Đi tiễn Văn thái phó có rất nhiều người, nhưng Tiêu Từ Giản vừa đến, Văn thái phó tự nhiên là không muốn gặp ai nữa, chỉ thỉnh Tiêu Từ Giản đi nói chuyện. Văn quý phủ trống rỗng, đồ vật dời đi hết, người hầu đi được thì đi, bán được thì bán, chỉ còn dư lại mấy người. Một người hầu dẫn Tiêu Từ Giản vào phòng trà, Văn thái phó tự pha trà. “Ngồi đi. Cái gì cũng bị bán hết rồi, nhưng một chén nước chè xanh vẫn có.” Văn thái phó nói với Tiêu Từ Giản. Tiêu Từ Giản ngồi xuống đối diện: “Vậy ta liền lấy trà thay rượu, coi như tiệc tiễn Thái phó.” Văn thái phó ha ha cười nói: “Đáng tiếc nha, bàn cờ đã thu lại rồi. Bằng không lúc này sẽ cùng ngươi đánh ván cờ, khẳng định là rất đặc sắc. Lúc này tâm thần thông thoáng, ham muốn gì cũng mất hết có thể đánh thắng ngươi được.” Tiêu Từ Giản sẽ không tin tưởng ông ta nói ‘Ham muốn gì cũng mất hết’. Văn thái phó biết rõ y, y cũng biết rõ Văn thái phó. “Thái phó chính là quá cố chấp với thắng bại.” Tiêu Từ Giản mỉm cười nói. Văn thái phó nghe xong cũng nở nụ cười. Năm mươi năm trước lúc ông ta mới vào quan trường thì kiêu căng tự mãn, bị lão sư phê bình qua, không nghĩ tới già rồi vẫn còn bị hậu sinh phê bình như thế. Ông ta nghĩ, thì ra người ở đời này không mấy ai sẽ thay đổi. Trong tay không có bàn cờ, nhưng trong lòng bọn họ lại hiểu rõ. Văn thái phó nhớ lại lúc Tiêu Từ Giản là một người mới nhưng lại được Cao Tông sủng ái, tín nhiệm. “Tuy rằng khi đó đều nói hoàng đế thích ăn chơi vui đùa, nhưng chúng ta đều biết, ánh mắt của hoàng đế quan sát được mọi thứ, trong lòng Cao Tông luôn rõ ràng.” Hoàng đế Văn thái phó nói chính là Cao Tông hoàng đế. Nói đến chỗ này, ông ta nhìn về phía Tiêu Từ Giản, đột nhiên nói: “Ngươi phạm vào một sai lầm lớn. Ngươi có biết là cái gì không?” Tiêu Từ Giản nói: “Ta biết Thái phó muốn nói cái gì.” So với Văn thái phó, Tiêu Từ Giản vẫn còn là một người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi sẽ không thích nghe lão nhân chỉ trích. Trà nấu xong, y nhìn nước sôi nổi bóng, nói: “Thái phó muốn nói, ta không nên để lộ điểm yếu ra bên ngoài.” Cái này cũng không thể trách y, là Văn thái phó cầm một con mắt của Tiêu Hoàn đi trước. Văn thái phó nói: “Đương nhiên… Ngươi đương nhiên rất rõ một điểm này. Không nên công cao hơn chủ là một việc, trong lòng ngươi rõ ràng. Bất quá người trẻ tuổi mà, khó tránh khỏi, ngươi đương nhiên sẽ nói mình không để ý đến trận chiến ở Ô Nam, ngươi là không tiếc thân tiếc mệnh.” Tiêu Từ Giản không nói gì. Văn thái phó cười công bố đáp án: “Ngươi phạm lỗi lớn nhất chính là đi dạy một hoàng đế nên làm một hoàng đế tốt như thế nào. Chúng ta có thể nói cho hoàng đế, từ trước đến nay quân chủ thánh minh là như thế nào, từ trước đến nay bạo quân hôn quân là cái dạng gì, chúng ta có thể khuyên can hoàng đế, chúng ta thậm chí cũng có thể trách hoàng đế. Hoàng đế gọi ngươi một tiếng lão sư, chỉ là vì tôn sư trọng đạo, mà không phải bởi vì hắn thật sự cần một người chỉ bảo hắn làm như thế nào, mỗi một bước nên đi nên làm như thế nào.” Ông ta thở dài một hơi, nói: “Ngày đó khi hắn bắt đầu kế vị, hắn đã chính là hoàng đế rồi. Không quản ngươi có dạy hắn những gì, hắn đều sẽ hận ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ cùng ngươi mỗi người đi một ngả.” Tiêu Từ Giản chỉ hỏi ông ta: “Thái phó có nghĩ tới hay không, nếu ngươi nói đúng, vậy hôm nay vì sao người đi chính là ngươi, mà không phải là ta?” Lúc y từ Ô Nam trở về, bệnh đến thoi thóp, đó là thời điểm tốt nhất để hoàng đế liên hợp với Thái phó xuống tay với y. Văn thái phó bị y