Trạm Lam Huy Chương

Chương 179 : Sự dụ hoặc của Nerys

Trước kia Piyanke nằm mơ cũng đều muốn có một trảm binh sĩ, nhưng mà tước vị của hắn lại không đủ, cũng không nhiều tiền như vậy, hiện tại Sarin nói sẽ cho hắn một trăm binh sĩ, nhưng đây cũng là đi Deep Forest trấn chịu chết. - Ngươi khóc cái gì! Sarin quát lớn lên, hắn thật sự không có chút kiên nhẫn gì đối với loại quý tộc vô lại này. - Đại nhân, ta thật sự không muốn chết a...! - Hừ, nếu mà ta muốn giết chết ngươi, thì cũng không cần cần phải phí công làm chuyện này, còn đưa lên một trăm binh sĩ nữa, ngươi nghĩ ràng ta và ngươi đều điên rồi sao? - A...? Piyanke này mới hồi phục tinh thần lại, hắn cung đồng ý với lời của Sarin, ở trong lòng Sarin, giá trị của hắn khẳng định không bàng một trăm binh sĩ, nếu để cho hắn mang binh quay về Deep Forest trấn, Sarin đương nhiên sẽ không đưa hắn đi chịu chết. - Piyanke, ta nghĩ ngươi nhất định biết một câu châm ngôn, muốn được phú quý, phải đi mạo hiểm tính mạng. Ta thấy ngươi rất có thiên phú diễn kịch, nên mới cho ngươi cơ hội này. Piyanke bày ra vẻ mặt cầu xin, thầm nghĩ, ta dù có chết cũng không muốn có cơ hội này. Sarin cũng không quản Piyanke nguyện ý hay không, bắt đầu nói ra mục đích của mình. Quân doanh trở nên yên lặng, chỉ có trong doanh trại là còn đèn sáng. Hai bên ven đường có khảm ma pháp đăng, nhưng hiện tại lại không được sử dụng, các vong linh trong bóng tối đang xuyên qua, tuần tra thành thị trống rỗng Tại một nơi cách Thần điện hai dặm về phía đông bắc, có một tòa nhà sáu tầng, căn nhà này chiếm nửa con phố, phía sau còn có sân rất rộng, có thể làm nơi đỗ xe ngựa. Nơi này gần với hải cảng, được xây lên với mục đích làm khách sạn, người của Helene được bố trị tại đây, chờ sau khi Helene chọn xong nơi xây dựng phủ, thì sẽ chuyển đi. Khi Nerys và Helene về tới đây, hai Ma pháp sư của gia tộc Williams đều đang sốt ruột chờ. Nhìn thấy nữ phó của Sarin đưa Helene trở về, hai Ma pháp sư đang muốn nổi giận với Nerys, Helene liền đánh mắt, ngăn lại hành động của bọn họ. Nàng mời Nerys ngồi xuống, Nerys cũng rất tinh mắt, thấy biểu tình biển hóa của hai Ma pháp sư, trong lòng đã hiểu rõ, cũng không cự tuyệt. Hai người đi vào phòng được chuẩn bị cấp cho Helene, Helene để cho Ma pháp sư đi nghỉ ngơi, nàng lấy ra một sợi dây chuyền từ trong túi tiền, nói với Nerys: - Cái này tặng cho ngươi. Đây là một sợi dây chuyền dùng hắc trân châu xâu thành chuỗi, mỗi một viên hắc trân châu đều mượt mà trơn bóng, dưới ánh đèn thì phản xa ra một vầng sáng mê người. Nerys bày ra một bộ dáng giật mình, nói: - Helene tiểu thư, ngài làm cái gì vậy? Chủ nhân đã dặn rồi, ta không được nhận lễ vật của người khác. - Yên tâm, ngày mai ta sẽ tự mình nói chuyện này với Sarin pháp sư, Nerys, không phải ngươi coi ta là người ngoài đó chứ? Nerys thầm nghĩ, ngươi vốn chính là người ngoài, sợi dây chuyền này lại cũng không dùng để ăn được, cũng không thể làm vũ khí, cho ta để làm gì cơ chứ. Nàng bày ra một vẻ mặt khó xử, miễn cưỡng nhận lấy sợi dây chuyền, cầm trong tay, cũng không cất đi. - Nerys, ngồi xuống đây đi, chúng ta nói chuyện một lát! Helene kéo