Nhìn Hạ Lâm Hi của bây giờ, Tưởng Chính Hàn luôn chú ý hoạt động thật khẽ. Cô vẫn đắm chìm trong giấc mơ của mình, đến bảy giờ sáng mới choàng tỉnh. Lúc ấy Tưởng Chính Hàn đã rời giường, anh quay lưng về phía cô, đang mang lại trang phục, cơ thể vẫn cao to tráng kiện như cũ, khiến Hạ Lâm Hi không kiềm được lén nhìn. Cô ngẩn ngơ nhìn cả quá trình Tưởng Chính Hàn mang quần áo vào, nếu phải phát biểu cảm tưởng, thì nhất định sẽ là muốn xem lại lần nữa. Suy nghĩ sao lại thiếu đứng đắn như vậy? Hạ Lâm Hi cố gắng kiềm chế bản thân mình, trùm kín mền lên đầu. Cho đến tận lúc Tưởng Chính Hàn kéo xuống. Anh vịn một góc mền lên bả vai cô, hai bàn tay chống xuống hai bên, nhìn cô mỉm cười: “Dậy sớm vậy sao?” Anh cúi đầu, khóe môi trượt nhẹ trên gò má cô, dịu dàng một nụ hôn buổi sáng: “Mới bảy giờ thôi.” Hạ Lâm Hi im lặng không lên tiếng. Anh chỉ mới nói hai câu mà lòng cô như tan chảy. Nếu đây là một trận chiến, anh không đánh cũng thắng, còn cô chỉ là một đám bại binh. Hạ Lâm Hi dần tỉnh táo, đành phải nghiêng mặt qua, tránh né ánh nhìn của Tưởng Chính Hàn rồi mới lên tiếng giải thích: “Em gặp ác mộng.” Tưởng Chính Hàn hỏi: “Em mơ thấy thứ gì?” Hạ Lâm Hi không thể kể với anh. Trong cơn ác mộng ấy, cha mẹ cô đã biết chuyện của bọn họ, mẹ cô giận tím mặt, đập nát bình gốm trong phòng khách… Giấc mơ này vụn vỡ như từng mảnh nhỏ nơi chiếc bình hoa, nhưng nó cũng không phải là không thể xảy ra. Bởi vì không thể thành thật nên Hạ Lâm Hi chọn cách dối lời: “Em mơ thấy trượt thi cuối kì.” Cô ngắm một cái, đôi mắt hơi ngấn ngước, cặp má trawsngg noãn như ngọc, khiến người khác yêu thương. Tình cảm khiến con người đánh mất lý trí, có lẽ đó là vì họ quá tin tưởng nhau. Tưởng Chính Hàn rất tin Hạ Lâm Hi, cũng bình tĩnh an ủi cô, rõ ràng chuyện anh an ủi hoàn toàn khác hẳn nhưng không hiểu sao lòng cô cũng tĩnh lặng trở lại. Không bao lâu sau, cô cuối mền quanh mình, chui vào lồng ngực anh, nói: “Học kì sau…” Tay cô đặt trên dây kéo áo khoác anh, vô thức trượt lên trượt xuống, giọng nói nhỏ đến mức khó thể nghe thấy: “Học kì sau chúng ta ra ngoài nhé, anh cảm thấy có được không?” Trái với dự đoán của cô, Tưởng Chính Hàn không phản ứng lại ngay lập tức. Cả người Hạ Lâm Hi nhưng được phủ một lớp sáng, cô lại kề bên như thế khiến Tưởng Chính Hàn miên man mãi thôi, còn muốn nhanh chóng dùng mền siết chặt cô lại, thế nhưng chỉ có thể nuối tiếc cách một lớp chăn ôm lấy cô. Anh hoàn hồn lại hỏi: “Lúc nãy em vừa nói gì?” Hạ Lâm Hi ngẩng đầu nhìn anh, lặp lại thêm lần nữa. Cô nghĩ anh không muốn như thế, đôi mắt long lanh loang loáng nước, nom rất đáng thương. Nhưng cho dù rất buồn cô cũng sẽ không nói ra, cô có thói quen tự mình gặm nhấm, thậm chí giọng nói cũng đanh lại: “Em ở chung với Sở Thu Nghiên cũng được, vừa gần trường, vừa gần công ty thực tập.” Giống nhưng đang cạnh tranh khốc liệt trên thị trường, cô cân nhắc