Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời
Chương 23
Còn mười phút nữa sẽ đến giờ lên lớp, bỗng nhiên một bạn học ngồi bên cửa sổ quay đầu lại, gọi: “Tưởng Chính Hàn, có người tìm cậu này.”
Ngoài cửa đều là những bạn nam trong đội tuyển Tin, trên chiếc áo khoác theo nhóm là một chiếc huy chương, ai trong số học cũng mang một cặp kính, chỉ có Tưởng Chính Hàn là ngoại lệ.
Cậu đứng ở giữa họ, nhìn vào thật sự nổi bật.
Hạ Lâm Hi mang cốc nước ra khỏi cửa, vô tình đi ngang qua bọn họ, nghe Tưởng Chính Hàn nói: “Muốn thiết lập Data Analysis, đầu tiên phải có số liệu, nhưng hiện tại ngay cả biểu đồ vẫn chưa làm, các cậu dự thi thế nào được?”
Một cậu trai trả lời: “Chúng mình đều bị cử đi thi giải quốc gia, thời gian gần đây cũng tương đối nhàn hạ nên mới đăng kí, không ngờ tháng sau là trận chung kết, chỉ sợ không kịp.”
Nhắc đến chuyện “thi giải quốc gia”, một học sinh lại bồi thêm vào: “Những lời này mình không nói với người lạ, Tưởng Chính Hàn, sao năm trước cậu không tham dự đổi tuyển? Chuyện đó rất đáng tiếc, nếu không với tài năng của cậu nhất định sẽ được cử đi thi quốc gia.”
Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, nếu cô rút lui khỏi danh sách, nhường vị trí lại cho Tưởng Chính Hàn thì tốt rồi, cô cảm thấy cậu mới là người ưu tú toàn diện, chăm chỉ cầu tiến, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài thôi.
Tất nhiên, danh sách này cũng không để trống chỗ, thầy chủ nhiệm đã phân công cho học sinh khác rồi.
Sáng ngày hôm sau, thầy chủ nhiệm thông báo danh sách trong tiết của mình, chính là danh sách học sinh tham dự giải quốc gia của lớp họ, sau khi nghe xong, Trương Hoài Võ đâm ra ngờ vực bản thân: “Không phải chứ, tại sao không có Hạ tỷ?”
“Mình rút lui.” Hạ Lâm Hi nói. “Mạch Chi Hành và Trần Diệc Xuyên cũng thế.”
Trương Hoài Võ vô cùng thảng thốt: “Hạ tỷ, chị đùa sao?”
Cậu nhoài người về phía trước, kéo cặp của cô: “Nữ thần Thời Oánh của lớp mình, người thường xuyên ở hạng bốn và hạng năm đều được cử đi thi, sao chị lại rút lui chứ? Còn cả Cao Trầm nữa, cậu ta đã bao giờ lọt vào top năm đâu, sao có thể chiếm vị trí của chị?”
Chiếc cặp ban nãy còn trên ghế, bây giờ đã ở sau lưng Hạ Lâm Hi, Trương Hoài Võ kéo chưa được bao lâu, Tưởng Chính Hàn đã lấy lại.
Tuy không quay đầu lại nhưng Hạ Lâm Hi vẫn biết chuyện đang xảy ra phía sau, cô lơ đãng xoay bút, không nghĩ nhiều liền đáp: “Nếu mình thi vào trường đại học đạt được kết quả tốt, vậy kì thi quốc gia còn cần thiết sao?”
Cô nói rất nhỏ nhưng nam sinh hàng trước đều nghe thấy.
Ngồi trước Hạ Lâm Hi chính là một trong những người được cử đi tranh giải quốc gia, chính là bạn Cao Trầm mà Trương Hoài Võ vừa nhắc đến.
Cuộc đời của mỗi học sinh đều có một số người bạn như vậy, tuy cùng học chung một lớp nhưng chẳng hề thân thết gì nhau, nhiều năm sau hồi tưởng lại cũng không còn nhớ rõ tên và dáng hình của bạn mình thế nào nữa rồi.
