Trăm phương nghìn kế muốn khắc phu
Chương 2 : ¸.•´¨¤ Chương 2
Kỷ Duy Tâm bỗng dưng quay đầu lại nhìn chằm chằm Vu Lương, sắc mặt lành lạnh: “Huynh xác định buổi tối hôm nay hắn sẽ đến?”
“…… Xác định.” Vu Lương thanh âm yếu ớt trả lời, rõ ràng có chút không tự tin.
Hắn tránh đi tầm mắt muốn ăn thịt người từ phía Kỷ Duy Tâm, tiếp tục nhìn chằm chằm phía dưới, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời: “Xem! Mau xem! Hắn tới!”
Kỷ Duy Tâm nhíu mày nhìn theo hướng hắn chỉ, dưới ánh trăng thanh lãnh, một chiếc cỗ kiệu xa hoa dừng ở cửa kỹ viện, theo sau đó là một nam tử có thân hình cao lớn bước xuống, thong thả ung dung mà sửa sang lại tay áo, sau đó cất bước chậm rãi đi về cửa lớn phía nam của kỹ viện. Trên người hắn là bộ trường bào cùng màu với ánh trăng, loáng thoáng vài đường chỉ vàng tường vân được thêu lên.
“Ngụy quân tử!” Kỷ Duy Tâm căm giận mà mắng một câu, ngay lập tức đứng dậy, đem Vu Lương bắt lại: “Đi!”
Truyện được dịch và edit bởi Trần Linh. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Truyện được dịch và edit bởi Trần Linh. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Lương bị Kỷ Duy Tâm hấp tấp lôi vọt vào cái kĩ viện nam nhân đó, vừa vào đến cửa lại thấy nàng dừng lại. Đoán được nàng không biết tìm người ở nơi nào, Vu Lương lập tức tự giác chỉ đường cho nàng: “Lầu hai Vân Hoa các.”
Vân Hoa các là phòng bao hạng nhất của cái kỹ viện này, ở kinh thành rất có danh tiếng, Kỷ Duy Tâm đương nhiên là đã nghe qua nó, lập tức liền hừ lạnh một tiếng. Nàng nhấc chân liền phải hướng trên lầu mà đi, Vu Lương vội vàng duỗi tay đem nàng túm trở về.
“Bà cô à, muội đến đây là để bắt gian sao?”
“Đương nhiên không phải!” Kỷ Duy Tâm vũng vẫy nhưng không thoát được, quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt một cái, trong mắt hiện ra sát khí: “Ta là tới tìm hắn để từ hôn!”
Cánh tay Vu Lương run lên, nhưng hắn vẫn vô cùng trách nhiệm mà túm chặt lấy nàng, căn bản là không buông tay, nhắc nhở nói: “Muội có việc nhờ người ta, cũng không thể dùng cái thái độ này đi!”
Kỷ Duy Tâm nhướng mày: “Thái độ ta thế này thì đã làm sao?” Một nam nhân vô sỉ u mê tửu sắc, thế nhưng còn muốn cưới nàng? Không có cái gì để vui đùa! Không thiến hắn đã không tồi, còn nghĩ đem cái thái độ hòa hảo đến cho hắn?!
Vu Lương còn không kịp mở miệng, một nam nhân quyến rũ đã đi tới, dùng một loại thanh âm da gà rớt đầy đất hỏi: “Hai vị công tử rất lạ mặt, hẳn là lần đầu tiên tới nơi này của chúng ta đi?”
Kỷ Duy Tâm lạnh lùng mà xem hắn: “Là làm sao đây?” Tuy rằng thân hình nàng nhỏ xinh, nhưng nói ra câu nàylại thể hiện khí phách vô cùng đàn ông!
Nam nhân kia đương nhiên là người trải sự đời, mặt không đổi sắc, cười tủm tỉm nói: “Công tử, thật là ngượng ngùng, quán chúng ta hôm nay đã đầy khách, hai vị vẫn là đến vào ngày khác đi.”
Thấy Kỷ Duy Tâm nhăn mày, Vu Lương tròng mắt chuyển nhanh, vội vàng nói một câu: “Bọn ta tới tìm người.”
“Nga? Không biết hai vị có hẹn cùng vị nào ở đây?” Nam nhân kia vẫn tươi cười thân thiết như cũ.
