Trảm Lư Bảo Kiếm
Chương 45
Trạm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng
Hồi 45 - Quần hùng tề tập
Nguồn: VNthuquan
Tư Mã Ngạn lẳng lặng nghe Tiểu Băng kể câu chuyện ấy. Tiểu Băng kể xong lại thở dài và nói tiếp:
- Đai ca thử nghĩ xem, Đông Phương Hách ghét chị Tư Đồ như thế, nếu để cho y trông thấy Triều Nguyên Hòa Thượng bị điểm huyệt bằng thủ pháp độc đáo của chị ấy thì khi nào y chả nghi ngờ? Đã bị y nghi ngờ thì hậu quả của chúng ta sẽ không thể nào tưởng tưởng. Vì vậy bất đắc dĩ tiểu muội mới phải đang tâm giết chết Triều Nguyên Hòa Thượng trước khi Đông Phương Hách tới nơi và còn phải chém y ra làm mấy mảnh để Đông Phương Hách khỏi trông thấy xương thịt của y bị co rút, sẽ bị Đông Phương Hách biết rõ nguyên nhân ngay.
Nói tới đó, nàng có vẻ ăn năn, lắc đầu thở dài nói tiếp:
- Nhiếp Tiểu Băng trượng kiếm giang hồ, phù trì chính nghĩa đã có rất nhiều kẻ ác bị chết dưới Trạm Lư bảo kiếm của tiểu muội rồi, nhưng chưa bao giờ tiểu muội lại ra tay giết người một cách tàn nhẫn như ngày hôm nay, cho nên lúc tiểu muội băm vằm người của Triều nguyên mồm cứ niệm "A Di Đà Phật" hoài.
Thấy Tiểu Băng nói một mặt giết người một mặt niệm Phật, Tư Mã Ngạn cũng phải tức Cười, nhưng chàng bỗng nghĩ tới một việc, liền uống nốt nửa chén nước trà thơm và hỏi lại Tiểu Băng rằng:
- Vừa rồi Băng muội nói có một tin đại mừng, chẳng hay đó là tin gì?
Tiểu Băng vừa cười vừa đáp:
- Tất nhiên phải có chứ? Ngạn đại ca thử đoán xem tin ấy là tin gì?
Tư Mã Ngạn lắc đầu đáp:
- Viễn Vông như vậy thì làm sao mà đoán ra được?
Tiểu Băng lại nằm ngả vào lòng của Tư Mã Ngạn, khẽ nói tiếp:
- Đại ca, ngày giờ âu yếm như thế này của chúng ta không được bao lâu nữa đâu . Vì chị âu Dương Thúy chưa chết, hiện đang du hí nhân gian .
Tư Mã Ngạn nghe thấy Tiểu Băng nói như vậy, không xúc động chút nào, chỉ lắc đầu vừa cười vừa nói tiếp:
- Băng muội lại giễu cợt ngu huynh rồi. Dù chị âu Dương có thần thông quảng đại đến đâu, cũng không thể nào đang nằm ở trong mộ mà lại chui ra ngoài được .
- Đại ca bị chị âu Dương đánh lừa. Ngôi mộ đó là ngôi mộ trống rỗng, chính chị ấy đã gặp đại ca mấy lần mà đại ca cũng không hay.
Tư Mã Ngạn nghe nói bán tín bán nghi, lắc đầu lia lịa:
- Nói bậy Ngu huynh đã gặp chị âu Dương bao giờ nào?
Tiểu Băng cười khúc khích nói tiếp:
- Thảo nào đại ca không tin! Sự xếp đặt của chị âu Dương rất khéo léo, nếu không phải chị Tư Đồ nói rõ nguyên nhân thì tiểu muội cũng không tin.
Tư Mã Ngạn thấy nàng nói như có sự thật vậy, lúc này chàng không tin không được nhưng chỉ ngơ ngác nhìn nàng thôi.
Tiểu Băng tủm tỉm cười nói tiếp:
- Chị âu Dương đã hóa thân gặp đại ca hóa thân của chị ấy là Trang Bá Lạc, người có võ công cao minh và nhân phẩm cũng tuấn tú phong lưu hơn đại ca đấy.
Trước kia Tư Mã Ngạn đã nghi ngờ Trang Bá Lạc không phải là đàn ông rồi, bây giờ chàng nghe thấy Tiểu Băng nói như thế mới vỡ nhẽ .
Tiểu Băng thấy chàng đã vỡ nhẽ rồi mới bắt đầu kể lại việc mình gặp Tư Đồ Lộ, nàng ta nói hết cho mình biết câu chuyện của âu Dương Thúy như thế nào. Kể xong nàng lại mỉm cười hỏi :
- Đại ca còn nhớ thề ước mười năm của chúng ta ở trong Hắc Sinh cốc trên núi VÔ Lượng không?
