Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

Chương 17 : Trẫm vẫn thấy rối

Sau một phen lăn qua lăn lại, cấm vệ quân, Liên công công cùng Tô Hoài Linh hợp lực, rốt cục quét sạch chiến trường, tiếc nuối phát hiện tên thích khách giãy giụa hồi nãy đúng là người cuối cùng còn sống. Mà kẻ cuối cùng này cũng bị hoàng hậu bắn một phát mất mạng. Hoàng hậu áy náy nhìn Cảnh Nhân đế. Cảnh Nhân đế lúc này đã đổi ngựa, ngồi trên lưng ngựa trầm giọng: “Lúc ấy tình huống nguy cấp, đương nhiên an toàn là trên hết, hoàng hậu đã cố hết sức. Về phần thân phận những thích khách đó, dù không còn kẻ nào sống nhưng một đám người vô thanh vô tức trà trộn vào khu vực săn bắn, chẳng lẽ còn có thể lưu lại bất cứ dấu vết nào sao? Hơn nữa những người này rõ ràng là tử sĩ, có cố gắng ép hỏi chưa chắc có thể hỏi ra cái gì, còn không bằng tự mình điều tra. Không nên để bọn thích khách vu oan giá họa cho người tốt, trẫm có không tin cũng sẽ nghi ngờ, cho nên không hỏi ngược lại tốt hơn, người chết không nói dối.” “Bệ hạ thánh minh.” Hoàng hậu mỉm cười với Cảnh Nhân đế. Đế vương đa nghi, người ở địa vị cao rất cô đơn, cho dù là thiên cổ minh quân, cũng không thoát khỏi tính đa nghi, giết lầm trung lương. Cảnh Nhân đế biết nhược điểm này của mình, cũng không phủ nhận nó, nhưng hắn sẽ khắc chế. Hắn sẽ bình tĩnh suy xét, tận lực khắc chế nghi ngờ trong lòng. Ví dụ như cuộc ám sát vừa diễn ra, rõ ràng lâm vào tình cảnh nguy hiểm, hắn lại có thể kiềm chế xúc động, bình tĩnh phân tích sự việc, không để mình bị sợ hãi và phẫn nộ khống chế, lý trí phân tích vấn đề. Đây là một người còn xem trọng đại cục hơn bản thân. Người như vậy làm người ta kính nể, rồi lại khiến người quan tâm hắn đau lòng. Một người nếu muốn dùng lý trí khắc chế cảm xúc, phải trải qua biết bao gian khó. Đối mặt với địch nhân trong tối, đối mặt những người âm thầm trà trộn bên cạnh mình, tiểu hoàng đế có sợ hãi không? Chắc chắn là có, đây là việc thường tình. Hoàng hậu vươn tay giữ chặt cương ngựa của Cảnh Nhân đế, ôn nhu nói: “Bệ hạ, ta luôn ở bên cạnh người.” “Đó là tất nhiên.” Cảnh Nhân đế nhìn thẳng vào hoàng hậu, ánh mắt sáng ngời. Đã xảy ra chuyện như vậy, thu săn chắc chắn không thể tiếp tục. Cảnh Nhân đế trở lại Hành cung, việc đầu tiên là phong tỏa khu vực săn bắn, sắp xếp và tra xét tất cả mọi người, bất luận là ai chỉ cần kẻ đó có khả năng đưa một số đông người ngựa tiến vào đều không được bỏ qua, ghi tên đầy đủ từng con cháu của quan viên đến khi nhân số tương ứng lúc ban đầu. Đồng thời bắt lại toàn bộ những người có khả năng là nghi phạm rồi tiến hành điều tra, nhất định phải tra ra bảy mươi tám tên thích khách trà trộn vào khu vực săn bắn như thế nào. Cảnh Nhân đế không lập tức trở về hoàng cung, mà ra lệnh số lớn cấm quân nhanh chóng chạy tới khu vực săn bắn, chờ chuyện nơi đây điều tra rõ ràng rồi mới hồi cung. Lúc lâm nguy, thấy biến không sợ hãi, mà còn can đảm ở lại nơi nguy hiểm điều tra chân tướng sự việc, sự  quyết đoán của Cảnh Nhân đế người bình thường khó mà so được. Bất quá hắn có