Một phen ôn tồn, hoàng đế liền lôi kéo Tiêu Từ Giản nằm xuống bên mình. Hai người không thể nằm ở đây một đêm, kỳ thực ngay cả nửa đêm cũng không thể. Tiêu Từ Giản nhiều lắm cũng chỉ ở được có nửa tiếng. Bởi vậy mỗi giờ mỗi phút đều đặc biệt quý giá. Lý Dụ nghĩ thầm, lẽ nào đây chính là lén lút sao? Hắn và Tiêu Từ Giản lúc này thật giống như vụng trộm đi? Hơn nữa còn vụng trộm trước mặt cả triều đình. “Ta muốn nói thật cho ngươi nghe.” Hoàng đế nói. Tiêu Từ Giản nhắm mắt lại nằm bên người hoàng đế, uhm một tiếng, ra hiệu nghe. Lý Dụ nhẹ nhàng vuốt ve tóc và má của y, nói: “Ta làm hoàng đế cũng được mấy năm. Mấy năm qua, ta không nói mình là vô cùng mộc mạc, nhưng không tính là xa xỉ phô trương.” Tiêu Từ Giản gật gật đầu. Hoàng đế mấy năm qua cũng không bằng Cao Tông năm đó. Đối với cung nhân cũng rất tốt, chi tiêu cũng không phô trương như trước đây. Nguyên nhân trong đó chắc là trong hậu cung hoàng đế không có sủng phi nào. Hoàng hậu, Đức phi, Hiền phi ba vị này, hoàng đế đều không sủng ai, chỉ đối xử bằng nhau mà thôi. Hoàng đế còn nói: “… Cho nên, ngươi phải biết, trẫm thật không có vì dục vọng bản thân mà làm chuyện quá đáng. Ngoại trừ một chuyện.” Tiêu Từ Giản từ từ mở mắt, nhìn về phía hoàng đế. Y đã biết hoàng đế muốn nói gì. Hoàng đế nhào tới, hôn môi của y, thấp giọng nói: “Chính là vì được đến ngươi. Vì có được ngươi, trái tim của ngươi. Ta đã dùng quyền lực của mình làm vài chuyện không nên làm.” Tiêu Từ Giản hỏi ngược lại: “Là gì?” Y nửa cười nửa chế giễu. Y còn tưởng rằng hoàng đế không tự giác đây. Hoàng đế cũng là nở nụ cười, nói: “Trong lòng ta, vẫn có một việc làm sai.” Thanh âm hắn càng ngày càng thấp, nhưng thành kính: “Chỉ có chuyện này, ta tùy theo tính tình, nghĩ hết tất cả biện pháp, có thể làm, không thể làm, đều đã làm. Cho nên ta hướng ngươi thề, bảo đảm, sau này nếu có bất cứ chuyện gì ta cũng sẽ không phóng túng chính mình xằng bậy nữa, ta sẽ cẩn cẩn trọng trọng, làm hết phận sự của mình. Vì ngươi, ta đã điên xong; chỉ cần ngươi ở đây, ta cũng đã thỏa mãn rồi.” Tiêu Từ Giản nói: “Đừng thề với ta, ta không phải Trời.” Hoàng đế mỉm cười: “Vậy ta nên thề với ai? Trái tim của ta trời đã sớm biết, ngươi lại không biết. Đây là đang moi ra cho ngươi xem. Tương lai nếu như làm trái với thề, trời nếu như không thu thập ta, ngươi tới thu thập ta.” Hoàng đế nói lời này bên tai Tiêu Từ Giản, si ngốc quấn lấy. Tiêu Từ Giản trong lúc nhất thời càng nói không ra lời, y ngắm hoàng đế, sợ hoàng đế chỉ là đang sốt nên nói mê sảng. Nhưng hoàng đế thần sắc thanh minh, không phải nói mê. Qua nửa ngày, Tiêu Từ Giản mới nói: “Ngươi như vậy, rốt cuộc là giống ai?” Y vốn từng nói qua hoàng đế rất giống Cao Tông. Nhưng bây giờ xem ra, cũng không hẳn. Cao Tông là dễ dàng động tình, dễ dàng mê luyến, nhưng sẽ không sâu nặng như vậy. Hoàng đế liền nói: “Sao không nói ta giống Cao Tông?” Tiêu Từ Giản cười cười. E rằng đây chỉ là ảo giác của y. Dù sao y cũng không biết Cao Tông lúc trên giường có nói những lời sến súa hơn những lời này hay không, chỉ là hiện tại y nguyện ý tin tưởng hoàng đế, cho nên sẽ cho là hoàng đế so với Cao Tông còn tốt hơn. Hai người lại nằm một phút chốc, Tiêu Từ Giản liền muốn đứng lên. Hoàng đế kéo tay áo của y lại. Tiêu Từ Giản lắc đầu với hắn một cái. Hoàng đế nói: “Lưu lại một phút chốc thôi. Không có chuyện gì đâu.” Tiêu Từ Giản nhàn nhạt nói: “Ngày hôm nay nhiều một phút chốc, ngày mai nhiều một phút chốc. Không bao lâu liền sẽ biến thành ngủ một đêm cũng sẽ không có chuyện gì. Bệ hạ, mới vừa nãy nói sẽ không phóng túng chính mình mà?” Lý Dụ không nghĩ tới đã tự mình đào hố chôn mình xuống, không thể làm gì khác hơn là thả Tiêu Từ Giản cho y đi. Đến thời điểm năm mới, vết thương của hoàng đế rốt cục cũng kết vảy, mỗi ngày ngứa đến không được, cào cũng không thể cào. Giữa bàn tay để lại vết thương màu đỏ sẫm. Hoàng đế ngại vết thương kia khó coi. Tay hắn, vốn là nhìn rất đẹp, nhưng bây giờ lại có vết thương này, cũng coi như là hủy mất khuôn mặt. Bất quá cũng may tay phải của hắn không có triệt để phế bỏ, tuy rằng hành động vẫn có chút bất tiện, nhưng so với mới vừa bị thương thì đã tốt lắm rồi. Thương thế chuyển biến tốt, hoàng đế liền vui vẻ. Mỗi ngày xử lý chính sự đều hấp tấp, như lôi lệ phong hành, so với trước khi bị thương còn hung hăng hơn. Trong triều không rõ, đều cho là hoàng đế bị ám sát, nên bị chọc giận, dùng việc này để chứng minh mình không sao. Chỉ có Lý Dụ tự mình biết hắn đang suy nghĩ gì. Hắn, mặc dù là có chút ý muốn biểu diễn cường thế như vậy, nhưng cũng đều là vì muốn giải quyết những chuyện này cho nhanh, hắn sẽ có càng nhiều thời gian ở chung cùng Tiêu Từ Giản hơn. Chỉ cần có thể dành chút ít cho Tiêu Từ Giản là được rồi. Hiện tại thương thế đã tốt, hắn liền muốn cùng Tiêu Từ Giản tiến hơn một bước nữa. Chỉ là mỗi lần cùng Tiêu Từ Giản ôn tồn, chỉ có thể lén lén lút lút, không thể kéo dài thêm thời gian được, trong lòng hắn đã khát đến vò đầu bứt tai, so với thời điểm trước đây trong sạch thì càng không chịu được. .