Nerys đi vào phòng ngủ, rõ ràng để cho nàng ngồi luono trên giường. - Helene tiểu thư...! - Cứ gọi ta là Helene là được, ta cũng không coi ngươi là người hầu. Ta thấy Sarin pháp sư còn rất thân thiết với ngươi cơ mà. Nerys cúi đầu, lộ ra bộ dáng thẹn thùng. Trong lòng lại hung hăng nghĩ, nếu chủ nhân chịu thân cận cùng ta thì đã tốt, mỗi lần mon men muốn đi lên giường, hơn phân nửa là sẽ bị đạp xuống dưới. Helene này xem ra là muốn tìm hiểu một ít thói quen của chủ nhân, không bàng ta liền bịa ra một chút, nàng cũng không có khả năng biết đâu là thật, đâu là giả được. Nerys là ác ma huyết mạch, mặc dù sau khi tiến hóa, đã rất tiếp cận nhân loại, nhưng mà phương thức suy nghĩ lại không có chút thay đổi nào. Hai tay nàng vuốt ve sợi dây chuyền mà Helene vừa đưa cho, nói: - Chủ nhân là Ma pháp sư, nữ nhân thích hắn thì rất nhiều, ta chỉ là một người hầu, làm sao so được. - Ồ? Sarin pháp sư còn rất phong lưu hay sao? - Cũng không có cách nào khác cả, người ta lớn lên tuấn tú, lại là Đại ma pháp sư, đi đến đâu thì cũng làm cho người khác phải chú ý. Nerys bắt đầu nói lung tung. Trước khi Sarin trở thành Đại ma pháp sư, tất cả tâm tư đều đổ vào vào ma pháp, căn bản sẽ không có chút thân cận gì với người khác phái nào. - Sarin pháp sư cũng đi ra từ đại gia tộc phải không? Helene bắt đầu tò mò về Sarin. - Chủ nhân muốn tự lập môn hộ, ngươi cũng không nên hỏi hắn chuyện này, hắn sẽ tức giận đấy. Nerys che miệng, bày ra một bộ dáng khẩn trương. - Nerys, ngươi nói một chút xem, Sarin pháp sư có những nữ nhân nào? - Nhiều lắm, làm sao ta nhớ rõ được. Trong lòng Nerys đang điên cuồng mà cười, nhân loại đúng thật là nhàm chán, minh chỉ tùy tiện nói một chút, thì đã gợi được lòng tò mò của Helene rồi. - vẫn phải có một số người đặc biệt chứ? Helene bắt đầu có chút ý tứ với Sarin, nàng nghiêm túc muốn biết về điều này. Nếu Sarin không có người nào vừa ý, thì nàng sẽ lập tức xuống tay luôn. - ừ, Lex Quận vương cũng có quan hệ không tồi với chủ nhân! - A...? Helene lập tức không dám nghĩ nữa, nàng chỉ là một nữ nhân dòng chính trong gia tộc Bá tước, luận thân phận địa vị, bất kể thể nào thì cũng không thể so được với một Quận vương. - Quận vương sẽ gả cho Sarin pháp sư ư? Helene tỉnh táo lại, thầm nghĩ, nếu là vậy thì minh phải rất cẩn thận, là địch nhân của Quận vương thì thực sự là rất không sáng suốt. - Điều này cũng có thể a, nếu không thì chủ nhân làm gì có nhiều tiền như vậy để tu kiến thành thị. Quận vương đều giao tất cả nơi này cho chủ nhân xử lý, ta thấy đó chính là đồ cưới rồi. Nerys tiếp tục đả kích Helene. Một tòa thành thị mới xây dựng dùng làm đồ cưới? Helene không khỏi thở dài ngao ngán. Chút tài sản của mình, làm sao có thể để cho Sarin coi trọng đây. - Helene tỷ tỷ, ngươi cũng thích chủ nhân có phải không? Nerys đột nhiên phun ra một câu như vậy, Helene hoảng sợ, còn tưởng ràng tiếng lòng của minh đã bị Nerys biết hết rồi. - Ngươi nói bậy bạ gì đó, chúng ta mới gặp mặt được hai lần mà thôi! - Nhưng mà lần trước ngươi bị chủ nhân bắt được, ta đọc trong một quyển sách, thấy có nói ràng, điều này sẽ tạo thành một loại tâm lý ám thị