Tư Mã Ngạn nghe nói âu Dương Thúy chưa chết đầu óc bối rối khôn tả, và ngơ ngác Vô Cùng. Chàng thấy Tiểu Băng hỏi như vậy, chỉ khẽ gật đầu thôi chứ không trả lời .
Đang tươi cười Tiểu Băng bỗng rầu rĩ, gượng cười nói tiếp:
- Nếu theo quy định hẹn ước mười năm ấy, khi tiểu muội hay tin chị âu Dương chưa chết là phải đi xa ngay chứ không được trở về Bắc Mang Quỷ Phủ gặp đại ca nữa, nhưng vì giáng ma đại nghiệp đến giai đoạn quyết chiến hơn nữa chúng ta lại cùng uống thuốc độc của Đông Phương Hách nên phải chờ Ngộ Phi tới đây lấy trộm thuốc giải . Vì vậy bất đắc dĩ tiểu muội mới phải thay đổi lời thề ước đó một chút để trở về đây cùng đại ca đi núi Lục Chiếu dự thính hội khai bang của bọn ác ma, rồi tiểu muội mới cùng đại ca chia tay, mỗi người một ngả.
Nói tới những câu sau cùng, nàng không sao cầm lòng được, hai mắt đã ứa lệ và giọng nói cũng đã nghẹn ngào chua chát.
Chờ Tiểu Băng nói xong, Tư Mã Ngạn mới nắm chặt hai tay nàng vẻ mặt rất bình hòa, lắc đầu mỉm cười đáp:
- Băng muội có tin chị âu Dương chưa chết tuy là một tin hỷ thật nhưng chỉ có liên can đến việc giáng ma vệ đạo thôi chứ không ảnh hưởng gì đến tình cảm riêng của đôi ta.
Bây giờ đến lượt Tiểu Băng rất kinh ngạc, rồi trợn tròn xoe đôi mắt lên nhìn nàng và hỏi:
- Tiểu Băng không hiểu đại ca nói như thế có ý nghĩa gì?
Tư Mã Ngạn gượng cười đáp:
- Căn cứ vào hành vi của âu Dương, ngu huynh nhận thấy chị ấy đã nếm đủ mùi cay đắng và chua chát của tình trường. Bây giờ sau khi tai kiếp được tái sinh, giấc mộng đẹp đã tỉnh, trong lòng chị ấy tâm tâm niệm niệm một đạo chứ không còn nghĩ gì đến tình nhi nữ nữa. Dù chị ấy đã biết một mối Vô cầu tình duyên với ngu huynh thực, nhưng chị ấy đã xếp đặt hiền muội với Ngải tiểu muội làm hóa thân của chị ấy để kết liễu mối tình duyên với ngu huynh, chứ chị ấy nhất quyết không chịu sa vào lưới tình trần tục nữ đâu.
Nghe tới đây Tiểu Băng mới vỡ nhẽ :
- Ngạn đại ca phân tích như vậy có lý lắm .
Tư Mã Ngạn vươn cánh tay ra ôm chặt Tiểu Băng vào lòng rồi rỉ tai nàng khẽ nói tiếp:
- Băng muội đừng nói chị âu Dương đã quyết tâm đi tu, xa lìa tình duyên rồi. Dù chị ấy có còn hữu tình với Tư Mã Ngạn đi chăng nữa, ngu huynh cũng không khi nào lại phụ lòng hiền muội để đôi ta mỗi người phải đi một ngả đâu .
Tiểu Băng nghe thấy chàng nói như vậy cảm động quá, thất thanh kêu gọi :
- Ngạn đại ca. . .
Nàng không sao nói tiếp được nữa, vội gục ngay vào lòng chàng mà nức nở khóc liền.
Tư Mã Ngạn cũng ứa nước mắt ra, với giọng êm dịu an ủi Tiểu Băng tiếp:
- Việc theo ngày giờ mà thay đổi, tình do lòng mà nảy nở. Cuộc ước hẹn ở trong Hắc Sách cốc của chúng ta hồi nọ đã mất đi giá trị của nó rồi nên không thể tồn tại được nữa. Hiện giờ, Tư Mã Ngạn với Nhiếp Tiểu Băng, dù trời long đất lở chúng ta hai người vẫn khăng khít nhau như một, không ai có thể rẽ nổi chúng ta ra làm đôi nữa.