làm nghẹn một chút, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy… Đây là vì sao a? Ta cũng muốn biết. E rằng là hoàng đế cảm thấy thời cơ chưa tới, có lẽ là vì nguyên nhân khác… Nhưng ta sẽ không nói sai.” Ông ta hỏi Tiêu Từ Giản: “Ngươi cho rằng ngươi phụ tá qua ba triều, liền có thể thăm dò rõ ràng tâm tư của hoàng đế sao? Đã năm mươi năm rồi, ta đã tận mắt thấy rất nhiều kết cục của danh thần… Bao nhiêu người cho là hoàng đế đối với mình rất đặc biệt, nhưng kết cục của những người kia lại thảm hơn ta nhiều…” Ông ta nhìn kỹ sắc mặt của Tiêu Từ Giản, Tiêu Từ Giản lại không lộ vẻ gì. Ông ta lại như một con quạ, hê hê nở nụ cười: “Ngươi phải cẩn thận, bọn họ là người họ Lý, rất biết mê hoặc lòng người. Nhìn tấm gương của Cao Tông và nhi tử của Vân thục phi đi, sao lại không biết mê hoặc lòng người được chứ? Ngươi đã bị hoàng đế mê hoặc, lừa gạt rồi, còn không tự biết. Cần cẩn thận a, cần cẩn thận a…” Văn thái phó nói nói tựa hồ như điên rồ rồi. Tiêu Từ Giản nhìn sắc trời đã không còn sớm, cũng không cần tiếp tục nghe ông ta ăn nói linh tinh nữa, liền đứng dậy cáo từ. Y đi ra vài bước, vẫn có thể nghe được Văn thái phó đang lải nhải. Tiêu Từ Giản lại thấy mấy người của Văn phủ, tự mình dặn dò lúc hộ tống Văn thái phó rời kinh nhất định phải bảo đảm cho ông ta an toàn. Rời khỏi chỗ Văn thái phó, Tiêu Từ Giản chạy về trong cung —— tiệc tối ngắm hoa vừa mới bắt đầu. Đèn cũng đã treo lên, cung nhân đã bố trí thoả đáng. Hoàng đế đang ở trong hoa viên tản bộ, nhìn thấy Tiêu Từ Giản từ xa đi tới, ngay lập tức liền mỉm cười với Tiêu Từ Giản. “Thừa tướng!” Tâm trạng của Lý Dụ chưa bao giờ lo lắng giống như lúc này, chỉ lo Tiêu Từ Giản không xuất hiện. Vừa nhìn thấy Tiêu Từ Giản, hết thảy lo lắng đều biến mất. Cũng may Tiêu Từ Giản vẫn bình thường. Lý Dụ cùng y sóng vai mà đi, hỏi y: “Văn thái phó nói cái gì vậy” Những lời mà Văn thái phó nói, Tiêu Từ Giản tự nhiên là không có cách nào nói cho hoàng đế được. Y chỉ nói: “Văn thái phó hoa mắt ù tai, ông ta vẫn không cam tâm thôi.” Lý Dụ liền không hỏi chuyện của Văn thái phó nữa. Hai người yên lặng đi qua những cành hoa một chút, tựa hồ đang có tâm sự. Hoa hải đường kiều mị cũng yên tĩnh không nói. Lý Dụ giơ tay hái một đóa hoa hải đường trắng đặt trên tay thưởng thức, hắn chậm chạp mở miệng, nói: “Trẫm nghe hoàng hậu nói, thừa tướng tựa hồ muốn tái giá?” Tiêu Từ Giản nở nụ cười, y không có phủ nhận. Y nói: “Bệnh nặng một hồi, mới phát giác được có người bên cạnh cũng rất tốt.” Lý Dụ muốn nói khi đó hắn rất muốn chăm sóc cho Tiêu Từ Giản cả ngày lẫn đêm. Thế nhưng không được, hắn là hoàng đế. Hắn đến nhìn ba lần, Tiêu Từ Giản liền cho rằng đã là cực hạn rồi. “Vậy thừa tướng chọn trúng cô nương nhà ai?” Lý Dụ chua xót hỏi. Tiêu Từ Giản nói: “Tạm thời vẫn chưa có, bệ hạ có thể đề cử không?” Lý Dụ nói: “Đinh cô nương không phải là rất tốt sao?” Hắn nói như hờn giận. Tiêu Từ Giản liếc mắt nhìn hoàng đế. Ánh mắt kia làm Lý Dụ cảm thấy như Tiêu Từ Giản đã đoán được hắn đã làm gì. Bất quá Tiêu Từ Giản cũng không nói gì, chỉ nói: “Đinh cô nương tuổi còn nhỏ, không xứng đôi với ta.” Đinh cô nương vừa vặn cùng tuổi với hoàng đế. Tiêu Từ Giản lại nói tuổi này không xứng với y, đối với Lý Dụ chính là một đả kích lớn, bất quá không sao. Tiệc rượu bắt đầu, đêm nay hoàng đế đặc biệt vui vẻ —— từ đầu năm nay tâm tình của hoàng đế vẫn luôn rất tốt, mấy lần tiệc rượu tất cả mọi người đều vô cùng tận hứng. Hôm nay hoàng đế đặc biệt lạc quan, thậm chí còn sai người lấy ống sáo đến, tự mình thổi vài