Tiêu Từ Giản không nghĩ tới hoàng đế cứ như vậy mà ngủ. May là giường rất lớn, y đẩy chân của hoàng đế ra, đi sát vách ngồi xuống, đem tin của Uông tướng quân nhìn qua một lần. Hoàng đế vẫn đang say ngủ, đối với y không hề phòng bị. Y có thể lấy chân nến giải quyết hoàng đế được ngay. Tiêu Từ Giản liếc nhìn mấy chiếc chân nến trước mặt, tựa hồ cũng khá vừa tay. Nhưng y không thể giết hoàng đế ở chỗ này được. Triều cục đã không chịu nổi một tia rung chuyển nào nữa. Ba năm đã chết hai hoàng đế, mọi người đã đủ lo lắng sợ hãi rồi; trong vòng năm năm chết ba hoàng đế, đây tuyệt đối là không được, sẽ giống như đáp lại lời đồn của Ô Nam quốc vậy, dân gian sẽ khủng hoảng, gặp gỡ thiên tai, lập tức sinh biến. Lý Dụ vừa chết đi, chỉ có thể là A Cửu của Phùng gia thượng vị, nhưng Phùng gia sẽ dùng điều này để công kích y. A Cửu mới sáu tuổi, còn chưa thành niên, còn nhỏ vô cùng, vạn nhất chết yểu thì làm sao bây giờ? Lúc trước y không kiên trì muốn Bái Bái nhận con nuôi cũng là vì chuyện này. Mặc dù A Cửu có thể bình an lớn lên, nhưng đến thành niên ít nhất vẫn còn có mười năm, quốc gia thiếu chủ, triều cục sẽ không bình tĩnh. Nếu như y thật sự giết Lý Dụ, dìu ấu chủ lên, vậy công sức bao năm nay là vì cái gì chứ, còn không bằng lúc trước bức bách Hiếu Tông cho Bái Bái nhận con nuôi… Tiêu Từ Giản trong lòng tự giễu. Bây giờ hoàng đế như vậy, không quản tốt xấu, tóm lại là vẫn phải tự làm hoàng đế. Một hoàng đế thành niên, đã có chủ ý của chính mình rồi. Là y dạy rất tốt a! “Thừa tướng xem xong tin rồi sao?” Không biết từ lúc nào, hoàng đế đã tỉnh rồi, nằm ở trên giường hỏi. Tiêu Từ Giản lười sửa chữa câu “Thừa tướng” nói sai của hắn, hỏi ngược lại hắn: “Bệ hạ dự định xử trí Uông tướng quân như thế nào. Muốn triệu tướng quân về Đại Thịnh sao?” Uông Lăng làm người trung dũng, tâm tư kín đáo. Tiêu Từ Giản cho lưu lại trấn Ô Nam, hết sức yên tâm. Nhưng nếu hoàng đế triệu hồi Uông Lăng về, quân tâm bên Ô Nam sẽ động, không đè ép được Ô Nam, đó chính là một tổn thất lớn. Hoàng đế trầm mặc chốc lát, nói: “Tại sao phải triệu Uông tướng quân trở về? Chỉ bởi vì hắn ta là người ngươi cân nhắc sao?” Tiêu Từ Giản lúc này lại muốn tính toán ý tứ của hoàng đế. Sau đó y lập tức minh bạch —— hoàng đế cũng không muốn Ô Nam xảy ra việc gì. Uông Lăng là người có thể xài được,  hai năm qua luôn luôn ở Ô Nam, bất luận là năng lực hay là hiểu biết đối với Ô Nam, Uông Lăng đều là ứng cử viên phù hợp nhất. Chỉ là để Uông Lăng ở Ô Nam, hoàng đế lại sợ ngoài tầm tay mình, trong tay Uông Lăng có nắm hơn một vạn tinh binh Đại Thịnh, trú ở Ô Nam quốc, hắn sợ Uông Lăng sinh ra phản tâm, chính là Dương thị thứ hai. Hiện tại y bị