Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời
Chương 69
Thời gian kề đến tháng một, cuộc thi đấu chính thức được bắt đầu. Bốn ngày cuối cùng, đi đâu cũng bắt gặp cảnh người người vội vàng, đa số sinh viên đều phải thâu đêm vì thời gian cho vòng thi rất ngắn, nhiệm vụ lại nặng nề vô cùng.
Nếu đã tham gia nhất định phải cố gắng hết mình, Hạ Lâm Hi luôn nghĩ và hành động như vậy. Một mình cô tự làm hết công việc của ba người, khoảng hai mươi phút sau khi trận đấu chấm dứt, ngay lúc đứng lên kia, cô suýt nữa đã té ngã.
Sở Thu Nghiên vội vàng đỡ lấy cô, Từ Trí Lễ cũng chen vào nói: “Hạ Lâm Hi, lúc tụi mình bảo muốn lập đội với cậu, cậu nên nhận người. Cậu nhìn mình, Sở Thu Nghiên và Trần Diệc Xuyên đi, ai cũng phơi phới hơn cậu nhiều. Thức cả một đêm như vậy, cần gì ngược đãi bản thân như thế?”
Cậu ngồi ở dãy bàn phía sau, cười bảo: “Trần Diệc Xuyên, cậu cũng nói gì đi!”
Trần Diệc Xuyên bắt chéo chân, lơ đãng trả lời: “Tính cách Hạ Lâm Hi là vậy, từ lúc trung học chỉ biết hành động một mình.”
Nói xong, cậu ta vẫn hơi nhoài người về phía trước, cuối cùng quan tâm một câu: “Tôi nói cậu này Hạ Lâm Hi, cả người trắng toát như thế, cậu có ổn không đấy?”
Trong giảng đường chỉ còn bốn người bọn họ. Cửa sổ che màn kính kẽ, trên bàn la liệt tài liệu, dưới đất còn vài tờ giấy nháp rơi xuống, giống như một bãi chiến trường thật sự.
Tình cảnh này khiến Trần Diệc Xuyên nhớ lại thời trung học.
Lúc ấy cậu luôn ngồi tại vị trí hạng hai toàn ban, Hạ Lâm Hi luôn giữ ngôi vua không suy giảm.
Vậy nên có vài nam sinh lén trêu ghẹo, hỏi cậu có phải vì thích Hạ Lâm Hi nên lần nào cũng cố ý bại dưới tay cô để thu hút sự chú ý hay không?”
Trần Diệc Xuyên trả lời chỉ với bốn từ: “Cút mẹ mày đi!”
Hạ Lâm Hi hiếu chiến háo thắng, tuyệt đối không chịu thua, người kiên cường từ trong xương tủy ấy trong mắt cậu còn giống con ngựa hoang khó thuần phục hơn là một cô gái bình thường. Vậy nên cho đến bây giờ, cậu vẫn luôn coi Hạ Lâm Hi là một cậu con trai.
Tất nhiên, Hạ Lâm Hi cũng chính là đối thủ cạnh tranh của mọi cậu nam sinh bấy giờ.
Thế nhưng giờ đây, có lẽ cô cũng ngã xuống.
Hạ Lâm Hi thức trắng hai đêm nhưng bây giờ vẫn rất bình tĩnh. Cô không gà gật lúc nào, chỉ là lúc ngáp đôi mắt ươn ướt nước. Từ góc nhìn của Trần Diệc Xuyên, chính cậu cũng thấy nhận định mình hơi quá.
“Mình không sao, đầu óc rất tỉnh táo.” Hạ Lâm Hi im lặng một lát rồi quay sang Trần Diệc Xuyên: “Cho tôi thêm một đề nữa, tôi vẫn thức được hai đêm…”
Mạnh miệng là một thói quen xấu của cô, cho dù là lúc mệt mỏi hay stress đi chăng nữa cũng không mềm mỏng hơn được.
Trần Diệc Xuyên cũng cười nhạo: “Lúc nãy tôi còn thấy cậu như sắp ngất đến nơi vậy mà bây giờ vẫn còn cứng miệng được.”