Cao Trầm luôn cảm thấy, tháng năm về sau, mình chính là người sẽ bị cả lớp lãng quên mất.
Thành tích của cậu không kém, cũng thuộc top 10 trong lớp, gương mặt dễ nhìn, đường nét rõ rệt.
Nhưng cậu rất ít nói chuyện trong lớp, cũng không có người bạn thân nào, tất cả mọi người đều chỉ xã giao cho có, mỗi lần gặp nhau cũng chỉ gật đầu. Mọi khi bạn bè họp mặt, chẳng ai báo với cậu một tiếng, cho đến khi cuộc vui đã tàn, cậu mới biết được chuyện này.
Cao Trầm từng nghĩ rằng, cậu và Hạ Lâm Hi đều như nhau, đều dồn hết thời gian vào việc học, đều không để việc khác ảnh hưởng đến mình. Đối với họ, thành tích là một ngọn núi lớn, chỉ cần ngọn núi này còn đứng đấy sẽ không lúc nào, họ được ngơi tay.
Nhưng cậu đã nhanh chóng nhận ra, Hạ Lâm Hi không hề giống cậu, trong ánh mắt của mọi người cô đi trước cậu một đoạn rất xa, cô lúc nào cũng làm mọi việc hoàn hảo, vừa chăm chỉ là vừa thân thiện, khiến cậu cảm thấy bản thân không thể bì nổi.
Thậm chí bây giờ, vì cô từ chối nên cậu mới có được vinh dự góp mặt vào danh sách học sinh thi quốc gia mà không tốn chút hơi sức nào.
Cảm giác này không khác gì khoảng cách giữa một kẻ vung tiền như rác, người kia lại nghèo rớt mồng tơi. Có người từ quan ở ẩn, có kẻ cầu tiến trường thi… Đây chính là sự khác biệt giữa người và người, vậy nên những người như Hạ Lâm Hi mới có thể dễ dàng buông tha cho khoản lợi đó, còn một số học sinh mong nhưng chẳng có được cơ hội nào.
Cao Trầm thật sự đặt nặng vấn đề này trong lòng, cho nên cậu hỏi ngược lại: “Nếu kết quả thi vào trường đại học của cậu không tốt thì sao?”
Hạ Lâm Hi cũng không tức giận, vẫn bình tĩnh như cũ: “Đợi tháng sáu năm sau, cậu nói những lời này với mình còn chưa muộn.”
Tháng sáu năm sau bao giờ mới đến, nghe thôi cũng thật xa vời, mỗi một ngày trôi qua cũng là mỗi một ngày kì thi đại học cận kề, số lượng bài tập giáo viên giao cho học sinh cũng tăng lên, ngoại trừ những bạn học tham dự kì thi quốc gia, tất cả những người còn lại đều bán sống bán chết vì kì thi đại học sẽ đến này.
Còn vài học sinh theo chân đội tuyển thi quốc gia hầu như đều nghỉ học có phép, ví dụ như ủy viên môn Sinh Thời Oánh, và Cao Trầm ngồi trước Hạ Lâm Hi.
Những chỗ ngồi được để trống này giống như thanh kiếm kề lên cổ, cảnh báo các học sinh còn lại. Bây giờ đã có người bước được một chân vào trường đại học, có thể thoải mái hơn vào giai đoạn cuối cấp này rồi, con đường tương lai trước mặt, những người đấy có khả năng cán đích đầu tiên.
Trương Hoài Võ thầm ngưỡng mộ nhưng không hề ưu tư quá lâu, để giải quyết nỗi buồn của mình, cậu mua mấy cuốn truyện tranh giấu trong hộc bàn, định lén xem trong giờ chuyển tiết.
Cuộc sống ở những năm cuối cấp vật vã là thế, dù sao cũng phải có thứ gì đó giúp khuây khỏa đầu óc.