Tiểu Băng lẩm bẩm nói :
- Đại ca, tiểu muội cũng cảm nhận thấy không thể nào rời khỏi đại ca được, nhưng không rời không được, nên trong lòng tiểu muội mới mâu thuẫn Vô cùng.
Tư Mã Ngạn thở dài một tiếng rồi đỡ lời :
- Ngu huynh biết rõ sự mâu thuẫn ấy của hiền muội lắm. Nhưng ngu huynh có lòng cương quyết như vậy thì không bao giờ có thể thay đổi được nữa.
- Đại ca đã cương quyết như thế nào?
- Ngu huynh đã quyết định giữa ba người âu Dương Thúy, Tiểu Băng và Ngải Tỷ Quân. Dù ngu huynh có ai thì phụ chứ không khi nào phụ lòng hiền muội cả. Còn chị âu Dương và Ngải tiểu muội thì ngu huynh không cưỡng ép họ, cứ để cho mặc tình duyên đưa đẩy, nếu hữu duyên thì chúng ta bốn người đồng sàng. Nhược bằng Vô duyên thì chỉ còn đôi ta thôi . . . như vậy càng hay . . .
- Tiểu muội rất cảm ơn đại ca đã thương tiểu muội như vậy. Nhưng tiểu muội yêu Cầu đại Ca cho phép được tu chỉnh lại ý định ấy của đại ca một chút?
Tư Mã Ngạn mỉm cười nói tiếp:
- Băng muội có chuyện gì cứ việc nói đi. Còn ngu huynh thì đã quyết định như vậy rồi, cấm Băng muội không được trái lệnh của ngu huynh và cũng không được nói những chuyện vị tha hy sinh hạnh phúc của mình đi.
Tiểu Băng lắc đầu thở dài :
- Ai cũng có lòng ích kỷ. Đại ca đã chung tình với tiểu muội như vậy, khi nào tiểu muội lại có lòng vị tha như ca nói nữa. Nhưng người ta cần phải trọng nghĩa mới được.
Bây giờ tiểu muội chỉ yêu cầu đại ca bằng bẩy chữ như sau thôi .
- Bẩy chữ gì thế? Băng muội nói mau lên? nguồn
- Bẩy chứ đó là: "Tận nhân mà nghe lệnh trời". Đối với chị âu Dương và Ngải tiểu muội, chúng ta phải làm đủ mọi nhẽ, rồi mới đợi chờ sự xếp đặt của trời. Nếu làm được như vậy, đêm hôm động phòng xóa bỏ dấu vết thủ cung sa, chúng ta mới không hổ thẹn vớilươngtâm.
- Băng muội nói như vậy thực là tình nghĩa kiêm toàn. Ngu huynh rất tán thành.
Cũng may, ngày mùng một tháng tư sắp tới rồi . Đến hôm đó, chính tà hưng bại như thế nào? Tình duyên của ta ra sao sẽ được liên kết liền.
Thấy chàng nghe lời của mình như vậy. Tiểu Băng lại càng mừng rỡ thêm và nàng cứ gục vào lòng chàng khóc nức nở hoài .
Sáng sớm ngày hôm sau. Đông Phương Hách cùng hai vị phó giáo chủ là Tư Mã Ngạn, Nhiếp Tiểu Băng với Ngộ Phi đại sư, người mới gia nhập Huyền âm giáo, cùng lên đường đi núi Lục Chiếu luôn.
Trong khi đi đường, Tiểu Băng sực nghĩ tới một việc, liền nói với Đông Phương Hách:
- Đông Phương đại ca, tiểu muội nghe người ta đồn đại Trùng quang công chúa Tư Đồ Lộ đã giải tán phái Trùng quang rồi.
Đông Phương Hách kêu "ồ" một tiếng, rồi hớn hở hỏi lại:
- Tam muội có biết tại sao Tư Đồ Lộ lại giải tán khỏi Trùng quang không? Chả lẽ y thị đã bị thất bại một việc gì rất nặng nề chăng?
Tiểu Băng lắc đầu đáp:
- Tình hình ra sao thì tiểu muội không được rõ lắm, nhưng thì nghe Trường Minh Cốc đã bị hỏa thiêu và chính Tư Đồ Lộ đã đích thân giải tán phái Trùng quang, nên phái ấy không còn tồn tại nữa.
Đông Phương Hách nghe thấy Tiểu Băng nói nói như vậy liền cau mày lại, nói tiếp:
- Như vậy, mỗ muốn tìm kiếm Tư Đồ Lộ, cho y thị một trận nên thân để lại mối hận cũ, có lẽ không phải là chuyện dễ như mỗ đã tưởng tượng mấy hôm nay nữa.
