“Đây là chuyện gì vậy?” Dưới lời dặn dò của con trai, Quang Hy đã vội về tham gia tiệc sinh nhật của mẹ, khi anh phát hiện người mẹ luôn lạnh lùng nhưng hôm nay lại tràn ngập niềm vui, anh đã vô cùng giật mình, lại càng không dám tin, mẹ anh rõ ràng rất ghét Mộ Tranh, nhưng bây giờ lại vừa nói vừa cười với vợ anh, rất giống một đôi mẹ chồng – nàng dâu thân thiết. “Em đã dùng phép thuật gì vậy?” Anh lén hỏi vợ. “Đó không phải phép thuật gì đâu.” Mộ Tranh mỉm cười nói nhỏ. “Chỉ là em làm cho mẹ biết, chỉ cần mẹ chịu mở lòng sẽ biết cháu nội bà rất yêu bà.” “Yêu?” Quang Hy ngạc nhiên: “Mẹ anh tuyệt đối sẽ không tin tưởng thứ tình cảm này!” “Đó là vì mẹ đã chịu tổn thương trong tình yêu quá nhiều, mới có thể ép mình không tin vào nó nữa.” Mộ Tranh ngước mắt nhìn anh: “Đến bây giờ anh vẫn không biết sự thật sao? Kỳ thật năm đó ba anh rời đi, là vì ông ấy đã có một người ở ngoài.” “Cái gì!?” Quang Hy khiếp sợ. “Nghe nói ông ấy luôn ở Thánh Đức đường với người đàn bà kia.” Mộ Tranh từ từ giải thích: “Cho nên nơi đó đối với anh thì nó tượng trưng cho sự hạnh phúc, nhưng đối với mẹ thì nơi đó chính là sự thống khổ và sỉ nhục. Nhưng cho tới bây giờ, mẹ cũng không nói cho anh biết chuyện này, thậm chí còn liều mạng nghĩ cách giúp anh bảo vệ được Thánh Đức đường.” “Vì sao bà… không nói cho anh biết?” Quang Hy vừa sợ vừa nghi hoặc, anh không dám tin, vì chân tướng sự thực so với tưởng tượng của anh quá khó chấp nhận. “Anh vẫn không hiểu à?” Mộ Tranh thở dài buồn bã: “Mẹ không muốn phá hủy hình tượng của ba trong lòng anh, vì mẹ biết anh kính trọng ba anh như thế nào, nên không muốn anh bị tổn thương.” Là vì như vậy sao? Quang Hy nghiến răng khó chịu, năm đó người phạm sai lầm không phải mẹ anh, mà chính là ba anh? “Vì muốn bảo vệ hình tượng của ba anh, nên mẹ tình nguyện lựa chọn chấp nhận nỗi hận của anh. Em cũng là người làm mẹ, khi Tiểu Lạc nói ghét em, trái tim của em cũng muốn nổ tung, nên sao anh có thể nói mẹ anh không hiểu tình yêu chứ? Nếu không phải mẹ rất yêu anh, yêu ba anh, thì mẹ có cần phải tự tra tấn mình như vậy không?” Quang Hy xúc động, giờ phút này, anh hối hận rất nhiều, vì mình đã từng hận mẹ, vì rào cản tình cảm giữa hai mẹ con trong nhiều năm qua mà cảm thấy tiếc nuối. “Sao em biết những chuyện này?” Anh ngóng nhìn vợ, cảm thấy kỳ quái vì sao cô lại có thể nhìn thấu bí mật mà anh không thể nhìn thấy? “Một nửa là vì mẹ nói cho em biết, một nửa là do em suy đoán.” “Vì sao mẹ lại nói cho em biết?” Cô im lặng không nói, tránh né ánh mắt của anh, anh quan sát vẻ mặt u buồn của cô rồi nhìn ra một manh mối, ánh sáng chợt lóe lên trong đầu. “Năm đó, không phải mẹ anh khuyên em rời bỏ anh chứ?” Năm đó, quả thật mẹ anh khuyên cô rời bỏ anh, chỉ là cô cũng xuất phát từ ý nguyện của mình, nên mới quyết