Hạ Lâm Hi sống chung với mẹ cô hai mươi năm, cô tự nhận thấy mình hiểu tính cách của mẹ ít nhiều. Cô có thể mơ hồ tưởng tượng ra, lúc mẹ đến gặp Tưởng Chính Hàn, bà không thể nào tỏ vẻ ôn hòa được. Nhưng cuối cùng đã nói những gì, chỉ nhìn vẻ mặt bình thản của Tưởng Chính Hàn thì không thấy chút manh mối, vậy nên cô cũng không chắc chắn lắm. Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô choàng một chiếc khắn tắm lớn quanh mình, bàn tay khư khư giữ mép, chậm chạp bước vào phòng ngủ. Trời tối đậm màu, dưới ánh đèn, lớp màn cũng đã kéo kín lại, mọi thứ tĩnh lặng đến nỗi không nghe thấy gì. Tưởng Chính Hàn ngồi một mình trên giường, trước mặt anh là một chiếc máy tính, bàn tay gõ phím của anh rất nhanh, mà suy nghĩ còn nhanh hơn. Nhìn thấy Hạ Lâm Hi vào cửa, anh đặt máy tính qua một bên, đôi mắt chuyên chú vào màn hình ban nãy, giờ đây đều dồn về phía Hạ Lâm Hi. Hạ Lâm Hi hỏi: “Anh có vội không?” Gương mặt cô ửng đỏ, rụt rè nói: “Nếu anh vội, em sẽ…” Nửa câu còn lại chưa kịp nói, anh đã đẩy ngã cô trên giường, ánh đèn chạm vào mái tóc, dịu dàng như dòng nước mênh mang. Anh thong thả tháo chiếc khăn tắm của cô, nâng niu như một món quà hằng ao ước. Những lời phía sau, có lẽ không thật sự quan trọng, nhưng Hạ Lâm Hi im lặng một lát, cuối cùng cũng thốt thành lời: “Em thích anh, đó là chuyện của hai chúng ta, người khác nghĩ gì không hề quan trọng.” Đôi mắt trong veo của cô nhìn anh, dưới ánh đèn, đôi mắt ấy như thắp sáng bên trong. Hạ Lâm Hi trông ngóng Tưởng Chính Hàn chuyển đề tài, tiết lộ cho cô biết mẹ đã nói với anh điều gì. Nhưng Tưởng Chính Hàn lại đáp: “Đây là tuyên bố sao?” Anh triền miên trên đôi môi cô: “Anh nghe xong thấy rất vui.” Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, cho dù anh không chịu kể nhưng thấy vui là tốt rồi. Vậy nên cô nhấc chân quấn quanh thắt lưng anh, ngón tay miết dọc từ sườn mặt đến cổ, thủ thỉ gì đó bên tai người thương của mình, nhiệt tình hơn rất nhiều so với trước đây. Cô kiên trì đến nửa đêm, mệt đến chỉ muốn ngất, mới nhận ra lần nào từ trước đến nay, anh cũng đều dư sức cả. Cũng may hôm sau là thứ sáu, không cần phải thực tập tại Lion. Lúc Hạ Lâm Hi thức dậy đồng hồ cũng đã chỉ chín giờ đúng. Ngoài cửa sổ nắng đã lên cao, xuyên qua kẽ hở của bức màn, tạo một đường sáng thẳng tắp. Cửa phòng ngủ được khép kĩ, lúc cô đến gần thì thấy trong phòng khách đã có người, giọng của người đó trầm đục, đang nói chuyện với Tưởng Chính Hàn. Vị khách này không mời mà đến, chính xác là nhân vật đang ở giữa phong ba – Tạ Bình Xuyên. Tạ Bình Xuyên nói: “Bản ghi chép giao dịch là giả, báo cho cơ quan có thẩm quyền là cách giải quyết không tệ, nhưng ngặt nỗi cậu còn đến trường, kéo dài chuyện chỉ ảnh hưởng đến cậu thôi.” Tưởng Chính Hàn là kẻ mới vào đời, còn Tạ Bình Xuyên là lão làng có nhiều kinh nghiệm rồi. Từ lúc bị bão táp bủa vây đến