Tiểu Băng vội đỡ lời :
- Đông Phương đại ca cứ yên tâm, thế nào Tư Đồ Lộ cũng tới dự đại hội Lục Chiếu vào mồng một tháng Tư này.
Đông Phương Hách trợn ngược đôi lông mày lên, cười the thé nói tiếp:
- Nếu Tư Đồ Lộ cũng tới ác Quỷ thì thật là một việc rất may cho ngu huynh trả thù roi.
Tư Mã Ngạn lắc đầu, xen lời nói:
- Đông Phương đại ca, tiểu đệ không tán thành ý kiến của đại ca.
Đông Phương Hách ngạc nhiên nhìn Tư Mã Ngạn, nhưng chàng vẫn mỉm cười nói:
- Muốn diệt trừ một người nho nhỏ như Tư Đồ Lộ thì bất cứ lúc nào, nơi nào cũng diệt trừ nổi. Phen này đại ca tham dự đại hội Lục Chiếu thì phải nên tập trung tinh thần vào sự đối phó với Dư Bất Tà và Cơ Ngọc Thành, hai tên ma đầu cái thế mà đã được nhân vật của võ lâm bầu làm những cao thủ Vô thượng.
Đông Phương Hách nghe thấy chàng ta nói như vậy liền gật đầu đáp:- Nhị đệ nói rất phải. Bắn người thì phải bắn ngược, mà bắt giặc thì phải bắt Chúa. Ta phải thị tài học đã khổ luyện bấy nhiêu năm ra đánh bại Dư Bất Tà với Cơ Ngọc Thành, thì cái tên Đông Phương Hách sẽ lừng lẫy giang hồ ngay, và Huyền âm giáo cũng trở nên bá chủ của võ lâm tức thì.
Bốn người vừa đi vừa trò chuyện và cứ tiến thẳng về phía Lục Chiếu. Khi lên tới Thiên Nhân Bình ở trong ác Quỷ cốc thì vừa gặp Tư Đồ Lộ.
Vì Tư Đồ Lộ dùng bộ mặt thật đến phó hội, nên bọn Đông Phương Hách các người chỉ thoáng trông đã nhận ra được ngay. Còn bọn Đông Phương Hách, vì mấy người đều ăn mặc giống nhau, lại cũng đeo mặt nạ giống hệt nhau, nên Tư Đồ Lộ không sao biết được người nào là Tư Mã Ngạn và người nào là Tiểu Băng.
Vì nghe lời khuyến cáo của Tư Mã Ngạn, nên khi trông thấy Tư Đồ Lộ, Đông Phương Hách chỉ trố mắt lên nhìn thôi, chứ không nói khùng gì nữa. Tiểu Băng là người rất thông minh, thấy Tư Đồ Lộ thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhìn bọn mình, mặt lộ vẻ lo âu, nàng biết ngay là nàng ta đang lo lắng về chuyện gì rồi, liền giả bộ uống rượu, rồi ngấm ngầm dùng "Nghĩ Ngữ Truyền Thanh" mà khẽ bảo Tư Mã Ngạn với Ngộ Phi đại sư rằng:
- Ngạn đại ca với Ngộ Phi đại sư, chị Tư Đồ Lộ cứ đưa mắt liếc nhìn chúng ta hoài, mặt lộ vẻ lo âu. Chắc chị ấy sợ về kế hoạch của chị ấy đã định, mà việc chị ấy dùng thủ pháp độc đáo điểm huyệt Triều Nguyên hòa thượng lại để cho Đông Phương Hách phát giác thì thể nào chúng mình cũng bị nguy hiểm, nên chị ấy cứ đưa mắt liếc nhìn chúng ta hoài, và còn tỏ vẻ lo lắng như thế. Vậy chúng ta mỗi người phải làm như thế nào để hơi lộ bổn tướng của mình ra cho chị ấy trông thấy cho chị ấy được yên lòng.
Nói xong, nàng liền vén tay áo, cầm ấm rượu lên rói cho Đông Phương Hách, rồi mỉm cười khẽ nói với y rằng:
- Đông Phương đại ca, nếu lát nữa Dư Bất Tà có hỏi tới Triều Nguyên hòa thượng đâu, thì đại ca cứ trả lời y thị là hắn còn bị giam giữ ở Bắc Mang Quỷ Phủ, chưa đem tới, chứ đại ca không nên nói là hắn đã bị tiểu muội dùng kiếm phanh thây rồi đấy nhé?
Đông Phương Hách vừa nốc rượu, vừa gật đầu cười đáp:
- Ngu huynh đã hiểu ý của tam muội rồi. CÓ phải là tam muội sợ nếu quần hùng của Bát Bá bang biết Triều Nguyên hòa thượng bị giết chết một cách thảm khốc như vậy, thể nào cũng đem bạn thân của muội là Ngải Tỷ Quân, hiện đang bị Mê Thần đại pháp làm cho mê man bất tỉnh, ra trả thù phải không?
