày mai, đợi đến ngày mai, đứa nhỏ tràn ngập sức sống cùng hai người ba ba luôn yêu thương đứa nhỏ sẽ lại tiếp tục cười vui……! Ai có thể nói gia đình như vậy không hạnh phúc đây?! Gia đình như vậy ai có thể không quý trọng đây?! Thần ngủ lượn quanh bầu trời đêm lặng lẽ mỉm cười! Mọi người, cứ yên lặng ngủ đi thôi! ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Lời cuối sách: Trước phải cảm ơn những bạn bè đã ngồi đọc hết câu chuyện xưa này, cảm ơn mọi người đã đọc một câu truyện không quá xuất sắc của tôi. Từ bé tôi đã là một đứa trẻ thích mơ mộng. Giấc mơ lớn nhất của đời này cũng chỉ là mong muốn sống vui vẻ mỗi ngày. Không có bệnh đau, không có khó khăn, không có thương tổn! Các bạn bè bên cạnh đều đã kết hôn, có người cũng đã có con, mà tôi thì vẫn giữ những cuốn tiểu thuyết, manga, mơ mộng về một thế giới hạnh phúc! Có lẽ tôi thật sự rất ngốc, những lúc đau buồn luôn lấy chuyện này ra để dời đi lực chú ý của mình. Cho nên lúc tôi vừa mới thất nghiệp không có gì làm, nghĩ rằng cả ngày không có việc làm không bằng hoạt động đầu óc một chút, vì thế tôi bắt đầu viết này nọ, 《 Trầm thụy tiền, biệt thuyết ái ngã! 》 cứ như vậy được sinh ra! Hai phiên ngoại cuối là đến bây giờ mới viết xong, chính văn cùng hai phiên ngoại đầu đã sớm hoàn thành. Nhớ lại hình ảnh trước khi bắt đầu viết, trong đầu toàn là cảnh tượng nhảy lầu, viết, vì thế, ôm bàn phím, mê muội gõ không ngừng. Người chưa từng trải qua tình yêu có thể viết ra tình yêu mỹ mãn không?! Tuy rằng không biết, nhưng tôi vẫn viết! Tôi vốn muốn viết bi kịch, để cho trái tim ấm ức có một lý do tốt để khóc. Nhưng cuối cùng vẫn là mềm lòng! Hà Nhứ không hẳn là người tốt, nhưng tôi thích cậu ấy! Càng viết càng thích cậu ấy, cậu ấy vô tình sao?! Cậu ấy máu lạnh sao?! Cậu ấy chỉ là một người không quen biểu đạt tình cảm, chỉ là một người có thói quen quên đi những chuyện mà mình không thích! Trước mắt luôn là bộ dáng Hà Nhứ lẳng lặng không nói gì ngồi trước giường Trình An. Cậu ấy suy nghĩ chuyện gì?! Khuôn mặt không chút biểu tình của cậu ấy ngăn lại trái tim đang không ngừng nhảy lên……! Không đành lòng để cho Hà Nhứ tiếp tục cô đơn như vậy, cho nên, Trình An yêu cậu, mau mau tỉnh đi! “Sau khi ngủ say là nghe được cậu nói yêu tôi, vì thế, đoạn thời gian tôi ngủ say trở thành lần chờ đợi đáng giá duy nhất của tôi……” Thực thích khi viết những lời này, nhìn thấy những lời này nước mắt của tôi mém trào ra! Trình An cùng Hà Nhứ đều là đang chờ đợi đi! Chờ một phần yêu, chờ buông xuống đến bên người tình! Sau khi viết truyện ra, tôi rất vui vẻ. Hai người cả ngày cùng một chỗ, dựa vào lẫn nhau, hai tay nắm chặt, ánh mắt giao nhau ……! Bọn họ sẽ thật hạnh phúc đi! Tôi cười khi đang viết, mỗi một hành động vô ý nhưng bao hàm dịu dàng, mỗi một cái nhìn nhau mỉm cười, hết thảy trong cuộc sống đều có thể từng tí từng tí viết ra, phát hiện những chuyện có thể viết là nhiều như vậy, tôi cũng từ trong đó tìm được hạnh phúc! Vẫn là thích hài kịch, câu truyện viết đến cuối vẫn không muốn Hà Nhứ hay Trình An chịu chút xíu đau khổ nào. Tôi thành tâm thành ý yêu bọn họ, yêu hai đứa ngốc không thèm quan tâm hết thảy, chỉ biết giữ thật chặt tay đối phương là có thể tìm được hạnh phúc! Nhìn cuộc sống bình lặng của bọn họ bên trong thế giới nho nhỏ, ngoại trừ chúc phúc ra, tôi cũng không còn biết phải nói gì! Một gia đình vui vẻ, một người yêu thật lòng! Tôi vẫn luôn mơ mộng một ngày như thế. Tiếp tục làm một cô gái ngốc thích yên vui, tiếp tục ôm tiểu thuyết truyện tranh ngây ngô cười, cũng tiếp tục chờ đợi! Chờ đợi một lần chờ đợi đáng giá cả đời này của tôi……! Mê âm 2002,9,19 § Toàn văn hoàn§