Trầm Nịch

Chương 116

“Diêm Mẫn, vì sao lại là ngươi?” Sau khi xác định bên ngoài không có ai nghe lén, Ngũ Tử Ngang không dấu được kinh ngạc mà thấp giọng hỏi. Diêm Mẫn kiềm chế kích động, nhỏ giọng nói, “Hoàng Thượng bảo thuộc hạ đến đây an bài trước, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp ứng Vương gia. Sự tình trọng đại cho nên thuộc hạ không thể nói cho Vương gia biết. Trước khi thuộc hạ đến thì Hoàng Thượng có nói ngày sau sẽ phái Vương gia đến đây, bảo thuộc hạ tùy cơ ứng biến, cùng Vương gia tái kiến.” “Như vậy ngươi rời Diêm La điện là vì để đến Nữ Trinh?” Người nọ lại giấu hắn! “Đúng vậy, thuộc hạ đã ở Nữ Trinh an bài trong hai năm, chỉ chờ Vương gia đến đây.” Ngũ Tử Ngang thở ra vài hơi rồi nói, “Đây là phủ đệ của Việt Lặc Da, ngươi tới đây có khiến cho ai chú ý hay không?” Diêm Mẫn nói một cách thoải mái, “Hiện tại thuộc hạ là tạp dịch của quý phủ, đi lại tự do.” Ngũ Tử Ngang vừa nghe xong thì liền mỉm cười, “Có ngươi cũng không tệ. Bây giờ ta chưa có chuyện gì cần công đạo với ngươi, ngươi phải cẩn thận hành sự. Chờ sứ đoàn trở về thì ngươi kể lại toàn bộ kế hoạch ở Nữ Trinh cho ta biết.” “Dạ.” “Ngươi quay về đi, ta vừa mới đến đây, nhất định có không ít người theo dõi ta, cứ cẩn thận vẫn hơn.” “Dạ, thuộc hạ đi đây, Vương gia bảo trọng.” Diêm Mẫn vén rèm lên, trong chớp mắt liền biến mất. Ngũ Tử Ngang nằm xuống giường, bất đắc dĩ thở dài, “Tần Ca a Tần Ca, ngươi lại tiếp tục cho ta kinh hỉ, còn bảo Diêm Mẫn có việc riêng cần phải xử lý. Ngươi a ngươi, luôn lo lắng chu đáo cho ta, ngươi a ngươi…” Nghĩ đến đêm nay Việt Lặc Da thử hắn, Ngũ Tử Ngang xoa xoa mi tâm, người này cũng không lỗ mãng như vẻ ngoài, kế hoạch cần phải sửa lại. ………… “Hoàng đế ca ca, nơi này thật khá a. Hoàng đế ca ca, ta và ngươi ở cùng một chỗ sao?” Lần đầu tiên được đi ngao du cùng Hoàng đế ca ca, Hà Hoan hưng phấn líu ríu như chim suốt dọc đường. Tần Ca nói một cách trìu mến, “Ngươi cứ ở kế bên tẩm cung của trẫm.” “Ô! Thật tốt quá!” Hà Hoan không biết lớn nhỏ mà lập tức nhào qua, Thân Mộc và Diêm Nhật đồng thời xuất thủ ngăn cản hắn. Khi Hà Hoan lộ ra vẻ mặt khó hiểu thì Diêm Nhật mới bình tĩnh nói, “Vương gia, thân mình của Hoàng Thượng không tốt, ngài xông vào như vậy sẽ làm bị thương Hoàng Thượng.” Nhào vào như vậy thì nguy mất! Hà Hoan le lưỡi, đi đến trước mặt Hoàng đế ca ca để cam đoan với hắn, “Thật có lỗi, Hoàng đế ca ca, lần tới ta nhất định sẽ cẩn thận.” Ôm một cái, trong mắt của Hà Hoan lộ vẻ kinh ngạc, Hoàng đế ca ca béo lên a! Sờ đầu Hà Hoan, Tần Ca thản nhiên nói, “Trẫm không yếu như vậy, nhưng ngươi cũng phải sửa lại tính hấp tấp bộp chộp