Tiểu Băng mỉm cười gật đầu, rồi lại ân cần rói thêm chén rượu nữa cho Đông Phương Hách. Nàng thông minh thật, chỉ rói hai lần rượu như vậy đã ngấm ngầm cho Tư Đồ Lộ biết mình là ai ngay, nên Tư Đồ Lộ đang rầu rĩ, đã thấy hớn hở tươi cười liền.
Vì da của Tiểu Băng trắng như ngọc, nên mới được người ta ban cho cái tên là Ngọc Trác Hằng Nga như thế. Bây giờ nàng hai lần vén tay áo, để lộ cánh tay ngọc ra, rói rượu cho Đông Phương Hách, nên Tư Đồ Lộ chỉ thoáng trông một cái, đã biết ngay nàng là ai.
Nhân lúc Tư Đồ đưa mắt nhìn về phía mình, Tư Mã Ngạn liền giơ tay lên rờ vào rái tai và chỉ mấy cái vào chỗ chấm đỏ ở trên đó.
Động tác này của chàng cũng làm cho Tư Đồ Lộ gật đầu mỉm cười, biết rõ ngay.
Chàng chỉ vào Thủ Cung Sa mà chính nàng ta đã chấm hộ chàng vào đó.
Ngộ Phi đại sư chỉ chắp tay lên ngực vái một lạy, làm động tác niệm Phật một cách giản dị, như vậy Tư Đồ Lộ cũng biết đại sư là ai liền.
Trong khi ba người ra hiệu báo cho Tư Đồ Lộ biết, tất nhiên Đông Phương Hách không hay biết một tí gì, còn Tư Đồ Lộ thì hớn hở tươi cười chứ không rầu rĩ như trước nữa.
Lúc ấy các đệ tử của Bát Bá bang ra chào Bát Bá Thiên xong, Dư Bất Tà liền đưa mắt liếc nhìn các phái chính tà đang ngồi ở trên Thiên Nhân Bình, không thấy y thị đụng đậy gì cả, mà chỉ vênh váo ngồi ở trên ghế Tổng Đốc bang, chắp tay giơ lên vái chào người xung quang một vòng. rồi lớn tiếng nói :
- Các vị võ lâm cao bằng . . .
Y thị vừa nói tới đó liền ngạc nhiên ngắt lời luôn . . . Lúc ấy y thị bỗng nghe có ba tiếng chuông kêu vọng tới, nhưng ba tiếng chuông này lại dùng tay bịt vào chuông rồi mới gõ, nên không kêu dòn như mọi khi. Vì thế mà Dư Bất Tà càng ngạc nhiên thêm, không hiểu ai lại đánh tiếng chuông rè rè như vậy?
Điều thứ nhất, cốc khẩu của ác Quỷ Cốc cách Thiên Nhân Bình khá xa, những người sành điệu của võ lâm chỉ nghe ba tiếng chuông đó cũng biết ngay chuông bị đánh vỡ nên mới có tiếng rè rè như thế.
Tư Đồ Lộ quen thuộc tình hình cốc khẩu của ác Quỷ Cốc này lắm. Nàng nghe thấy tiếng chuông kêu rè rè ấy cũng phải giật mình kinh hãi, và nàng đã nhận ra người gõ chuông không những gõ cả ba cái chuông một lúc, mà còn đánh vỡ được cả ba cái một lúc, công lực của người ấy quả thật cao siêu đến độ kinh hãi thế tục.
Dư Bất Tà với Đông Phương Hách là hai cao thủ võ nghệ tuyệt thế của võ lâm hiện thời, cả hai hiện đang có mặt ở Thiên Nhân Bình này, như vậy người gõ chuông đó thể nào cũng là một trong hai người : VÔ Vi Tiên Tử và Xích Thủ Yêu Long.
Theo sự ước đoán của Tư Đồ Lộ thì có lẽ là Xích Thủ Yêu Long hơn là âu Dương Thúy. Nàng biết âu Dương Thúy không khi nào lại ngông cuồng đến nỗi vừa đến cốc khẩu đã đánh vỡ chuông để khoe khoang tài ba như vậy.
Tư Đồ Lộ đoán rất đúng. Giây phút sau, Cơ Ngọc Thành, Cơ Lục ỷ, hai cậu cháu đi cùng với một đạo sĩ già, mặc áo bào đỏ như máu, đã vào tới Thiên Nhân Bình rồi .