nay, chưa bao giờ anh ta thể hiện vẻ hoảng loạn, bây giờ nói chuyện với người ít tuổi hơn là Tưởng Chính Hàn, Tạ Bình Xuyên vẫn phân tích rõ ràng: “Mục tiêu của bọn họ là tôi, lần này tôi liên lụy cậu, bài đăng nặc danh trên mạng kia, tôi sẽ tra tác giả giúp cậu.” Giống như Tưởng Chính Hàn, Tạ Bình Xuyên đã bị đình chỉ công tác. Nhưng cho dù không có việc làm, quần áo anh vẫn chỉnh tề, từ đầu đến chân vẫn toát ra phong thái của một phần tử tinh anh. Tưởng Chính Hàn đưa cho anh ta một tách trà, mối quan hệ bây giờ của họ không còn là cấp cao cấp thấp mà chỉ là hai con châu chấu chung một chiến tuyến mà thôi. Nhưng cách nói chuyện của Tưởng Chính Hàn với anh ta cũng không hề khác trước: “Đã tập hợp tin tức liên quan, viết một bài phân tích rõ ràng. Đợi công ty XV quyết định chấm dứt hợp đồng, bài phân tích này sẽ được tung lên mạng.” Tạ Bình Xuyên nâng tách lên, ngưng lại một lát, anh nở nụ cười hỏi: “Kết quả phân tích thế nào? Tưởng Chính Hàn trả lời: “Bảy mươi phần trăm là xuyên tạc.” “Còn ba mươi phần trăm còn lại.” Tạ Bình Xuyên nói. “Thuận theo công chúng đi.” Trong phòng bếp vẫn còn một nồi canh đang nấu, Tạ Bình Xuyên chưa dứt lời, hơi nóng từ bên trong đã bốc ra. Tưởng Chính Hàn đứng dậy vào căn bếp, chỉ để lại một bóng lưng cao to. Tưởng Chính Hàn mở miệng nói: “Nghe nói công ty XV đã lan truyền tin tức, khiến ngành kĩ thuật quay đầu với chúng ta.” Nói xong, anh còn cười. “Ba mươi phần trăm kia, không hẳn thuộc về công chúng.” Tưởng Chính Hàn bị đẩy vào cục diện này, tương lai sẽ gặp không ít khó khăn. Tạ Bình Xuyên không ngờ, Tưởng Chính Hàn không hề kích động, thậm chí còn có tâm tình hầm canh. Cậu ta còn trẻ, sao lại cư xử như một kẻ già đầu vậy được? Tạ Bình Xuyên nói: “Tổ phân tích số liệu của XV đã bị công ty cạnh tranh lấy được dữ liệu mật, mô hình cũng đã bị công bố nhưng vẫn công bố sản phẩm theo hạn định.” Một câu nói ôn hòa nói lên ngay lúc ngón tay anh chạm vào nước trà. Tưởng Chính Hàn đáp lại bằng một nụ cười. Trước đợt sóng gió này, lúc Tạ Bình Xuyên nói đến tổ phân tích số liệu, anh ta đều dùng cụm từ “Tổ chúng ta”. Còn giờ đây, vô cùng rõ ràng, ranh giới cũng đã được phân rõ. Lòng trung thành trên thương trường không có khái niệm vĩnh viễn. Cho dù Bá Nhạc không tìm thấy thiên lý mã thì người ta cũng đã sắp xếp cho ông ta một con ngựa tốt khác rồi. Đến bây giờ, Tưởng Chính Hàn và Tạ Bình Xuyên đều đã muốn thoát cương. Tạ Bình Xuyên nói tiếp: “Cậu bị cả ngành kĩ thuật từ chối đều là trò khôi hài của công ty XV, chỉ cần mọi người nhìn nhận lại chuyện này, nó sẽ chấm dứt, cậu hiểu tôi nói chứ?” Tưởng Chính Hàn mở nắp nồi, thêm một ít gia vị. Anh vặn mức lửa nhỏ xuống, sau đó tiếp tục hầm canh. Mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa trong căn phòng, Tạ Bình Xuyên chợt nhớ sáng nay anh ta vẫn chưa ăn gì. Tưởng Chính Hàn chỉ cần một lát đã