Cậu vung tay trái, khoác vai Từ Trí Lễ: “Nếu năm sau tiếp tục tham gia, ba người chúng ta vẫn chung một đội, phải lật ngôi của một con ngựa hoang mới được.”
Lời của Trần Diệc Xuyên rất có mộng bá vương, nhưng không ai ngờ nhóm họ lại có một “phản đồ”. Sở Thu Nghiên nắm lấy tay Hạ Lâm Hi, phản chiến để giản hòa: “Mình thấy suy nghĩ của một người có tính mắc nối hơn, có lẽ lần nãy điểm số của Hạ Lâm Hi sẽ tốt hơn chúng ta.”
Lúc này đây, thể xác và tinh thần của Hạ Lâm Hi đều cần nghĩ ngơi, cô chỉ muốn quay về ký túc xá leo lên giường ngủ, vậy nên trong lúc sơ ý, cô đã khai thật: “Mình chuẩn bị không đủ, ở mấy dòng cuối gõ hơi vội.”
Những người đây toàn là sinh viên có thành tích xuất xắc, luôn yêu cầu bản thân rất cao, không đếm xỉa gì việc trong mắt kẻ ngoài cuộc, những gì bọn họ làm đều hoàn hảo nhất. Nếu để tự chấm điểm bản thân mình, thì người như Hạ Lâm Hi sẽ không bao giờ để mình cao điểm.
Suốt cả quá trình thi như thế khiến Hạ Lâm Hi tiếc nuối vô cùng, cô cảm thấy mình có thể viết tốt hơn, chỉ cần cho cô thêm thời gian, cơ hội thắng sẽ được nắm chắc.
Sở Thu Nghiên đứng bên cạnh an ủi: “Cậu viết chương trình Latex, mấy dòng cuối bất cẩn sao được.”
Hạ Lâm Hi hơi ngẩng đầu, cô nghĩ một chốc rồi nói thêm: “Thời gian sắp xếp trình tự dài hơi so với mình dự kiến.”
“Cũng vì cậu chỉ một mình.” Sở Thu Nghiên tiếp một câu. “Sao cậu không nhờ Tưởng Chính Hàn giúp?”
Cô ấy mới nói xong, Từ Trí Lễ đã ngỡ ngàng: “Không phải chứ Hạ Lâm Hi, cậu không nhờ Tưởng Chính Hàn sao? Trong tổ Kĩ Thuật cậu ấy rất nổi tiếng, khả năng phản ứng nhanh nhẹn, trình độ chuyên môn cũng rất cao.”
Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, trình độ chuyên môn của Tưởng Chính Hàn cao cũng là chuyện của anh. Còn việc cô tham gia giải đấu này là phấn đấu trong phạm vi năng lực của mình, suy cho cô, cô không cần Tưởng Chính Hàn giúp đỡ.
Vì Hạ Lâm Hi không nói lời nào, Từ Trí Lễ lại đến gần, đứng bên cạnh Sở Thu Nghiên. Cậu thuận tay ôm Sở Thu Nghiên vào lòng, còn đưa ra lời mời: “Thi xong rồi, chúng ta đi ăn mừng nhé! Mọi người cùng ăn một bữa cơm được? Nhà hàng lần trước mình thấy rất được, tối nay mình sẽ đặt một bàn, ngày mai năm người chúng ta liên hoan.”
Trần Diệc Xuyên chậc lưỡi, khó hiểu hỏi: “Ở đây tổng cộng bốn người, đào đâu ra đến năm vậy?”
“Còn Tưởng Chính Hàn, Tưởng đại thần.” Từ Trí Lễ ra vẻ trịnh trọng. “Mình đoán lần thi này, người nắm giải nhất chính là cậu ta.”
Trong lời nói của cậu ngập tràn tin tưởng, đại khái là ở công ty nghe ngóng được nhiều chuyện nên rất tin vào năng lực của Tưởng Chính Hàn. Tất nhiên Từ Trí Lễ không phải là người duy nhất nghĩ vậy, bởi lẽ Hạ Lâm Hi cũng tin như thế.