hoàng đế giam giữ tin tức. Nhưng chỉ nhiều nhất là hơn mười ngày, Uông Lăng liền sẽ có tin tức xác thực. Thời điểm đó Uông Lăng sẽ phản ứng như thế nào, bất luận là hoàng đế hay Tiêu Từ Giản, đều không thể nào đoán trước. Hoàng đế đưa tin của Uông Lăng về, chỉ sợ là để y phân tích thái độ của Uông Lăng. Như vậy sẽ có ích lợi gì, hoàng đế đã lường hết xong xuôi. Tiêu Từ Giản thực sự không nhịn được, nói: “Bệ hạ thực sự hận ta như vậy sao? Chỉ chờ thêm một năm, hai năm nữa cũng không kịp sao?” Chờ hai ba năm nữa, khi Ô Nam ổn định hơn bây giờ rất nhiều, đến lúc đó muốn chơi trò thỏ chết chó phanh, cũng không cần phải lo lắng sợ hãi. Hoàng đế không nói lời nào, chỉ là trở mình, nhìn về phía Tiêu Từ Giản. Cách sa mạn, mơ hồ thấy không rõ lắm biểu tình của hoàng đế. Hoàng đế quả nhiên nói: “Sự tình đã đến một bước này, không thể lại quay đầu nữa. Trẫm chỉ muốn hỏi thừa tướng, có nguyện ý viết một phong thư cho Uông Lăng hay không thôi?” Tiêu Từ Giản tức đến nở nụ cười: “Bệ hạ, xin hỏi ta nên lấy danh nghĩa gì để viết thư này đây? Tù nhân của bệ hạ sao?” Hoàng đế từ trên giường ngồi dậy, hắn đã ngủ được một lát, nên đi chiến đấu với đại thần trong triều rồi. Ngày hôm nay chính là kỳ hạn mà hắn cho Triệu Hâm Thành, hắn cũng không lo lắng. “Uông Lăng lại có thêm tin đến, trẫm sẽ mang tới cho ngươi xem. Trong thư phòng có giấy, ngươi nghĩ xong rồi thì cứ viết tin đi.” Hoàng đế nói. Hoàng đế vừa đi, Tiêu Từ Giản liền tắt cây nến. Y thật nên dùng chân nến, giết chết hoàng đế cho xong hết chuyện, đỡ phải tức giận như vậy. Bên kia Triệu Hâm Thành thấp thỏm mấy ngày. Cậu ta không dám nhận vị trí thừa tướng này. Nhưng mấy ngày nay quần thần có chuyện gì cũng đều tới tìm cậu ta. Tiêu Từ Giản vừa không có mặt một cái, tất cả mọi người liền như con ruồi không đầu. Trong bất tri bất giác, cậu ta đã làm rất nhiều chuyện mà thừa tướng nên làm. Cậu ta vừa trở về liền đem chuyện này nói với thê tử. Vợ cậu ta liền nói: “Chàng phải hiểu được, hoàng đế mới là hoàng đế của chàng, mà không phải là Tiêu Từ Giản!” Triệu Hâm Thành than thở: “Nàng cho rằng ta không hiểu sao? Nhưng là, chỉ sợ tương lai lỡ như Tiêu Từ Giản quay lại, ta cũng không có quả ngon để ăn… Đối nghịch với Tiêu Từ Giản, có mấy ai được chết tử tế chứ?” Vợ cậu ta nói: “Chuyện tương lai, tương lai tính. Thiếp chỉ biết giờ chàng mà còn không biểu thị trung tâm với hoàng đế, lập tức không có quả ngon để ăn đâu.” Triệu Hâm Thành lui cũng không lui được, không thể làm gì khác hơn là quyết tâm liều mạng, tiếp nhận lệnh của hoàng đế. Tất cả mọi người đều biết Triệu Hâm Thành cũng coi như là người của Tiêu phái, hoàng đế xử Tiêu Từ Giản, trái lại đề ra Triệu