Một bạn nam tổ khác nhìn thấy cuốn truyện tranh liền mượn về hai ngày, chẳng bao lâu cuốn truyện đã chuyền tay khắp lớp, còn có người chụp lại từng trang, đăng lên trên nhóm kín.
Khiến cho cả lớp hoảng hốt chính là việc thầy chủ nhiệm của họ cũng ẩn núp trong đây, truyện tranh vừa được đăng lên không bao lâu, thầy Hà đã tuyên bố sẽ tra khảo cả lớp rồi.
Trương Hoài Võ bị dọa đến khiếp vía, túm Tưởng Chính Hàn hỏi: “Chính Hàn à, cậu lập trình giỏi vậy sao không nhắc mình thầy chủ nhiệm cũng ở trong nhóm?”
Tưởng Chính Hàn trả lời: “Lớp học có ba mươi chín học sinh, trong nhóm có bốn mươi thành viên…”
Cậu viết rất nhiều lên giấy nháp, rất nhiều công thức toán học, hai đạo hàm riêng chồng chéo lên nhau, hợp thành một ma trận hàm số nhưng theo góc nhìn của Trương Hoài Võ, nó chỉ là lớp chữ gà bới mà thôi.
Trương Hoài Võ ngả người ra đằng sau, cố gắng nhích lại gần, nghiêm túc hỏi: “Mình không để ý số thành viên nên mới không phát hiện ra thầy, Chính Hàn, cậu nói đi, chuyện đến nước này rồi làm sao để nó chìm xuống đây?”
Tưởng Chính Hàn ngưng bút, một lát sau mới trả lời: “Không kịp nữa đâu, thầy chủ nhiệm đến cửa rồi.”
Những lời nói này như sét đánh bên tai, Trương Hoài Võ không muốn tin nhưng khi cậu ngẩng đầu mới nhận ra thầy Hà đang đứng trước cửa, vẫy tay gọi cậu ra.
Ban ngày ban mặt, trước sau rõ ràng, cậu rùng mình, hiên ngang lẫm liệt bước ra chỗ ngồi, đi được nửa đường lại quay về kéo Tưởng Chính Hàn.
Hạ Lâm Hi hỏi: “Truyện tranh của cậu có liên quan đến Chính Hàn sao?”
“Không có.” Trương Hoài Võ đáp. “Nhưng thầy Hà gọi Tưởng Chính Hàn lên văn phòng với mình.”
Trong văn phòng không chỉ có một mình thầy Hà mà còn có thầy giáo dạy Văn và Vật Lý của lớp chuyên, nhận ra chuyện gì đang xảy đến, Hạ Lâm Hi liền mang một bài tập giải sai đến nhờ thầy Ngữ Văn giúp đỡ.
Ngoài mặt là muốn nhờ thầy hỗ trợ, bên trong là muốn nghe lén người khác nói chuyện với Tưởng Chính Hàn.
Thầy giáo dạy môn Văn họ tên Triệu Ninh Thành, kinh nghiệm dạy học mười năm nhưng thoạt nhìn còn rất trẻ, bởi lẽ có dáng dấp của một thư sinh nên nhìn chung chỉ cỡ hai mươi mà thôi.
Triệu Ninh Thành đang chấm bài kiểm tra, thật sự không rỗi nhưng vẫn mở bài của Hạ Lâm Hi ra, hỏi cô: “Sao lại không hiểu vậy em?”
Hạ Lâm Hi trả lời: “Em muốn hỏi đối với các tác phẩm văn cổ thì nên phân tích như thế nào…”
Điểm ngữ văn của cô rất cao, hỏi những lời này dường như không phù hợp.
Thật ra các dạng đề đều có liên kết phương pháp viết với nhau cho nên thầy cũng không biết rốt cuộc cô không hiểu chỗ nào.
Không thể phủ nhận, các học sinh ưu tú rất thích khiến người khác đau đầu.
Triệu Ninh Thành đành giải thích cách phân tích một bài văn cổ cho cô, trước giờ thầy vẫn luôn là một người vô cùng kiên nhẫn, đối xử với học trò rất tốt, nhẫn nại bao nhiêu cũng có thể.