Hạ Lâm Hi vừa thu dọn đồ dùng, vừa tán thành ý kiến: “Đúng vậy, dường như anh ấy ngày càng giỏi hơn.”
Tết Âm Lịch sắp đến gần, công ty cũng bắt đầu cho nghỉ đông. Nếu không vì đợt thi đấu lần này, Hạ Lâm Hi nhất định sẽ đến gặp anh, cũng may bây giờ xong xuôi hết rồi, thời gian họ dành cho nhau vẫn còn kịp.
Chạng vạng ngày hôm sau, chân trời rọi ánh chiều tà, khiến mọi đám mây đều nhuốm chung một màu, cả mặt đấy cũng rải năng đỏ hồng. Đến tận lúc này đây, Hạ Lâm Hi mới tỉnh ngủ.
Cô ngồi dậy trên giường, sau đó nhanh chóng đi thay trang phục, trước khi ra khỏi cửa còn không quên soi gương, đảm bảo mình đã rất ổn rồi.
LLý do duy nhất khiến Hạ Lâm Hi để ý vẻ bên ngoài như vậy chỉ có thể là chuyện cô sắp gặp Tưởng Chính Hàn.
Giống trước đây, Tưởng Chính Hàn luôn đến sớm nửa giờ. Anh vẫn đứng trước cổng trường đợi cô như mọi khi, nhìn thấy cô chạy về phía anh từ xa, bất giác anh vương tay ra, đợi cô đến gần liền ôm chầm lấy.
Mặt trời đã xuống núi, những dãy đèn ven đường giờ đây cũng đã sáng ngời. Hạ Lâm Hi đứng ở nơi bóng râm, ngẩng đầu nhìn anh, sâu trong ánh mắt như đang lấp lánh, gặp được anh cô vui không sao tả nổi thế nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh: “Hôm qua sau khi nộp luận văn xong, em về ký túc ngủ đến tận bây giờ.”
Hai người họ song hành với nhau, đi đến một nhà hàng gần đấy. Hôm nay do Từ Trí Lễ mời nên bữa tiệc này trở thành bữa liên hoan, thế nhưng thời gian vẫn còn sớm, Hạ Lâm Hi cố ý đi thật chậm, cứ như vậy cô sẽ được ở riêng với anh thêm lâu chút nữa.
Cô sẽ không bao giờ thành thật với những điều mình đang cảm nhận vậy nên nói sang chủ đề vô cùng nghiêm túc: “Anh cần bao lâu để viết xong luận văn vậy?”
“Bốn ngày.” Tưởng Chính Hàn nói. “Như em thôi.”
Hạ Lâm Hi không tin lắm, cô lại hỏi: “Thật sao?” Tưởng Chính Hàn chưa trả lời, Hạ Lâm Hi đã tự động nói tiếp: “Cũng vì chúng ta làm một mình nên mới viết chậm vậy đấy.”
Nhưng Hạ Lâm Hi không biết rằng, trong bốn ngày này, ngoại trừ chuyện thi đấu ra, Tưởng Chính Hàn còn rất nhiều việc vặt khác. Nhưng anh không nói thật ra, anh cứ nghiêng theo ý Hạ Lâm Hi: “Biên trình mô phỏng, viết luận văn, đúng là rất tốn thời gian.”
Nghe Tưởng Chính Hàn nói như vậy, Hạ Lâm Hi thấy được cân bằng đôi chút. Cô luôn nghĩ mình thua anh một khoảng rất xa, lúc nào cũng bạt mạt tìm cách bù vào. Dồn mọi thời gian cô đang có để học lập trình, sau một thời gian cũng có chút ít hiểu biết.”
“Em ngủ không đủ giấc hai ngày.” Bất giác Hạ Lâm Hi thành thật. “Nhưng thi xong rồi em cảm thấy thảnh thơi được ít nhiều.”