chắc chắn mới ở lại, số người được phép vào khu săn bắn vốn không đổi, dù giở hết thủ đoạn, có thể dẫn vào bất quá trên dưới trăm người mà thôi. Lúc ám sát đã chết bảy mươi tám người, hiện tại dù thích khách còn sót cũng không quá vài người. Mà hiện tại tất cả mọi người đều bị trông giữ, chỉ cần có chút động tĩnh là lộ ngay, không ai động thủ vào thời gian này. Nhưng một số đông người ngựa rời khỏi khu vực săn bắn thì khác, trên đường rất dễ rơi vào bẫy, vạn nhất khi đi có lỡ mang theo vài kẻ bụng dạ khó lường, gặp chuyện lần nữa hay để kẻ xấu trốn mất, hai khả năng này đều có thể xảy ra. Phân tích  xong lợi và hại, Cảnh Nhân đế quyết định mạo hiểm ở lại khu săn bắn, chờ cấm vệ quân đến. Hắn hạ lệnh, thủ hạ nhanh chóng đi làm, Cảnh Nhân đế ở lại trong Hành cung có cấm vệ quân, đại nội thị vệ cùng thị vệ Hành cung bảo vệ. Bất quá Cảnh Nhân đế thấy, nhiều người như vậy đều kém một mình hoàng hậu. Ở trên đường, hoàng hậu thừa dịp mọi người không chú ý tiến vào xe ngựa, thay phượng bào, chờ đến Hành cung liền trở lại thành hoàng hậu đoan trang uy nghiêm. Nàng và Cảnh Nhân đế nắm tay nhau, dưới sự bảo hộ của mọi người tiến vào Hành cung, ở bên cạnh Cảnh Nhân đế. Người hầu đều đi làm việc, Cảnh Nhân đế cũng không nhàn rỗi, dưới sự xác nhận của Nghiêm Húc, hắn rốt cục biết nữ tử mặc y phục thái giám chính là Tô Hoài Linh. Một nữ tử không có bất luận sự trợ giúp nào, đơn độc lẻn vào khu săn bắn không phải là một việc nhỏ. Lúc này, Cảnh Nhân đế quyết định tự mình thẩm vấn Tô Hoài Linh. Nghe Tô Hoài Linh kể kỹ càng tỉ mỉ vì sao mình thuận lợi trà trộn vào khu săn bắn, Cảnh Nhân đế rốt cuộc tin tưởng vận may của Tô Hoài Linh. Quá trình trà trộn tựa như lần đó đẩy hắn đập đầu, hoàn toàn không thể lý giải theo lẽ thường, chỉ có thể quy tội cho vận khí nghịch thiên của Tô Hoài Linh. Cảnh Nhân đế tưởng tượng cảnh nếu như không có hoàng hậu, một mình hắn mang theo một trăm cấm vệ quân đụng phải thích khách rồi vô tình gặp được Tô Hoài Linh, hắn khó hiểu nghĩ rằng, có lẽ mình thật sự có khả năng thoát chết nhờ vận may Tô Hoài Linh. Nghĩ vậy, Cảnh Nhân đế ngược lại nhìn Tô Hoài Linh thuận mắt hơn, cũng nguyện ý hỏi nhiều hơn vài câu: “Ngươi lần trước hao hết tâm tư mong gặp trẫm, hiện tại lại luôn miệng nói muốn gặp hoàng hậu, rốt cuộc ngươi có oan khuất to bằng trời gì muốn cầu trẫm cùng hoàng hậu làm chủ?” Cuối cùng cũng đợi được những lời này từ Cảnh Nhân đế, Tô Hoài Linh kích động tột độ, kể lể nghĩa huynh Tiểu Thuận Tử của mình tốt thế nào thế nào, lại làm sao bị Tương tần vu oan trộm đồ, muốn trượng tễ gã. Hoàng hậu ngồi ngay ngắn kề bên, nhìn Cảnh Nhân đế thẩm vấn Tô Hoài Linh, không nói một lời. “Hoàng Thượng” Tô Hoài Linh khóc lóc kể lể, “Lúc ấy nghĩa huynh nô tì bị đánh, nô tì không có cách cứu huynh ấy, nghe người ta nói ngài đi dạo ngự hoa viên, liền muốn cầu ngài giúp nghĩa huynh rửa sạch oan khuất. Mạng người quan trọng, nô tì, nô tì cũng chỉ bất đắc dĩ, hức hức…” Nàng vốn dĩ xinh đẹp, mặc dù không bì được Thục phi diễm lệ khuynh thành, nhưng vẫn là