Vĩnh Bình phường cùng Khánh Phúc phường cơ hồ bị đại hỏa thiêu hủy hoàn toàn. Mấy ngàn người trôi giạt khắp nơi, lại sắp bắt đầu vào mùa đông, thật sự là chuyện lớn. Lục bộ những ngày qua đều lo xử lý chuyện này mà bận rộn. Hoàng đế đã nói, năm nay trong thành không cho xảy ra chuyện khiến nạn dân chết đói. Phải có địa phương cho nạn dân qua mùa đông. Tiêu Từ Giản cũng truyền xuống cho lục bộ biết được ý tứ này của hắn và y, bất quá y càng lo lắng chính là lưu dân không nhà để về, có thể sẽ ở kinh đô lẩn trốn làm chuyện phạm pháp, mấy người thậm chí mười mấy người thường xuyên đi gây án, vô cùng nhức đầu. Sau khi hoàng đế hồi kinh, kinh thành liền cấm đi lại vào ban đêm, phòng thủ tăng cường tuần tra. Trong cung sử dụng lửa càng ngày càng cẩn thận. Lý Dụ vẫn chưa quen được với đêm tối vô hạn ở đây. Ở đô thị hiện đại, đêm cũng không phải là đêm, chỉ là bầu trời đen tối, nhưng còn đèn vẫn sáng trưng, không khác gì ban ngày. Chỉ có ở cổ đại, đem mới thật sự là ban đêm, cung điện bên trong hào hoa phú quý, đèn lồng được làm tinh xảo, nhưng cũng là đèn từ tự nhiên, không dùng bằng năng lượng. Đông Hoa cung, một bên cung nhân hầu hạ hoàng đế thay xong quần áo, Triệu Thập Ngũ vẫn theo lệ hỏi một câu: “Bệ hạ đêm nay muốn đi cung nào an giấc?” Lý Dụ vung vung tay: “Không được, phái người đi đón tiểu công chúa đi.” Triệu Thập Ngũ lập tức xuống an bài. Hiền phi từ khi mùa hè bệnh nặng một hồi, vẫn luôn không tốt lắm. Hai ngày nay bệnh tình lại có chút nặng hơn. Lý Dụ hồi cung liền qua thăm viếng nàng một lần, nàng càng ngày càng hổ thẹn, như bệnh không khỏi là do lỗi của chính mình. Lý Dụ bởi vậy thỉnh thoảng đem Tiểu công chúa đến Đông Hoa cung chăm nom. Trong ba đứa hài tử, hắn đặc biệt thích nhất là tiểu công chúa. Cũng bởi vì hắn có thể yêu chiều công chúa mà không sợ bị ngoại nhân tính toán hay dị nghị gì. Một đám người ôm Tiểu công chúa tiến vào. Lý Dụ lập tức nhận lấy công chúa từ vú nuôi, hỏi: “Tiểu công chúa ăn rồi sao?” Một âm thanh lạ tai trả lời: “Bẩm bệ hạ, công chúa mới vừa uống sữa, lúc này không đói bụng.” Lý Dụ thường gặp được công chúa, đối với người bên cạnh của con đều biết, nhưng là lần đầu tiên nghe được thanh âm này, không khỏi nhiều liếc mắt nhìn. Lý Dụ cứ như vậy mà xem xét, bên cạnh có cung nhân nói: “Này là Trần nương tử, là em họ Hiền phi, hiền phi cầu xin hoàng hậu, cho nàng ấy tiến cung hầu hạ.” Tiểu Trần liền hướng hoàng đế thi lễ một cái. Lý Dụ cũng không để ý, chỉ nói nếu là người thân của Hiền phi, người chung quanh chăm sóc thật tốt. Tiểu công chúa nhìn rất khả ái, Lý Dụ tự mình đút cho con gái ăn, lại cùng con chơi một chút. Tiểu công chúa thích cùng Lý Dụ chơi đùa, náo loạn nửa ngày, Lý Dụ mới đưa con giao cho nhũ mẫu, kêu các nàng mang công chúa đi đến Thiên điện ngủ. Tiểu công chúa vừa rời đi, bên trong cung điện lập tức yên tĩnh lại, buổi tối hắc ám bao trùm lên. Lý Dụ nghĩ thầm, chẳng trách, chẳng trách, vì sao lại ca kỹ ngày đem ca hát cho quân vương. Nếu như không có thanh sắc làm bạn cung điện lớn như vậy, vào những đêm khuya rất cô quạnh. Hắn lập tức nghĩ tới một nơi tốt đẹp, một phương pháp giải sầu rất tốt. Bởi vì gần cuối năm, xảy ra đại hỏa, Tiêu Từ Giản sau khi hồi kinh, thường thường qua đêm tại Lâm Hư các. Lâm Hư các ở bên ngoài cửa cung, cách Đông Hoa cung cũng không quá xa. Nơi đó không lớn, là phòng sách nhỏ, sát bên chầu viện. Nguyên là để cho thừa tiện xử lý những việc khẩn cấp, cũng là đế thuận tiện tiến cung. Đêm