Trạm Lam Huy Chương
Chương 334 : Treo thưởng
Vốn kho hàng ở cảng còn có con đường ngầm có thể đi thông tới thần điện, Sarin còn có phần không tin được Nicolas, hắn sợ Francis dùng thủ đoạn gì đó trên người Nicolas, cấp bậc của mình bây giờ không thể phát hiện được. Cho nên hắn dẫn theo Nicolas lên mặt đất, đi ngang qua khu mua bán.
Quân viễn chinh bị tiêu diệt, tuy rằng chỉ mới nửa tháng, nhưng tình cảnh kinh doanh trong thành đã hoàn toàn khác. Mọi người đều tươi cười, bận rộn vội vàng, ngoại trừ nhân viên cửa hàng, còn có binh đoàn lính tự do quy mô nhỏ.
Đại đa số lính tự do này đều đi Tần nhân cùng biên giới Kya Loulan, lính tự do trong thành Mesterlin liền hiếm có. Đại gia tộc có nhiều tư binh, cùng hộ vệ thương đội của riêng mình, rất ít khi dùng tới lính tự do, nhưng thương gia nhỏ tới lui đều nhờ tàu thuyền của người khác, cần có lính tự do bảo vệ.
Lính tự do ở thành Mesterlin đều phải đăng ký ở tòa thị chính, sau trận chiến, sẽ có rất nhiều tiền gửi, đặt vào tay Sarin, làm tiền ký quỹ cho lính tự do. Bây giờ những lính tự do này có tín nhiệm cao, càng có nhiều người thuê bọn họ.
Cửa hàng của bốn đại công tước không nhiều, nhưng hàng hóa sung túc, có thể đặt hàng, kinh doanh tốt nhất. Không thiếu thương nhân đặt mua vũ khí áo giáp ở đây, bán sang tay tới phương bắc Tần nhân, quý tộc nơi đó đang trữ hàng chuẩn bị tử chiến với người Tanggulas xâm nhập. Nếu quân đội thành Sand Rock có thể đánh vào Kya Loulan, bọn họ còn có thể theo sau, xen vào bên cánh, phòng ngừa công quốc Rhine đột nhiên tham chiến.
Bây giờ Sarin ngoại trừ mua một ít lương thực từ Phoenix tới, cũng chỉ còn cách mua xa ở Vân Lưu. Trong đó còn phải đi qua thành Lian cùng Luyện Kim Thành, đương nhiên phải nộp tiền thuế.
Người Vân Lưu thích xa hoa, trong thành Mesterlin, thương nhân mặc tơ lụa đều là tới từ Vân Lưu. Những người này vốn nghĩ rằng sẽ mất hết cả vốn, không ngờ thành Mesterlin chiến thắng, lương thực của bọn họ được thu mua với giá gấp ba lần, còn có thể mang về rất nhiều khoáng thạch, giá ma hạch cũng rẻ hơn 40% so với nơi khác.
Nicolas đi theo Sarin, không nhịn được nói:
- Chủ công, ta thấy số lượng chức nghiệp giả trong thành quá nhiều, ngài không dẫn theo đội hộ vệ, có phải không quá an toàn hay không?
Sarin buồn cười, nói:
- Ngươi là chức nghiệp giả cấp chín, có ngươi, ta còn sợ cái gì?
Thấy Nicolas ngượng ngùng, Sarin vỗ vai hắn, nói:
- Trước khi ngươi tới, mỗi lần ta đến đây, bên cạnh ít nhất cũng có 40 người.
Nicolas nhìn vẻ nghiêm trang của Sarin, cũng mỉm cười nói:
- Chủ công, ta đã không có đường sống mới đi theo ngài, nhưng mà ta sẽ dốc hết sức. Nói lại, tuy rằng ta là Thần thuật sư sa đọa, nhưng bản lãnh trị liệu thì Ma pháp sư các người không thể so sánh được.
- Nicolas, sử dụng thần thuật trị liệu, mất nhiều hơn được! Trừ khi chiến đấu đến lúc không còn đường lui, bằng không, ta thà sử dụng ma pháp trị liệu chậm một chút.