Vu Lương chỉ lên vị trí lầu Vân Hoa các, thấy bộ dáng không tin của nam nhân kia, liền chỉnh giọng trầm xuống nói: “Tại hạ là Vu Lương đến từ phủ Quốc hầu.” Hắn lại chỉ vào Kỷ Duy Tâm:, “Vị này chính là Định xa tướng quân Kỷ Trạch.”
Nam nhân kia lập tức liền trở nên cung kính một ít: “Nguyên lai là Tiểu Hầu gia cùng Kỷ tiểu tướng quân, hai vị nếu là tới tìm Vương gia, liền lên lầu đi. Nô gia mang các người đi lên.”
Truyện được dịch và edit bởi Trần Linh. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam nhân xoay cái eo thon nhỏ dẫn đầu đi lên lầu, ở đối diện cửa vào Vân Hoa các, hắn ta một tay nắm tay áo, một tay cong lại gõ hai tiếng “Lộc cộc” trên cửa, cánh cửa nhanh chóng từ bên trong mở ra.
Truyện được dịch và edit bởi Trần Linh. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỷ Duy Tâm nghe được người kia nói: “Đi tìm Vương gia xin chỉ thị một chút, có Tiểu Hầu gia cùng Kỷ tiểu tướng quân tới tìm.”
Bên trong vang ra một trận nói chuyện, chỉ chốc lát sau liền thấy nam nhân kia lắc mình bay nhanh mà tránh ra, từ bên trong hiện ra một khuôn mặt nam nhân tuấn lãng, đúng thật là Ninh Vương điện hạ.
Khai quốc hầu mấy năm trước đã qua đời, con trai ông là Vu Lương liền kế thừa tước vị, Nhạc Trạm cùng Vu Lương Hầu gia này vẫn không có cái giao tình nào, lúc này đi ra hoàn toàn là bởi vì nghe được tên của Kỷ tiểu tướng quân. Rốt cuộc đối phương sắp trở thành anh vợ của mình, mặt mũi nhất định là phải cho.
Chỉ là, hắn ở trước mặt người ngoài, biểu tình lúc này hết sức lãnh đạm, chính là bộ dáng cự tuyệt ngàn dặm.
“Tìm bổn vương chuyện gì?” Hắn hỏi.
Kỷ Duy Tâm mồ hôi đã toát đầy mặt, nhưng sắc mặt còn lạnh hơn hắn: “Có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng một chút.” Một bộ dáng không cho người khác từ chối, quả thực khí phách!
“Ngươi là……” Nhạc Trạm không quen biết nàng, nhướng mày hỏi.
Kỷ Duy Tâm mặt không đổi sắc: “Kỷ Trạch.”
Nhạc Trạm hoài nghi nhìn hắn: “Ngươi…… Chắc chắn?” Kỷ Trạch là Đinh xa tướng quân mà hoàng huynh tự mình sắc phong, tuy rằng hắn chỉ nhìn thoáng qua, không thấy rõ bộ dáng, nhưng khẳng định không phải dáng người nhỏ xinh thế này.
Kỷ Duy Tâm há miệng thở dốc, lời tới miệng còn chưa kịp nói ra, bỗng nhiên ngửi được một thân mùi rượu, nàng không khỏi nhíu mày.
“Nhìn cái gì, tránh ra!!” Phía sau vang lên cỗ giọng nam rất tục tằng, ngay sau đó phía sau lưng Kỷ Duy Tâm đã bị tên kia đụng thật mạnh, nàng không hề phòng bị mà nghiêng người, luống cuống tay chân không biết nắm phải quần áo của ai.
“Thình thịch!!” Nàng thế lại để cả người ngã xuống đất.
“Ai da!!” Không biết cái tên hỗn đản nào lại đè lện người nàng thế này.
Trên môi là một trận đau thấu tim gan, nàng nhìn một người gần trong gang tấc, mắt to trừng mắt nhỏ — đây không phải là vị Vương gia xui xẻo kia thì là ai!
Lúc sau liền phản ứng lại, lập tức hung hăng đẩy người nọ một phen, trên người hắn chợt vang lên một tiếng nhẹ rang nghiến lợi. Nàng che miệng ngồi dậy, lông mày đã nhăn thành một đoàn. Bên tai một trận âm thanh nặng nề “Thịch thịch thịch”.
“Ai ui!!” Liền ở cầu thang truyền đến thanh âm thảm thiết của người nào đó: “Chân của lão tử gãy rồi!!!”.
Ngày hôm sau, thời điểm Kỷ Duy Tâm đem đôi môi sưng to ra ăn cơm sáng, Kỷ tướng quân cùng Vu thị đều sợ đến ngây người.