tiếng. Tất cả mọi người ầm ầm khen hay. Tửu lượng của Tiêu Từ Giản rất khá, nhưng y sẽ không uống thả cửa. Hôm nay chuyện Văn thái phó đã xong, trong lòng y thoải mái, cũng chỉ thoáng uống hơn mấy chén mà thôi. Chờ đêm càng sâu, tiệc rượu từ bên ngoài đã dời đến nội thất, đèn đuốc huy hoàng, vũ cơ lượn vòng mà nhảy múa phụ họa chung quanh cánh hoa. Lý Dụ dựa vào ghế nhỏ, nhìn hết thảy trước mắt, ánh mắt mơ hồ, tựa hồ đã say rồi. Một lát sau hoàng đế đi vào nội thất thay y phục. Lúc này Tiêu Từ Giản đã hơi thấm mệt, lấy tay chống đầu, đang nghĩ muốn ra khỏi hội trường về phủ, đã có cung nhân lại đây nói: “Thừa tướng, bệ hạ mời vào bên trong nói chuyện.” Y theo cung nhân tiến vào nội thất. Lý Dụ đã thay quần áo khác, đang ở trong nội thất tự rót rượu tự uống, nhìn thấy Tiêu Từ Giản đến, liền bắt chuyện. “Bên ngoài quá ồn ào náo loạn, trẫm muốn đơn độc cùng thừa tướng uống vài chén.” Lý Dụ tự mình rót rượu cho Tiêu Từ Giản. Bọn họ từ trước đến nay cũng thỉnh thoảng uống với nhau, Tiêu Từ Giản không có hoài nghi, bất quá hôm nay y đã mệt mỏi rồi, chỉ chậm rãi uống xong một chén, liền muốn xin cáo lui với hoàng đế. Lý Dụ lúc này sao có thể thả y đi được, ân cần khuyên một lần mới nói: “Thừa tướng, trẫm thật sự là không có cách nào…” “Cái gì?” Trong tai Tiêu Từ Giản bỗng nhiên ông ông một trận, câu nói kế tiếp y căn bản là không nghe rõ, theo ù tai mà đến chính là một trận đầu váng mắt hoa, y cật lực muốn bảo trì tỉnh táo, muốn bưng trà uống một hớp, nhưng ngay cả chén trà cũng không sờ tới, y chỉ cảm thấy cả người đều buồn ngủ trầm trọng. Lý Dụ yên lặng đi tới trước mặt y, ôm chặt lấy Tiêu Từ Giản. Tiêu Từ Giản trước khi lâm vào mê man thì há miệng, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng y chỉ có thể nói mớ một tiếng: “Bệ hạ…” Lý Dụ ôm y ngồi trên giường nhỏ, để cho y nằm ở trong ngực mình. Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, Lý Dụ không nhúc nhích, chỉ nhìn Tiêu Từ Giản đang ngủ trong ngực mình. Hắn thấy mặt Tiêu Từ Giản vì rượu mà đỏ hồng, hắn nhìn thần thái ngủ yên của Tiêu Từ Giản. Không biết trôi qua bao lâu, hắn mới từ trong lòng thở ra một tiếng dài, đưa tay ra, nhẹ nhàng day day má của Tiêu Từ Giản. “Ta biết đây là biện pháp xấu nhất, nhưng hiện tại đã không còn cách nào nữa.” Hắn thấp giọng, ôn nhu nói. Hắn chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng chạm môi với Tiêu Từ Giản, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. Sau đó hắn buông Tiêu Từ Giản ra. Hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, muốn an bài. Hắn đã chờ lâu như vậy, hắn sẽ không nóng lòng. Tiêu Từ Giản bị một trận đầu đau như búa bổ làm tỉnh lại. Lần trước khi y say lợi hại giống vậy vẫn là trong cái đêm thành hôn. Y say quá mức, trong giấc mộng quay cuồng không ngừng, y một chốc mơ tới Văn thái phó bám dai như đỉa đói, một lát lại mơ tới Ô Nam… Nửa tỉnh nửa mê giãy giụa một hồi, Tiêu Từ Giản mới xác định mình rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh lại. Sau đó y nghĩ ra, y cũng không phải là say đến ngất đi. Y mất công tốn sức từ trên giường lớn nghiêng người dậy, vén chăn lên xuống giường. Y vừa đi vừa phân biệt, chỉ trong chốc lát, y liền nhận ra, nơi này không phải là đâu khác, mà chính là Đông Hoa cung. Là Thiên điện Đông Hoa cung, là nơi hoàng đế sinh hoạt thường ngày. Nhưng quái dị chính là, chỗ này trừ y ra, dĩ nhiên lại không có bất kỳ ai. Tiêu Từ Giản đi tới trước cửa, y dùng lực đẩy một cái. Đúng như dự đoán, cánh cửa kia bị khóa lại. Y bị hoàng đế nhốt ở Đông Hoa cung.