- Ha ha! Chủ công, Thần thuật sư cũng không phải luôn theo một lối, chờ ta luyện chế trang bị đặc thù, sẽ không cần phải kích thích sinh mệnh lực của người bị thương mà trị liệu, chỉ là tiêu hao ma hạch nhiều một chút.
- Nhiều cỡ nào?
- Nhất định tiêu hao gấp 2-3 lần Ma pháp sư.
- Tốc độ thì sao?
- Cũng được, gần giống thần thuật bình thường.
- Ta nghe nói, Thần thuật sư Giáo đình trị liệu cho tín đồ cũng phải thu tiền.
- Phần lớn là thế, nhưng ta không thu tiền, ta biết nghèo khổ là cảm giác gì. Khi con người đến cùng đường, quý tộc trên cao sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được loại cảm giác tuyệt vọng đó.
Sarin hừ một tiếng, không phản bác, dù cho quý tộc cũng sẽ không để cho bình dân hưởng thụ đặc quyền giống như mình. Kỳ thật Ma pháp sư còn không phải như thế? Trên thế giới này, căn bản không có công bằng. Cách làm của Nicolas ngược lại là không bình thường, khó trách... khó trách Giáo hoàng Diniteo muốn hy sinh hắn.
- Nicolas. ngươi có lý tưởng không?
Đột nhiên Sarin hỏi một vấn đề kỳ quái.
- Vốn là có, bây giờ không có.
Trong mắt Nicolas hiện lên một tia đau khổ, trước khi hắn đến phương bắc hoang dã, liền bắt đầu dùng binh lính làm vật hi sinh, khi đó hắn còn tin tưởng linh hồn của các binh lính này sẽ tiến vào thiên quốc. Nhưng sau đó hắn phát hiện chân tướng, vẫn tiếp nhận món quà của Francis. một viên ngọc linh hồn, linh hồn bên trong sẽ vĩnh viễn không được giải thoát. Còn nói cái gì lý tưởng nữa, hắn đã chân chính sa dọa.
- Kỳ thật ngươi chưa chắc phải lấy được cứu rỗi gì.
Lời Sarin làm Nicolas nheo mắt, lời này, hàm chứa gì đó?
- Chủ công, trở về rồi nói.
Nicolas đoán Sarin sẽ nói ra lời làm hắn kinh hồn bạt vía.
- Có gì mà giấu diếm, nếu Francis không biết ta có năng lực này, cũng sẽ không hợp tác với ta.
Sarin vươn tay trái của hắn, quơ trước mặt Nicolas. nói:
- Ta cũng có thần linh chiếu cố, chẳng qua không phải Chúa tể ánh sáng. Ngươi nói, nếu ngươi nương nhờ vào thần linh mới, những gì đã làm trước kia có tính là tội ác không?
- Không tính.
- Vậy là được rồi. Nicolas. ta cũng không phải tín đồ gì, ta chỉ nói với ngươi, nếu tương lai có một ngày ngươi không còn đường nào để đi, phải đưa ra lựa chọn, ngươi còn có thể đi theo ta. Thần linh chiếu cố, cũng buộc ngươi gây ra tội ác, ta sẽ làm hắn biến mất.
Sắc mặt Nicolas càng đặc sắc hơn. nói:
- Chủ công, ngài nói những lời này, không sợ bị Francis biết?
- Có gì mà lo, tốt nhất là hắn biết, bằng không sẽ nghi ngờ ta có phải sẽ gây hại tới hắn hay không.
Sarin nói ra đạo lý rất đơn giản. Nếu hắn nhẫn nhịn, Francis không thể nào để ý hắn bất cứ lúc nào, trong lòng nhất định sẽ có nghi kỵ. Trực tiếp thu phục hoàn toàn Nicolas. ngược lại là một chuyện quang minh lỗi lạc.
- Chủ công, ngài đúng là tự tin...
Nicolas hết chỗ nói.