“Bảo bối à, con đây là bị như thế nào đây?” Kỷ tướng quân đau lòng vô cùng, đem vết thương nàng kéo qua mà nhìn, thực muốn lệ rơi đầy mặt: “Bảo bối, con cùng cha nói, cái thằng nhãi ranh khi dễ con? Có phải ca con hay không? Ta phải đánh chết hắn!”
Kỷ tướng quân nói xong liền chuẩn bị đứng dậy, một bên Kỷ Trạch vô tội lại bất đắc dĩ: “Cha, ngài đừng có chậu phân nào đều hướng lên đầu con mà đổ được không? Còn có người nào oan uổng nhi tử ruột như ngài sao?”
Kỷ tướng quân bực mình, nênh một chưởng lên bàn: “Ngươi nói ai là chậu phân? A? Ngươi nói rõ ràng cho lão tử, ai là chậu phân?!!”
Liền tính việc trọng điểm đều không rõ ràng cũng không biết rốt cuộc như thế nào có thể mang binh đánh giặc?!
Thời khắc mấu chốt vẫn là Kỷ Duy Tâm giải cứu ca ca nhà mình: “Việc này không liên quan đến ca con.”
Kỷ tướng quân đau lòng mà lôi kéo nàng: “Bảo bối, rốt cuộc là tên súc sinh nào biến con làm thành như vậy? Con nói cho cha, cha đi báo thù giúp con!”
Nếu là ngày thường Kỷ Duy Tâm khẳng định thực tự giác liền cáo trạng cùng cha già, nhưng chính là tình huống hiện nay nàng tương đối đuối lý, cũng không dám để cho bọn họ biết, bằng không hai cái chân của mình cũng bị chặt mất.
“Cha, ngài đừng lo, là bản thân con không cẩn thận té ngã.”
Vu thị: “Ngu xuẩn!”
Kỷ Duy Tâm ủy khuất hướng tới cha già nhà mình, dùng ánh mắt lên án: “Cha, ngài nhìn xem nương con nha! Nương mắng ta!”
Kỷ tướng quân tự xưng là người thương con gái như mạng, khụ một tiếng dời đi tầm mắt, “Ai da, hôm nay cháo uống khá ngon nha, a ha ha ha ha ha!” Nực cười! Hắn làm gì có lá gan hướng uy vũ nương tử nhà mình náo loạn?!
Kỷ Duy Tâm: “……”
Cơm nước xong xuôi, Kỷ Duy Tâm mang vẻ mặt trịnh trong cùng cha mẹ nhà mình thương lượng: “Cha, nương, con nghĩ kỹ rồi, con thật sự không thể gả cho Ninh Vương.”
“Lý do.” Vu thị trước sau như một bình tĩnh.
Kỷ Duy Tâm lộ ra biểu tình thực khó xử, muốn nói lại thôi, sau nửa ngày, mới ấp a ấp úng mà mở miệng: “Các ngài không biết, Ninh Vương hắn, kỳ thật là một thân đoạn tụ*.”
*Đoạn tụ: Đồng tính luyến ái
Ba người có mặt ở đây đều sửng sốt.
Là vấn đề khác nói ra còn tốt, nếu là đoạn tụ liền là sự tình nghiêm trọng. Vu thị nhíu mày lại, hỏi: “Con làm sao mà biết được?”
Kỷ Duy Tâm không hề có một chút áp lực tâm lý nào liền bán đứng biểu ca thân yêu: “Biểu ca nói!” Ngàn vạn không thể nói cho bọn họ là nàng đi đến kỹ viện nam nhân!
Nguyên lai là bát quái tinh Vu Lương nói, như vậy mức độ đáng tin đều không có, ba người nháy mắt đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cũng không biết tiểu tử Vu Lương này lại mang cái tin tức lấy từ xó xỉnh nào, thật đúng là hơn hai mươi năm chú ý tin bát quái!
Vu thị biểu tình thực nghiêm túc mà nhìn về phía Kỷ duy Tâm, Kỷ duy Tâm cho rằng mẫu thân đã tin tưởng, trong lòng tức khắc liền vui vẻ. Ai biết Vu thị lại nói: “Bảo bối à, nương tin tưởng con, con xinh đẹp như vậy lại còn đáng yêu thấu hiểu long người, nhất định sẽ đem hắn bẻ thẳng trở về!”
Ngài…… Chắc chắn???
