Hoàng hậu bên này đã cho các phu nhân lui về, đang đứng ngoài cửa Kim Loan điện chờ Cảnh Nhân đế, nhìn thấy hắn phấn chấn bước ra mới nhẹ lòng cười nói: “Chúc mừng bệ hạ, tân niên vui vẻ.” Trong lời y nói có chuyện, Cảnh Nhân đế vừa nghe đã hiểu. Cảnh Nhân đế lộ ra nụ cười vô cùng hớn hở: “Coi như vui vẻ, nhìn thấy hoàng hậu lại càng vui sướng hơn.” Hoàng hậu nắm chặt tay Cảnh Nhân đế, hai người cùng về Khôn Ninh cung, lại đến Tê Phượng điện, ở nơi đó hoàng hậu đã sớm chuẩn bị canh giải rượu cùng điểm tâm ngon miệng, chỉ chờ Cảnh Nhân đế đến rồi hai người sẽ cùng nhau ngắm mặt trời mọc. Về phần Hoài Nam vương, gã căn bản chưa nói được gì với Cảnh Nhân đế đã bị người lôi đi nghỉ ngơi. Gã có rất nhiều lời muốn nói với Cảnh Nhân đế, Thẩm Quân Duệ lại không định cho hắn cơ hội, tối nay, Thẩm Quân Duệ chỉ thuộc về một mình Tiêu Cẩm Ý. “Tâm tình bệ hạ hôm nay rất tốt?” Hoàng hậu rót canh giải rượu cho Cảnh Nhân đế, cẩn thận bưng lên cho hắn. Cảnh Nhân đế cầm lấy thìa uống một ngụm, cảm thấy dạ dày thư thái, chút khó chịu làm hắn chau mày cũng mất đi, khuôn mặt lại hoà hoãn mà mỉm cười nói: “Cũng được, một vài chuyện cuối cùng cũng coi như đã bắt đầu tốt.” Hắn tin đám quan viên kia trải qua chuyện hôm nay sẽ có thể an phận thật lâu. Bọn họ mà còn có ý chờ một tình huống như vậy để gây áp lực lần nữa cũng là chuyện hão huyền, Cảnh Nhân đế không có khả năng để cho bọn họ có cơ hội vùng dậy. “Bệ hạ anh minh.” Hoàng hậu nói lời xuất từ nội tâm. Y cũng chỉ vừa được biết trước kế hoạch của Cảnh Nhân đế mà thôi, lúc biết Cảnh Nhân đế quyết định tạm thời bỏ qua chuyện Hoài Nam vương ám sát mà còn lợi dụng gã gây khó dễ chúng thần, hoàng hậu vừa lo lắng lại vừa bội phục. Lo lắng Hoài Nam vương đầu óc thật sự có vấn đề sẽ mạo phạm Cảnh Nhân đế, bội phục Cảnh Nhân đế can đảm cẩn trọng đến mức có thể bỏ chuyện ám sát qua một bên mà lợi dụng Hoài Nam vương, phải can đảm và tài trí đến mức nào mới có thể thực thi kế hoạch này. Tiểu hoàng đếnày thật là làm cho người ta mê muội. Hoàng hậu rốt cuộc hiểu rõ vì sao y vốn không có tâm tư lại bị Cảnh Nhân đế mê hoặc, không chỉ bởi vì hắn đối tốt với y, mà là do vị hoàng đế này vừa muốn làm một đế vương chân chính lại vừa có thể giữ được thiện tính, không để quyền lực che mờ mắt. Hắn là Cảnh Nhân đế, hắn cũng vĩnh viễn là Thẩm Quân Duệ. Quân vương sáng suốt  như vậy, thật sự không biết thứ gì có thể khiến hắn buông bỏ hết thảy mà đi yêu một người. Nhìn Cảnh Nhân đế như vậy, hoàng hậu chỉ biết, những người đến nơi này đều sẽ không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ của bọn họ là  muốn Cảnh Nhân đế giống như nguyên tác, sẽ yêu họ như yêu Tô Hoài Linh, vì họ mà khuynh tẫn thiên hạ, cuối cùng truyền ngôi vị hoàng đế lại cho kẻ khác, tự mình cùng ái nhân lưu lạc thiên nhai. Nguyên