Sarin cười nói:
- Không phải ngươi nói nếu trong thành này có 6 tòa tháp ma pháp, ta có thể bảo đảm nơi này bình yên hay sao? Trên thực tế, tối đa 2 năm nữa, ta sẽ có 36 Ma đạo sĩ, 36 tòa tháp ma pháp, ta đương nhiên tự tin.
- Chủ công nói là thật?
- Tất nhiên, ta lừa ngươi làm gì? Francis cũng có thể đoán được sau lưng ta là người nào, bằng không làm sao hắn yên tâm hợp tác cùng ta?
Sarin nói xong, ngẩng đầu, nhìn bầu trời. Hắn không rõ Francis có để lại thần thuật gì dùng để giám sát thành thị của mình hay không, nhưng mà hắn thật sự không sợ.
Hoặc là Francis rất mạnh, nhưng Roy sẽ kéo hắn lại. Còn lão sư Jason của mình cũng sắp dẫn pháp sư đảo Sigure đến, mở ra đường hầm vị diện, đi tới Thần Phạt Địa Ngục tiến vào Lục nguyên không gian. Chờ 36 Ma đạo sĩ cấp chín xuất hiện, còn ai có thể mạnh mẽ phá hủy thành thị này?
Đương nhiên Francis không lo là mình có mạnh hay không, hắn sợ là mình quá yếu ớt. Nếu mình quá yếu ớt, vậy thì Francis sẽ tìm người thay thế vị trí của mình, đi tranh giành thiên hạ với Giáo đình và Tần nhân.
Trên con đường phía trước, hai thương nhân Vân Lưu đi thẳng tới, bọn họ mặc tơ lụa trắng, đội mũ được khảm ngọc thạch, giày may bằng lụa lóng lánh. Hai thương nhân trẻ tuổi kia cười nói, đi về phía Sarin. Ở sau lưng Sarin. một bàn tay vỗ vào hồ lô bên hông Sarin. một dòng nước xanh ngọc bích bay lên, quấn lấy hai thương nhân Vân Lưu kia.
- Nicolas. phản ứng của ngươi quá chậm.
Nerys điều khiển dòng nước, lập tức khống chế hai người Vân Lưu. Quần áo của hai người kia bị Dòng Nước cắt đập nát, lộ ra giáp mềm bên trong.
- Các người muốn làm gì!
Một thương nhân trẻ tuổi kinh hoảng hô lên.
Nerys vòng qua Sarin, đi tới trước mặt thương nhân đó, vươn ngón tay trắng mịn của nàng, nhẹ nhàng đặt lên trán hắn, sau đó ngón tay cắm thẳng vào đầu người thanh niên này.
Tiếng xương vỡ vụn vang lên, Nerys rút ngón tay ra, dính chất nhầy trắng đỏ. Nerys phủi ngón tay, đi về phía người còn lại, lúc này mới nói:
- Vốn muốn tra hỏi, rốt cuộc là ai phái người tới ám sát chủ nhân, nhất thời kích động liền trực tiếp giết, ngươi có thể làm ta bình tĩnh hơn không?
Ngón tay Nerys lại ấn về phía người Vân Lưu trẻ tuổi kia.
- Ta không phải thích khách!
Phập....
Nerys trực tiếp móc trái tim người này ra, ném xuống đất.
- Vệ binh!
Nerys hô một tiếng, hai bên liền có mấy chục vệ binh lao ra.
- Đại nhân!
Các vệ binh nịnh nọt nhìn Nerys.
- Chôn hai tên này đi, những thứ trên người chúng, thuộc về các ngươi. Nhớ kỹ phải chia đều, ai dám lấy nhiều...
- Đại nhân, ngài nói đùa, mỗi người đội chúng ta đều có phần, cần chúng ta ra sức gì, đại nhân cứ việc phân phó.
Vệ binh tiểu đội nhanh mắt, hai tên giả trang người Vân Lưu này, giáy cùng đai lưng đều được khảm ngọc thạch, trực tiếp gỡ thứ này xuống đem bán cho tiệm đồ trang bị sẽ được không ít tiền.
- Không có chuyện gì, cút đi.
Nerys quát lớn.
- Đa tạ đại nhân.