của mình đi. Để trẫm bảo Ôn Quế dẫn ngươi đi dạo xung quanh một chút.” Ôn Quế chớp mắt, “Vương gia, nô tài dẫn ngài đi dạo nhé?” “A! Ta đang muốn đi đây! Đa tạ Hoàng đế ca ca” Hà Hoan vui vẻ buông Tần Ca ra, vừa giữ chặt tay của Diêm Hoán vừa thúc giục Ôn Quế nhanh chóng dẫn hắn đi. Nhìn bàn tay của Hà Hoan và Diêm Hoán giao nhau, Tần Ca theo bản năng mà cau mày. fynnz.wordpress.com Việt Lặc Vân Sơn lấy ly do có thai nên đươc an bài ở trong một biệt viên yên lặng của sơn trang. Dọc đường đi Việt Lặc Vân Sơn chưa bao giờ lộ mặt, hết thảy công việc đều do bốn ả tỳ nữ bên cạnh hắn thay nhau làm việc. Tần Ca cũng phá lệ quan tâm săn sóc đối với vị quý phi nương nương đang hoài long thai, không ai sẽ hoài nghi bên dưới y phục của quý phi nương nương chỉ là một cái gối. Tần Ca mệt mỏi nên quay về tẩm cung trước, vẫn chưa nằm xuống thì Dung gia phụ tử đã đem theo hòm thuốc mà tiến vào. Thân Mộc buông rèm cửa xuống, Diêm Nhật vẫy lui tất cả cung nhân trong phòng, Dung Niệm quỳ gối bên giường để tự mình bắt mạch cho Hoàng Thượng, Dung Khâu cũng khẩn trương giống như phụ thân. Dung gia phụ tử mỗi lần bắt mạch cho Hoàng Thượng đều mất thời gian, vì bọn họ không muốn xảy ra bất kỳ sơ sót nào. Sau một nén nhang, Dung Niệm mới thu tay về rồi nói nhỏ, “Hoàng Thượng, thần muốn sờ bụng của ngài.” Tần Ca vừa nghe xong thì liền lo lắng hỏi, “Có phải đứa nhỏ ở trên đường bị xóc nảy hay không?” Dung Niệm trả lời, “Hoàng Thượng an tâm, đứa nhỏ rất khỏe mạnh. Chẳng qua hiện tại thai đã khá lớn, thần muốn xem vị trí thai nhi có bình thường hay không.” Tần Ca yên lòng, Diêm Nhật hầu hạ Hoàng Thượng thoát hạ  y phục, lộ ra vòng bụng hơi nhô lên. Dung Niệm rửa sạch tay, cẩn thận tỉ mỉ sờ bụng của Hoàng Thượng một lúc lâu thì mới lộ ra sắc mặt vui mừng mà nói, “Hoàng Thượng, bộ dạng của điện hạ rất tốt, vị trí thai nhi cũng rất ngay ngắn. Sau mùng tám tháng tám thì Hoàng Thượng mang thai tròn năm tháng, khi đó Hoàng Thượng mỗi ngày đều phải đi lại nhiều một chút, như vậy khi sinh mới không khổ sở.” Nghe thấy đứa nhỏ rất khỏe, sắc mặt của Tần Ca không khỏi nhu hòa hơn rất nhiều, hắn gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ. Trên đường dù sao vẫn có xóc nảy, Dung gia phụ tử sau khi thương nghị thì công đạo cho Diêm Nhật và Thân Mộc đi nấu nước để Hoàng Thượng ngâm mình giải lao, thức ăn cũng phải tinh xảo ngon miệng. Thân Mộc để cho Diêm Nhật trông coi Hoàng Thượng, hắn tự mình đi chuẩn bị. Nhìn Diêm Nhật và Thân Mộc khẩn trương ra ra vào vào phòng ngủ của Hoàng Thượng, Khổng Tắc Huy nép ở góc tường lộ ra vẻ mặt trầm tư. Tuy Hoàng Thượng không lạnh nhạt đối với hắn và Ôn