Lúc Hạ Lâm Hi tỉnh lại cũng đã sáng hôm sau. Tưởng Chính Hàn chuẩn bị ra khỏi nhà, thế nhưng trước khi anh đi, còn đến cử phòng ngủ nhìn thoáng qua, thấy Hạ Lâm Hi đã tỉnh, anh tiến đến nói với cô: “Tối nay đừng đợi anh ăn tối nhé, anh có việc về muộn.” Hạ Lâm Hi ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn anh. Tưởng Chính Hàn vươn hai tay ra, theo thói quen nhéo má cô: “Nếu em cảm thấy buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi nhé.” Anh vừa nói ra những lời này, Hạ Lâm Hi liền gật đầu. Nhưng sau khi Tưởng Chính Hàn đi làm rồi, Hạ Lâm Hi lập tức sửa soạn trang phục. Cô dọn dẹp một chút, ăn sáng rồi đến trung tâm dạy thêm kia. Tám giờ sáng hôm đó, tiết đầu tiên bắt đầu. Đây là một lớp học Ngữ Văn, có tổng cộng ba mươi học sinh, nam sinh chiếm đa số. Những cậu trai trong quá trình trưởng thành, tâm sinh lý vẫn đang phát triển, lúc Hạ Lâm Hi bước vào, không ít cậu ngồi phía sau nhao nhao cả lên. Bọn họ vẫn đùa giỡn vô ý như mọi khi, gọi mà như chòng ghẹo: “Cô Hạ!” “Không cần gọi, tôi đang ở đây.” Hạ Lâm Hi trả lời: “Nếu các bạn không muốn học, tôi sẽ ra khỏi lớp!” Giọng nói cô rất êm tai nhưng ngữ điệu rất nhạt. Cô phát hiện một dãy nam sinh ngồi cuối đang dùng điện thoại chụp hình cô, thậm chí còn cố tình mở đèn flash lóa mắt. Lớp học thêm khác với trường học, nếu cô là chủ nhiệm lớp, cô chỉ cần đến cuối thu hết điện thoại, yêu cầu đứng lên kiểm điểm tại chỗ là được. Nhưng đáng tiếc, học thêm chỉ là phụ đạo. Dù sao cũng còn những người khác, cô sẽ không lãng phí thời gian. Cô bước lên bục giảng, mở máy tính và máy chiếu lên: “Hôm nay tôi sẽ giảng một phần trong đề thi đại học, có ích với các bạn rất nhiều…” Ở dưới có kẻ lao nhao. Hạ Lâm Hi tạm dừng một lát, nói thật lòng: “Năm tôi thi vào đại học, điểm Ngữ Văn là một trăm bốn mươi, những đợt kiểm tra bình thường trên trường cũng không thấp hơn một trăm ba mươi.” Cô mở giáo án, còn động viên: “Các bạn chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ đạt được điểm cao.” Cô còn chưa dứt lời, một loạt nam sinh giơ tay lên, Hạ Lâm Hi còn chưa gọi tên ai, một cậu đã mở miệng hỏi: “Cô Hạ, nếu điểm của em cao như cô còn đến đây học thêm làm gì?” Cậu ta cười cà lơ phất phơ: “Cô Hạ, cô nói cho chúng em nghe đi, tại sao phải vậy?” Không biết là ai cười đầu tiên, những bạn học khác cũng cười phá ra. Lắm lúc, học sinh thời nay bò ra cười cũng chẳng vì khôi hài mà chẳng qua thấy người khác cười nên làm theo mà thôi. Vậy nên trong cả phòng học, chỉ mình Hạ Lâm Hi không lên tiếng gì. Hạ Lâm Hi nói: “Đợi đến lúc điểm bạn cao, bạn cũng không cần nghe tôi giảng bài nữa.” Cô gõ mặt bảng, giọng nói trầm xuống: “Các bạn học chung với nhau, nên nhớ trong lớp còn có bạn của mình, nói những chuyện không liên quan sẽ lãng phí thời gian của họ.” Nói xong, cô tiếp tục giảng bài. Nhìn từ bên ngoài, Hạ Lâm Hi không lớn