Trầm Nịch
Chương 84
Lửa, lửa rực trời, lấp đỏ mắt. Buổi tối gió lớn càng thổi bùng ngọn lửa hung hăng, từng chậu nước tạt vào chỉ trong nháy mắt liền hóa thành hơi nước. Đại hỏa chê cười những chậu nước dễ dàng bị nó giẫm nát dưới lòng bàn chân, há rộng miệng mà cắn nuốt hết thảy những ai dám can đảm tiếp cận với nó.
“Phụ Vương! Phụ Vương!”
“Điện hạ! Ngài không thể đi vào!”
“Cút ngay! Ta muốn cứu Phụ Vương!”
Tứ phía hỗn loạn, căn phòng bị thiêu đốt, một người bình tĩnh ngồi xếp bằng trên giường, khóe môi hơi nhếch lên lộ ra niềm sung sướng trong lòng của hắn. Một thân xiêm y thuần bạch, mái tóc xõa dài xuống lưng. Ngồi trên chiếc giường đã từng khiến mình đau khổ, cũng từng làm cho mình vô cùng hạnh phúc, hắn nhắm mắt lại, nắm chặt vật duy nhất mà người nọ đã lưu lại cho hắn, hắn chờ đại hỏa tiếp cận. Ngày này rốt cục đã đến.
……..
Tháng chín cuối thu, tiết trời oi bức và nắng gắt còn hơn cả mùa hè, nhiệt khí tiến vào từ cửa sổ rộng mở, ve sầu ở trên cây kêu rên những tiếng ve ve cuối cùng. Bất quá trong ngự thư phòng cũng không nhìn thấy có nô tài đứng quạt mát, cũng không thấy mộc bồn ướp băng. Ôn Quế và Diêm Nhật canh giữ bên ngoài lại không ngừng phe phẩy y mệ, xiêm y sau lưng bởi vì quá mức nóng bức mà thấm ướt mồ hôi. Nhưng Tần Ca lại không hề sợ nóng, bẩm sinh hàn thể nên hắn thích nhất chính là mùa hè.
Đầu tháng hai Tần Ca đã lợi dụng việc Khương Bộ phái người ám sát Hoàng đế Đại Đông mà ra lệnh cho Ngũ Tử Ngang tự mình lãnh binh chinh phạt Khương Bộ. Bởi vì kết giao với Phượng Minh nên quân đội của Phượng Minh không xuất binh tương trợ Khương Bộ, quân đội của Khương Bộ liên tiếp bị đánh bại khi song phương giao chiến, chỉ trong vòng một tháng, Ngũ Tử Ngang thống lĩnh đại quân công chiếm bộ lạc Khương Vương. Khương Vương tự sát, Ngũ Tử Ngang dựa theo ý của Tần Ca mà phong một thủ lĩnh bộ lạc của Khương Bộ làm Khương Vương, Khương Bộ chính thức trở thành phụ quốc của Đại Đông.
Ngũ Tử Ngang vốn đã chấp chưởng ba vạn quân thị vệ hoàng cung, lần này tấn công Khương Bộ, Tần Ca lại cho hắn tám vạn binh mã. Sau khi Ngũ Tử Ngang hồi kinh vào tháng sáu thì Tần Ca cũng không thu hồi tám vạn binh mã, mà lại đem tám vạn binh mã bao gồm cả ba vạn quân thị vệ công lại thành mười một vạn quân hộ vệ hoàng gia do Ngũ Tử Ngang thống lĩnh. Ngũ Tử Ngang đã là song Vương, nay trên tay lại có mười một vạn quân hộ vệ, trong lúc nhất thời địa vị của hắn càng lúc càng cao làm cho mọi người trong triều đều lo sợ bất an. Việc Hoàng Thượng sủng ái Lương Vương đã đến mức khiến bọn họ không thể không để ý đến.
“Hoàng Thượng, Thái sư cầu kiến.”
Trong ngự thư phòng, Tần Ca ngồi phía sau án thư buông bút xuống, hàng lông mày hơi cau lại, sau đó mới bình tĩnh mở miệng, “Truyền.”
“Lão thần Lâm Giáp khấu kiến ngô Hoàng–”
“Lão Thái sư miễn lễ. Ban tọa.”
Ôn Quế nâng ghế đến nhưng Lâm Giáp không đứng dậy. Tần Ca thấy thế thì lập tức biết rõ hiện tại Lâm Giáp muốn nói cái gì, hắn khoát tay với Ôn Quế, Ôn Quế liền lui xuống.
“Lão Thái sư có chuyện gì thì cứ an tọa rồi trình bày cũng không sao.”
“Hoàng Thượng nhất định không thích nghe lời của lão thần, lão thần nên quỳ là tốt nhất.”