trong lòng ngươi, làm cho ngươi sinh ra sự sùng bái. Nữ nhân sùng bái nam nhân, sẽ sinh ra tình yêu. Nerys vốn đang nói bậy, tuy nhiên lần này nàng lại nói trúng sự thật rồi. Helene từ nhỏ đã sinh hoạt rất thuận lợi, mãi cho tới khi gặp phải Sarin. Sự cường thể của Sarin đã khắc sâu trong lòng nàng, sau khi về đến gia tộc, nàng luôn nghĩ muốn quay lại. Chính nàng cũng không ý thức được suy nghĩ sâu trong lòng mình, mà chỉ cho ràng đó là trực giác buôn bán của mình, chỉ cần quay về đây, sẽ mang đến cho nàng các ích lợi rất lớn. - Helene tỷ tỷ, ngươi cũng không phải là không có cơ hội nha. Nerys thấy Helene có chút bộ dáng mê man, lá gan càng lúc càng lớn lên. Dù sao thì lời của nàng nói với Helene, thì Helene cũng sẽ không kể lại cho Sarin, nàng cứ việc bịa đặt thoải mái. - Làm sao ta có thể là đối thủ của Quận vương được! Helene thở dài. - Quận vương cũng là Ma pháp sư, còn phải lo liệu việc quốc chính, làm gì có nhiều tâm tư đặt lên người chủ nhân. Chủ nhân kết giao với nữ nhân khác, thì Quận vương cũng sẽ làm bộ như không biết mà thôi. - Ồ? Lại có loại chuyện này ư! - Đương nhiên, khi mà chủ nhân ở Grievances quận, đã có quan hệ rất tốt với một nữ Ma pháp sư là thủ hạ của Quận vương, chủ nhân làm chuyện này, thì làm soa giấu ta được. Helene nghe Nerys nói như vậy, ngược lại còn cao hứng hơn. Nàng không cảm thấy Sarin hoa tâm, lại càng không thấy Sarin làm như vậy có gì không đúng. Mầu thân của hắn là người của Vân Lưu, nam nhân Vân Lưu thì có thể có rất nhiều lão bà, ở trong lòng Helene, nam nhân có tình nhân là chuyện rất bình thường, dù sao thì cũng tốt hơn chuyện đưa tình nhân về nhà. Một khi đã đưa nữ nhân bên ngoài về nhà, thì đó sẽ trở thành một chuyện lớn, liên quan đến việc phân gia sản sau này. - Nhưng, dường như Sarin pháp sư không có ý gì với ta cả. Helene cũng không thẹn thùng, nói rất cởi mở, nàng muốn tìm cách đánh vờ cục diện bể tắc này. - Đó là bởi vì thời gian ở chung quá ít, Helene tỷ tỷ, ngươi nếu tin tưởng ta, ta có thể nói cho ngươi một chút ý tưởng. - Ngươi nói đi! - Chủ nhân hiện tại rất thiếu ma hạch, số lượng thiếu thì lại rất lớn, không bàng ngươi dẫn chủ nhân rời bển, đi Băng phong chi hải săn bắn một lần, thời gian này cũng ít nhất có hai, ba tháng để ở chung, cơ hội sẽ có rất nhiều. - Rời bến ư? Nhưng vào mùa này thì đường đi đều bị bịt kín rồi. Helene nhíu mày trả lời. Tuyển đường của nàng đã có cổ phần, tất nhiên sẽ không sợ Sarin biết, nhưng trong một năm thì Băng phong chi hải chỉ có nửa năm có thể để cho tàu thuyền đi thông được, đây là chuyện mà nàng không có biện pháp để giải quyết. - Chỉ cần ngươi có thể cam đoan đạt được đại lượng ma hạch, chủ nhân sẽ tự có biện pháp. - Nerys, vào mùa này thi Băng phong chi hải tràn ngập các núi băng trôi khắp nơi, cho dù có là chiến hạm mà va chạm thì cũng phải vờ, ta cũng không muốn liều mạng. Helene lắc lắc đầu, thất vọng trả lời. - Helene tỷ tỷ, chủ nhân có một con thuyền tuyệt đối chắc chắn, cho dù có bị ma pháp trực tiếp đánh trúng, thì cũng không có vấn đề. Chỉ cần có đủ thu hoạch, thì khẳng định chủ nhân sẽ rời bến cùng ngươi. - Thật sự ư? - Đương