Lúc này có thể nói ngoài âu Dương Thúy thần long, lúc ẩn lúc hiện chưa lộ diện ra, thì võ lâm hải thủ có tai mắt của đương thời đều đã tới đông đủ. Bất Tà lại chắp tay vái chào quần hào một vòng, rồi lên tiếng nói tiếp:
- Lễ khai bang của bổn bang đã cử hành xong. Bây giờ đến các vị cao bằng của võ lâm, hễ vị nào có thù oán gì thì cứ việc nhân dịp may được gặp gỡ nhau ở đây mà dứt khoát với nhau cho thỏa thích. Bằng không, tự tìm lấy địch thủ mà nghiên cứu võ công để ghi lại chút kỷ niệm cho đại hội Lục Chiếu này được vẻ vang thêm .
Dư Bất Tà vừa nói dứt lời, thì Liễu Văn Tôn đã đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh một vòng, chắp tay chào một lạy và lớn tiếng nói :
- Vị nào là Đông Phương giáo chủ của Huyền âm giáo ở Bắc Mạng Quỷ Phủ tới thì xin mời ra đây đi.
Đông Phương Hách thấy người ta chỉ đích danh gọi mình, liền đứng dậy, cũng chắp tay chào, vừa cười vừa đáp:
- Tại hạ là Đông Phương Hách, Liễu bá chủ có việc gì muốn chỉ giáo thế?
Liễu Văn Tôn lườm y mấy cái rồi cười khẩy hỏi :
- Đông Phương giáo chủ, hiện giờ Thiên Long bá chủ Triều Nguyên đại sư, minh huynh của chúng tôi, đang ở đâu?
Đông Phương Hách mỉm cười đáp:
- Triều Nguyên đại sư vì khó ở nên không đi cùng với chúng tôi tới đây được, hiện đang ở trong Bắc Mang Quỷ Phủ. Đông Phương Hách này đã dặn thủ hạ đối xử như thượng khách, vậy liễu bá chủ cứ yên tâm, khỏi cần phải lo âu.
Văn Tôn nghe nói liền cười khẩy mấy tiếng, đang định rủ Đông Phương Hách ra đấu, thì Dư Bất Tà đã khẽ bảo y rằng:
- Liễu bá chủ hãy tạm đừng giở mặt với Đông Phương Hách vội, chúng ta phải tập trung toàn lực tiêu diệt Xích Thủ Yêu Long, tên đại địch khó đối phó nhất trước . . .
Bất Tà chưa nói dứt, đã có một bá chủ hậm hực đứng dậy, rời khỏi ghếvàng, nhảy ra giữa Thiên Nhân Bình, chỗ bằng phẳng nhất và đã quét dọn sạch sẽ, dùng dây quây thành một cái vòng tròn để chuẩn bị cho quần hùng so tài.
Bá chủ ấy chính là Phi Hoàn bá chủ Ô ĐÔ Lộc người Mèo và có tính nết hung ác nhất Tư Đồ Lộ thấy Ô ĐÔ Lộc nhảy ra, biết ngay Phi Hoàn bá chủ muốn tìm kiếm mình để rửa hận vì bị mình đánh lừa khi gặp y ở núi Ô Mông.
Ô ĐÔ Lộc ra giữa sân, đưa mắt nhìn một vòng, rồi nhìn thẳng vào mặt Tư Đồ Lộ, dùngtiếnghán kêu gọi:
- Xin mời Trùng quang công chúa Tư Đồ Lộ, người chưởng môn phái Trùng quang ở Vương ốc sơn Trường minh cốc tới ra đây trả lời.
Trước mặt quần hùng đông đảo như vậy, ai cũng không chịu tỏ vẻ hèn kém nên Tư Đồ Lộ liền đứng dậy, thủng thẳng bước ra giữa sân nhìn Phi Hoàn bá chủ, mỉm cười nói:
- Vương ốc sơn Trương Minh cốc vẫn để cho bất cứ ai vào du lãm cũng được . Tư Đồ Lộ tự tin mình không đủ tài lãnh đạo Trùng Quang phái nên đã tuyên bố giải tán và cũng nhân lúc này Tư Đồ Lộ xin tạ các vị võ lâm đồng nguyên ở Trung nguyên đã tặng cho bốn chữ Trùng quang công chúa.