Trong mắt của Tần Ca hiện lên sự khó chịu, hắn nói một cách thản nhiên, “Lão Thái sư muốn nói chuyện gì?”
Lâm Giáp dập đầu lạy ba cái, sau đó ngẩng mặt lên mà nói, “Hoàng Thượng, lão thần thỉnh cầu Hoàng Thượng giảm miễn chức trách của Lương Vương, thu hồi binh quyền trên tay của Lương Vương.”
Tần Ca trầm mặt, Lâm Giáp nói một cách không e ngại, “Hoàng Thượng, Lương Vương hồi kinh chưa đến hai năm mà quyền thế đã ngập trời. Lão thần không dám nghĩ đến vài năm sau thì thế lực của Lương Vương sẽ như thế nào. Đến lúc đó Lương Vương một tay che trời, Hoàng Thượng muốn diệt hắn cũng rất khó.”
Tần Ca lạnh lùng nói, “Vì sao trẫm phải diệt hắn? Lương Vương trung thành và tận tâm đối với trẫm, tuyệt đối không hai lòng, trẫm tin hắn. Thái sư, trẫm từng đáp ứng ngươi, nếu Lương Vương bất trung đối với trẫm thì trẫm nhất định sẽ trừ bỏ hắn. Nhưng từ khi Lương Vương hồi kinh thì những chuyện hắn làm có chuyện nào mà không phải vì triều đình, vì trẫm hay không? Trẫm hiểu ý Thái sư, nhưng Thái sư làm như vậy chẳng phải là làm rét lạnh lòng của trung thần hay sao?”
“Hoàng Thượng…” Thái sư mang theo tâm tình nặng nề mà lên tiếng, “Lão thần là e sợ a….Lương Vương hiện tại có lẽ không có hai lòng, nhưng quyền thế trong tay của hắn càng lớn thì tư tâm càng nặng. Bất quá chỉ mới hơn một năm mà Liễu gia đã nghiễm nhiên trở thành đệ nhất thế gia trong triều, mỗi ngày không biết có bao nhiêu quan viên ra vào Liễu phủ, cùng với Liễu gia, những người liên lụy đến Lương Vương cũng nhiều không đếm xuể, cứ như thế thì không thể tránh khỏi chuyện kết bè kết phái.”
“Cho dù Lương Vương không muốn, nhưng những người có liên quan đến hắn cũng sẽ rỉ tai với hắn. Hiện tại Liễu gia đã có rục rịch, chuyện này sớm muộn gì cũng đến. Thỉnh Hoàng Thượng khi sự tình chưa đến mức không còn cách cứu chữa thì tước bỏ Vương vị của Lương Vương, thu hồi binh quyền trên tay hắn, khiến kẻ khác kinh sợ, như vậy cũng có thể củng cố triều cương.”
Tần Ca khẽ nhíu mày, hắn đứng dậy rồi đi đến trước mặt Lâm Giáp, dùng hai tay nâng Thái sư đứng dậy, giọng nói âm trầm, “Thái sư, trẫm đã có chủ ý đối với chuyện của Liễu gia. Ngài lớn tuổi không nên đi quản những chuyện vặt vãnh của triều đình. Năm nay Vịnh Xuân yến còn thành công hơn cả năm trước, trẫm hy vọng sang năm sẽ tốt hơn nữa, trẫm giao chuyện này cho Thái sư.”
“Hoàng Thượng….” Lâm Giáp còn muốn nói thì đã bị ánh mắt của Hoàng Thượng ngăn lại.
“Thái sư, trời quá nóng, ngài cũng nên để ý đến thân mình, ngài quay về đi.” Buông Lâm Giáp ra, Tần Ca chắp tay ra sau lưng, không muốn tiếp tục nhiều lời, cũng là muốn đuổi người.
Lâm Giáp lo lắng nhìn Hoàng Thượng trong chốc lát, sau khi hành lễ thì khom người lui xuống.
Tần Ca xoay người quay trở lại long ỷ rồi an tọa, hắn biết Thái sư rất thất vọng, cũng rất lo lắng, nhưng hắn chỉ có thể làm như vậy. Muốn Ngũ Tử Ngang trở thành quyền thần thì thứ nhất cần có sự cố gắng của người nọ, thứ hai cũng cần có sự cố gắng của người làm Hoàng Thượng như hắn. Hắn biết chính mình nóng vội một chút, nhưng như thế thì có gì đáng ngại? Ngũ Tử Ngang là sủng thần của hắn, hắn làm Hoàng đế muốn cho Ngũ Tử Ngang quyền thế. Mọi người trong thiên hạ này đều có thể phản bội hắn, chỉ một mình Ngũ Tử Ngang tuyệt đối sẽ không! Huống chi Ngũ Tử Ngang hoàn toàn có năng lực để trở thành đệ nhất quyền thần của Đại Đông.
