Doãn Ái bị động tiếp nhận, hai tay muốn đẩy lại bị anh ta giữ chặt. Trước mặt Dịch Phàm làm loại chuyện này, cô như ngồi trên chảo lửa, tủi nhục và xấu hổ không thôi. Dịch Phàm điên lên, anh muốn lao vào ngăn lại thì bị người của Lục Tiêu Ngạn giữ chặt, ép buộc phải nhìn Doãn Ái khổ sở giãy giụa trước mặt. “ Xin anh, mau dừng lại đi, tôi sẽ giải thích….” Mắt cô đã ngấn lệ, khẩn trương níu lấy áo Lục Tiêu Ngạn, giọng nói đầy nghẹn ngào. Cô bỏ hết tôn nghiêm chấp nhận làm tình nhân của anh ta, dù chẳng làm gì sai trái cũng phải nhìn mặt anh ta mà sống, như vậy khác gì 3 năm trước. “ Tiểu Ái, em không cần sợ hắn ta, cũng không được phép cầu xin hắn ta.” DỊch Phàm vùng mình hét lên, ánh mắt hằn cả tia máu. Lục Tiêu Ngạn lại rất ung dung, anh ta ôm lấy em cô, thản nhiên ép cô rời đi. “ Chăm sóc hắn tốt một chút.” Lời nói của Lục Tiêu Ngạn rất bình thường, nhưng lại độc ác vô cùng. Cả người cô như có điện giật, phía sau không ngừng vang lên tiếng va chạm, nước mắt không chịu được cầu xin anh ta. “ Anh mau cho bọn họ dừng lại đi, anh ấy là họa sĩ, cánh tay rất quan trọng, nếu còn đánh nữa sẽ bị phế mất….” Cô khẩn trương muốn quay lại, Lục Tiêu Ngạn lại càng tức giận, hung hăng kéo cô rời đi, đến cái ngoái đầu cũng không có. Doãn Ái bị ném lên xe, đầu cô đập vào cửa, khẳng định một lúc nữa sẽ sưng lên. Lục Tiêu Ngạn kéo chân cô lại gần mình, cơ thể anh ta nặng như tảng đá đè lên người cô, cúc áo sơ mi cũng bị giựt ra, lộ cả áo lót trắng tinh. “ Đừng, đừng ở đây, tôi không muốn…” Cô liều mạng giãy giụa, cả người hơi ngửa ra sau tạo thành đường cong tuyệt đẹp, da dẻ trắng trẻo dưới đệm xe đen lại càng nổi bật, nhưng giọng nói lại quá thê lương. “ Tôi muốn hôm nay trân trọng cô một chút, cô lại không biết điều đi tìm tình cũ, vẫn còn lưu luyến sao?” Bàn tay anh ta đã di chuyển đến quần thu, không mất mấy giây đã kéo xuống. Doãn Ái nhếch nhác bao nhiêu, Lục Tiêu Ngạn lại chỉnh tề bây nhiêu, cô lại chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Lục Tiêu Ngạn cùng Dịch Phàm năm đó đều giống nhau, cả hai đều không để cho cô cơ hội giải thích, tự ý phán tội cô, tự ý cho rằng cô hư hỏng, cô còn có thể nói gì sao. “ Lục Tiêu Ngạn, tôi nhắc lại lần nữa, tôi không còn trong trắng, anh muốn bao nuôi tôi thật sao?” Doãn Ái đã nhắc nhở mình bao nhiêu năm nay, cô biết bản thân mình chẳng phải lá ngọc cành vàng, cũng chẳng nguyên vẹn thuần khiết được như Hạ Tiểu Liên, dù lần đầu cho Dịch Phàm thì sao, anh cũng chỉ khinh bỉ cô. “ Tôi chưa chơi sao biết được, cô yên tâm đi, chỉ cần tôi thấy tốt, cô cũng không thiệt thòi đâu.” Doãn Ái muốn trốn cũng không được, cô cố gắng đẩy anh ta ra, nói ra nguyện vọng cuối cùng của mình. “ Đừng ở đây.” Trên đường lớn có bao nhiêu người qua lại, cô không muốn bị nhìn thấy, không thể thản nhiên như anh ta được. Lục Tiêu Ngạn cũng đáp ứng cô, lái xe về Lục Bảo Kính. Doãn Ái nhìn ga giường đã được thay lại, cô không biết đàn ông khi ân ái