tác lại viết là có thể làm được. Nguyên tác vốn dĩ tên là  《 khuynh tẫn thiên hạ 》, là tiểu thuyết đứng đầu forum Tấn Giang, trong đó viết Cảnh Nhân đế lúc gặp Tô Hoài Linh thì đầu có vấn đề, cơ trí cùng lòng dạ đều hỗn loạn, trong mắt trong lòng chỉ có một mình Tô Hoài Linh. Hắn vì nàng mà thiên hạ cũng không màng, bỏ cả thiên hạ đi yêu Tô Hoài Linh, giống Chu U Vương đốt lửa lừa chư hầu chọc mỹ nhân cười. Bất quá trò chơi nhập vai này lại cải biên hầu hết tính cách của các nhân vật trong nguyên tác, tính cách được sửa lại vào thời điểm sau khi nhân vật chính bị đập đầu, NPC có trí năng sẽ dựa vào tình tiết để xử lý tình huống hợp lý, khúc đầu của trò chơi vẫn giống như tiểu thuyết, khúc sau lại để tự NPC tuỳ cơ ứng biến. Tuy tính cách nhân vật là dựa theo nguyên tác, dữ liệu lập trình cho NPC sự sống mới, bọn họ sẽ làm theo nguyên tác hay sao … có lẽ là không, bọn họ sẽ nghiêm túc đối nhân xử thế theo tính cách được lập trình, tuyệt đối sẽ không xuất hiện đột biến tính cách. Nhân vật hoàn mỹ như vậy, một tiểu hoàng đế cố gắng trở thành minh quân như vậy, làm sao có thể vì một người mà đột ngột vứt bỏ gánh nặng giang sơn? Vì yêu vứt bỏ hết thảy, không phải là ái tình kinh thiên động địa, mà là vì sở thích mà vứt bỏ trách nhiệm. Còn người có thể vì sở thích vứt bỏ trách nhiệm sẽ thật là người giữ được ái tình khắc cốt hay sao? Khi đầu óc đã hết choáng váng, tình cảm mãnh liệt ban đầu đã nhạt dần, người ta sẽ bình tĩnh trở lại, Cảnh Nhân đế khi nhớ lại non sông mình đã vứt bỏ đó hắn còn có thể yêu Tô Hoài Linh hay không? Hay là lòng hắn sẽ sinh hối hận, rồi hắn lại sẽ vứt bỏ đoạn tình cảm này? Nguyên tác không viết phần đó, nó chỉ nói rằng Cảnh Nhân đế cùng Tô Hoài Linh quy ẩn núi rừng, làm một đôi thần tiên tình lữ, chuyện về sau tựa như cổ tích hoàng tử sống bên công chúa, không nói rõ kết cục. Ngoài đời thực hoàng tử cùng công chúa cuối cùng cũng sẽ biến thành quốc vương cùng vương hậu, cũng có khả năng vương hậu mất sớm quốc vương lại cưới người khác, nói không chừng mở đầu truyện còn là công chúa bạch tuyết, kết thúc truyện chính là lọ lem, cái việc này có ai biết chắc đây? Chỉ có một việc hoàng hậu biết chắc, chuyện như nguyên tác sẽ không bao giờ xảy ra với Cảnh Nhân đế. Hắn sẽ cẩn trọng gánh vác trách nhiệm của mình, để bá tánh không bị đói khổ, để giang sơn không ai dám xâm phạm! Hoàng hậu cũng không muốn Cảnh Nhân đế vì mình khuynh tẫn thiên hạ, y chỉ muốn bảo hộ tiểu hoàng đế này, giúp hắn hoàn thành mộng ước cùng dã tâm, chẳng màng Cảnh Nhân đế sẽ vì thế mà có con với người đàn bà khác, chẳng màng y phải nuôi con của người đàn bà khác. Vì để ánh mắt kia vĩnh viễn sáng ngời như thế, y nguyện ý. Y sẽ bảo hộ Cảnh Nhân đế đến giây phút cuối cùng, chẳng sợ không ai biết một khắc cuối sẽ đến lúc nào. Đối