hiểu rõ, anh vẫn bình tĩnh như trước: “Tôi hiểu.” Đang nói dở, Hạ Lâm Hi ra khỏi cửa. Cô đứng ở ngưỡng cửa phòng, mang một bộ quần áo kín kẽ. Hệ thống sưởi trong nhà khiến điều này trở nên thật dư thừa. Thật ra cũng không cần quần áo cao cổ như vậy, nhưng cô ngại những vết hôn trên người mình nên đâu thể có lựa chọn nào hơn. Cô chào Tạ Bình Xuyên một tiếng. Tạ Bình Xuyên cũng đáp: “Buổi sáng tốt lành.” Nguyên do Hạ Lâm Hi ra khỏi cửa là vì tối qua tiêu hao thể lực quá mức, vô cùng mệt nhọc, bụng réo ầm ĩ. Thế nhưng Tạ Bình Xuyên còn ở đây, cô không thể thản nhiên vào bếp được, phải dừng lại hàn huyên với anh ta vài câu. Cô hỏi: “Anh ăn sáng chưa?” Tạ Bình Xuyên nói chi tiết: “Vẫn chưa” Anh bảo. “Tôi mới từ công ty XV về.” Tạ Bình Xuyên tự giác ra về sau khi xong mấy câu xã giao. Anh đứng lên nói lời tạm biệt nhưng chân chưa ra khỏi cửa, Tưởng Chính Hàn đã giữ lại ăn chung. Bữa ăn rất phong phú, cũng nhờ công người đứng bếp rất có tay nghề. Bánh kếp mềm mịn không ngấy, trứng cuộn vị thanh thoát nhẹ nhàng, canh được ninh vừa lửa, bánh ngọt như tan trong miệng, mùi vị rất tuyệt. Hạ Lâm Hi im lặng ăn, chợt cảm thấy bát canh này rất nhừ, cô quay sang Tưởng Chính Hàn, hỏi anh: “Anh ninh bao lâu vậy?” “Hai giờ.” “Bảy giờ anh dậy rồi sao?” Tưởng Chính Hàn suy nghĩ, thản nhiên nói: “Sáu giờ thì phải.” Tạ Bình Xuyên bồi vào: “Sáu giờ sáng mai, XV sẽ đưa ra quyết định cuối cùng.” Anh ăn một miếng bánh ngọt, khen: “Bữa sáng cậu làm ngon lắm.” Tưởng Chính Hàn thành thật nói: “Bánh ngọt mua ở siêu thị.” Còn nói siêu thị phía sau. Tạ Bình Xuyên cũng cẩn thận lắng nghe, hai người nom vô cùng nhàn hạ. Bọn họ là người trong cuộc không gấp, nhưng người ngoài nhìn vào là Hạ Lâm Hi lòng lại không yên. Quan tâm nhiều sẽ sinh phiền muộn, lời này thật thấm triết lý. Nếu người va phải là Hạ Lâm Hi, giờ đây cô cũng không có cảm xúc phức tạp thế này. Nhưng biết chuyện quyết định cuối cùng sẽ được đưa ra vào sáng hôm sau, tối đó cô không thể nào ngủ được. Sáng sớm hôm sau, cô cầm điện thoại, kề sát vào vách giường để nghe. Cô xem bản tin thời sự Express: “Bên phía công ty XV sau khi tiến hành điều tra nội bộ trong một tuần đã lên tiếng xác nhận bản ghi chép giao dịch là giả mạo…” Hạ Lâm Hi bật dậy trên giường, cô siết chặt điện thoại, nghiêm túc ngồi lại: “Theo tình hình trước mắt, hai nhân viên có liên quan là ông Tạ và ông Tưởng không chấp thuận đề nghị bồi thường của công ty. Ngược lại đang kiện ban giám đốc công ty XV xâm phạm danh dự cá nhân.” Sau khi công ty XV thông báo đính chính, tin tức nhanh chóng phát tán. Hạ Lâm Hi suy nghĩ trong chốc lát, cô cảm thấy bản phân tích về kết luận quá sớm của nội bộ công ty có vẻ đã xong rồi.” Giờ đây cô thấy tĩnh tâm đến lạ lùng. Trong phòng làm việc cách vách, ngọn đèn vẫn sáng như đêm qua. Hạ Lâm Hi đặt chân trần xuống dưới, vui vẻ chạy sang bên đấy. Tưởng