Hâm Thành, đây là biểu lộ thái độ, xem ra là không dự định liên lụy quá rộng. Trong triều ồn ào mấy ngày, cuối cùng cũng coi như an tâm hơn nhiều. Lại qua hai ngày, hoàng đế lại qua xem Tiêu Từ Giản. Tiêu Từ Giản đang suy nghĩ viết tin cho Uông Lăng như thế nào, thấy người tới, lập tức để bút xuống. Tiêu thái hậu cơ hồ là chạy như bay đến trước mặt y, mới nói ra một câu: “Là con hại phụ thân.” Tiêu Từ Giản biết ý của nàng. Nàng hối hận rồi, lúc trước không nên thuận theo ý tứ của Hiếu Tông. Nàng muốn Lý Dụ thượng vị, chỉ nghĩ Tiêu Từ Giản e rằng sẽ không quá vui vẻ, nhưng lại không nghĩ tới Lý Dụ mấy năm qua đều ẩn giấu bản tính, thì ra lại quái đản như vậy! Lý Dụ cho Bái Bái tới gặp Tiêu Từ Giản, hắn nói tình hình bên ngoài cho y biết, Tiêu Từ Giản vẫn sẽ nghi ngờ. Bái Bái nói cho y, Tiêu Từ Giản dù sao cũng nên tin đi. Còn nữa, Tiêu Từ Giản đã sa sút nhiều ngày rồi, nhìn thấy Bái Bái chắc cũng đỡ hơn một chút. Tiêu thái hậu nói hết tình hình bên ngoài cùng tình hình của Tiêu gia. “… Cữu cữu đều tốt cả, bị tịch thu chỉ có nhà của Tam cữu cữu. Tiêu Hoàn bây giờ đang bị nhốt tại ngọc đài, bị người đánh —— nhìn thì thảm, nhưng không có thương lớn gì, phụ thân yên tâm, huynh ấy hiện tại mỗi ngày đều ăn được ngủ được, ngoại trừ hành động không tự do, không có bị tra tấn bạc đãi.” Tiêu Từ Giản hỏi nàng: “Tin tức này xác thực sao?” Tiêu thái hậu gật gật đầu: “Là nhũ mẫu bên cạnh đi đến thăm huynh ấy, còn đưa đồ cho huynh ấy.” Tiêu Từ Giản hỏi: “Trịnh Anh như thế nào?” Tiêu thái hậu chần chừ một lúc, nói: “Hôm qua Trịnh gia đã mang nàng đi rồi.” Tiêu Từ Giản không lên tiếng. Tiêu thái hậu lại nói: “Vừa nãy hoàng đế có nói với con, đêm nay sẽ chuyển phụ thân tới nơi khác… Phụ thân có biết sẽ đi tới nơi nào không?” Tiêu Từ Giản lắc đầu. Đại Thịnh giam giữ quan chức, từ những nơi giam giữ khác nhau mà định kết cục. Tỷ như Văn thái phó, nhốt tại nhà ý là sẽ cho lăn khỏi triều đình. Nhốt tại ngọc đài, quá nửa là chờ lưu vong. Quan đi đầu, chính là muốn hạ ngục. Y nói: “Án này không bình thường, hoàng đế hẳn là tạm thời sẽ không để cho người khác biết nơi ta sẽ ở đâu.” Tiêu Từ Giản nhìn Bái Bái, thấp giọng nói: “Bái Bái, bất luận có xảy ra chuyện gì, con cũng đều phải trân trọng tính mạng. Vạn nhất…” Y nghĩ y đã thất thế, Bái Bái lại độc thân một mình ở trong cung. Bây giờ là thời điểm hỗn loạn nhất, chờ qua đoạn thời gian này, hoàng đế nói không chừng sẽ ra tay. Bái Bái rơi lệ: “Con biết.” Tiêu Từ Giản lại nói thêm một lần: “Con nhớ kỹ, nhất định phải bảo trọng. Không có thứ gì quý giá hơn tính mạng cả.” Bái Bái liền đáp lại một lần. Tiêu Từ Giản mới nói: “Con đi đi. Ta còn có một phong thư muốn viết.”