Chạng vạng, Ngũ Tử Ngang đến ngự thư phòng như bình thường. Được Tần Ca chống đỡ, Ngũ Tử Ngang đã sớm đứng vững trong Nội Các. Rất nhiều việc mà người ngoài không làm được chỉ có Ngũ Tử Ngang ra mặt thì mới có thể hoàn thành, đây cũng là mưu đồ của Tần Ca, chỉ có như vậy thì Ngũ Tử Ngang mới có thể nhanh chóng nắm giữ vị trí cao nhất trong Nội Các.
Mặt trời vừa xuống núi, trong phòng cũng không còn quá nóng. Sau khi Ngũ Tử Ngang vào phòng thì vẫn theo quy củ mà khom người hành lễ với Tần Ca. Hai người từ lâu đã âm thầm xem nhau là phu thê, đây cũng là lý do vì sao Tần Ca mượn cớ Ngũ Tử Ngang lập công mà miễn cho Ngũ Tử Ngang phải quỳ lạy. Ôn Quế đóng cửa sổ, sau khi đặt tách trà xuống thì liền lui ra ngoài. Nét mặt hơi nghiêm túc của Ngũ Tử Ngang chỉ trong nháy mắt liền chuyển sang tươi cười, hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Tần Ca rồi đưa tay ấn lên vai của người nọ, đồng thời cũng bắt đầu vuốt ve. Tần Ca thoải mái thở hắt ra, nhắm mắt lại để hưởng thụ sự hầu hạ của Ngũ Tử Ngang.
“Ta nghe nói hôm nay Thái sư lại tiến cung.”
“Cũng là vì chuyện đó.”
Tần Ca không muốn nhiều lời, trong triều đã râm ran rất nhiều về chuyện phản đối Ngũ Tử Ngang, nhưng toàn bộ đều đã bị hắn cưỡng chế. Ngũ Tử Ngang mỉm cười rồi thấp giọng lên tiếng, “Đám người Đường Tĩnh đã hơn một năm làm việc không tệ, có nên thăng chức hay không?”
Tần Ca miễn cưỡng nói, “Ngươi trình tấu chương cho ta, sau khi ta phê duyệt thì ngươi trực tiếp hạ chỉ trong Nội Các.” Nghĩ đến cái gì đó, Tần Ca mở to mắt nhìn người đang cúi đầu chăm chú nhìn hắn, “Triệu Bình gần đây luôn trình tấu chương bảo rằng bản thân mình không thể tiếp tục đảm nhiệm chức Lại Bộ Thượng Thư, người này ngày thường làm việc chậm chạp, không ngờ lại có tâm tư như vậy, hắn đã nhìn ra ta sẽ sớm thay đổi hắn.”
Ngũ Tử Ngang vừa cười vừa nói, “Dù sao hắn tự đề xuất thì vẫn có thể giữ thể diện hơn là bị ngươi cắt chức. Lăn lộn trong triều nhiều năm như thế mà còn không có tâm tư như vậy thì làm sao mà giữ được ô sa. Chẳng qua trên tay của ta vẫn không có người thích hợp cho vị trí Lại Bộ Thượng Thư, Lương Châu thất hiền vào triều chưa đến hai năm mà lập tức thăng chức lên vị trí này thì ngược lại sẽ khiến người ta có cớ nói ra nói vào, hiện tại ta đã làm cho quá nhiều người đố kỵ với ta rồi.”
Tần Ca nhắm mắt lại, chậm rãi nói, “Cho nên ta đã trả tấu chương của hắn trở về. Ngươi phải hành động nhanh lên một chút, ta cho ngươi thời gian thêm hai năm, hai năm sau trẫm phải thanh lý toàn bộ quan viên của Lại Bộ, Hộ Bộ và Công Bộ.”
“Xảy ra chuyện gì?” Ngũ Tử Ngang hơi cúi đầu, hắn nhận ra người này đang mất hứng.
“Trẫm nghe không ít phong phanh rằng một năm nay Liễu gia dường như rất rêu rao a.” Mỗi khi Tần Ca mất hứng thì sẽ tự xưng là trẫm, mà những việc hắn mất hứng phần lớn đều là có liên quan đến Ngũ Tử Ngang.
Ngũ Tử Ngang hôn môi Tần Ca một cách vô cùng ôn nhu, vừa cười vừa nói, “Chẳng phải sáng sớm ta đã nói về chuyện của Liễu gia với ngươi hay sao? Cô nãi nãi cũng bất mãn, ta làm sao lại không biết? Ngươi muốn thanh lý Hộ Bộ, đầu tiên phải xuống tay từ Liễu gia, hiện tại bọn họ đang rất khá. Càng huênh hoang thì sơ hở cũng càng nhiều.”