nay Lý Dụ biết Tiêu Từ Giản cũng ở tại Lâm Hư các. Hắn nhất thời hứng khởi, liền bày giá đi đến Lâm Hư các. Lâm Hư các so với cung điện nhỏ hơn một chút. Lý Dụ thừa dịp đến, thật xa liền trông thấy, chỉ có 2 cửa sổ có ánh đèn, chắc đó là nơi ở của Tiêu Từ Giản. Hoàng đế còn chưa tới, thanh âm thông báo đã truyền đi thật xa, Tiêu Từ Giản đứng ở cuối hành lang, y cảm thấy kinh ngạc vì hoàng đế tới nơi này. “Bệ hạ.” Tiêu Từ Giản dẫn Lý Dụ tiến vào Lâm Hư các, dường như coi Lý Dụ là một du khách hiếu kỳ—— sự thực cũng gần như vậy a. Nội thất còn có 2 phụ tá, nửa đứng nửa quỳ nghênh đón hắn, Lý Dụ trước tiên cho bọn họ lui xuống. Nội thất lúc này chỉ có 2 người, đây chính là căn phòng “chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ”. Lối vào có một căn phòng thưởng trà nho nhỏ, ấm trà đang được đun trên bếp lửa. Bên trong thư phòng có 3 cái bàn, cái lớn nhất chắc là nơi Tiêu Từ Giản sử dụng, mặt trên còn có một đống công văn, được sắp xếp chỉnh tề. Lý Dụ liếc qua một lần, nhìn thấy đống công văn nằm ngay ngắn trên bàn, nhìn qua cũng không biết Tiêu Từ Giản đã coi đến phần nào hay chỉ đơn giản để như vậy. Chỉ là bút lông đặt trên giá bút, bút pháp mực nước còn rất ướt át, hiển nhiên thừa tướng vừa nãy mới ngồi đó viết. Trong thư phòng, các loại nhiệm vụ đều được treo trên tường, còn lại đều là tủ. Lý Dụ đứng ở  trước những bảng nhiệm vụ liếc mắt nhìn, hỏi: “Đây là những nhiệm vụ cần phải làm?” Tiêu Từ Giản nói cho hắn biết, trong kinh phòng vệ cùng thị vệ trong cung được an bài làm nhiệm vụ, mỗi ngày đều không giống nhau, trong triều đều có ghi chép, nơi này treo lên một phần là để thuận tiện bất cứ lúc nào kiểm tra. Lý Dụ ở phía trên tìm được tên của Tiêu Hoàn, hắn mỉm cười gõ gõ: “Công tử của quý phủ hôm nay ở Trường Lưu Hành môn làm nhiệm vụ. Cực khổ rồi.” Tiêu Từ Giản thuận câu chuyện tự nhiên nói: “Nói tới Tiêu Hoàn, thần muốn sớm thay cậu ta hướng bệ hạ xin phép.” Lý Dụ hỏi: “Làm sao vậy?” Tiêu Từ Giản nói: “Trước kia Tiêu Hoàn cùng Trịnh gia tiểu nữ đã đính hôn ước, vào ngày 17 tháng giêng sẽ thành hôn. Kính xin bệ hạ cho phép nghỉ mấy ngày.” Lý Dụ thầm nghĩ, người ở thời đại này quả nhiên kết hôn sớm. Mười sáu, mười bảy tuổi liền vội vàng kết hôn rồi. Cung nhân phụng dâng lên nước trà, Lý Dụ nâng trà: “Cái này dễ bàn. Người trẻ tuổi mà, thời điểm tân hôn đương nhiên phải bừa bãi một phen. Trịnh gia, Trịnh gia là hộ bộ Trịnh thị lang sao?” Tiêu Từ Giản nói phải, lại nói: “Nữ nhi của Trịnh gia tướng mạo đoan chính, cùng với Tiêu Hoàn tương xứng, là phúc khí của cậu ta. Thần cũng ngóng trông qua 2 năm nữa sẽ ẵm cháu…” Lý Dụ liền phun một ngụm trà ra ngoài. Nội thất hoàn toàn yên tĩnh. Cung nhân cuống quít đưa khăn mùi soa cho hoàng đế. Tiêu Từ Giản nghiêng mặt đi, nhìn vệt nước trên đất mà hoàng đế phun ra kia. Lý Dụ khoát tay một cái nói: “Trong lòng trẫm, thừa tướng còn rất trẻ, làm sao lại muốn làm gia gia sớm như vậy a.” Tiêu Từ Giản nở nụ cười. Nụ cười này của y, làm Lý Dụ càng thêm lẫn lộn —— Lý Dụ cũng không biết, thú tính của hắn lúc này đối với Tiêu Từ Giản là thiếu đi hay là càng nhiều hơn lúc trước. Chuyện phiếm đã nói, hoàng đế lại hỏi về việc thu xếp cho nạn dân trong kinh, thừa tướng đều giải đáp từng cái. Sau một chốc, hoàng đế liền trở về Đông Hoa cung. Tất cả mọi người cho là hoàng đế là nhất thời hưng khởi, nảy sinh ý nghĩ bất chợt đi Lâm Hư các một lần. Không nghĩ tới qua buổi tối hôm sau, hoàng đế liền bày giá đến Lâm Hư các.