tuổi nhưng đã có một phong thái đủ trấn tĩnh người nhìn. Cô không tự nhiên bình tĩnh như vậy, chỉ là cô quá bận, sau khi dạy xong môn Văn lại đến môn Toán, căn bản không còn thời gian để lo chuyện khác. Vất vả lắm mới hết giờ lên lớp mỗi ngày, giữa trưa cô mới được nghỉ ngơi, cô đến gặp một số đồng nghiệm cùng tổ rồi đến tiệm mỹ lạnh gần đây ăn thứ gì đó. Trong số họ có một người Hạ Lâm Hi quen, đó là bạn từng cùng phòng – Trang Phỉ. Trang Phỉ mới gặp Hạ Lâm Hi, chữ “ngạc nhiên” viết rõ trên mặt, còn bị đồng nghiệp hỏi: “Tiểu Trang, em cùng trường bới Hạ Lâm Hi, còn cùng một ngành nữa, em biết em ấy không?” Có một đồng nghiệp lại chen ngang: “Tuy tiểu Hạ còn trẻ nhưng giảng bài rất hay nhé, ngày đầu tiên đi dạy mà đã nhận được lời cảm ơn của phụ huynh rồi…” Đồng nghiệp còn chưa nói xong, Trang Phỉ đã căng cứng người, nói giọng chắc nịch: “Em không biết cô ấy.” “Không sao, hôm nay làm quen là được.” Đồng nghiệp vui vẻ nói. “Tiểu Hạ dạy hai môn, còn bận hơn chúng ta.” Trang Phỉ bĩu môi: “Cũng mệt hơn chúng ta rất nhiều.” Trang Phỉ mang một chiếc quần bó, phối với áo ngắn tay, mái tóc cột bổng lên thành đuôi ngựa vì trời quá nóng. Nhưng lúc trưởng thành cô ăn uống thiếu chất, mái tóc vì vậy cũng thưa thớt đi, sau khi cột lên không khác gì một cái đuôi sau ót. Cô đi sau lưng Hạ Lâm Hi, nhìn bóng dáng người đi trước, thấy mái tóc dài phồng, Trang Phỉ vươn tay lên lấy sợi dây buộc tốt ra, khiến mái tóc thả xuống. Cô cảm thấy so với cột bổng lên, tóc đuôi ngựa vẫn đẹp hơn. Giữa trưa, mặt trời lên cao. Trên không trung mây giăng kín, mọi thứ đều thật náo nhiệt. Thức ăn ở tiệm mỳ lạnh này rất ngon, người đến đây toàn những thành phần tri thức, khiến ông chủ bận tối mày tốt mặt. Hạ Lâm Hi và đồng nghiệp chọn một vị trí gần cửa sổ, mỗi người đều chọn một món riêng cho mình… Thế nhưng hôm nay, Trang Phỉ khác lạ hơn mọi hôm, sau khi gọi mỳ lạnh còn kêu thêm cả chè bột lọc. “Em mời mọi người ăn chè nhé!” Trang Phỉ chủ động lên tiếng. “Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ em.” Cô ấy đan chéo bàn tay đặt trên đùi, lòng phập phồng lo lắng, ngập tràn chờ mong. Đây là lần đầu tiên đi làm, cô có thể mời ai đó một bữa cơm. Bên cạnh cô là một chị gái cũng là người đồng nghiệp luôn giúp đỡ cô, nghe Trang Phỉ nói vậy thì cười nhiệt thành: “Tiểu Trang, không cần, ban nãy Tiểu Hạ nói, bữa cơm này em ấy sẽ mời.” Quả nhiên, Tiểu Hạ đã đến quầy thu ngân tính tiền. Sau khi Hạ Lâm Hi quay lại, cô không chào hỏi Trang Phỉ, Trang Phỉ cũng tỏ vẻ không biết cô, hai người đều lơ nhau đi. Nhưng xét cho cùng, tiền cơm bữa này của Trang Phỉ, chắc chắn Hạ Lâm Hi là người trả. Sau bữa trưa, bọn họ quay lại nơi làm việc. Cho đến tận lúc chiều tà, trời vẫn rất nóng bức, ngoài cửa sổ Mặt Trời xuống nuối, bên trong lanh lảnh tiếng xe. Trước cửa trung tâm bụi bặm phủ đầy, người tới người đi nối đuôi không dứt. Bởi vì đã đến lúc tan học nên có rất nhiều bậc phụ huynh tấp xe đón con. Hạ Lâm Hi giảng xong tiết cuối, muốn tìm một chiếc ghế để ngồi xuống. Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là tính đến buổi chiều này, cô giảng bài liên tục trong tám tiếng, thật sự rất mệt. Nhưng cô không chỉ giảng rồi thôi mà còn phải trao đổi, ra bài và sửa chữa bài tập, giống như đang đánh giặc vậy. Cô ngồi im trong chốc lát, chống cằm, nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Ánh Mặt Trời tối dần, mây chìm mây nổi, thấp thoáng con đường đều là những chiếc ô tô khác nhau. Đồng nghiệp xung quanh lục tục ra về, bỗng nhiên có người quay đầu lại gọi cô: “Hạ Lâm Hi? Em là Hạ Lâm Hi đúng không? Có phụ huynh đến tìm em đấy, mau đến phòng khách đi, ở lầu hai nhé, quản lý đi trước rồi.” Hạ Lâm Hi đứng lên hỏi: “Có chuyện gì không ạ?” “A, còn không đi nữa?” Đồng nghiệp không trả lời Hạ Lâm Hi, chỉ nâng gọi kính thúc giục: “Đến đó trước đã, tôi thấy phụ huynh trông rất tức giận đấy.” Vừa dứt lời, rất nhiều người ra khỏi văn phòng lên tầng hai trung tâm. Bọn họ chưa vào cửa chính đã nghe thấy tiếng chất vấn cao vút: “Tôi là một khách hàng của bên ông, tôi cũng là cổ đông của bên ông? Tôi tốn bao nhiêu tiền để con mình học, ông biết không?” Quản lý cười cười: “Xin bà đừng giận, lúc em Triệu đến báo danh, tôi không biết phụ huynh là bà.” Đến đây rồi, cánh cửa thủy tinh mở ra. Hạ Lâm Hi là người đầu tiên bước vào, đôi mắt cô đảo quanh phòng khách, nhìn thấy quản lý ăn mặc đơn giản, trên gương mặt là nụ cười nịnh nọt. Đối diện với ông ta là một phụ nữ trung niên, mái tóc cắt tỉa tỉ mỉ, trên cổ mang sợi dây chuyền lớp tầng, gò má cao xương xẩu, mắt trừng trừng về phía đây, một con người dùng vẻ ngoài cậy mạnh điển hình. “Cô Hạ phải không?” Người phụ nữa kinh tự giới thiệu. “Tôi là mẹ của em Triệu, hôm nay đón con về nhf.” Hạ Lâm Hi lập tức nói: “Chào bà.” Nói xong, Hạ Lâm Hi hồi tưởng lại, em Triệu được nói đến kia có lẽ là cậu trai ngồi cuối hàng giờ Văn sáng nay. Cô còn chưa nghe rõ đầu đuôi trước sau, đã nghe mẹ người ta bảo: “Cô Hạ, tốt nhất cô nên giải thích rõ cho tôi, tại sao con tôi lại nói, lúc học cô bắt nó đứng ngoài hành lang, có nói nếu điểm nó đủ cao thì không cần nghe cô giảng nữa?” Câu này vừa thốt lên, cả phòng đều lặng thinh. Cửa phòng khách rộng mở, bên tỏng có bốn chiếc ghế sopha, trên mặt bàn thủy tinh là ấm trà, dưới trả thảm nhung, ngoài ra không còn âm thanh gì cả. Ráng chiều rọi vào cửa sổ, xuyên qua song sắt tạo nên những hình thù sặc sỡ. Hạ Lâm Hi lập tức đi đến bên cạnh cửa sổ, gần chỗ phụ huynh học sinh: “Thật xin lỗi, bà có thể hỏi những học sinh khác, tôi không hề có ý này.” Quản lý hát đệm một bên: “Đúng vậy, bà Triệu, cô Hạ chỗ chúng tôi là sinh viên đại học hàng đầu, đạo đức nghề nghiệp vẫn có.” “Tôi không biết cô là sinh viên kiểu gì!” Bà Triệu bỏ túi xách qua một bên, khép che kín ráng chiều bên kia. “Còn nữa, trong điện thoại con tôi, có rất nhiều ảnh chụp cô Hạ, chắc là chụp hôm nay, không nghĩ học hành là thế đấy…” Bà ta chỉ tay như một bậc bề trên về phía Hạ Lâm Hi, yêu cầu:” Như thế này nhé, tôi ngồi đây, cô giải thích tôi nghe!” Hoàng hôn buông xuống bốn phía, ánh dương tắt dần, dòng xe vẫn tấp nập như trước. Hạ Lâm Hi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, rồi nhìn đám người hối hả nơi xa, có chút mông lung, rằng cô cũng kiếm tiền, bây giờ phải chịu đựng, không nên gây chuyện thị phi. Cô cố gắng giữ hòa khí, cuối cùng cũng nhịn xuống được, trả lời một câu: “Chi bằng để tôi giải thích, có lẽ em Triệu nên nói thì tốt hơn. Đó là điện thoại của em ấy, tôi không ép em ấy chụp được.” Hạ Lâm Hi nhấn mạnh hai từ “không thể”. Trên bàn trà đặt những chiếc cốc của Starbucks, bên trong có lẽ là cà phê, bà Triệu nâng một cốc lên, uống một ngụm cà phê rồi nói: “Cô Hạ, cô cũng không còn nhỏ, cô thấy mình bước chân vào xã hội rồi đúng không? Cô khôn ngại nghe tôi góp ý chứ?” Hạ Lâm Hi nghiêng đầu nhìn cửa ra. Bên ngoài còn vài đồng nghiệp đứng góp vui. Trong số họ còn có Trang Phỉ. Hạ Lâm Hi nhượng bộ: “Không ạ, mời bà nói.” Quản lý cũng mất dần kiên nhẫn: “Bà Triệu, lần sau nói tiếp được không? Hôm nay muộn lắm rồi. Tiểu Hạ còn trẻ, nhưng cô ấy có thực lực, hạng năm thi đại học toàn thành phố…” “Chuyện chúng ta đang nói.” Bà Triệu nói. “Chính là không phải vì cô ta điểm lúc đi học cao mà coi thường học sinh của mình.” Hạ Lâm Hi không nói lấy một lời. Cô không biết bây giờ là mấy giờ, đành lấy điện thoại trong túi xách ra, nhớ đến chuyện mình đã tắt nguồn máu, để Tưởng Chính Hàn không định vị được. Hạ Lâm Hi cúi đầu chạm điện thoại, bà Triệu ngồi đối diện nói: “Cô ngẩng đầu lên cho tôi, tôi đang nói chuyện với cô đấy. Cái này cha mẹ cũng không dạy cô sao?” Quản lý thấy sự việc đã đi quá xa, đành đứng dậy: “Bà xem thế này được không? Tôi chuyển lớp cho em Triệu, cam đoan là lớp tốt nhất, đảm bảo giáo viên là người có tiếng.” Hạ Lâm Hi còn bổ sung: “Nhất định dạy tốt hơn tôi.” Nhất định dạy tốt hơn tôi. Lúc nói ra lời này, cô thong thả hơn hẳn. Hạ Lâm Hi muốn để bà Triệu nghe rõ nhưng lúc đến tai bà ta thì lại bị quy thành đang trốn tránh trách nhiệm. “Học sinh gọi cô là giáo viên, cô nghĩ mình thật sự là giáo viên sao?” Bà ta bưng cốc cà phê lên, còn mang cả túi xách của mình: “Tôi tốn tiền cho mấy người, chẳng nhẽ tôi không được ý kiến?” Hạ Lâm Hi đáp: “Tôi xin được nghe.” Bà Triệu há to miệng, thẳng thừng nói: “Ban nãy tôi hỏi sao cô không trả lời? Còn trưng cái mặt âm u đó cho ai xem? Nhà cô có người mới chết à?” Câu cuối cùng nói ra, gương mặt Hạ Lâm Hi trắng bệch. Đây cũng là một lý do khiến bác sĩ khoa nhi ít dần đi. Cô thầm nghĩ, nếu cô có con, nhất định sẽ không cưng chiều con, không để