một giai nhân. Nàng khóc cũng xinh đẹp, như mưa xuống hoa lê, làm cho người thương tiếc. “Sau đó Hoàng Thượng trách tội, giam nô tì cùng nghĩa huynh vào lãnh cung, nghĩa huynh giữ được mạng. Nô tì mạo phạm Hoàng Thượng bị đày lãnh cung là trừng phạt đúng tội, nhưng nghĩa huynh vô tội, huynh ấy, huynh ấy không nên ở chỗ như lãnh cung!” Tô Hoài Linh khóc lóc, “Cho nên nô tì muốn cầu xin hoàng hậu, vì nghĩa huynh rửa sạch oan khuất, để huynh ấy có thể rời khỏi lãnh cung, hức hức hức…” Nghe nàng kể xong, hoàng hậu chậm rãi mở miệng: “Bổn cung…” “Khoan đã ” Cảnh Nhân đế nắm chặt hoàng hậu tay, ngắt lời nàng, “Trẫm biết Cẩm Ý tâm địa thiện lương, nhưng quy củ không thể làm trái, có một số việc không nên bỏ qua, việc này cứ để cho trẫm.” Hoàng hậu: “…” Nàng vẫn luôn muốn biết, Cảnh Nhân đế rốt cuộc làm sao mà có thể kết luận nàng tâm địa thiện lương vậy. “Tô Hoài Linh, ngươi cũng biết trong cung có cung quy, cung phi phạt hạ nhân thường chỉ được dùng các hình phạt như cấm túc, phạt quỳ, úp mặt vào tường, chép phạt giới luật, vả miệng, dập đầu, ngoài ra đừng nói là trượng chết, dù là phạt đòn, trừ bỏ trẫm cũng chỉ có hoàng hậu chưởng quản Phượng ấn có quyền hạ lệnh. Tương tần chỉ là một tần phi lục phẩm, ai cho nàng quyền đánh chết cung nhân? Ngươi lúc ấy không nên tìm trẫm, mà nên tốc hành đến Khôn Ninh cung cầu kiến hoàng hậu, không cần ngươi giải oan cho nghĩa huynh, chỉ cần bẩm báo Tương tần tự tiện tra tấn đã có thể cứu người. Ngươi có biết quy củ này?” Cảnh Nhân đế nghiêm túc hỏi. “Nô tỳ… biết.” Tô Hoài Linh gật gật đầu, “Nhưng mà…” Cảnh Nhân đế không cho nàng cơ hội ngụy biện, tiếp tục nói: “Vậy ngươi không đi tìm hoàng hậu, ngược lại đi tìm trẫm, là cảm thấy hoàng hậu không thể cho ngươi công đạo sao?” Câu cuối cùng, đã ẩn ẩn tức giận. Tô Hoài Linh mới vừa rồi còn rấm rức khóc, hiện tại thiên tử nổi giận, một chút thanh âm cũng không dám phát ra, cúi đầu thật sâu. “Mà ngươi sau khi mạo phạm trẫm ở ngự hoa viên, ngươi và nghĩa huynh mình cùng bị điều đến lãnh cung, ngươi lần này tới tìm hoàng hậu giải oan, là cảm thấy nghĩa huynh ngươi vô tội?” Cảnh Nhân đế hỏi. Trước mặt đế vương uy nghiêm, Tô Hoài Linh không dám nói lời nào, chỉ có thể khẽ gật đầu. “Nực cười!” Cảnh Nhân đế lạnh lùng nói, “Ngươi mạo phạm trẫm chính là đại tội phản nghịch, mà nghĩa huynh ngươi lại là động cơ gây ra, cũng có tội. Giam hai ngươi vào lãnh cung đã là khai ân, còn có oan ức gì!” “Chuyện này sao có thể đánh đồng như vậy?” Tô Hoài Linh ăn gan hùm ngẩng đầu lên nói, “Đều lỗi của nô tỳ, không liên quan đến nghĩa huynh!” “Nuôi không dạy là lỗi của cha. Một nhà, một thôn, bộ tộc đều như tay với chân, có những tội, một người không lãnh nổi.” Cảnh Nhân đế lạnh lùng nói, “Niệm tình ngươi lẻn vào khu săn bắn lại có tâm cứu trẫm, trẫm không truy cứu tội của ngươi. Nhưng những người lơi lỏng để ngươi lọt vào đều bị cách chức điều tra. Tội của bọn họ, một mình ngươi gánh không nổi!” Cảnh Nhân đế nói xong phất phất tay, liền có người che miệng kéo Tô Hoài Linh còn muốn kêu oan ra ngoài.