với người phụ nữ khác nhau cũng phải có không khí khác nhau đấy. “ Đi tắm đi.” Lần này cô không còn lúng túng như trước nữa, cô ngâm mình trong bồn nước lạnh thật lâu, đến mức da thịt chẳng còn cảm giác nữa, mới chậm chạp đứng dậy. Lục Tiêu Ngạn không vội, hai chân dài vắt chéo ngồi trên ghế sofa, nhàn nhã thưởng thức rượu. Doãn Ái nghĩ, tắm nước lạnh sẽ giúp bản thân tê liệt đi, ít nhất tim cô cũng không đau nữa, có thể bình thản đối diện với đêm nay. Cô tự nhủ, chỉ một lần là xong, nhưng sâu trong thâm tâm, Doãn Ái vẫn không muốn thành gái bao. “ Xem ra cô cũng rất nóng lòng.” Áo tắm đen trên người anh ta cũng cởi xuống, thân hình hoàn mĩ lộ ra. Lục Tiêu Ngạn không tắt đèn, nhanh chóng tìm xuống cần cổ trắng noãn, cắn xuống tạo thành vết đỏ ửng. Doãn Ái trấn tĩnh bản thân, hai tay nắm chặt lấy ga giường mỗi lúc anh ta hôn xuống, căng thẳng không thôi. Lục Tiêu Ngạn bỏ áo tắm của cô ra, mỗi tấc da mịn mạng căng bóng lộ trước mắt anh, non mềm lại mát lạnh, kích thích đến từng tế bào. Doãn Ái hơi gầy, nhưng chỗ nào cần đầy đặn thì vẫn rất đầy đặn, ngực sữa không quá to nhưng lại vừa tay anh ta, xúc cảm chân thật không phải do phẫu thuật mà thành. “ Cô ở trên giường Dịch Phàm cũng cứng như khúc gỗ thế này à?” Anh hơi khó chịu nhíu mày, làm đủ mọi dạo đầu cũng không thấy phản ứng, anh còn tưởng mình ngủ với cá chết. Kiếm Hiệp Hay “ Nếu tôi nói không nhớ anh có tin không?” Anh khẽ câu lên, ánh mắt hư hỏng nhìn cô. “ Tin, chắc hắn ta cũng chẳng thể để lại ấn tượng gì.” Logic của đàn ông quá kì lạ, logic của Lục Tiêu Ngạn lại càng lập dị. Doãn Ái bắt đầu thấy nóng, mãi sau Lục Tiêu Ngạn mới có thể tiến vào, lại bị ánh mắt tròn xoe của cô nhìn chằm chằm. “ Muốn tôi móc mắt cô ra không? Nhắm lại.” “ Không nhắm.” Theo anh nhớ, khoản này đàn ông luôn hơn so với phụ nữ, dù là về sự dày dạn hay kĩ thuật, người con gái này lại láo xược nhìn anh chằm chằm, một chút ngại ngùng cũng không có. Giây phút anh tiến vào, cả người cô như bị xé rách ra, phía dưới đau đớn vô cùng. Lục Tiêu Ngạn ở trong cơ thể cô, anh dịch người lên, xuyên qua lớp màng cản trở tiến sâu vào. Khóe miệng anh lộ rõ nụ cười mị hoặc, hóa ra, không phải Doãn Ái không thể nhớ được lần đầu mà vốn chả có lần đầu nào cả. “ Tiểu Ái, tôi mới là người đàn ông đầu tiên của em, nhớ cho kĩ.” Anh ta thỏa mãn di chuyển, va chạm xác thịt mềm mại càng tăng thêm ham muốn, mỗi lần đều hận không thể đem cô hòa làm một. Cô cắn răng chịu đựng, cảm thấy Lục Tiêu Ngạn vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, tay cũng bắt đầu run bần bật. Trên cơ thể anh có mấy vết sẹo, khảm sâu vào da thịt, in tạc cả kí ức. Người đàn ông này lúc ham muốn cũng đẹp như vậy, cơ thể tráng kiện cong lên tuyệt đẹp, phía dưới một lần nữa giương cung bạt kiếm tiến vào. Lục Tiêu Ngạn vẫn thấy không đủ, ra sức đòi hỏi cô. Doãn Ái thấy phía trước mờ mịt, bên tai cũng ù đi, đầu óc rất không tỉnh táo, nhẫn nhịn chờ đợi cơn đau qua đi..