nó trở nên kiêu căng, làm người phải sống sòng phẳng chứ không phải tỏ vẻ bề trên, nói chuyện với người khác giống như một người đàn bà chanh chua giữa chợ. Có vẻ như quản lý đã từng gặp qua phụ huynh như vậy nên có cách của chính mình, ông ta đặt tay lên vai bà Triệu, cố gắng đưa bà ta ra khỏi phòng khách. Nhưng có lẽ bởi vì, Hạ Lâm Hi còn trẻ, lại là sinh viên mới ra đời, không tiền không gia thế, nên trở thành kẻ dễ bị hà hiếp. Bà Triệu bật nắp cốc cà phê ra, còn chỉ trích: “Cô bày cái mặt đó ra cho ai xem? Tôi đã thô lỗ với cô chưa? Cô nói xem, tôi thô lỗ gì à? Tôi chưa nói gì với cô đấy nhé! Để tôi nói cô biết, tôi đưa con mình đi học lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên gặp người như cô!” Nói xong, cốc cà phê bị hất tung, toàn bộ đều vung vãi vào người cô. Ngoài cửa có tiếng người thảng thốt. Chạng vạng tháng bảy, sắc trời hôn ám như trước. Hạ Lâm Hi đứng bên cửa sổ, đầu óc trở nên trống rỗng, đợi lúc cô hoàn hồn, cả người giận đến phát run. Cô mang một chiếc áo trắng, giờ đây dính đầy cà phê. Cô không biết mình muốn làm gì, chỉ cầm lấy bình nước chanh trên bàn, bật nắp ra, giống như sẽ tạt trở lại. Nhưng lúc này quản lý và bà Triệu đã đi xa rồi. Hạ Lâm Hi im lặng vài giây, đặt bình nước chanh xuống. Lúc trước không như vậy, năng lực của cô chưa từng bị bác bỏ.. Hoàng hôn mùa hạ như bức hạ màn, trò hay của cô cũng kết lại, đồng nghiệp xem trò vui cũng giải tán, chỉ còn Trang Phỉ châm chích như mọi khi: “Đại tiểu thư, cậu sẽ từ chức chứ?” “Không.” Hạ Lâm Hi nói. “Tôi cần tiền.” Năm phút sau, cô mang theo túi xách rời khỏi trung tâm. Từ trên tầng lầu cao nhất có thể nhìn thấy bóng dáng Hạ Lâm Hi. Cô mang một chiếc áo ngắn tay, đi về nhà một mình, trước sau đều rất đẹp. Nhưng trong mắt Trang Phỉ đã không còn chói mắt như trước. May mắn duy nhất của Hạ Lâm Hi là, hôm nay Tưởng Chính Hàn về trễ. Lúc cô về đến nhà, bầu trời đã tối đen. Cô thay dép, mang túi xách vào phòng. Tuy nhiên lúc bật điện thoại lên lại nhận được cuộc gọi từ Cố Hiểu Mạn. Cố Hiểu Mạn không có chuyện gì, chỉ muốn nhờ cô một số thứ thôi, nhưng ban ngày không gọi được, nay lại nhận được cuộc gọi nên rất vui mừng, cũng nhiều lời hơn. Nói chuyện được chừng hai mươi phút, trong lúc gọi, Hạ Lâm Hi đóng màn cửa lại, thay áo quần của mình sau đó quỳ trước tủ, tìm một chiếc váy ngủ phù hợp. Nhưng lúc tắt điện thoại, cô mới nhớ ra đây là phòng sách, trong ngăn tủ chỉ có quần áo của Tưởng Chính Hàn, đồ cô không có ở đây. Đúng vào lúc này, ngoài cửa có tiếng mở khóa. Tưởng Chính Hàn đã về. Đúng là anh mới về nhà, trên tay phải là chùm chìa khóa, tay trái là túi đựng máy tính. Sau khi qua cửa, anh nhìn thoáng qua phòng khách, không thấy Hạ Lâm Hi đâu. Anh đợi vài phút sau, thấy Hạ Lâm Hi bước ra từ phòng sách. Cô mang chiếc áo sơ mi của anh, mái tóc phủ ngang ngực, lắp bắp: “Anh về sớm quá…”