trước sau, cuối cùng còn lôi cả Sở Thu Nghiên vào. Tưởng Chính Hàn cười nói: “Hạ Tổng, em cho anh một cơ hội nhé!” Anh kề sát tai cô, nhờ giọng nói dễ nghe của bản thân khiến cho cô tan chảy, đến độ không đủ lý trí suy xét mọi chuyện. Tưởng Chính Hàn ít khi như vậy, Hạ Lâm Hi đã tan chảy đến như thế, bàn tay Tưởng Chính Hàn vẫn mò vào trong chăn, cù cô đến ngả nghiêng, đến độ không thể phản kháng được thì thôi. Hạ Lâm Hi híp mắt, cả người mềm mại dựa vào anh: “Vậy anh có đồng ý không?” Câu hỏi này giống như đang làm nũng. Tưởng Chính Hàn hẹn hò với Hạ Lâm Hi cũng được một năm, đây là lần đầu tiên cô tỏ vẻ làm nũng như thế. Nhưng bất kể là mặt nào của cô, Tưởng Chính Hàn cũng đều thích cả, bây giờ cũng tỏ vẻ rất dễ chịu. Anh không do dự thêm lúc nào nữa, nhanh chóng đưa ra một câu trả lời thuyết phục. Hạ Lâm Hi gật đầu nói: “Em vốn đợi đến năm ba.” Nhưng cô không ngờ rằng, Tưởng Chính Hàn lại chuyển khoản cho cô. Số tiền này bây giờ cô không trả cho anh, sau này có lẽ vẫn như thế, cũng may kì sau cô sẽ bắt đầu thực tập, đảm nhiệm phòng kế toán công ty Lion, tiền lương thực tập của ngành nay kể ra cũng dẫn đầu trong số ngành sản xuất. Lúc này cô bắt đầu ngộ ra, một người nếu có kỹ năng và tri thức thật sự có thể làm ra tiền. Tưởng Chính Hàn là người như thế, cô cũng không khác vậy là bao. Những ngày tháng sau này có lẽ sẽ dễ dàng hơn lúc trước. Bởi lẽ kì thi cuối kì cũng đã chấm dứt lên Hạ Lâm Hi cũng vơi đi phần nào gánh nặng, cô lấy việc thi thố ra làm cái cớ, quyết định ở lại trường chứ không về nhà. Ngay lúc trời chập choạng, cô rảnh rỗi đến đợi Tưởng Chính Hàn tan tầm Dần dần mọi đồng nghiệp ở chỗ anh làm đều biết chuyện Tưởng Chính Hàn đã có bạn gái. Cũng do thời gian tan tầm của mọi người không khác nhau là bao, đi ra ngoài là sẽ bắt gặp. Giống như Trịnh Tầm ngồi đối diện Tưởng Chính Hàn, vậy mà đụng mặt đến cả hai lần. Cuối cùng cũng có một ngày, anh ta thừa dịp rảnh trước lúc tan tầm, bưng ly cà phê của mình đến bên cạnh Tưởng Chính Hàn: “Tiểu Tưởng, cậu quen bạn gái mình thế nào vậy?” Trịnh Tầm không chỉ là đồng nghiệp của Tưởng Chính Hàn mà còn là tiền bối dẫn dắt anh trong lúc mới đến. Tuy Tưởng Chính Hàn cũng không cần sự giúp đỡ ấy nhưng anh ta vẫn dùng vẻ đàn anh nói với Tưởng Chính Hàn: “Bạn gái không cần quá sinh đẹp, nhưng nhất định phải dịu dàng. Bạn gái giàu có cũng tốt nhưng lại quá phóng khoáng, đàn ông chúng ta không thể quản được.” Tưởng Chính Hàn mới vào tổ không lâu, anh không thích nói về đời tư của mình. Không tính vẻ ngoài anh vẫn cảm thấy chỗ nào Hạ Lâm Hi cũng đều tuyệt cả. Nhưng tránh cho Trịnh Tầm mất hứng, anh cũng khách sáo cười cười. Bởi được tổng bộ khen ngợi nên tổ trường thêm phần tin tưởng anh. Tiền lương thực tập tăng lên, nhiệm vụ phân xuống cũng ngày càng nhiều. Mỗi ngày bận rộn vô cùng nhưng cũng chẳng xuể việc, tất nhiên anh càng không có thời gian nói chuyện phiếm. Trịnh Tầm vẫn đứng bên cạnh, gõ chiếc bàn lao xao: “Hôm trước có người giới thiệu đối tượng cho tôi, cô gái đó là một người Bắc Kinh, người gốc Bắc Kinh ấy, nhà cửa ba gian hai phòng…” Ngón tay gõ bàn phím của Tưởng Chính Hàn chợt ngửng lại. Anh nhìn phía sau Trịnh Tầm, phó tổ trưởng Tạ Bình Xuyên đang sừng sững đứng đấy. Tạ Bình Xuyên đến gần một khung cửa sổ sát đất, bên ngoài trời sẫm tối, đèn đường đã rực màu, một vầng trăng lơ lửng, đáng tiếc ánh trăng kia bị một tòa nhà chọc trời che khuất phân nửa, chỉ có thể lén nhìn xuống đô thị phồn vinh. Tạ Bình Xuyên hơi nghiêng mặt, nhìn phong cảnh trong chốc lát, sau lại thình lình phát ngôn: “Trịnh Tầm, cậu đang nói chuyện gì với Tưởng Chính Hàn đấy?” Bây giờ Bắc Kinh đang chìm trong không khí của đầu tháng một, cái hơi lạnh của tháng mười hai đến giờ vẫn còn mon men. Tuy bên trong ngập tràn hơi ấm của máy sưởi nhưng nghe thấy giọng của Tạ Bình Xuyên, Trịnh Tầm vẫn cảm thấy rén run từ bên trong. Anh ta gượng cười, không dám quay đầu lại. Tạ Bình Xuyên đến gần bọ họ: “Trịnh Tầm, tháng trước giao cho cậu một phần mềm làm sạch dữ liệu, có một chỗ càn phải chỉnh lại. Nhu cầu sản phẩm của ngành đang thay đổi, chúng ta phải tăng tốc lên.” Trịnh Tầm quay mình, ngẩng đầu lấm lét nhìn Tạ Bình Xuyên, báo cáo công tác: “Phó tổ trưởng, tôi còn chuyện vẫn chưa làm xong, số lượng công việc so với hoạch định quá tải…” Anh ta hơi chau mày, tỏ vẻ phiền muộn: “Không được đâu phó tổ trưởng à, yêu cầu sửa sản phẩm đó chúng ta không làm kịp đâu.” Lúc Trịnh Tầm đang nói chuyện với Tạ Bình Xuyên, Tưởng Chính Hàn vẫn còn đang xem tài liệu, anh sắp hoàn thành công việc hôm nay nên mới hỏi họ một câu: “Phần yêu cầu sửa chữ có phải là hệ thống NCoA không?” Tạ Bình Xuyên hơi nở nụ cười, đôi mắt đang nhìn Trịnh Tầm chuyển sang Tưởng Chính Hàn. Tạ Bình Xuyên hỏi anh: “Sao cậu đoán được?” Tưởng Chính Hàn trả lời: “Bên trong diễn đàn của công ty có tin nhắn của bên chăm sóc khách hàng.” Nói xong anh đặt bản báo cáo lên, coi như đã hết việc hôm nay. Bởi vì Tạ Bình Xuyên và Trịnh Tầm đều đang đứng bên cạnh nên Tưởng Chính Hàn cũng đứng lên theo. Anh thực tập đã gần bốn tháng, cho dù đã nhận được ít nhiều sự công nhận từ mọi người, anh vẫn cố gắng và khiêm tốn như cũ, khiến phó tổ trưởng và tổ trưởng hài lòng ít nhiều. Nhưng nơi nào có miệng người, nơi ấy có giang hồ. Trịnh Tầm nghe Tưởng Chính Hàn trả lời liền tỏ vẻ tán dương: “Tiểu Tưởng đúng là cẩn thận, tôi vẫn chưa có thời gian rảnh để lên diễn đàn.” Anh đáp lại: “Đúng là nhiều việc quá cũng rất bận, mọi người phải học tập anh rồi.” Thật ra Tưởng Chính Hàn cũng không có thời gian rãnh nên anh viết một loại bọ cài vào diễn đàn, nhiệm vụ của nó là tổng hợp toàn bộ nội dung liên quan đến tổ bọn họ, tổng hợp thành văn bản, cứ mỗi giờ lại cập nhật một lần. Đúng lúc Tạ Bình Xuyên đang ở đây, anh để anh ta nhìn