Quế nhưng vẫn có chuyện giấu bọn họ, rốt cục là cái gì? Nhìn Diêm Nhật đưa tiễn Dung gia phụ tử, Khổng Tắc Huy nheo mắt lại. Nước đã nấu xong, Diêm Nhật liền ra khỏi phòng. Dù sao hắn cũng không phải công công chân chính, khi Hoàng Thượng tắm rửa thì hắn phải tránh mặt. Canh giữ bên ngoài, Diêm Nhật cúi đầu tính toán. Bọn họ rời kinh vào hai mươi sáu tháng bảy, tính ra đã đi được hai ngày, hôm nay là hai mươi tám tháng bảy. Vừa rồi Dung Thái có nói mùng tám tháng tám thì Hoàng Thượng tròn năm tháng, mùng tám tháng chín, mùng tám tháng mười, mùng tám tháng mười một….mười tháng mang thai, nếu giống như nữ nhân thì chẳng phải sang tháng giêng năm sau Hoàng Thượng mới sinh hay sao? Nhưng Thái y có nói nam nhân sinh sản không thể  tính theo thời gian của nữ nhân, như vậy….đến khi nào thì Hoàng Thượng mới sinh? Lỗ tai giật giật, Diêm Nhật lập tức thu hồi tâm tư, hắn vừa ngẩng đầu thì quả nhiên có người tiến đến, là Khổng Tắc Huy. Khổng Tắc Huy dùng chuôi kiếm gõ lên bả vai của Diêm Nhật, nghiêng đầu ra ngoài để ra hiệu. Diêm Nhật nhếch miệng, cùng Khổng Tắc Huy đi ra ngoài. Hai người đến một nơi vắng vẻ, Khổng Tắc Huy xoay người đối mặt với Diêm Nhật, thấp giọng hỏi, “Vẫn không thể nói cho ta biết hay sao?” Diêm Nhật cũng hỏi lại một câu, “Từ Nữ Trinh đến đây, nếu không ngừng quất roi thúc ngựa thì nhanh nhất có thể mất bao lâu?” Đáy mắt của Khổng Tắc Huy hiện lên sự từng trải, thản nhiên nói, “Nếu dọc đường thay ngựa thì nhanh nhất cũng phải mất một tháng.” “Lâu như thế sao?” Diêm Nhật tựa hồ rất bất mãn. Khổng Tắc Huy kề sát vào, “Hoàng Thượng có chuyện gì vậy?” Diêm Nhật nhìn Khổng Tắc Huy, sau một lúc lâu thì hắn liền nhếch miệng, nói ra những lời mơ hồ, “Hoàng Thượng nếu nói tốt thì cũng tốt, nhưng nói không tốt thì cũng không tốt. Khi thời điểm chín muồi thì ta sẽ tự mình nói ra. An nguy của Hoàng Thượng là quan trọng nhất, Khổng thống lĩnh cần phải cẩn thận một chút, tuyệt đối không thể quấy nhiễu Hoàng Thượng.” Khổng Tắc Huy nổi giận, nắm lấy y phục của Diêm Nhật, “Mụ nội nó, rốt cục ngươi muốn làm cái gì? Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì?” Diêm Nhật gạt tay của Khổng Tắc Huy ra, sắc mặt cũng âm trầm, “Lúc này Vương gia cũng vừa đến Nữ Trinh không được bao lâu, ta nói cho ngươi thì ngươi có thể làm cho Vương gia lập tức quay lại hay sao? Nếu có thể nói thì hiện tại ta đã nói cho ngươi biết!” Nắm đấm của Khổng Tắc Huy vang lên vài tiếng răng rắc. Diêm Nhật chỉnh trang lại y phục rồi nói, “Khổng thống lĩnh và Ôn tổng quản vốn là người mà Hoàng Thượng tín nhiệm nhất, cũng là người đáng lý nên giúp Hoàng Thượng phân ưu. Nếu không phải