Tần Ca lại mở to mắt, giang hai tay ôm lấy cổ của Ngũ Tử Ngang, “Lương Ngũ Hiền Vương đâu? Hiện tại ngươi mới là người nổi danh nhất Đại Đông.”
Ngũ Tử Ngang cười lặng lẽ, “Chẳng phải ta nhờ vào phúc khí của Hoàng Thượng hay sao? Hoàng Thượng bảo ta huênh hoang thì ta liền huênh hoang, Hoàng Thượng không cho thì ta lại ngoan ngoãn làm Lương phi của Hoàng Thượng, không, là Lương hậu, ta không giống với Liễu gia.”
“Lương hậu?” Khóe miệng của Tần Ca nhếch lên, “Vì sao trẫm không biết mình có Lương hậu? Chẳng phải là Lương phi hay sao?”
Ngũ Tử Ngang nhe răng, “Ta chỉ làm Lương hậu, không làm Lương phi, hơn nữa hậu cung của Hoàng Thượng chỉ có thể có một mình ta!”
Tần Ca buông tay, “Hảo, vậy Lương hậu ở trong hậu cung của ta mà tự mình nấu nước nấu cơm, giặt giũ y phục, thu dọn quét tước. Có được hoàng hậu hiền đức như thế âu cũng là phúc khí của Đại Đông.”
“Ha ha….” Ngũ Tử Ngang cũng không giận mà chỉ khẽ cắn lên vành tai của Tần Ca rồi cất lên giọng nói khàn khàn, “Như thế thì có sao? Nấu nước nấu cơm không làm khó được ta, chỉ cần bên cạnh ta có Hoàng Thượng thì như thế nào cũng được.”
“Lưu manh.” Đẩy Ngũ Tử Ngang ra, Tần Ca đứng dậy rồi quay đầu lại, “Đến Nhân Tâm Đường đi, cùng ta dùng ngọ thiện.”
“Thần tuân chỉ.” Ngũ Tử Ngang nắm lấy tay của Tần Ca.
“Hoàng THượng, đã xảy ra chuyện!” Diêm Nhật ở bên ngoài thấp giọng hô lên một tiếng, không dám trực tiếp xông vào.
“Chuyện gì?” Chưa bao giờ thấy Diêm Nhật thất thố, tâm trạng của Tần Ca và Ngũ Tử Ngang không khỏi trầm xuống.
Diêm Nhật dâng lên một phong mật thư do Diêm La Điện vừa đưa đến, hắn thấp giọng nói nhanh, “Hai tháng trước Phượng Minh Vương đã tự thiêu trong tẩm cung! Một tháng trước đó đại hoàng tử Hà Sầu cùng nhị hoàng tử Hà Nhạc bức hắn thoái vị, đem nhốt hắn trong tẩm cung.”
“Cái gì?!” Tần Ca đứng lên, “Còn Hà Hoan?”
“Trong ngày bức vua thoái vị, Nhật quỷ đã cứu ra tam điện hạ và người hầu Thân Mộc bên cạnh Phượng Minh Vương. Nhưng không biết vì sao Phượng Minh Vương cự tuyệt Nhật quỷ cứu hắn ra. Bởi vì tình huống khẩn cấp nên suốt cả đêm Nhật quỷ đã mang tam điện hạ và Thân Mộc trốn ra khỏi quốc đô, hiện tại đang chạy đến kinh thành.”
Cầm lấy mật thư trong tay Diêm Nhật, Tần Ca run rẩy mở thư ra, Ngũ Tử Ngang thay đổi sắc mặt. Phượng Minh Vương….đã băng hà? Tâm can căng thẳng, Ngũ Tử Ngang lập tức hỏi, “Còn Trương Thanh Tắc đâu?”
“Ngưu đầu tự mình xuất thủ, nhưng kẻ này rất giảo hoạt, sau khi bị trọng thương thì đào thoát. Nhóm tiểu quỷ đang truy bắt hắn.” fynnz.wordpress.com
“Nhất định phải bắt được hắn! Mặc kệ sống hay chết!”
“Dạ!”
Ngũ Tử Ngang ôm chặt bả vai của Tần Ca, tâm tình vô cùng trầm trọng. Một người mỹ lệ như vậy, thế mà….đã chết….
Xem thư xong, Tần Ca nhanh chóng hạ lệnh, “Phái tiểu quỷ đem Hà Hoan bình an về đây. Truyền Đại tướng quân Trang Khiếu, Bộ binh thượng thư Xa An Quốc cùng các đại thần Nội các tiến cung.”
“Dạ!”
Diêm Nhật vội vàng lui ra, Tần Ca siết chặt lá thư trong tay, rốt cục hắn hiểu được vì sao lúc trước Phượng Minh Vương lại đưa ra yêu cầu như vậy. Từ đầu Phượng Minh Vương đã quyết ý tự sát.
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
10 chương
94 chương
75 chương
10 chương
125 chương