Kỷ Duy Tâm: “Chính là con không tin tưởng bản thân nha.”
Vu thị liếc tướng công nhà mình một cái, Kỷ tướng quân liền hiểu ý, lập tức bày ra đồng dạng biểu tình nghiêm túc, lời lẽ chính đáng nói: “Bảo bối, cha đây cũng tin tưởng con!” Thậm chí còn vỗ vỗ bộ ngực, bộ dáng muốn nói “Ngươi chính là chúa cứu thế” nhìn Kỷ Duy Tâm.
Điều đầu tiên trong bí kiếp sinh tồn ở Kỷ gia — bất luận thời điểm nào, mặc kệ tình huống gì, đều phải kiên định, kiên trì hơn nữa còn phải kiên cường mà đứng về phía nương tử nhà mình! Không cần giải thích!
Kỷ Duy Tâm hướng ánh mắt cầu cứu mà nhìn về phía ca ca thân yêu nhà mình, Kỷ Trạch lại vui vẻ thoải mái mà gắp một khối xương sườn, chậm rì rì bỏ vào trong miệng, lấy hết thịt, lại chậm rì rì mà nhổ xương ra, ném cho Đại Hoàng đứng ở một bên chờ sẵn, xong rồi mới nói: “Đừng đặt hy vọng vào ta, muội không phải không biết,địa vị cảu ta trong cái nhà nàyđều không bằng Đại Hoàng.”
Đại Hoàng là con chó được quản gia nuôi dưỡng, thở hổn hển tập trung mà gặm xương, Kỷ Trạch buông một tiếng “Uông” tỏ vẻ đối với biểu hiện của nó thực vừa lòng.
Kỷ Duy Tâm lập tức liền nản long thoái chí.
*Tại Ninh Vương phủ *
Ninh Vương điện hạ phong lưu phóng khoáng, anh tuấn nửa nằm trên cái giường lớn xa hoa của mình, đùi phải đặt trên mép giường, vui vẻ thoải mái, chân trái được cột lấy treo lên cái cặp bản gỗ ở nóc giường,
Một lão nhân đầu bạc đứng cạnh bên án thư, hơi cúi người, tay phải cầm một cây bút lông sói, tay trái đỡ tay áo, nhíu mày viết nhanh.
Dịch Lâm một bên không chớp mắt nhìn nhìn chằm chằm ngòi bút múa lươn, nhìn chằm chằm một lúc lâu, ông ta rốt cuộc cũng thu bút, ngồi dậy, tiếp nhận phương thuốc có nét mực còn chưa khô, khiêm tốn hỏi: “Từ thái y, chân Vương gia nào chúng ta khi nào mới có thể lành lại?”
Từ thái y run run ria mép, liếc mắt nhìn hắn: “ Vết thương động đến gân cốt một tram ngày chưa chắc đả khỏi ’ chưa từng nghe qua sao! Cứ ở đấy màngốc đi, không qua ba đến năm tháng thì không tốt lên được!”
Vị Từ thái y này đến từ Thái Y Viện, ông nhìn đương kim Hoàng thượng cùng Ninh Vương lớn lên, bệnh nặng hay bệnh nhẹ đều do ông một mình ôm lấy mọi việc mà làm, bởi vì là quan hệ thân thiết, cho nên nói chuyện từ trước đến nay cũng chẳng thèm khách khí.
Liền Hoàng đế cùng nhà mình chủ tử đều kính trọng ông ta ba phần, Dịch Lâm bị ăn một chút nghẹn cũng không dám cãi lại, chỉ đành hậm hực mà ngậm miệng, mắt không thấy tâm không phiền đi ra ngoài bốc thuốc.
Nhạc Trạm bộ dáng chẳng hề để: “Lão nhân gia, như vậy hoạt động hằng ngày sẽ có vấn đề sao?”
Từ thái y đối với việc hắn không tự chăm lo lấy cho bản thân mình vô cùng không hài lòng, nghe vậy hừ một tiếng, “Có thể có vấn đề gì sao?! Bao nhiêu lướn còn có thể làm ra loại chuyện này a, còn không phải là sinh hoạt cơ bản không thể tự lo, nửa người chính là không hoạt động được sao!”
Nhạc Trạm vô ngữ nói: “Còn khoa trương nhưu vậy sao? Ai nói ta không thể tự chăm sóc bản thân?!”
“A! Vậy ngươi thử đứng lên một cái cho ta nhìn một cái nha!”