định chấp nhận. Cho nên cô không oán trách bà, chỉ cần cô rời khỏi Quang Hy, có thể làm anh trở về quỹ đạo cuộc sống của mình, anh sẽ được hạnh phúc, còn cô thế nào cũng không sao cả. Nhưng cô không nghĩ tới, dưới sợi dây của nhân duyên, cô lại xuất hiện trong cuộc sống của anh, trải qua mọi chuyện, rồi hai người lại có thể dây dưa như vậy. Bây giờ, hai người bị vây hãm trong cuộc hôn nhân không tương lai, cả hai đều có cảm giác thở không nổi. Là cô đã sai sao? Năm đó có lẽ cô không nên tự quyết định làm chuyện mình tự cho là đúng, cô không nghĩ tới anh sẽ tình nguyện buông tay Hà Dĩ Thiến, mà kiên trì trừng phạt cô… Mộ Tranh thở dài yếu ớt, cuộc hôn nhân này đến tột cùng sẽ phát triển theo hướng nào đây? Là hạnh phúc hay đau khổ? Cô cảm thấy rất băn khoăn, không biết nên làm thế nào mới phải. Tiếng chuông di động vang lên làm bừng tỉnh mọi suy nghĩ rối loạn trong cô, cô tiếp nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lo lắng. “Mộ Tranh, là Mộ Tranh sao?” “Dì Hoa?” Cô kinh ngạc, không rõ mẹ Thác Dã có chuyện gì mà đột nhiên gọi điện cho cô: “Sao vậy ạ? Không phải… Thác Dã đã xảy ra chuyện gì chứ?” Nghe qua giọng nói của dì Hoa, dường như bà đang rất suy sụp: “Mộ Tranh, cháu nhất định phải nghĩ cách cứu Thác Dã nhà dì! Nó, nó… xong rồi, thật sự xong đời rồi…” “Chuyện gì xong rồi? Dì Hoa, dì đừng vội, từ từ kể lại mọi chuyện cho cháu nghe.” “Đều do thằng con trai bất hiếu của trưởng thôn! Dì đã sớm nới với Thác Dã đừng động vào thằng nhóc ấy, vậy mà nó nhất quyết nói vì nó với Bân Tử từ nhỏ đã lớn lên với nhau nên không thể không quan tâm, cuối cùng lại bị hại thảm!” “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?” Mộ Tranh càng nghe càng không hiểu, cũng bắt đầu hoảng theo: “Dì Hoa nói mau đi, Thác Dã bị làm sao rồi?” “Nó bị cảnh sát bắt đi rồi!” Dì Hoa nghẹn ngào: “Bọn họ nói nghi ngờ nó có liên quan đến vụ giết người…” “Giết người!?” Mộ Tranh khiếp sợ. “Đều do Bân Tử hại! Nó ra ngoài chọc giận đại ca xã hội đen khiến đối phương phái người đuổi giết nó, Thác Dã vì cứu nó mà…” “Đã xuống tay giết người sao?” Chuyện ngốc như vậy, tại sao có thể xảy ra chứ? “Người không phải do nó giết! Thác Dã nói do người kia không đứng vững nên đã tự mình ngã xuống… Nhưng dù Thác Dã nhà dì nói gì, thì cảnh sát cũng không chịu tin nó, họ kiên quyết muốn vu oan nó giết người. Hu hu hu ─” Dì Hoa gào khóc. “Dì Hoa, dì đừng khóc, nếu người không phải do Thác Dã giết, thì chắc chắn sẽ có cách giải quyết, dì đừng khóc nữa.” Mộ Tranh luôn mồm khuyên dì Hoa, nhưng chính cô cũng đang chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch. “Mộ Tranh, cháu có thể nhờ chồng cháu giúp đỡ không?” Dì Hoa khẩn cầu: “Cậu ấy là luật sư nổi tiếng, nhất định sẽ có cách giúp Thác Dã rửa sạch tội oan! Được không? Hãy nhờ chồng cháu cứu nó, cứu con dì với!” Muốn Quang Hy giúp đỡ? Nhưng… Mộ Tranh chau mày, nhớ tới quan hệ vợ chồng tương kính như “băng”, thật sự cô không dám chắc anh có đồng ý không nữa. “Dì cầu xin cháu!” Dì Hoa hiểu lầm sự chần chờ của cô, nên đã tích cực cầu xin: “Dì biết trước kia dì không đối xử tốt với cháu, ba lần bốn lượt muốn nhằm vào cháu, nhưng dì… dì không có ác ý! Dì cũng thương Thác Dã, còn nữa, dì cũng rất yêu Tiểu Lạc, cũng thường tặng đồ chơi cho nó, cháu cũng biết chuyện này, đúng không?” “Cháu biết, dì Hoa, mọi chuyện cháu đều biết cả.” Mộ Tranh dịu dàng an ủi bà: “Dì yên tâm, cháu sẽ nhờ Quang Hy giúp, nhất định sẽ nghĩ cách cứu Thác Dã ra, dì đừng khóc, trước tiên phải tỉnh táo lại.” “Được, thật tốt quá.” Dì Hoa nức nở cảm kích: “Vậy cảm ơn cháu, Mộ Tranh, dì chờ tin tốt của cháu.” … Sáu năm trước, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Mộ Tranh quyết định rời khỏi anh, thật sự bởi vì cô không muốn cùng chung hoạn nạn với anh? Hay có những nguyên nhân khác không thể nói ra? Chuyện ấy có liên quan đến mẹ của anh sao? Đêm khuya, Quang Hy ở lại công ty tăng ca, anh sửa sang lại tài liệu sẽ lên tòa ngày mai, trong lòng lại không yên, anh nhớ đến thái độ khó hiểu của vợ. Anh cảm thấy, sáu năm trước, Mộ Tranh nhất định đã che giấu anh chuyện gì đó. Anh cẩn thận nhớ lại mọi chuyện của sáu năm trước, dùng lý trí phân tích kế hoạch năm đó của cô. Anh càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng, vợ anh không thể là loại phụ nữ ham hư vinh, nếu theo như lời cô nói, cô mệt mỏi, muốn tương lai của cô tốt hơn, thì vì sao khi đến thôn Hoa Điền cô vẫn một mình nuôi nấng Tiểu Lạc trưởng thành? Cho dù người nhà Thác Dã ghét bỏ cô với đứa con mồ côi ba, thì cô cũng có thể tìm người đàn ông khác, chỉ cần tìm một người đàn ông có điều kiện kinh tế tốt, cô sẽ có thể tháo bỏ những gánh nặng trên vai rồi, nhưng cô không trốn tránh trách nhiệm của mình, mà kiên trì làm một bà mẹ đơn thân nuôi con. Người phụ nữ như vậy sẽ sợ chịu khổ ư? Căn bản cô luôn phải chịu khổ rồi! Quang Hy nghĩ mà lòng khẽ nhói đau, nhớ tới sáu năm nay Mộ Tranh phải một mình đơn độc nuôi Tiểu Lạc khôn lớn, làm anh liền không nhịn được mà đau lòng vì cô. Thật sự anh đã làm khó cô rồi… Có người gõ cửa, anh giật mình, ngẩng đầu lên, ngạc nhiên phát hiện người đang đứng ở cửa là người con gái anh đang nhung nhớ. Sắc mặt cô trắng bệch, khóe miệng nở nụ cười có chút miễn cưỡng, ánh mắt nhìn anh hàm chứa sự xin lỗi, dường như cô đang lo lắng cho rằng mình đang quấy rầy anh. “Sao em lại tới đây?” “Em tới gặp anh, đã trễ vậy mà anh còn chưa về nhà, nên…” Cô thở sâu, giơ hộp cơm nóng trong tay lên: “Em tới đưa đồ ăn khuya cho anh.” “Ăn khuya?” Quang Hy vui vẻ, đứng dậy đón chào vợ, hành động này xem như cô đang muốn hòa