Chính Hàn thức suốt một đêm, giờ mới gập máy tính lại. Hạ Lâm Hi vươn hai tay, ôm lấy tấm lưng anh: “Có phải chỉnh sửa xong rồi không? Mọi chuyện sẽ chấm dứt chứ?” Tưởng Chính Hàn cười nói: “Chưa ngả ngũ, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.” Thông báo đính chính của công ty XV mới chỉ là bắt đầu. Tám giờ sáng cùng ngày, Hạ Lâm Hi nhận được điện thoại của Từ Trí Lễ, người bên kia to giọng chúc mừng: “Hạ Lâm Hi, chúc mừng các cậu nhé! Cái này gọi là gì nhỉ? Rửa sạch oan khuất, tôi rất mừng!” Hôm nay trời rất đẹp, gió thôi lung lay cỏ cây, ánh mặt trời tươi mới rực rỡ. Tưởng Chính Hàn còn đang ngủ, Hạ Lâm Hi mới giặt giũ quần áo xong, đang đứng trước ban công, đợi gió hong khô từng chút một. Tay trái cô cầm điện loại, tay trái lấy một mắc treo áo, đáp lại: “Cậu cũng biết chuyện này sao?” Từ Trí Lễ vội vàng nói: “Tất nhiên rồi, cậu không biết đó thôi. Mấy ngày trước, mình luôn rất quan tâm. Mình còn tìm ba nhờ ông ấy hỗ trợ, có lẽ cũng có tác dụng, Tưởng Chính Hàn không bị gì là tốt rồi.” Hạ Lâm Hi tin là thật. Thật ra cô có rất nhiều bạn học chú ý đến chuyện này. Ví dụ cậu Trương Hoài Võ ngồi bàn bên Tưởng Chính Hàn thời trung học. Mấy ngày trước gây gỗ với dân mạng vì chuyện Tưởng Chính Hàn, kết quả thiểu số phục tùng đa số, bị mắng đến phát khóc. Nhớ đến Trương Hoài Võ điện thoại khóc sướt mướt, giọng của Hạ Lâm Hi nói chuyện với Từ Trí Lễ đã có chút chậm lại: “Mọi thứ đều ổn cả rồi.” Cô chân thành nói: “Cảm ơn.” Từ Trí Lễ cười bảo: “Hạ Lâm Hi, cậu đừng khách sáo với mình. Tụi mình quen biết như thế nào chứ? Sở Thu Nghiên nói, cậu là bạn tốt nhất của cô ấy, vậy cậu cũng là bạn tốt nhất của mình. Cuối kì trước, Sở Thu Nghiên từng cãi nhau một trận lớn với Từ Trí Lễ. Sau cô ấy không nói về Từ Trí Lễ trước mặt Hạ Lâm Hi nữa, cô thấy ngại nên cũng không hỏi đến, giờ nghe thấy Từ Trí Lễ nói vậy, cô cũng không tò mò hỏi chuyện tư của hai người, chỉ đáp: “Cậu nói vậy, mình cũng vinh hạnh.” Từ Trí Lễ tiếp lời: “Đúng rồi, bản đính chính đăng trên mạng kia, cậu đọc chưa?” Hạ Lâm Hi đáp rằng chưa. “Tưởng Chính Hàn xử lý vụ này rất gọn.” Từ Trí Lễ mở đầu: “Cậu ta viết rất nhiều loại bọ sát, chứng minh tác giả của bản xuyên tạc kia, phát hiện ra nhiều người sử dụng cùng IP này.” Cậu ta ho khan, tiếp tục nói: “Trong vòng nửa giờ đã phân rõ ngọn ngành chuyện bôi nhọ.” Hạ Lâm Hi treo đồ lên, vịn tay vào thành ban công, cô trầm tư một lúc rồi mới cẩn thận đáp: “Nếu dân mạng vẫn tin bài viết đó thì đâu liên quan gì đến người bôi nhọ đúng hay sai, vậy phải tính thế nào đây?” Từ Trí Lễ bị cô làm cứng miệng, không biết phải đối đáp như thế nào. Gió mát lướt qua thật khoan khoái, những bộ quần áo phất phơ, giọng nói của Tưởng Chính Hàn vang lên sau lưng cô: “Anh tự thân tìm kiếm, cuối cùng cũng truy ra tác giả rồi.” Hạ Lâm Hi không đặt điện thoại xuống, cô trực tiếp hỏi: “Là ai?”