con bọ ấy. Sau khi Tạ Bình Xuyên quan sát kĩ đã bình luận như vầy: “Tận dụng phần Shell Script có sẵn, tự động cắt bỏ thông tin, nguyên lý hoạt động của loại bọ này rất đơn giản nhưng phải công nhận cậu làm rất chu đáo.” Nói xong câu đó, Tạ Bình Xuyên thoáng quay người, nhanh chóng gõ bàn phím, xem xét kĩ số liệu, sau đó nói với Tưởng Chính Hàn: “Giao cậu cải tiến chương trình đó… Cậu có ý kiến gì không?” Tưởng Chính Hàn rút một bản phác thảo ra, bất đầu cầm bút ghi chú: “Có lẽ số liệu gặp trục trặc.” Nói đến đây, anh nở nụ cười thản nhiên: “Có thể thử xem sao.” Tạ Bình Xuyên không thích nói những lời vô nghĩa với người khác, anh có thói quen sòng phẳng về mặt công việc và hiệu quả hơn. Tác phong của Tưởng Chính Hàn rất phù hợp với cách hành sự của anh, vậy nên mọi chuyện rất dứt khoát: “Vậy chương trình này do cậu phụ trách, tuần sau tôi sẽ nhận được sản phẩm chứ?” Ngày lúc này đây, Trịnh Tầm vẫn đang ở đó, vẻ mặt vô cùng nhục nhã. Tưởng Chính Hàn lại không e dè, thành thật nói: “Khoảng sáng mai có thể hoàn thành cải tiến lần đầu.” Trịnh Tầm mất một tháng không được gì, còn Tưởng Chính Hàn lại chỉ cần một buổi tối. Tuy Trịnh Tầm mới là nghiên cứu sinh tốt nghiệp trong năm nay, cũng là người mới của tổ kĩ thuật, nhưng sự đối lập giữa anh ta và Tưởng Chính Hàn quá rạch ròi, khiến anh ta vô cùng phẫn nộ. Trước giờ Trịnh Tầm vẫn luôn cho rằng, Tưởng Chính Hàn là người tính tình hướng nội, khiêm tốn lễ phép, sẽ không chủ động lo chuyện bao đồng. Nhưng tối nay anh ta đã nhận ra, trong những lúc có thể nắm bắt cơ hội, anh sẽ không vì khiêm nhường mà từ chối. Trịnh Tầm cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy thực tập sinh này chắc là nói dối tuổi. Có khi cậu ta không phải là thanh niên hai mươi mà là lão già ba mươi rồi cũng nên. Vớt vát tâm lý anh ta chút ít là tối nay “lão già” có thể phải tăng ca đến hai giờ sáng. Lúc ấy bên trong tòa nhà này không còn bóng đèn nào được bật, ngoài cửa sổ đen kín như mực, trên đường chỉ có vài vẻ huơ hoắc, đều là những người qua đường muộn giờ về nhà. Sau khi Tưởng Chính Hàn viết xong bản cải tiến, anh đã gửi cho Tạ Bình Xuyên. Lúc ấy anh mới dọn dẹp mọi thứ ra về, lúc gặp bảo vệ cũng nói vài câu với người kia, ngay thời điểm đặt chân đến cửa chính thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Người gọi đến là Hạ Lâm Hi. Đêm đông gió lạnh thấu xương, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước, anh lại chẳng màng đến, nhanh chóng nhấn nút nhận nghe. “Anh đứng đấy đừng đi đâu cả nhé!” Hạ Lâm Hi nói. “Em qua đây ngay!” Tưởng Chính Hàn nhìn bốn phía xung quanh, giọng nói hơi khàn: “Em đang ở đây à?” Tâm trạng anh rất tốt, chỉ hơi chau mày như đang tìm xem cô đang ở nơi nào đâu đây. Hạ Lâm Hi nhanh chóng xuất hiện, cô ôm chầm lấy Tưởng Chính Hàn từ phía sau, trên tay còn mang theo một ly trà sữa và một chiếc cà men đậy kín cẩn