Ngược lại, phía bên Tưởng Chính Hàn, thầy chủ nhiệm nổi trận lôi đình.
“Còn mấy tháng nữa là các em phải thi đại học rồi, các em thật sự không quan tâm à?” Giọng thầy chủ nhiệm cao vút. “Nếu có nhiều thời gian như vậy sao không đi làm bài tập đi, học sinh lớp thường cũng không to gan như các em đâu.”
Đến ngay cả thở Trương Hoài Võ cũng không dám nhưng Tưởng Chính Hàn bình tĩnh lạ thường, giống như đã quen rồi.
Truyện tranh là do Trương Hoài Võ đem đến lớp, nhưng vì cậu và Tưởng Chính Hàn là bạn cùng bàn nên vô ý liên lụy bạn bè, nói ra cũng thấy Tưởng Chính Hàn thật oan uổng nhưng cậu cũng không dám lên tiếng giải thích.
Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, không phải cậu ấy không dám lên tiếng, chẳng qua cho dù có nói cũng vô dụng.
Lần kiểm tra vừa rồi, thành tích của Tưởng Chính Hàn vẫn đứng hạng mười từ dưới đếm lên, đúng là đã có tiến bộ nhưng nếu so sánh với những người khác, khoảng cách vẫn còn rất lớn.
Cách đó cỡ chừng vài mét, thầy chủ nhiệm mắng xối xả như sóng dữ ập xuống, bao nhiêu truyện tranh thì bấy nhiêu tả tơi trên mặt sàn.
Triệu Ninh Thành ngẩng đầu, thử khuyên: “Thầy Hà đừng nóng, tan tiết các em ấy còn phải chạy bộ.”
Vậy nhưng thầy Hà lại nói: “Không cần chạy, các trò này phải nghe mới nhớ được!”
Thầy chắp tay ra sau lưng, nhìn chằm chặp Trương Hoài Võ và Tưởng Chính Hàn: “Hai người các trò, về lớp viết kiểm điểm cho tôi, ít nhất cũng phải tám trăm từ, đảm bảo từ nay về sau không đem đống sách vở lung tung đến trường nữa!”
Thầy Hà nghiện thuốc lá nặng, trên người phảng phất mùi thuốc, đến gần một chút khiến Trương Hoài Võ hắt xì.
Hắt hơi xong, cậu đau buồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ lúc vào thu đến nay, thời tiết trở lạnh nhưng cũng rất khô ráo, gần đây có đợt gió Tây mang theo khí lạnh thổi qua, khiến hôm trước tuyết rơi đầy trời, dưới sân thể dục là từng đụn, từng đụn tuyết, giống như ai đó đã phơi muối ra vậy.
Các học sinh cuối cấp đều phải xuống chạy bộ, radio im lặng một lúc rồi tấu một khúc nhạc sôi động lên, Hạ Lâm Hi đứng ở hàng phía sau, bỗng dưng bất ngờ thở phào: “Sao cậu lại ở đây, viết kiểm điểm xong chưa?”
Tiết trời cuối thu sương giá, gió thổi qua lạnh đến thấu xương, từng hàng từng hàng học sinh bắt đầu chạy, giống như những quân bài domino, dần dần nối đuôi nhau.
Cô vừa chạy bộ, vừa nói: “Đúng rồi, lần trước mình có nghe cậu và các bạn trong đội tuyển Tin bàn về biểu đồ gì đó…”
“Biểu đồ được một nửa rồi.” Tưởng Chính Hàn trả lời. “Sẽ xong nhanh thôi.”
Nói xong, dường như nhớ đến chuyện gì đấy, cậu lại nói thêm: “Tháng sau sẽ tặng cậu huy chương nhé.”
“Sao lại tặng mình?”
“Không phải cậu thích chó săn sao? Mặt trái huy chương có khắc một con đấy!”
(1) Data Analys: thống kê số liệu trong kinh doanh.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
11 chương
7 chương
180 chương