Phi Hoàn bá chủ tức giận Tư Đồ Lộ khôn tả, nên mới nhảy ra giữa sân đấu trước, muốn giết chết nàng ta để trả tiết hận. Nhưng y thấy nàng nửa mừng nửa hờn, trông đẹp như tiên nữ, lửa giận dịu dần, lòng yêu nổi lên theo ngay, giọng nói đang gay gắt, cũng biến thành dịu dàng ngay, hỏi :
- Tư Đồ Lộ cô nương ở trong núi Ô Mông hóa danh làm Lãnh MỘ Hoàn đánh lừa mỗ, làm cho mỗ khốn khổ và điêu đứng một phen như thế là có ý nghĩa gì?
Tư ĐỔ LỘ mỉm cười đáp:
- Sự thay đổi hình dung và thay tên đổi họ như thế trên giang hồ rất tầm thường. Ô bá chủ hà tất phải coi trọng việc ấy. Nhưng được bá chủ tặng cho Tư Đồ Lộ phi hoàn, cho mượn cái mặt nạ thêu phi hoàn, nhờ vậy Tư Đồ Lộ mới được vào trọng địa của quý bang trước ngày đại hội này để được kiến thức những thành tích của quý bang, Đáng lẽ Tư Đồ Lộ phải cám ơn và gửi lại ba cái vòng phi hoàn với bộ mặt da cho bá chủ mới phải .
Nói xong, nàng lấy cái mặt nạ thêu phi hoàn với ba cái vòng vàng ra để ở trong tay, rồi mỉm cười đưa cho Ô ĐÔ Lộc.
Không nhận mặt nạ và ba cái vòng vàng, Ô ĐÔ Lộc chỉ nhìn Tư Đồ Lộ hỏi:
- Tư Đồ cô nương biết mỗ tặng cô nương ba cái vòng vàng này là có ý nghĩa gì không?
Vì đã nghe Kỷ Tây Bình giải thích, nàng đã biết Ô ĐÔ Lộc muốn được kết duyên với mình, nên vừa thấy đối phương hỏi như vậy, nàng chỉ cau mày lại nói tránh sang chuyện khác không trả lời vấn đề đó, mà chỉ lạnh lùng nói tiếp:
- Xin Ô bá chủ hãy lấy lại ba cái vòng vàng với bộ mặt nạ này trước.
Ô ĐÔ Lộc là người Mèo tính thô lỗ và cương trực, nghe thấy Tư Đồ Lộ nói như vậy, liền cười giọng quái dị và đáp:
- Nếu Tư Đồ cô nương không hiểu, Ô mỗ xin nói rõ cho cô nương hay. MỖ tặng cô nương ba cái vòng này là có ý muốn lấy được cô nương làm vợ!
Tuy Tư Đồ Lộ là người rất bạo dạn và rất đàng hoàng, nhưng trước mặt thiên hạ quần hùng mà lại thấy Ô ĐÔ Lộc bảo là định lấy mình như thế cũng phải xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
Nàng biết Ô ĐÔ Lộc là người Mèo, hung ác thô lỗ, chả cần phải cãi lại làm chi, nhưng hổ thẹn quá hóa tức giận, nàng chỉ muốn trả thù tiết hận ngay tại chỗ cho bõ tức. Nàng liền ngấm ngầm vận thần công vào hai bàn tay, rồi chân hai bàn tay lại, thế rồi ba cái vòng vàng với cái mặt nạ đã bị nội công của nàng làm cho tan nát hết.
Cái mặt nạ đó tuy đại biểu thân phận của bá chủ, dù có bị phá hủy cũng không sao, nhưng còn ba cái vòng vàng thì lại khác hẳn, vì Ô ĐÔ Lộc là người Mèo vẫn coi những cái vòng đại diện cho mình còn quan trọng hơn cả tính mạng. Nên y vừa thấy ba cái vòng vàng bị phá hủy, vẻ mặt rầu rĩ và trông hung ác như ma quỷ, nhìn thẳng vào Tư Đồ Lộ với giọng run run hỏi:
- Sao . . . cô nương. . . dám hủy vòng vàng của mỗ như thế?
Tư Đồ Lộ dùng mũi kêu "hừ" một tiếng, cười khẩy đáp:
- Hủy ba cái vòng vàng của ngươi thì đã sao? Ngươi còn dám ăn nói bậy bạ Vô lễ như thế nữa thì phải cẩn thận, ta không những hủy nốt hai cái vòng ở hai cánh tay của ngươi, mà cả cái sọ ba thành không giống người bảy thành ma trên cổ ngươi nữa.
Ô Đồ Lộc nghe nói giận dữ nhìn Tư Đồ Lộ, dùng tiếng Mèo nói lẩm bẩm vài câu và kêu quái dị một hồi, rồi nhặt những mảnh vòng bị Tư Đồ Lộ phá hủy lên, rồi lại rạch ngón tay giữa ở bên trái cho máu tươi chảy ra rỏ lên trên những mảnh vòng gãy ấy.