giải với anh sao? “Anh đói bụng chưa? Ăn tối chưa?” Cô có chút không xác định nhìn anh. “Cũng đã ăn một chút, nhưng chỉ ăn sandwich thôi.” Anh cười: “Em mang món gì cho anh vậy?” “Cơm thịt bò.” Cơm thịt bò? Anh ngẩn người. “Anh… không muốn ăn à?” Cô quan sát biểu tình chần chừ của anh. Không phải không muốn, mà món cơm thịt bò này đối với họ mà nói, đã hàm chứa rất nhiều hương vị phức tạp, ngọt và chua, hạnh phúc và đau khổ, có được và mất đi. “Em ngồi xuống đi.” Quang Hy kéo Mộ Tranh ngồi xuống ghế sô pha, mở hộp cơm giữ ấm, mùi thị bò vừa xông vào mũi, gợi lại ký ức của năm đó. Anh múc một thìa vào miệng, khẽ nhấm nuốt, cố gắng kìm nén sự xúc động. “Ăn ngon chứ?” Cô nhẹ giọng hỏi. Hốc mắt của anh ửng đỏ, lại ăn vài miếng nữa, mới gật gật đầu. Mộ Tranh nhìn anh ăn từng miếng từng miếng, trong lòng cô cũng kích động, cổ họng tràn ngập cảm giác ngọt ngào, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói hết. Quang Hy ăn quá nhanh nên bị ho khan, cô vội vàng rót cho anh ly nước, khi anh uống xong, cô vỗ lưng giúp anh. Anh nhìn cô, mỉm cười tự chế nhạo bản thân: “Rất xấu hổ, đúng không?” Cô lắc đầu. “Chỉ vì hộp cơm này, thật sự rất ngon.” Anh tán thưởng. “Anh thích là tốt rồi.” Cô nhỏ giọng đáp lại, mê man liếc nhìn anh. Anh nhìn ra cô đang có chuyện muốn nói nên hỏi: “Em muốn nói chuyện gì thì nói đi.” “Em… rm muốn…” Mộ Tranh cắn môi, hai tay nắm chặt làn váy. “Em nói đi, không sao.” Anh nhẹ nhàng cổ vũ, anh đoán rằng có lẽ cô đang muốn bộc bạch nguyên nhân năm đó cô rời bỏ anh. “Em muốn nhờ anh giúp một việc, anh có thể… biện hộ giúp Thác Dã được không?” “Sao?” Quang Hy chấn động, chuyện này hoàn toàn không phải chuyện anh muốn nghe. “Anh ấy bị lôi vào chuyện giết người!” Cô vội vàng giải thích: “Nhưng anh ấy thật sự không có giết người, là cảnh sát đã hiểu lầm, anh ấy bị oan!” Anh trừng mắt nhìn cô, thật lâu sau, giọng nói khàn khàn của anh vang lên: “Nên đêm nay em vội vã mang cơm thịt bò đến cho anh là vì chuyện này?” Thì ra không phải cô muốn giải hòa với anh, mà vì Hoa Thác Dã! Sao anh có thể ngốc vậy chứ? Nghĩ đến tình cảm quyến luyến năm đó của cô, thì ra người cô thực sự quan tâm lại là Hoa Thác Dã, mà không phải anh… “Quang Hy, anh không đồng ý ư?” Mộ Tranh hỏi thật cẩn thận. Quang Hy cười lạnh, đứng dậy đưa lưng về phía cô, nhìn bóng đêm ảm đạm ngoài cửa sổ: “Nếu anh không đồng ý, có phải một ngày nào đó em sẽ mang Tiểu Lạc âm thầm rời bỏ anh?” “Em…” Mộ Tranh giật mình, không biết tại sao, cô cảm thấy dường như trong lời nói của chồng có cảm giác đau buồn, làm cô cũng không khỏi cảm thấy đau lòng. “Được, anh đồng ý với em.” Anh quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm làm cô đoán không ra: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ đem người đàn ông em yêu quay về.”