nhiên, nếu không thì làm sao chúng ta lại xây cảng tại nơi này làm gì. Nerys cũng bắt đầu hưng phấn lên. Nàng không thói quen sống mãi ở một chỗ, cứ ngồi trong tòa thành thị này, có khi nàng buồn chán muốn chết mất. Thời gian tu luyện hàng ngày của ác ma rất ngắn, nàng lại cũng không phải là loại ác ma biết ma pháp, càng không cần tu luyện đặc biệt gì. Nếu có thể đi theo Sarin rời bến du ngoạn một vòng, dường như cũng là một chủ ý không tồi. Helene trở nên trầm tư, nàng là một loại nữ nhân rất chủ động, cực kỳ tương tự với mẫu thân. Nàng biết, nếu muốn thay thể Lex Quận vương, gả cho Sarin thì cũng không thực tể, tuy nhiên là người trước tiên đoạt Sarin vào tay thì cũng là một lựa chọn không tồi. Có tầng quan hệ này, về sau làm sinh ý thì Sarin cũng sẽ không quá hà khắc. Chính minh cũng yên tâm một minh xử lý tài vụ, không còn phải dựa vào gia tộc nữa. Mấu chốt là thái độ của Lex Quận vương, nếu Quận vương không thèm để ý loại chuyện này thì tốt rồi, nếu Quận vương ghen, thì minh sẽ không chịu nổi lửa giận của một người trong hoàng tộc a. - Helene tỷ tỷ, ta sẽ giúp ngươi mà! Nerys ở một bên tiếp tục mê hoặc. Nàng vừa nói, vừa cầm sợi dây chuyền trong tay, nhét vào miệng túi, vừa đúng lúc để cho Helene nhìn thấy. - Nerys, lễ vật của ta, thật sự là còn rất rất nhỏ. Helene đổi thành vẻ tươi cười chân thành, nàng thấy may mà minh đã chuẩn bị đầy đủ, lần trước khi nhìn thấy Nerys, nàng đã chú ý tới là da trắng như tuyết của Nerys, rất xứng với sợi dây chuyền bàng hắc trân châu này, không cần phải trang điểm gì thêm, chỉ cần như vậy thì đã vô cùng đẹp rồi. Làm gì có nữ nhân nào mà không thích châu báu đâu? - Helene tỷ tỷ, ta rất thích ngài, chủ yểu là ngài không coi ta là người hầu. Nerys khen một câu, trong lòng thì như mở cờ. Sarin đích xác cần đại lượng ma hạch, hiện giờ thì ma hạch ở trong tay hắn cũng không tính là ít, nhưng mà đó chỉ là “không ít” khi dùng cho nhu cầu cá nhân mà thôi. Hiện tại tòa thành thị này cần xây dựng lên, các loại ma pháp trận phòng ngự đều cần ma hạch để khu động, nếu chỉ trông vào việc đi mua sắm, thì chỉ sợ cũng không mua đủ được. Cách thời gian Lex trở về còn có mấy tháng thời gian, phỏng chừng chủ nhân sẽ động tâm đi? Như lệ thường, zen nào các anh em [charge=5] Vào mùa đông tại phương bắc, khi mà mặt trời đã lên đên đỉnh đầu, thì Sarin mới rời giường, tuy nhiên trời cũng không phải quá sáng sủa. Cái bóng của Thần điện kéo rất dài, mấy trảm vong linh đang ẩn náu dưới cái bóng này, có thể canh giữ cho người trong Thần điện an tâm đi vào giấc ngủ. Sarin chỉnh lại thắt lưng lên, đứng ở trước cửa sổ. Trên quảng trường không có một hạt tuyết đọng, ma pháp trận thật lớn trên mặt đất màu trắng tản ra một luồng nguyên tố lực mỏng manh. Một thân ảnh yểu điệu từ phía đông đi tới, bước trên bậc thang của Thần điện. Helene? Nàng tới sớm như vậy để làm gì? Phía sau cây cột tại hành lang Thần điện, hai kiểm sĩ hiện ra, ngăn trước mặt Helene. Helene thấp giọng nói gì đó, nhưng hai kiểm sĩ vẫn lắc đầu, không để cho Helene tiến vào Thần điện. Sarin nghĩ nghĩ một chút, quay về bên giường, nói vào trong dẫn âm ma pháp trận: - Để cho nàng tiến vào. Hiện giờ Thần điện đã tu kiến tới tầng bốn, chỗ ở của Sarin phía trên cùng, chiếm cứ không gian của cả một tầng. Cả một tầng này chi có hai người, đó là Sarin và Nerys. Nerys đã đi lên, nàng chạy đến phòng của Sarin, hầu Sarin thay quần áo, hỏi: - Chủ nhân, sao lại dậy sớm như vậy? - Helene đến đây. - Nàng tới làm gì? Nerys giúp Sarin thắt lại đai lưng, bày ra một bộ dáng kinh ngạc. Sarin trầm ngâm một chút, nói: - Ngươi cũng biết là nàng sẽ đến đây. Nerys nhún nhún vai, bất kể nàng có phản ứng gì, đều không trốn được cảm ứng của khế ước Sarin. Tuy nhiên Sarin cũng không cần hỏi nàng gì nhiều, sau khi thay quần áo xong, liền mang theo Nerys đi tới tầng hai của Thần điện. Tầng ba là nơi ở của các pháp sư đến từ đảo Sigure, đại đa số các pháp sư còn chưa dậy, Sarin cũng không kinh động bất kỳ kẻ nào, chỉ có Zola phát hiện ra động tĩnh của Sarin, đi theo Sarin tới tầng hai. Sarin cũng không từ chối, vào những lúc mà Tieta không ở đây, Zola có thể thay thể vị trí của Tieta. Hơn nữa kiểm thuật của Zola rõ ràng thật sự cao minh, chỉ riêng về lực lượng, thì Zola không bàng Tieta, nhưng mà về mặt kỹ xảo chiến đấu, thì Tieta còn kém nhiều lắm. Dưới tình huống bình thường, Tieta hiển nhiên không phải là đối thủ của Zola. Tại tầng hai thì có nhiều phòng hơn, tuy nhiên đa số vẫn còn để không, Thần điện này là nơi để cho các truy tùy giả của Sarin ở lại, trong lòng đất sẽ tu kiến một cái vị diện Truyền Tống Trận thật lớn. - Sarin! Helene gặp được Sarin ở hành lang, sắc mặt ửng đỏ. Sarin gật gật đầu, chỉ chỉ vào cửa phòng, tự mình đi trước vào phòng. Phòng này là nơi Sarin dùng để luyện chế toang bị, không gian rất lớn, chồng chất đại lượng tài liệu luyện kim. Tuy nhiên Sarin không am hiểu sử dụng ma pháp trận luyện kim, nên cũng không chế tạo luyện kim bình thai. Hắn đi vào tới một cái bàn, nói: - Nerys, đưa cho Helene một cái ghế dựa. Helene tâm tình không yên ngồi xuống, các câu nói đã suy nghĩ cả một đêm, nhưng giờ lại không biết bắt đầu như thể nào. Nerys ở bên cạnh lấy ra một cái ấm tinh xảo, khẽ cho vào một chút Ma pháp bột phấn, châm lửa rồi nấu nước trà. Nhìn động tác tự nhiên lưu loát cảu Nerys, Helene cũng bình tĩnh lại. Đây chính là lần đầu tiên mình động tâm với nam nhân, không thể lùi bước ngay từ đầu được. Nghĩ đến đây, Helene lên tiếng: - Sarin, ta nghe nói, ngươi cần đại lượng ma hạch phải không? - Phải, Nerys nói với ngươi ư? - ừ, ta nghe nói vào mùa này thì ngươi cũng có thể rời bển, hiện tại là tháng Mười hai, nếu như đi Băng phong chi hải, thì đến tháng Ba sẽ có thể trở lại. Helene nhìn ánh mắt màu lam của Sarin, bỗng nhiên trở nên rất bình tĩnh. - Thì ra là chuyện này, Helene, hiện tại ngươi có lẽ là không thiếu tiền cơ mà? Sarin cười hỏi. - Sao lại không thiếu, nếu dựa theo kể hoạch của ngươi cùng Aini, về sau ta sẽ không thể đạt được tài chính từ gia tộc nữa. tuy nhiên sau khi Helene ký kết khế ước, giữa năm người đột nhiên sáng lên một ma pháp trận, ánh sáng chiểu ra, khế ước chính thức có hiệu lực. - Tốt, chờ ta chuẩn bị một chút, giữa trưa sẽ xuất phát, các ngươi trở về an bài chuyện của minh