Tư Đồ Lộ thấy thế cũng phải giật mình đến thót một cái, kinh ngạc Vô cùng, vội chau mày hỏi :
- Ngươi làm gì thế?
Ô ĐÔ Lộc dùng tiếng Hán cười khẩy đáp:
- CÔ nương đã phạm vào ky húy lớn nhất của Kim Hoàn Miêu tộc chúng tôi rồi, trừ phi bây giờ cô nương nhận lời làm vợ Ô mỗ ngay. Bằng không mỗ sẽ dùng những mảnh vòng gãy này rạch vào người cô nương từ trên chí dưới tới khi mình mẩy rách nát hết, đến khi chết mới thôi.
Lúc ấy Mã Không Quần ở trên đàn bát thấy hai bên đã sắp sửa ra tay đấu với nhau, liền đi tới cạnh Bất Tà rỉ tai khẽ nói:
- Dư đại tỷ, công lực của Tư Đồ Lộ rất cao thâm chưa chắc Phi Hoàn bá chủ đã địch lại nổi y thị. Chẳng hay có nên . . .
Y chưa nói dứt thì Bất Tà đã sầm nét mặt lại tỏ vẻ không vui vội ngắt lời y luôn:
- Mã Bá chủ, Phi Hoàn Bá chủ Ô ĐÔ Lộc không thừa lệnh của bổn đốc bang mà dám tự tiện ra trận như vậy dù có đại bại cũng là tự mang họa vào thân, huống hồ trước mặt đông đảo quần hùng như thế này, ta không nên vừa bắt đã tỏ vẻ hãi sợ kẻ địch như vậy, mà làm bia miệng cho thiên hạ liền.
Giọng nói của Bất Tà có vẻ gay gắt, không những Không Quần kinh hoàng rút lui, mà các bá chủ khác nghe thấy y thị nói như thế đều ngồi im phăng phắt hết, không ai dám phân trần nữa gì.
Tư Đồ Lộ thấy thái độ của Phi Hoàn Bá chủ hung hăng như thế liền cười khẩy một tiếng và hỏi lại:
- Ô ĐÔ Lộc, ngươi muốn đấu như thế nào?
Ô ĐÔ Lộc trợn một bên mắt lên lớn tiếng đáp:
- Mười ba chiếc phi hoàn, một thanh Miêu đao bảy mươi hai thước Phục Hổ Quyền!
Tư Đồ Lộ thất cười đáp:
- Như vậy cũng được! ám khí, khí giới, chưởng pháp ba trận cùng một lúc, như thế cũng có thể nói là màn tuồng mở đầu cho Đại Hội Lục Chiếu ngày hôm nay.
Ô ĐÔ Lục bỗng nhảy lui về phía sau ba trượng, buông suối hai cánh tay xuống, sáu chiếc vòng vàng ở hai cánh tay của y đã tự động tuột xuống dưới bàn tay y liền.
Tư Đồ Lộ cũng biết Kim Hoàn của đối phương rất lợi hại, nên nàng không dám khinh địch, vội thò tay vào túi lấy một môn khí giới rất kỳ dị ra. Khí giới này trông rất tầm thường, tựa như một sợi dây gai to bằng ngón tay cái dài chừng bảy thước và đã dùng một thứ dầu gì ngâm qua mới bóng nhoáng như vậy.
Ô ĐÔ Lộc kêu "ủa" một tiếng và hỏi:
- Tư Đồ Lộ sao cô nương không lấy ám khí ra?
Chỉ thấy hai tay Tư Đồ Lộ nắm vào giữa sợi dây gai, để cho hai đầu dây buông thõng xuống mỗi bên dài chừng ba thước, rồi mới trả lời Ô ĐÔ Lộc rằng:
- Dây này là Huyền âm Thiết Tuyến của bổn cô nương tuy hơi có chút ít tên tuổi, nhưng chưa bao giờ sử dụng tới, bây giờ bổn cô nương muốn dùng sợi dây Truy hồn Sách này để phá mười ba cái vòng vàng của ngươi .
Tuy Ô ĐÔ Lộc là một người Mèo hung ác có võ học rất cao siêu nhưng về mặt kiến thức, thì dù sao y cũng kém những kỳ hiệp ở Trung Nguyên xa, nên khi nào y thèm coi trọng Truy hồn Sách trông như sợi gây gai ấ cười giọng quái dị, giơ hai cánh tay lên một cái, sáu chiếc vòng vàng ở hai hai tay của y mỗi bên ba chiếc, hóa thành sáu chiếc vòng vàng bay ra ngay.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
55 chương
75 chương
12 chương
37 chương