Các vệ binh kéo thi thể đi, ở xa xa có người chỉ trỏ, Nerys nhìn sang, lập tức câm như hến.
- Ngươi không kỳ quái sao? Nicolas.
Sarin thấy Nicolas từ đầu tới đuôi đều bảo trì im lặng, thậm chí không nháy mắt một cái.
- Không có gì lạ, thích khách Vân Lưu nổi tiếng thiên hạ. Hai người kia có đường rộng 20m không chịu đi, cứ đâm thẳng tới đây, đúng là muốn chết mà.
- Vậy sao ngươi không ra tay?
Sarin hỏi, đồng thời thu hồi dòng nước của mình.
- Bởi vì còn kịp, ta có thể thả ra Thánh quang thuẫn bất cứ lúc nào, trừ khi họ là thích khách cấp bậc Hoàng Kim Kiếm Thánh, nếu không sẽ không thể nào một đòn đâm thủng được.
- Nếu họ có Tử kim thứ thì sao?
Nerys bất mãn nói, hai tên này nhất định là thích khách, nhưng có phải nhắm vào Sarin hay không, nàng cũng không rõ lắm, chỉ là nàng không muốn mạo hiểm, trực tiếp giết ngay. Nicolas cười, hắn không muốn tranh cãi với cô nàng nhỏ này.
Nerys cũng cười, nàng nhìn Nicolas, nói:
- Tốt nhất là ngươi đừng chọc giận ta, bởi vì Thánh quang thuẫn của ngươi không có tác dụng với ta.
Nicolas kinh ngạc nói:
- Đều là vì chủ công, ngươi cần gì phải thế!
- Sarin là chủ công của ngươi, là chủ nhân của ta, đây là khác biệt, ta vĩnh viễn trung thành hơn ngươi.
Nerys cười lạnh, rút khăn tay lau vết máu. Kỹ năng lôi điện hộ thể của nàng không chỉ tăng cường lực phòng ngự, lúc cận thân, toàn thân nàng có thể không cần để ý ma pháp hay thần thuật phòng ngự của kẻ địch.
Nicolas vẫn cười như trước, nói:
- Ngươi muốn tức giận, ta cũng không còn cách nào.
Nerys giết người trên đường, tự nhiên sẽ có thương nhân bất mãn. Nhưng họ lại nhận ra là Sarin, chỉ cho là hai thương nhân Vân Lưu kia đụng trúng thành chủ, cũng không có người gây rối. Đang lúc muốn giải tán, có một người mặc trang phục Scotzia đột nhiên nhảy ra, lớn tiếng nói:
- Sarin thành chủ, người của ngài bạo ngược như thế, chúng ta không cách nào ở lại thành thị này được nữa!
Lần này, Nicolas lập tức ra tay, ngón tay của hắn hiện lên ánh sáng đen, đụng lên trán thương nhân Scotzia này. Sau đó, trên đầu thương nhân Scotzia kia xuất hiện một cái ký hiệu màu đen, treo giữa không trung.
Nicolas bước tới, ngoắc người Scotzia này.
Người Scotziakia mặt trắng bệch, Nicolas nói:
- Ngươi trúng phải dấu hiệu tà ác, sẽ thiêu đốt lực sinh mệnh của ngươi, dấu hiệu này sẽ luôn ở trên đầu của ngươi, không thể che giấu. Trừ khi... trừ khi ngươi đã chết. Nếu ngươi muốn sống sót, nói cho ta biết, vì sao ngươi lại làm như thế.
Một chiêu này còn ác hơn cả Nerys, nếu người này chạy đi, sẽ từ từ hao hết sinh mệnh.
Người Scotzia kia cứng họng, muốn nói bậy, nhưng lại cảm giác sinh mệnh của mình quả thật đang nhanh chóng trôi đi. Nếu tiếp tục như thế, tối đa nửa năm là mình sẽ chết già.
- Mau cởi bỏ cho ta!