Khổng thống lĩnh và Ôn tổng quản không kiềm chế được chính mình thì Hoàng Thượng cũng sẽ không giấu các ngươi. Ngươi tưởng là ta thoải mái lắm sao? Thật sự có chút việc không phải chỉ nói cho Vương gia là đủ. Hoàng Thượng một lòng suy nghĩ cho Vương gia, nếu nói cho Vương gia biết thì không chỉ cầm chân Hoàng Thượng mà còn có thể cầm chân của Vương gia. Khổng thống lĩnh nếu thật lòng muốn giúp Hoàng Thượng và Vương gia thì không bằng chiếu cố cẩn thận an nguy của Hoàng Thượng. Ta có thể nói cho ngươi biết, hiện tại Hoàng Thượng không thể so với bình thường, nếu xảy ra một chút sự cố thì ngươi và ta cho dù có chết một trăm lần cũng không đủ để tạ tội!” Diêm Nhật chưa bao giờ nói nhiều như vậy, cũng chưa bao giờ để lộ rõ ràng sự phẫn nộ và bất mãn của mình như thế. Trên mặt của Khổng Tắc Huy hiện lên vẻ kinh ngạc, đợi Diêm Nhật nói xong thì hắn liền ôm quyền mà lên tiếng, “Đắc tội, Diêm công công.” Diêm Nhật nói nghiêm túc, “Ta không nói ngoa. Luận về công phu thì ta không sánh bằng ngươi, Hoàng Thượng ở sơn trang này vài tháng nên Khổng thống lĩnh cần phải hao tâm tổn trí nhiều hơn. Hoàng Thượng không chỉ cần ta và Thân công công mà cũng cần Khổng thống lĩnh và Ôn tổng quản.” Khổng Tắc Huy thận trọng gật đầu, trầm giọng nói, “Diêm công công cứ việc yên tâm, có ta ở đây thì ta chắc chắn sẽ bảo vệ an nguy của Hoàng Thượng. Nhưng thỉnh Diêm công công khi cần thiết hãy nói cho ta biết Hoàng Thượng rốt cục xảy ra chuyện gì. Có lẽ Vương gia không thể kịp lúc chạy về từ Nữ Trinh, nhưng nói cho Vương gia để hắn có thể chuẩn bị trước thì sẽ tốt hơn khi đợi đến lâm thời mới nói.” Diêm Nhật nói một cách kiên định, “Đến thời điểm thích hợp thì ta sẽ không tiếp tục giấu diếm.” “Vậy là tốt rồi.” Hai người xem như chưa từng xảy ra chuyện gì mà quay trở về. Tần Ca vẫn còn đang tắm trong bồn, nước ấm quả thật giúp hắn giảm bớt không ít mệt nhọc ở dọc đường, ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, hình như đang ngủ, nửa ngày cũng không có động tĩnh. Liên tục ngáp vài cái, Tần Ca miễn cưỡng nói, “Trẫm muốn đi ra.” “Hoàng Thượng cẩn thận.” Thân Mộc cầm khăn tiến lên, chậm rãi dìu Hoàng Thượng bước ra khỏi bồn. Giúp Hoàng Thượng lau mình, thay đổi xiêm y, Thân Mộc khó nén kích động, “Hoàng Thượng, điện hạ càng ngày càng lớn.” Tần Ca nhếch môi, sờ vòng bụng nhô lên ở bên dưới nội y, “Trẫm mong hắn có thể sớm dịch chuyển một chút.” Thân Mộc vừa cười vừa nói, “Quá mấy ngày nữa thì điện hạ sẽ bắt đầu làm khổ Hoàng Thượng, nếu không đá thì cũng lăn lộn trong bụng. Hoàng Thượng phải ăn nhiều một chút để điện hạ có sức mà nghịch ngợm.” Tâm tình của Tần Ca vô cùng tốt, hắn