đi. Trong khoảng thời gian chúng ta rời đi, bọn họ cần phải có một người chỉ huy. Sarin đang nói, bên ngoài có người gõ cửa. Aini triệt hồi tĩnh âm kết giới, Daniel ở ngoài cửa nói: - Đại nhân, Tieta đã trở lại. - A...? Sarin nhảy dựng lên, trực tiếp nhàm về phía cửa phòng, vừa đi vừa nói với những người phía sau: - Các ngươi tự minh lo liệu đi, giữa trưa gặp mặt ở bến cảng. Helene ngạc nhiên, nàng nhận thức Sarin không lâu, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy hắn hưng phấn như thế, thậm chí có thể nói là thất thố. Nàng nghi hoặc hỏi Nerys: - Tieta là ai a? Nàng cũng không kịp phản ứng, vì từ cái tên này thì cũng có chút không phân biệt rõ nam hay nữ. - Ân, ngươi rất nhanh sẽ biết thôi. Nerys cắn răng nói. Tieta trở về, chủ nhân lại cao hứng thành như vậy, xem ra chuyện của Helene không có cách để thu phục rồi. Sarin nhanh như chớp lao ra Thần điện, tố chất thân thể của hắn đã gần bàng Kiểm Sư, Daniel ở phía sau cũng không đuổi kịp, chỉ có thể hô to: - Đại nhân, bọn họ cũng đang tới nơi này mà! Sarin mới không thèm nghe Daniel nói cái gì, cách nhau được một thời gian, tới lúc này hắn mới phát hiện, chính minh rất nhớ Tieta. Trách không được trong thời gian gần đây, minh làm cái gì cũng không hưng trí nổi, chỉ có thể mỗi ngày luyện chế vũ khí áo giáp cho kiểm sĩ của Sigure đảo, cực kỳ vô vị. Mây mù màu đen trực tiếp toàn ra bốn phía thân thể của Sarin. Hàn Lập tức bay về phía thành tây. Ngay cả các vong linh đang vội vàng lục tu kiến phòng ốc cũng cảm giác được bầu trời phát sinh biển hóa, tinh thần của Sarin dao động kịch liệt, cũng không che dấu thực lực, tốc độ trong nháy mắt đã đạt tới mức nhanh nhất. Tietađã trở lại! Sarin chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn chưa bao giờ có loại cảm giác này, duy nhất có thể tính đến là khi gặp lại Jason. Nhưng mà loại cảm giác này rất phức tạp, không trực tiếp giống như hiện tại. Sarin thầm nghĩ phải nhanh chóng nhìn thấy Tieta, hắn mở ra Băng Lãnh Thị Giác, nhìn xuống phía dưới. Từ rất xa, đội ngũ với số lượng khổng lồ từ thành tây đang đi về phía thành thị trung tâm, cảm giác của Sarin đảo qua, ít nhất có hơn hai ngàn người! Đây đều là Tieta mang về hay sao? Sarin quan sát qua một chút, quả nhiên đều là người Caucasus. Khuôn mặt họ rất chất phác, đang dìu người già, dắt trẻ con. Mỗi người đều mang theo các vũ khí đơn sơ. Lần trước chẳng phải minh đã bảo Lex đưa kim tệ tới rồi hay sao? Sarin không tiếp tục suy nghĩ nữa, hắn trực tiếp từ bầu trời hạ xuống, hắn đã thấy được bóng người của Tieta. Ông...! Không khí kịch liệt chấn động, Sarin cảm giác màng tai đều sắp thủng, một cây gậy cực lớn đang đập về phía hắn. - Tieta, là ta! - Ta biết! Cây gậy của Tieta vẫn không dừng lại, Sarin nhanh chóng phát ra một chuỗi Thủy Văn Thuẫn nhỏ. Âm thanh phốc phốc liên tiếp vang lên, Sarin xoay người giữa không trung, hạ xuống mặt đất. Mười hai cái Thủy Văn Thuẫn bị một gậy của Tieta đánh vỡ toàn bộ. - Thể nào, Sarin, thấy ta có tiến bộ không? Tieta cười nhìn Sarin, tay đang cầm cây gậy thật lớn kia, đôi mặt màu đen vô cùng tinh thuần, ánh lên mảng tuyết trắng nơi phương xa.