Thương nhân kia không biết dấu hiệu tà ác là gì, còn muốn mê hoặc lòng người, đang muốn nói lời uy hiếp, Nicolas đã lên tiếng:
- Ngươi là người Giáo đình, đúng không, ta ngửi được cái mùi biến thái. Mọi người cẩn thận, trong thành có gian tế Giáo đình, những kẻ này muốn ám sát thành chủ. Nếu không thì vì cái gì hắn là một thương nhân, lại mạo hiểm đi đắc tội thành chủ. Hắn đến đây là vì kiếm tiền, hay là vì lý tưởng cao thượng?
Nicolas có học vấn, những lời hắn nói là một phiên bản khác của ngạn ngữ Scotzia.
Đối với người Scotzia, kiếm tiền vĩnh viễn trọng yếu hơn là lý tưởng. Nói cách khác, đa số người Scotzia cho rằng, tiền chính là lý tưởng.
Người vây xem xung quanh lập tức tản ra, lời Nicolas nói hiệu quả vượt xa vũ khí. Mọi người đều khó hiểu, nếu người này là người Scotzia, dựa vào cái gì lại đứng ra cho một người Vân Lưu? Hơn nữa còn trách cứ ngay mặt thành chủ, chẳng lẽ hắn không muốn kiếm tiền nữa?
Sarin lại xấu hổ, xem ra thanh danh người Scotzia quả thật không được tốt lắm.
- Ngươi!
Người Scotzia kia chỉ vào Nicolas, lại phát hiện trên ngón tay của hắn có thêm một tia thánh quang màu trắng.
- Muốn tinh lọc ta?
Nicolas cười lạnh, trong tay bay ra một con sâu màu đen, nổ tung trên ngón tay người Scotzia kia, nổ tận gốc ngón tay của hắn.
Người Scotzia này hết đường chối cãi, thánh quang đó vốn là do Nicolas làm
Sarin đứng nhìn, không khỏi khen ngợi, thần côn Giáo đình đúng là lợi hại, nói hai ba câu liền khiến người Scotzia kia rơi vào cạm bẫy. Đương nhiên, tên Scotzia kia cũng không sạch sẽ gì, nhất định là hắn biết gì đó, hoặc căn bản cũng là thích khách.
Thích khách lẫn vào trong thành, đây là chuyện không còn cách nào. Nhưng mình ở quanh năm trong thần điện, người tuần tra nơi đó đều là người Caucasus cùng vong linh, người ngoài không xen vào được.
Sarin sợ là những người này ám sát thương nhân trong thành, chế tạo ra hỗn loạn.
Lúc này lại có một đội binh lính đi qua, thấy Sarin, khom người hành lễ, Nerys chỉ vào người Scotzia kia, nói:
- Đây là gian tế Giáo đình, bắt lại.
Đội binh lính này cực kỳ sợ hãi Nerys, bởi vì trong quân đội đã có lời đồn dãi, nữ nô bên cạnh thành chủ đại nhân là ác ma.
Cùng lúc kính nể thành chủ đại nhân không thôi, bọn họ càng sợ hãi Nerys từ tận đáy lòng.
Cũng may thành chủ đại nhân là pháp sư mạnh mẽ, nhất định đã phục tùng ác ma này, vừa sợ hãi ác ma, lại càng sùng bái Sarin hơn nữa. Những người này không hiểu ma pháp, cũng không rõ khế ước là thế nào, trong lòng không khỏi nghĩ tới hướng tà ác - nhất định ác ma kia là coi trọng thành chủ đại nhân, cho nên mới ủy thân nương tựa.
Bây giờ Nerys lên tiếng, những binh lính liền như sói như hổ trói gô người Scotzia này. Người Scotziakia muốn chống trả, nhưng động tác của hắn hơi mạnh, mới vừa dùng sức, liền phát hiện không tụ nổi sức mạnh. Trên đầu hắn như chọc một cái lỗ, một khi dùng sức, lực lượng liền chảy theo cái lỗ đó trôi ra ngoài.
Hắn là thích khách cấp bốn, bị Nicolas dùng thần thuật sa đọa cấp bảy đánh trúng, muốn chống cự quả thật là trò cười.
- Đưa đi học quán, giao cho pháp sư thẩm vấn.