Tưởng Chính Hàn đi vào trọng điểm: “Hai ngày không chợp mắt?” Anh kéo cô vào một ngõ nhỏ bên đường, cúi đầu nhìn kĩ gương mặt cô, bắt gặp tơ máu dưới đáy mắt, giọng của anh dịu đi: “Lần sao…”
Hạ Lâm Hi đoán rằng anh sẽ nói cô lần sau không được làm vậy nữa. Ngoại trừ Tưởng Chính Hàn, Sở Thu Nghiên và Trần Diệc Xuyên cũng khuyên cô như thế.
Nhưng lời của Tưởng Chính Hàn là: “Sau này em nên nhờ anh.” Nói xong câu này, bàn tay của anh còn vuốt ve gương mặt cô, xoa nhè nhẹ, rồi nhéo hai bên má.
Trời đông khí lạnh, đầu ngón tay anh vậy mà ươn ướt, anh chạm vào da cô, giống như mưa bụi ngơ ngẩn.
Làn da Hạ Lâm Hi rất đẹp, không chỉ trắng noãn mịn màng mà còn nhuận hồng bên má. Lấp lửng trong bóng đèn càng thêm tinh tế, chạm vào như đặt tay lên một viên ngọc quý giá, khiến người khác không kiềm được chỉ muốn cắn một ngụm.
Thật ra Tưởng Chính Hàn không làm thế, mặc dù trong lòng anh thôi thúc không thôi, anh thích sự độc lập của cô nhưng cũng xót xa vì cô đã thức hai ngày rồi.
Nhưng Hạ Lâm Hi bị anh chạm mặt kia cảm thấy cá nhân đang thiệt hại, vậy nên cô quyết định bắt chước theo, chạm vào bàn tay anh, điều đó khiến anh bật cười.
Trước giờ Hạ Lâm Hi vẫn rất khẳng khái, nghe giọng cười hấp dẫn ánh nhìn của anh, cô lập tức buông tay ra.
Màn đêm rũ mình, trăng sáng lên cao, ngõ nhỏ vẩn vơ cơn gió lạnh, không bóng người băng ngang. Đôi tay Tưởng Chính Hàn ôm lấy cô, thế nhưng chỉ là ôm mà thôi, cô cảm nhận được anh đang cúi đầu, đôi môi lướt qua tai mình nhưng lại không rõ anh định làm gì.
Bên tai cô như có dòng điện xẹt qua. Đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường, cô tự nhủ với bản thân như thế. Quả thật Tưởng Chính Hàn rất tuấn tú, giọng nói dễ nghe, cô nhìn anh từ đầu đến chân, gương mặt vô thức ửng đỏ, lúc anh kề gần, cô cảm thấy đôi chút mơ màng, giống như đã trở thành bản năng vậy.
Hạ Lâm Hi cố gắng bình tĩnh thì lại bị Tưởng Chính Hàn cắt ngang: “Trong túi áo em có gì vậy?”
Cô nghe xong, không cần cân nhắc đã trả lời: “Là tấm huy chương.”
Cô thẳng thắn là vậy.
Năm trước khi họ còn học cấp ba, Tưởng Chính Hàn tham dự kì thi Tin học, đoạt được hạng nhất và tấm huy chương vàng. Cũng trong một sáng sớm mùa đông, anh đem nó đến lớp học tặng cho cô. Hạ Lâm hi lặng lẽ ngắm nó rất lâu, cuối cùng quyết định đem nó đến Bắc Kinh.
Trong lúc thi lần này, ngày nào cô cũng mang theo tấm huy chương bên người, những lúc mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy nó tinh thần sẽ lại phấn chấn hơn rất nhiều.
Vậy nên hôm nay ra ngoài, như một thói quen, cô lại mang nó theo.
“Là huy chương anh tặng em.” Hạ Lâm Hi nói. “Lúc thi đấu, em mang theo nói để làm bùa hộ mệnh.”
Tưởng Chính Hàn đáp: “Đáng tiếc nó không biết nói, cũng không thể thảo luận với em.” Sau anh lại quay về chuyện cũ. “Lần sau nếu có chuyện gì tìm anh sẽ tốt hơn.” Nói xong lại hôn lên trán cô, sau đó mới thả cô ra.