đi đến bên giường rồi ngồi xuống, “Ngươi vừa nói như thế thì trẫm liền cảm thấy đói bụng.” “Nô tài đi lấy thức ăn cho Hoàng Thượng!” Thân Mộc vội vàng chạy ra ngoài, thuận tiện gọi người tiến vào dọn dẹp. …….. Có lẽ ly khai hoàng cung nên bên người không còn nhiều người và nhiều chuyện phiền lòng như trước, vì vậy tâm tình của Tần Ca thật không tệ, khẩu vị cũng tốt hơn rất nhiều. Đến Tị Thử sơn trang chưa đến mười ngày mà bụng đã lớn hơn một chút. Đây thật sự là tin tức làm cho người ta phấn chấn, Việt Lặc Vân Sơn thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo cũng phải độn thêm một chút bông vào gối. Vì vậy Hà Hoan vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu, Hoàng đế ca ca không biết nóng hay sao? Vì sao mỗi khi rảnh rỗi ra ngoài đi dạo đều khoác áo choàng? Hà Hoan đương nhiên không biết Hoàng đế ca ca muốn che dấu cái bụng của mình, qua một tháng nữa thì trời sẽ bắt đầu se lạnh, đến lúc đó hắn càng có thể dễ dàng che giấu. Hơn nữa Tần Ca cũng đã nói thân mình không khỏe, hắn cũng không đi lại ở trong sơn trang, cơ hồ chỉ đi dạo ở hoa viên nhỏ bên ngoài phòng ngủ của mình. Mắt thấy mười lăm tháng tám sắp đến, trong Tị Thử sơn trang cũng trở nên náo nhiệt hơn trước. Đã chọn được nơi ngắm trăng tốt nhất, đèn lồng cũng được treo lên. Tần Ca giao hết thảy mọi việc cho Diêm Nhật và Ôn Quế, hắn chỉ cần chờ đến đêm trăng rằm là được. Khổng Tắc Huy lén lút nói với Ôn Quế, vì vậy Ôn Quế cũng không còn khổ sở vì Hoàng Thượng chỉ sủng Diêm Nhật, ngược lại còn thân thiết với Diêm Nhật hơn một chút. Chỉ cần Hoàng Thượng vẫn cần hắn thì hắn sẽ đi theo Hoàng Thượng. Nhìn cung nhân giăng đèn kết hoa, Tần Ca lại nhớ đến Ngũ Tử Ngang. Mấy năm nay hắn và Ngũ Tử Ngang ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, có thai nên tâm tình của hắn dường như cũng trở nên yêu đuối hơn một chút, ban đêm luôn hy vọng bên cạnh có thể có một người ôm hắn, dỗ dành hắn. Nhất là khi đứa nhỏ bắt đầu đá vào bụng thì hắn lại vô cùng mong chờ lúc này Ngũ Tử Ngang có thể ở bên cạnh, có thể sờ bụng hắn, cùng hắn chia sẻ niềm vui khi thấy đứa nhỏ trưởng thành. “Hoàng Thượng, ngài đứng đây đã lâu, cần phải trở về.” Diêm Nhật cất tiếng ở sau lưng Hoàng Thượng, hắn không phải không nhìn thấy trong mắt của Hoàng Thượng ngẫu nhiên sẽ xuất hiện sự cô đơn và nhớ nhung. Siết chặt áo choàng, Tần Ca xoay một thân toát mồ hôi đi vào trong phòng ngủ, vừa đi vừa hỏi, ”Vương gia có tin tức gì truyền về hay chưa?” “Dạ vẫn chưa.” Tần Ca kiềm nén thất vọng rồi đi vào phòng, thật muốn liều lĩnh gọi Tử Ngang trở về a. Lén lút nhìn Hoàng Thượng một cái, Diêm Nhật mím chặt môi. ————