Sarin tùy tiện giao phó một câu, sau đó tiếp tục đi về phía thần điện. Các thương nhân cũng giải tán, không ai trong bọn họ muốn gây chuyện, cũng đủ thông minh biết rõ trong này có cổ quái, sợ gây họa vào người.
Đi vào khu vực thần điện, lúc này Sarin mới cười nói:
- Nicolas, dấu hiệu tà ác của ngươi thật là thú vị.
- Chủ công, thần thuật này... quả là tà ác. Chỉ cần trúng phải, sẽ mất đi năng lực chống trả. Ở Thần Thánh Giáo Đình, đây là biện pháp thông thường nhất để đối phó dị đoan.
- Dị đoan?
- Phải, chỉ cần trúng phải thần thuật này, không phải dị đoan, cũng phải biến thành dị doan.
Nicolas giải thích.
Sarin kinh ngạc hỏi:
- Cái này không phải vu hãm hay sao?
- Vì thần, mặc kệ ngươi làm cái gì, đều là chính nghĩa.
Nicolas càng nói càng chua xót, hắn phát hiện, một khi mình không phải người Giáo đình, những gì đã làm trước kia đều là tà ác đến cực điểm.
Đoàn người trở lại thần điện, Sarin đưa bản vẽ Đoạn nhận quan cho Nicolas, bảo hắn hỗ trợ thiết kế lại một chút. Hắn cùng Nerys trở lại phòng nghỉ ngơi, tay trái của hắn còn chưa khỏe lại, động tác chậm chạp, tu luyện ma pháp mới cực kỳ khó khăn.
Không tới một giờ, có người tới báo cáo, người Scotzia cung khai.
Sarin cũng không tự đi gặp tù nhân kia, chuyện này cũng khá đơn giản, Giáo đình tuyên bố treo giải thưởng, ai có thể giết được Sarin, người đó sẽ được thưởng
100.0 kim tệ.
100.0 kim tệ, đủ cho nhiều người phấn đấu cả đời. Quý tộc dưới Bá tước đều sẽ cân nhắc, mạo hiểm vì phần thưởng này.
Đồng thời Sarin còn nghĩ tới, Diniteo cũng không phải nhắm vào một mình hắn, rất nhiều quý tộc có danh vọng ở Tần nhân đều nằm trên bảng treo thưởng.
Chiêu này đối phó người Scotzia còn được, nhưng đối phó người Tần nhân, hiệu quả kém đi nhiều. Bên cạnh quý tộc Tần nhân đều là người cực kỳ tin cậy. Chữ tín của Giáo đình luôn luôn bị Tần nhân nghi ngờ, tự nhiên rất ít có người động lòng, nhưng Vân Lưu cùng Scotzia thì khác.
Người Vân Lưu có rất đông thích khách, rất nhiều người Scotzia là lính đánh thuê liều mạng, nghe tin tức này, tự nhiên sẽ có nhiều người đi thử.
Giáo đình công bố bảng treo thưởng này đã một thời gian dài, nhưng cái tên Sarin là mới thêm vào. Những thích khách này đã vào thành Mesterlin từ trước khi quân viễn chinh tới. Nhưng thành Mesterlin khống chế nghiêm mật, Sarin lại rất ít lộ diện, bọn họ vẫn không có cơ hội.
- Treo thưởng? Ta cũng muốn làm cái này!
Sarin cười ha hả, hắn cũng không để ý tới việc Giáo đình treo thưởng. Chỉ cần hắn thành thật ở trong thần điện, bên cạnh có nhiều cường giả như thế, dù là Bayern tới đây cũng không thể ám sát được mình.
- Chủ nhân, ngài tốn nhiều tiền như thế làm gì, thành Sand Rock cũng có treo thưởng, muốn lấy đầu người Giáo đình mà.
- Làm sao mà ta không biết?
- Ngài là thành chủ, là quốc vương, chẳng lẽ tự mình đi ám sát?
- Nerys, ta hỏi ngươi, đầu người trên chiến trường có phải đều do ngươi độc chiếm hay không!