với hoàng hậu mà nói, không ai có thể biết trước tương lai của mình, có khi ngày mai y sẽ bệnh chết bất đắc kì tử. Nếu bởi vì chuyện không ai biết mà đi đè nén tình cảm của mình, y sẽ vĩnh viễn hối hận vì sao mình lại đem bi thương nhuộm vào đôi mắt ngời sáng kia. Không cần biết là hư ảo hay là hiện thực, thứ y có chính là hiện tại, mà trong hiện tại này y là Tiêu Cẩm Ý, y ở bên Thẩm Quân Duệ, bọn họ là tương ái. Nếu thật sự có một ngày hết thảy đều hóa thành tro bụi, như vậy y vẫn sẽ nhớ rõ, tự y đã yêu đến mê muội một NPC có trách nhiệm, chính trực còn hơn vô số người thật, đến chết không sờn. Tiêu Cẩm Ý không định nói rõ chân tướng với Thẩm Quân Duệ, y muốn hắn vĩnh viễn là Cảnh Nhân đế vừa nghiêm túc vừa cố gắng, sự thật tàn khốc kia hãy để mình y mang theo. Thấy Cảnh Nhân đế cầm lấy thìa đang muốn uống canh, hoàng hậu đột nhiên nắm chặt cổ tay của hắn, cầm tay Cảnh Nhân đế đút thìa đến miệng mình, uống hết một thìa canh còn nói rằng: “Đột nhiên nhớ ra, ta hôm nay cũng uống rượu, cần canh giải rượu.” Cảnh Nhân đế nhìn chằm chằm chiếc thìa, thở dài: “Trẫm nhớ hoàng hậu phóng khoáng, hai ba vò rượu cũng không say.” “Chỉ là bệ hạ đút ta uống canh giải rượu, lại làm ta say rồi.” Hoàng hậu ẩn ý đùa giỡn. “Trẫm không có đút ngươi, ” gân xanh nổi lên thái dương Cảnh Nhân đế, “Hoàng hậu của trẫm đoan trang hào phóng, làm sao trở thành như vậy … Giống y như hạ lưu vô lại!” “Bệ hạ chắc là không biết, quân lính biên cương Mạc Bắc cùng các cô nương ở đó trông như thế nào.” Hoàng hậu đút cho Cảnh Nhân đế một thìa canh, thấy hắn tuy rằng phẫn nộ nhưng vẫn uống, liền tiếp tục nói, “Mạc Bắc lạnh lẽo, nữ tử ai cũng to cao, không giống nữ tử Giang Nam uyển chuyển động nhân, tính cách cũng mạnh mẽ hơn. Biên quân hàng năm khó thấy được nữ nhân, ngẫu nhiên được nghỉ ngơi, từ biên cương hồi thành, nhìn thấy cô nương xinh đẹp lanh lẹ đều không rời mắt được.” Thấy Cảnh Nhân đế nghe đến mê mẩn, hoàng hậu tiếp tục kể: “Nếu là ở kinh thành, một nam tử nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta như vậy, đúng là vô lại lưu manh, ngay cả thanh danh của cô nương hắn nhìn cũng bị huỷ mất. Nhưng tại Mạc Bắc, cô nương nào bị nhìn như vậy, nếu là không thấy phản cảm sẽ tiến lên vén váy khoe chân cho hắn, khụ khụ, bệ hạ không cần biết đó là chiêu thức gì…” “Trẫm biết!” Cảnh Nhân đế gầm nhẹ, gân xanh trên trán nhảy dựng nhảy dựng, không biết hắn giận vì hoàng hậu cho rằng hắn không hiểu chuyện hay tức giận vì hoàng hậu nhắc đến chiêu thức hạ lưu này. “Nếu đôi bên nhìn nhau thuận mắt, cô nương sẽ tiến lên hỏi nam tử chuyện trong nhà thế nào, có thể ở lại Mạc Bắc hay không, bảo hắn đem phụ mẫu cùng huynh đệ đến Mạc Bắc.” “Làm càn.” Suy nghĩ của Cảnh Nhân đế vẫn khuôn phép, “Xuất giá tòng phu, nào có quy củ như vậy.” “Đúng vậy, nhưng