thận. “Em đợi anh ở tiệm cà phê bán hai mươi bốn giờ đối diện.” Hạ Lâm Hi nhìn đôi mắt thăm thẳm của anh, tự suy tâm trạng anh đang không tôt. Có lẽ lần này tăng ca là do công việc trục trặc đâu đó, cô cảm thấy rất đau lòng, chỉ biết kiễng chân hôn anh. Tưởng Chính Hàn nắm tay cô, biết rõ còn cố tình hỏi: “Em đang đợi anh tan tầm à?” “Em không đợi anh.” Hạ Lâm Hi nhất định không chịu thừa nhận. “Em chỉ tìm một quán cà phê ngồi ôn tập đề mục thi đấu mấy năm trước thôi.” Tưởng Chính Hàn không có ý định bóc mẻ lời cô, anh chỉ vào bao nilon: “Gì đấy?” “Cho anh…” Hạ Lâm Hi ngưng một chút, thay đổi cách nói. “Là trà sữa và mì ống, em cảm thấy ăn rất ngon, không biết hợp khẩu vị của anh hay không.” Tay nghề đầu bếp quán cà phê đối diện rất ổn. Khuyết điểm duy nhất là thời gian mang món lên quá lâu, đến tận nay vẫn duy trì kiểu vừa bán vừa làm, một phần ăn có khi phải đợi đến nửa giờ, trong lúc chờ đợi thức ăn mình gọi xong xuôi cũng đã bị dày vò ít nhiều. Hạ Lâm Hi tự hỏi, nếu cô tăng ca đêm khuya, có phải anh cũng rất lo không? Nghĩ đến chuyện này, cô gọi một suất mang về, ngồi ở quán cà phê đối diện, kiên nhẫn đợi Tưởng Chính Hàn ra về. Cho dù Hạ Lâm Hi không nói ra, Tưởng Chính Hàn cũng dễ dàng đoán biết. Anh im lặng một lúc, sau lại cúi đầu ngay giữa phố phường tĩnh lặng, nâng cằm cô lên trao một nụ hôn. Vì bất ngờ nên cô không kịp ngăn lại. Thế nhưng Tưởng Chính Hàn lại cắt ngang: “Cẩn thận sữa đổ.” Cô lập tức quay trở lại mặt đất, tại sao lúc nào cô cũng bị anh ảnh hưởng nhỉ? Tưởng Chính Hàn ngừng lại nói. “Gần đây có một khách sạn.” Anh nhìn về phía trước, ngắm cô đang vội đi, lại nghe Hạ Lâm Hi đáp lời: “Em đặt phòng rồi.” Tưởng Chính Hàn nghiêng đầu nhìn cô. Đôi má cô ửng đỏ, nói như thật: “Em chỉ muốn để anh nghỉ ngơi thôi. Em nghe Từ Trí Lễ nói, từ đây đến Tết Âm, công việc của anh rất nhiều, tăng ca với đồng nghiệp sẽ rất mệt.” Nói đến câu sau, cô bắt đầu mạnh miệng: “Cũng không phải chỉ vì anh đâu. Chẳng qua em cũng gặp phải một đề bài không hiểu, định hỏi anh vài câu.” Tưởng Chính Hàn im lặng lắng nghe, đồng thời nắm lấy tay cô, sau khi hai người họ đi không bao lâu, bỗng dưng anh mở miệng: “Đêm khuya em ra ngoài làm gì? Sao không ở trong ký túc cho an toàn?” Cô đợi anh rất lâu, thật sự anh cảm thấy rất vui nhưng lại mâu thuẫn nặng lòng. Anh không muốn cô chịu khổ với mình, chỉ muốn những thứ tốt đẹp nhất dành tặng cho cô. Vậy nên anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi, tìm một cơ hôi thích hợp và điều kiện thiết yếu để gầy dựng sự nghiệp. Xem ra, con đường phía trước vẫn còn rất dài. (1) NCoA – National Change of Address: Một phần mềm cho phép tích hợp các địa chỉ email cũ, giảm tỉ lệ email không nhận được. Giải quyết và sửa chữa các lỗi sau khi nhận được email. (2)Shell Script: Một ngôn ngữ kiểu kịch bản và được thông dịch khi thi hành dưới hình thức văn bản thường gặp.