- Chủ nhân, bán không đáng tiền, đều là Thần thuật sư cấp thấp.
Nerys thẹn thùng trả lời, nàng cũng biết chủ nhân sẽ không so đo với mình chút đồng lẻ đó.
Sarin đương nhiên sẽ không so đo, Nerys tham tiền khác với con người, cơ bản là xuất phát từ bản năng ác ma của nàng, chiếm cứ tài nguyên mà thôi. Hơn nữa Nerys còn có chỗ thú vị, đó là thích tìm cảm giác của con người, hôm nay nàng thưởng cho đội binh lính đầu tiên chính là vì đạo lý đó.
- ừ, ta thì không có gì nguy hiểm, chỉ là sợ người thường trong thành sẽ bị hại. Ngươi... ngươi nói với Tieta một tiếng, bảo nàng phái nhiều người một chút, tiến hành điều tra.
- Chủ nhân, thích khách sẽ không gây ra sóng gió gì, khi nào ngài mới bắt đầu kế hoạch sân thi đấu?
- Tháng 7 đi, phía Daniel không đủ người, ta phải chờ các quý tộc cung cấp người nữa.
- Tự chúng ta làm?
- Phải, ai bảo ban đầu bọn họ đã trốn tránh chuyện này. Đừng xem thường thu vào của sân thi đấu, tuy rằng không bằng ma hạch cùng khoáng thạch, nhưng nó rất thực tế, mỗi ngày đều có thu vào, đồng thời còn nuôi sống không ít người.
Thấy Nerys không quá hiểu được, Sarin nói:
- Trong thành thị, sẽ luôn có người nhàn rỗi, nếu những người này không có chuyện làm, sẽ trở thành tai họa ngầm, hoặc là nghèo khó khốn cùng mà thành kẻ trộm, hoặc bị kẻ địch thu mua, làm ra chuyện phá hoại thành thị. Sân thi đấu có thể hấp thu những người như thế, biến thành lực lượng của chúng ta. Bản thân sân thi đấu vận hành xong, tài chính đầu tư vào sẽ thuận tiện nuôi sống những người này, không cần lấy từ phía tòa thị chính nữa.
Nerys nói:
- Ta vẫn không hiểu, dù sao ta là ác ma, cũng không cần hiểu được. Chủ nhân, ngài phải cố gắng thăng cấp Ma đạo sĩ, trong thời gian này, ta phải làm gì?
- Nerys, bên phía thành ác ma tối đa nửa năm là sẽ xây xong, ngươi cùng Tieta trao đổi nhiều một chút, truyền thụ cho nàng tri thức vị diện ác ma. Không phải ngươi nói, thành ác ma sẽ do nàng quản lý hay sao?
- Ta chỉ nói mà thôi, thật sự quản lý, còn phải dựa vào ác ma mà.
- Ngươi đang lừa Tieta?
Sarin bất mãn nói.
- Không thế nói là lừa được, chủ nhân, ngài đừng để Tieta tỷ tỷ cả ngày đối mặt với một đám ác ma, nàng sẽ là thành chủ trên danh nghĩa, hơn nữa cũng có thể chỉ huy đại ác ma thủ hạ. Nhưng tốt nhất là đi tìm người khác, quản lý của thành ác ma trong ngày thường.
- Vì sao?
- Chủ nhân, ác ma có trí tuệ cao thì còn được, ác ma trí tuệ thấp rất tanh máu. Tieta tỷ tỷ là tế ti, cả ngày tiếp xúc với chúng, tâm tình sẽ không thể tốt được.
- Vậy ngươi nói, ai đi quản lý thành ác ma, cũng không thể là ta đi được?
Nerys cũng khó xử, bên cạnh Sarin không ít người trung thành, nhưng người mạnh mẽ lại không nhiều. Mỗi người đều có việc cần hoàn thành, không tách ra được.
- Chủ nhân, bằng không... để cho mấy kiếm sĩ ma thú bên cạnh Zola đi thử xem.
Nerys đề nghị.
Truyện khác cùng thể loại
160 chương
109 chương
44 chương
143 chương
548 chương
190 chương