Văn thái phó sau khi trở về liền tự nhốt mình trong thư phòng. Người nhà ông ta sợ ông ta tự sát, ngày đêm quan sát. Sự tình đã đến mức độ này, cũng chỉ có thể cúi đầu trước Tiêu Từ Giản mà thôi. Văn thái phó dâng thư cho hoàng đế, thỉnh muốn nghỉ hưu, muốn về nhà. Nhưng hoàng đế không cho ông ta về hưu. Văn thái phó cũng không có biện pháp nào. Nếu như lúc này hoàng đế cho phép nghỉ hưu, ông ta chỉ có thể nhận chút nhục nhã này, bảo tồn được bộ mặt. Hiện tại hoàng đế cùng Tiêu Từ Giản đem ông ta giữ ở kinh thành, đem Văn gia quay đến chổng vó lên trời, tương lai Văn gia đã bị huỷ toàn bộ. Văn gia bên này thê thê thảm thảm, phủ Thừa tướng lại là một khung cảnh trái ngược, đang chuẩn bị việc vui. Trưởng bối trong nhà đều biết Trịnh Anh chịu ủy khuất, Trịnh gia cho Trịnh Anh quay về ở hai ngày. Trong cung ban thưởng, Phùng hoàng hậu cùng Tiêu thái hậu đều triệu Trịnh Anh vào cung nói chuyện. Ở nơi Phùng hoàng hậu thì rất tốt, đến Thanh Ẩn cung, Tiêu thái hậu vừa mới đi ra, Trịnh Anh đã không nhịn được mà khóc. Trong lòng Tiêu thái hậu cũng khó chịu. Thời điểm Tiêu Từ Giản bị bệnh, nàng ở Thanh Ẩn cung vào đêm không thể chợp mắt nổi. Qua chuyện nữ tử Ô Nam này nàng liền rõ ràng, Tiêu Hoàn căn bản là gánh không nổi Tiêu gia. Tuy rằng Văn thái phó muốn công kích Tiêu gia nên mới nghĩ ra biện pháp này, nhưng Tiêu Hoàn cũng quá ngây thơ rồi. Lúc này nàng cùng Trịnh Anh mặt đối mặt, hai người đều nước mắt chảy xuống. Tiêu thái hậu lau nước mắt, giao phó với nàng ta: ” Việc của Tiêu Hoàn, còn xin ngươi tha thứ. Trải qua chuyện này, huynh ấy nên thông minh hơn đi.” Một cửa ải này là hữu kinh vô hiểm mà trôi qua. Nhưng danh tiếng của Tiêu Hoàn đã bị tổn hại, cũng không biết phải bao lâu nữa mới có thể khôi phục. Người trong cung đều thương tiếc Trịnh Anh. Hoàng đế đến cung của hoàng hậu ăn cơm, cũng hỏi Trịnh Anh. Phùng hoàng hậu nói: “Tiểu Trịnh thật làm người ta thương yêu, người so với lúc trước gầy đi rõ rệt, trong lòng chắc cũng rất bất bình.” Lý Dụ biết chuyện này nhưng cũng đã hết cách rồi, nếu như muốn giải quyết thì chỉ còn ly hôn. Chỉ là vào lúc này mà muốn Trịnh Anh vì chuyện này mà muốn ly hôn, Trịnh Anh muốn ly, Trịnh gia cũng sẽ không đáp ứng. “Cho nữ tử Ô Nam vào cửa cũng chỉ là đối phó. Chờ thêm đoạn thời gian nữa, có thể cho nàng ra bên ngoài ở cũng được.” Phùng hoàng hậu nói: “Nói đến cái này, nữ tử Ô Nam kia cũng chỉ là một cơ thiếp, chỉ là…” Nàng dừng một chút, Trịnh Anh nói chuyện lớn mật, nàng không biết có nên kể cho hoàng đế nghe hay không. Lý Dụ hiếu kỳ: “Chỉ là cái gì?” Nữ quan đều cười rộ lên, Phùng hoàng hậu mới nói: “Là như thế này, Trịnh Anh nói bây giờ trong kinh bách tính đều nói rằng đã có văn nhân mặc khách bắt đầu viết thư cho Ô Nam công chúa rồi, một đoạn phong trần cũng sắp thành truyền thuyết. Còn chính thê của tiểu Tiêu tướng quân là ai, lại chẳng ai biết đến.” Lý Dụ không nhịn cười được. Trịnh Anh này cũng có chút xào quyệt, lại có mấy phần đạo lý. Hắn cười lắc đầu một cái: “Tiểu cô nương này…” Việc vui của Tiêu phủ qua hai ngày nửa sẽ tổ chức, đương nhiên sẽ không bước chân qua cửa chính như Trịnh Anh mà chỉ dám đi qua cửa hông, đây là quy củ. Phỉ Thúy đã sửa lại tên, thay đổi gọi là Nguyệt Thành công chúa, sẽ xuất giá ở biệt viện của Tiêu Hoàn. Tiêu gia phái vài nhũ mẫu, nha hoàn, quần áo đồ trang sức, trang điểm cho nàng ta một phen. Nàng ta mặc y phục kết hôn, mang theo kim sức, cũng nhìn ra được sự hào hoa, phú quý. Có một tiểu nha hoàn chẳng biết chuyện, chỉ cảm thấy lễ cưới rất vui vẻ, một bên thu thập hộp gỗ, vừa nói: “Chẳng trách tiểu tướng quân yêu thích nàng ta, là công chúa đương nhiên sẽ đẹp như vậy.” Một bên đại nha hoàn liền cười lạnh một tiếng: “Hồ mị mọi rợ ở nơi nào, cũng xứng gọi là công chúa? Còn không bằng khuê tú được học lễ nghĩa đầy đủ. Coi như gọi nàng một tiếng công chúa thì lại làm sao, còn không phải vẫn sẽ dập đầu kính trà cho Trịnh phu nhân sao. Chờ nàng ta tiến vào phủ, muội cứ chờ mà xem! Đừng trách tỷ tỷ không nhắc nhở muội, đừng cho rằng công chúa này tốt đẹp.” Nô tì này nói lớn tiếng, cũng không sợ Nguyệt Thành công chúa nghe thấy. Chung quanh nhóm nhũ mẫu chỉ cười hì hì mắng: “Nhanh làm chuyện của ngươi đi, còn có tinh lực tán gẫu? Tốt xấu cũng phải đúng giờ lành nhé.” Ngày Nguyệt Thanh công chúa vào cửa, Trịnh Anh đem con lân trước nhà dời đi mấy chỗ, hết chuyển đông rồi lại sang tây. Đêm đó Tiêu Hoàn đi qua phòng của Trịnh Anh, Trịnh Anh gọi người đem cửa viện đóng kín, không cho Tiêu Hoàn vào cửa. Hạ nhân truyền lời cho Tiêu Hoàn: “Phu nhân nói, hôm nay là là ngày tốt của tướng quân, tướng quân đi qua bên công chúa nghỉ ngơi đi.” Tiêu Hoàn cũng không đi đến nơi của Nguyệt Thành công chúa, chỉ ở trong thư phòng ngủ. Tân phòng bên trong vắng ngắt, chỉ có Nguyệt Thành công chúa một mình yên lặng rơi lệ. Đến thời điểm ăn tết, Nguyệt thành công chúa bị dời đến một khu nhà hẻo lành. Trịnh Anh vẫn cùng Tiêu Hoàn tách ra ở hai sân riêng. Ba người, ba địa phương, may là quý phủ cũng lớn, đùa giỡn đến vui. Tiêu Từ Giản cũng không quản bọn họ, cho hai người bọn họ nháo đi. Hai phu thê bọn họ, nháo đến nháo đi, cũng không biết nháo đến bao giờ mới dứt. Năm nay ăn tết vui vẻ hơn năm ngoái. Ngoại trừ người của Văn thái phó, trong kinh vẫn là một mảnh không khí vui vẻ. Đại Thịnh chiếm được Ô Nam, không còn tai hoạ, triều đình sẽ không chinh phạt nữa, mọi thứ đều là chuyện tốt. Đối với Lý Dụ, Tiêu Từ Giản lành bệnh là một chuyện rất tốt, tâm hắn rất vui vẻ, bởi vậy năm nay ban thưởng đặc biệt phong phú. Hắn cũng tiếp tục làm các loại nghiên cứu. Ngoại trừ thay đổi thực đơn, hắn còn trang trí lại vườn thượng uyển, gần đây nhất hắn còn làm cho bọn nhỏ một cái sân trượt tuyết nhỏ, làm bọn nhỏ rất vui vẻ. Phùng hoàng hậu lại nhắc tới việc tuyển tú. Hai năm trước trong cung đều không nạp thêm người mới, năm nay nên tuyển tú. Trong lòng nàng biết hoàng đế không muốn nạp thêm người vào hậu cung —— nàng không dám ngông cuồng phỏng đoán là tại sao, chuyện này nàng chỉ có thể làm bộ không biết; nếu nàng không làm vậy thì chính là hoàng hậu nàng thất trách. Hoàng đế nghe việc này, vẫn là nhàn nhạt, cũng không đồng ý: “Trong cung không thiếu người, Ô Nam mới vừa cho nhiều người như vậy đến, hà tất phải tuyển nữa.” Phùng hoàng hậu nói trong cung không ít những cung nữ đã già, phải về hưu, sang năm nhất định phải bổ sung một nhóm cung nữ mới. Lý Dụ lúc này mới đồng ý, chỉ cần tuyển chút cung nữ. Những mỹ nữ khác cũng không bắt buộc phải chọn. Đến tháng giêng, ngày đầu năm, Tiêu Từ Giản tiến cung. Lý Dụ chơi vui vẻ, chỉ ngủ một hồi liền tỉnh, hắn ngóng ngóng ngóng trông Tiêu Từ Giản đến. Thừa tướng dẫn đủ loại quan lại hướng hoàng đế chúc mừng tân niên. Lý Dụ liền giữ Tiêu Từ Giản lại nói chuyện riêng. Bệnh của Tiêu Từ Giản đã gần như khỏi hẳn, nhưng bệnh nặng một hồi, vẫn chưa có khôi phục triệt để như cũ, trên mặt ít đi một chút huyết sắc. Lý Dụ cùng y uống chút rượu, cười cười nói nói, sắc mặt của Tiêu Từ Giản mới dần dần trông khá hơn. Lý Dụ nhớ tới Cao Tông —— Cao Tông hoàng đế phong Tiêu Từ Giản m tướng, quốc công, cũng có vài chức vụ suông nữa, địa vị cực cao, lại thêm mấy chức danh nữa cũng là chuyện bình thường. Hắn không thể làm gì khác hơn là thưởng cho Tiêu Từ Giản một món đồ khác. “Năm sau trẫm sẽ ban cho thừa tướng một thái miếu.” Tiêu Từ Giản lúc này cuối cùng cũng coi như khiêm nhường một phen. Lý Dụ mỉm cười nói: “Thừa tướng không cần nói lời khiêm tốn, trẫm tâm ý đã quyết. Thừa tướng xứng đáng.” Hắn không có nói cho Tiêu Từ Giản, sau này, hắn cũng chỉ cho một mình Tiêu Từ Giản nhận thái miếu.