mà cô nương sẽ nói, ngươi đem phụ mẫu đến Mạc Bắc, ngươi chết trận, ta có tái giá cũng sẽ mang theo hài tử cùng phụ mẫu của ngươi, vì ngươi nuôi con cùng hiếu thuận cha mẹ.” nụ cười trên mặt Hoàng hậu biến mất, y gằn từng chữ, “Ngươi tại tiền phương bảo vệ quốc gia, ta vì ngươi sinh con dưỡng cái, phụng dưỡng cha mẹ, để ngươi vĩnh viễn không phải buồn lo.” Nghe y xong nói, Cảnh Nhân đế không giống những nho sĩ cổ hủ mà chỉ trích, mà bắt các nàng phải thủ tiết thờ chồng, dùng lời lẽ cao cao tại thượng giáo huấn các nàng, hắn cảm khái nói: “Nhi nữ ở biên ải, mỗi người đều là hào kiệt.” Dùng máu xương bảo hộ biên giới chính là anh hùng, một mình cố gắng sống để bảo hộ gia đình cũng là anh hùng. Việc để mỗi một anh hùng an tâm vì quốc gia, là trách nhiệm của hắn. Hoàng hậu nâng tay Cảnh Nhân đế lên, nhẹ hôn lên mu bàn tay hắn nói: “Có quân vương như thế, nhi nữ biên ải tuy thi cốt không chỗ chôn cũng sẽ kiên cường bảo vệ biên cương, không cho ngoại tộc xâm chiếm, không cho dị tộc giày xéo đất đai Hạ quốc, chết cũng không hối.” Khuôn mặt Cảnh Nhân đế hơi nóng lên, hắn trầm giọng nói: “Trẫm sẽ không để cho bất kể một vị liệt sĩ nào vô danh, sẽ không để cho gia đình hắn không chỗ nương tựa.” Hắn luôn luôn vì thế mà cố gắng, đây là nguyện vọng lớn nhất lúc sinh thời của hắn. “Nguyện vọng của Bệ hạ, chính là nguyện vọng của ta.” Hoàng hậu đứng dậy đi bên người đến Cảnh Nhân đế, dùng một tay ôm lấy hắn, “Bệ hạ muốn củng cố giang sơn, muốn có người nối dõi, ta sẽ giúp đỡ ngươi.” Cảnh Nhân đế có chút sững sờ, hắn hiểu ý hoàng hậu, đây là y đang thỏa hiệp với hắn, thỏa hiệp chuyện tuyển tú. Hoàng hậu rõ ràng là nam tử, làm sao hắn có thể sẽ không hỏi không giận, trước sau như một mà đối đãi hoàng hậu? Vì sao biết rõ hoàng hậu là nam tử, lại vẫn vô pháp thu lại tin yêu? Cảnh Nhân đế hiện tại đã biết rõ. Bởi vì giữa quốc gia này, có thể cùng hắn gánh vác giang sơn hùng vĩ này, chỉ có hoàng hậu. Cảnh Nhân đế cũng dùng sức ôm lấy hoàng hậu, trầm giọng hứa hẹn: “Trẫm không định phụ ngươi.” Hoàng hậu cười nói: “Bệ hạ, ta không phải người sẽ chịu thiệt, nếu ta đồng ý thỏa hiệp, tất nhiên sẽ có điều kiện.” “Điều kiện ra sao?” Cảnh Nhân đế cười nói, “Chỉ cần Cẩm Ý muốn, chỉ cần trẫm có, muốn cái gì trẫm đều cho ngươi.” “Thứ này, bệ hạ không cần làm lỗi với giang sơn để cho ta, chỉ có bệ hạ mới có khả năng cho ta.” Hoàng hậu mỉm cười, bế ngang người Cảnh Nhân đế lên, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói, “Ngày đông mặt trời mọc trễ, từ đây đến bình minh thời gian còn nhiều, còn đủ cho chúng ta.” “Cẩm Ý muốn làm cái gì?” Cảnh Nhân đế trợn tròn ánh mắt hỏi, lòng hắn mơ hồ cảm thấy không ổn chút nào. Hoàng hậu cúi đầu hôn lên môi Cảnh Nhân đế, ẩn ý nói: “Động phòng hoa chúc, cá nước gặp nhau, thần thiếp chỉ muốn thế ấy.”