Hạ Lâm Hi không biết tại sao, cả thể xác và linh hồn cô như mềm mại hẳn ra, ngoan ngoãn đồng ý.
Đồng hồ vẫn tiếp tục chạy, đợi đến khi họ tới nơi, bữa tiệc cũng đã bắt đầu. Trong căn phòng ngập tràn tiếng cười, bầu không khí hòa hợp, ánh sáng từ chiếc đèn thủy tinh lủng lẳng rải rác khắp nơi.
Từ Trí Lễ đứng ở trung tâm ánh đèn, cậu ngồi giữa, tay cầm một ly thủy tinh, hình như đang định khui bia.
Nhìn thấy Tưởng Chính Hàn vào cửa, Từ Trí Lễ lập tức chào đón: “Tưởng Chính Hàn, lại đây làm một ly nào!”
Bàn tay cậu ta cầm chai bìa, tay kia vỗ vai Tưởng Chính Hàn: “Chúng ta đi thực tập cùng ngày, bây giờ được bốn tháng rồi, lúc mới đầu tôi định mời cậu một bữa, nhưng cậu tăng ca mãi thôi.”
Từ Trí Lễ lấy một ly thủy tinh khác, rót bia ra, sau đó nâng cốc đưa cho Tưởng Chính Hàn: “Nhân dịp này, uống thỏa thuê đi!”
Phòng tiệc cách âm rất tốt, cách vách phòng này là đường ngoài, thế nhưng bên trong không nghe được tạp âm nào, có chăng cũng chỉ có tiếng lanh canh chạm cốc.
Tưởng Chính Hàn nhận lấy chai bia nhưng không rót cho mình là làm đầy ly cho Trần Diệc Xuyên. Trần Diệc Xuyên ngồi bên trái anh, nhìn thấy anh rót bia cho mình, cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng nhìn Tưởng Chính Hàn nâng ly chạm cốc, bỗng chốc thân thiện bắt chuyện.
“Tên nhãi này, lâu quá không gặp!” Trần Diệc Xuyên uống một ngụm bia, đứng lên bá vai anh. “Thế nào, tôi nghe Từ Trí Lễ nói, cậu đang làm nòng cốt của bộ phận kĩ thuật à?”
Tưởng Chính Hàn cười hỏi: “Cậu ta nói vậy à?”
“Không đâu, nguyên văn không phải như vậy.” Từ Trí Lễ sáp vào. “Tôi nghe mọi người trong công ty nói, tổ trưởng của cậu rất muốn bồi dưỡng cậu, nói cậu tuổi trẻ tài cao, thông minh khiêm tốn, vững chãi từng bước, có chí tiến thủ, có quyết tâm cao.”
Từ Trí Lễ và Tưởng Chính Hàn cạn ly xong liền quên mất sự tồn tại của Trần Diệc Xuyên, cậu ta hưng phấn thuật lại: “Còn nữa, ba tôi là người đề cử cậu vậy nên tổ trưởng nói với ba tôi rằng ánh mắt nhìn người của ông ấy quá tốt, nhìn trúng một nhân tài.”
Tưởng Chính Hàn nghe xong lời của Từ Trí Lễ nói, biết là cậu ta đang nói quá lên, vậy nên bật cười: “Tôi cũng muốn cảm ơn bác ấy đã cho tôi một cơ hội.”
Từ Trí Lễ nghe anh nói vậy, cảm tháy anh quá bén nhọn, không nhịn được vỗ bàn: “Anh em tốt, cậu có định tự mình gầy dựng sự nghiệp không, chỉ làm cho bản thân mình.”
Tưởng Chính Hàn đặt ly thủy tinh xuống, nghe Từ Trí Lễ tiếp tục nói: “Trong tháng này có một công ty lớn đến công ty chúng ta đàm phán với bên nghiệp vụ. Công ty đó ra giá rất cao, đồng thời yêu cầu cũng rất khủng…”
“Ba tôi nói nếu hạng mục kia không giành được thì quả là đáng tiếc.” Từ Trí Lễ hỏi. “Cậu có nghĩ đây là cơ hội không?”
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
11 chương
7 chương
180 chương