Lão gia tử đang nổi nóng, Nhạc Trạm vô cùng thức thời không hề cãi cọ cùng hắn, thập phần cơ trí mà thay đổi một cái đề tài vô cùng ngu xuẩn: “Ta nói này lão gia đầu, ngài bó cái chân cũng quá xấu đi!” Hắn gõ gõ cái đùi được bó bột, vẻ mặt bất mãn.
Từ thái y lạnh mặt qua đi thành thạo tháo dây thừng ra, sau đó suy sụp ôm lấy rương chữa bênh phất tay áo bỏ đi: “Tự bản thân ngươi bó lại đi!”
Nhạc Trạm vội vàng đỡ lấy đùi phải, nếu không phải còn có đoạn dây thừng treo ở trên, cơ hồ cái chân này đều hư!
“Ngài, lão nhân gia này, thật là……”
Nhạc Trạm ảo nhìn một vòng căn phòng, tầm mắt dừng lại một góc, rõ ràng ánh mắt sáng lên. Hắn vô cùng vui sướng mà hô: “Tiểu Đào Hồng, lại đây! Tháo đai lưng của ngươi ra đi!”
Tiểu nha hoàn hoảng sợ, kinh hoảng mà ngẩng đầu nhìn hắn, dưới chân co quắp cơ hồ muốn ngã xuống. Tiểu nha đầu chưa đến tuổi cập kê lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, khuôn mặt đỏ bừng, ngón tay xoắn góc áo, không biết phải làm như thế nào.
Nhạc Trạm thúc giục nói: “Nhanh cởi ra!”
Các nha hoàn khoác cười trộm khiến tiểu nha hoàn xấu hổ muốn khóc, thút tha thút thít nức nở mà tháo đai lưng ra, nắm chặt lưng quần, thật cẩn thận mà đem đai lưng đưa qua.
Nhạc Trạm nhìn thấy bộ dáng tiểu nha hoàn rốt cuộc cũng cảm thấy chính mình có chút quá phận, vì thế nhổ ngọc trâm trên vấn tóc ném cho nàng: “Đừng khóc đừng khóc, cái này thưởng ngươi.”
Hắn là loại người nhận ân sủng từ bé, là Vương gia có thói xa xỉ thành tính, dùng đồ vật đương nhiên là phi thường đáng giá. Dùng một cái đai lưng không hề đáng giá đổi lấy một cây ngọc trâm giá trị liên thành , cái này mua bán thấy thế nào cũng là có lời, nhưng tiểu nha hoàn vẫn là có chút ủy khuất, hồng con mắt tạ ân, cũng bất chấp thất lễ, liền quay đầu chạy.
Nhạc Trạm liếc mắt nhìn tới đám tiểu nha hoàn đang cười trộm, tức giận mà nói: “Các ngươi đều đi xuống đi.”
Hắn còn không phải là chỉ lấy cái đia lưng của cái nha hoàn thôi sao, có cái gì buồn cười! Thật phiền!
Nhưng mà chờ đến người đi hết rồi, hắn mới chợt phát hiện không ai giúp hắn bó lại cái chân này nha! Thôi rồi!!
Đáng chết Dịch Lâm! Đi pha dược thôi mà lâu như vậy sao?! Bổn vương muốn hưu ngươi!
Chờ đến khi Dịch Lâm trở về, Ninh Vương điện hạ anh tuấn bức người nhà mình ở trên giường lắc chân, bất quá lần này chắc hản có điểm khác trước…… Nếu hắn không nhìn lầm, trên đùi chủ tử nhà mình có thêm cái nơ bướm màu hồng nhạt?
Đây là cái đam mê biến thái gì a?!
Dịch Lâm đem thuốc giao cho hạ nhân, bản thân ngồi lên cái ghế nhỏ đặt ở mép giường, bắt đầu hồi báo tin tức hai ngày hôm nay chính mình tìm hiểu.
“Kỷ tiểu thư năm nay vừa tròn mười tám cái xuân xanh, lúc trước đã từng đính thân ba lần, lần lượt là trưởng tử nhà Dương Thái úy, có thể nói là con trai độc nhất của Văn Điện Đại học sĩ, còn có một tiểu Giáo úy không biết tên. Bất quá ba vị hôn phu đều chết trước khi thành thân.”
“Lại là Dương Thái úy?” Ninh Vương điện hạ nhướng mày.
HẾT CHƯƠNG 2.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
68 chương
3 chương
70 chương
25 chương
47 chương
33 chương