Hai người giày vò xong, đã là nửa đêm. Lộ Nam Tâm nằm ở trên giường, cả người bủn rủn, mặc cho anh ôm đi tắm rửa. Bệnh viện tự nhiên không có bồn tắm, hai người ôm chặt cùng một chỗ, đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa. Cố Trầm Quang đổ sữa tắm ra, hai tay chà sát tạo bọt, sau đó bắt đầu thoa lên người cô. ...... Bàn tay tùy ý chạy loạn trước sau, tỉ mỉ thoa đều, chăm sóc mỗi một tấc trên thân thể cô. Da thịt dưới bàn tay bóng loáng nhẵn nhụi, giống như là tấm vải lụa thượng hạng. Cố Trầm Quang chỉ cảm thấy hai bàn tay mình đang thoa sữa tắm phía trên, mà phía dưới lại mơ hồ có dấu hiệu ngẩng đầu lên.  Chân của anh dán chặt cô, biến hóa như thế tư nhiên không qua mắt được cô. Lộ Nam Tâm cảm thụ nhiệt độ nóng rực của cự vật đang dán tại bắp đùi mình, chợt ngẩng đầu, trong ánh mắt nhìn về phía anh có chứa tia hoảng sợ. Vừa rồi đã làm ba lần! Hơn nữa...... Phía sau hai lần, lâu như vậy. *Di../enĐa:::nLe??Qu “”yĐ//.on*Chân của cô hiện tại đau xót giống như hoàn toàn không phải là chân bản thân nữa rồi. Anh tại sao lại..... Lộ Nam Tâm ở trong lòng che mặt kêu rên: Thể lực của anh như thế nào lại tốt như vậy chứ! Cố Trầm Quang bị bộ dáng hoảng sợ của cô chọc cười, trên tay đàng hoàng không ít, thấp giọng cười nói: “Đừng sợ, anh không động vào bảo bối.” ...... Thật? Lộ Nam Tâm có chút hoài nghi, giương cặp mắt long lanh nước nhìn anh. Lại lập tức bị anh che kín, trong nháy mắt trước mắt trở nên tối đen như mực —— bên tai truyền tới giọng nói bị anh đè nén thật thấp: “Đừng nhìn anh như vậy.” ...... A. Không nhìn thì không nhìn. Lộ Nam Tâm từ trong lòng bàn tay anh cúi đầu, chuẩn bị mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm…. Á, đập vào mắt cô là hình ảnh hai người thân thể lõa lồ rúc chặt vào nhau. Gò bồng mềm mại của cô chống lại lồng ngực cứng rắn của anh, bị ép thành độ cong đẹp mê người, dụ dỗ người khác xâm chiếm. Mặt lại đỏ bừng một mảnh, nhất thời ngẩng đầu cũng không được mà cúi đầu cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan. Cố Trầm Quang than thở một tiếng, trước tiên bỏ qua cho cô. ...... Anh xối nước rửa sạch bọt xà phồng trên người cô, kéo lấy chiếc khăn tắm quấn chặt cô lại từ đầu tới chân, sau đó ôm ngang, đi ra khỏi phòng tắm. Anh thả cô xuống trên ghế sô pha. Lộ Nam Tâm không rõ chân tướng, hỏi: "Sao vậy?” Cố Trầm Quang khẽ “khụ” một tiếng, giọng nói hạ thấp mang theo hơi chút mất tự nhiên, giải thích nói: “Drap giường……. bị dơ rồi, trước tiên chờ anh thay xong rồi bảo bối lại lên.” Dơ bẩn...... Lộ Nam Tâm dĩ nhiên biết anh đang chỉ cái gì, đỏ mặt, không dám nói thêm nữa. Mới vừa rồi lúc tắm, cô nhìn trộm bản thân trong gương mấy lần. Trước ngực, bắp đùi, trên mông, toàn bộ đều là dấu hôn cùng dấu ngón tay anh để lại, đỏ hồng một mảnh, còn bầm xanh, trải rộng khắp nơi, gần như là phủ khắp toàn thân. Cô có thể cảm giác được, lúc bắt đầu anh rất dịu dàng, luôn luôn để ý đến cảm thụ của cô, cố gắng kiềm nén ham muốn của mình. Nhưng mà về sau….. Tại sao lại dùng sức như vậy chứ……..  Lộ Nam Tâm xụi lơ trên ghế sô pha, không tự chủ bắt đầu hồi tưởng lại bộ dáng của anh lúc vừa nảy. Mặt càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng. Cô chưa bao giờ nghĩ tới Cố Trầm Quang lại mãnh liệt như vậy, mồ hôi trên trán không ngừng tuông ra, con ngươi thâm trầm như mực, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên độ cong dễ dàng làm mê hoặc lòng người. Lộ Nam Tâm không dám suy nghĩ tiếp...... ...... Cố Trầm Quang thay xong drap giường, dọn dẹp sạch sẽ, lúc này mới đi tới, ôm lấy cô gái nhỏ cà người sắp đỏ như tôm luộc trên ghế sô pha vào trong ngực. Mang theo giọng điệu trêu chọc dính sát vào bên tai cô: “Bảo bối đang suy nghĩ gì thế? Mặt đỏ thành như vậy.”   Lộ Nam Tâm: "......" Anh thấp giọng cười một tiếng: "Nghĩ tới anh?" Lộ Nam Tâm: "............." Cố Trầm Quang đặt cô lên trên giường, bản thân cũng vén chăn chui vào, giúp cô mặc quần lót cùng áo ngủ xong, lúc này mới nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn lên trán cô: “Bảo bối, ngủ ngon.” Ngoài cửa sổ, bóng đêm vừa buông xuống. ———— Ngày hôm sau khi Lộ Nam Tâm tỉnh dậy đã là buổi trưa. *D…?Đ//..L “..” Q=..=Đ* Cố Trầm Quang nghe thấy tiếng động quay lại nhìn cô, bên trong đôi mắt là tia vui vẻ rõ ràng: “Tỉnh rồi?” Mặt Lộ Nam Tâm ửng hồng: "...... Ừm, mấy giờ rồi?" Cố Trầm Quang liếc nhìn đồng hồ: “11:30 rồi.” Lộ Nam Tâm: "............" Cô đây là đã ngủ bao lâu vậy? Cố Trầm Quang tự nhiên rõ ràng suy nghĩ trong lòng cô, thấp giọng cười một tiếng, an ủi: “Không sao, tối hôm qua bảo bối mệt mỏi, ngủ nhiều một chút cũng là bình thường.” ".........." Lộ Nam Tâm quay mặt đi, không muốn để ý cái người đàn ông không đứng đắn này nữa. Trong lòng cô đang yên lặng châm chọc, đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu kinh sợ hỏi anh: “Bác sĩ có đến kiểm tra phòng chưa?” Cô giống như heo chết ngây ngốc ngủ trên giường anh ngay trước mặt một đám bác sĩ như thế?