Trâm Iii: Tình Lang Hờ

Chương 9 : Cùng Nhau Hái Đậu

Hôm nay Lý Thư Bạch đã nhúc nhắc đi lại được, xách một con gà lôi đang vùng vẫy, thấy cô bước vào bèn hỏi: “Ngươi biết giết gà không?” “Quỳ vương không gì không làm được, lại không biết giết gà ư?” “Lười.” Nói rồi y ném con gà sang cô, chợt trông thấy Vũ Tuyên đứng phía sau thì khựng lại một thoáng mới tiếp: “Dù sao còn có ngươi nữa.” “À vâng.” Cô thuận miệng đáp rồi tóm lấy cánh gà, lôi nó ra phía sau. Lý Thư Bạch ngồi xuống bóng râm dưới hành lang, Vũ Tuyên đứng trước bụi lau trong sâu, khom người hành lễ với y: “Tham kiến vương gia.” Lý Thư Bạch giơ tay ra hiệu cho hắn bình thân. Hai người cũng chẳng có chuyện gì để nói với nhau, cứ thế lặng thinh, người ngồi kẻ đứng. Đột nhiên phía sau có tiếng gà ré lên quang quác, sau đó một cái bóng sặc sỡ bổ ra, chạy lung tung khắp nơi, kéo theo máu be bét. Vũ Tuyên nhanh mắt nhanh tay chạy đến giữ chặt lấy nó. Bấy giờ mới thấy Hoàng Tử Hà xách kiếm Ngư Trường nhớn nhác lao ra: “Dạ, lần đầu ra tay, còn thiếu kinh nghiệm..” Lý Thư Bạch dựa vào lan can nhận xét: “Vừa nãy trông ngươi tự tin lắm mà.” “Tôi mới chỉ quan sát thím đầu bếp làm hai lần thôi…” Cô lè lưỡi đáp, rồi tóm lấy con gà trong tay Vũ Tuyên. Con gà lôi sống dai như thế giờ chỉ còn thoi thóp, cô nhanh nhẹn bẻ ngoéo cổ nó, rồi bồi thêm một đao, cuối cùng mới ngồi xuống hành lang lau sạch chỗ máu be bét. Lý Thư Bạch nhìn vết máu vương vãi suốt đại điện và hậu điện, đột nhiên nói: “Nếu Tử Tần đến đây trông thấy, nói không chừng lại phá được một vụ án thảm sát tất cả tăng nhân trong chùa cũng nên. Tưởng tượng ra cảnh Chu Tần sục sạo khắp chùa tìm vết máu, Hoàng Tử Hà phì cười, xách con gà quay vào trong: “Tôi đi đun nước làm lông.” Vũ Tuyên lưỡng lự một thoáng rồi đứng dậy theo cô ra đằng sau: “Để ta giúp muội.” Hoàng Tử Hà cũng chẳng từ chối, để hắn giúp trông bếp, còn cô nấu cơm. Ánh lửa bập bùng hắt lên gương mặt Vũ Tuyên, ánh vàng, ánh đỏ và ánh cam cứ luân phiên luân chuyển trên mặt hắn, đẹp đến mê người. Hoàng Tử Hà đang nấu cơm đột nhiên ngẩng lên, trông thấy gương mặt rực hồng dưới ánh lửa của hắn, bỗng thấy ấm lòng. Được cùng người này đi qua thuở thiếu thời rực rỡ như hoa, quả là rất đáng, tiếc rằng… Vũ Tuyên cũng ngước nhìn cô, ánh mắt đôi bên gặp nhau trong thoáng chốc. hắn khựng lại giây lát, rồi hạ giọng hỏi: “Muội định bắt tay từ đâu?” Hoàng Tử Hà hiểu ý hắn muốn hỏi mình định lật lại bản án của gia đình thế nào, bèn đáp ngay: “Tất cả mọi người trong phủ quận thú.” “Muội nghĩ là giặc trong nhà à?” “Người nhà gây án dễ dàng hơn người ngoài, nên tra xét trước.” Đoạn cô ngước nhìn hắn, thong thả tiếp, “Đến lúc đó nhất định phải điều tra tất cả mọi người một lượt, bao gồm cả huynh.” Hắn gật đầu, nhìn ngọn lửa trong lò, trâm ngầm hỏi: “Còn muội?” Hoàng Tử Hà lặng lẽ cúi đầu nêm nếm canh: “Huynh vẫn không tin muội.” Hắn lắc đầu: “Ta không thể buộc bản thân quên đi những gì tận mắt chứng kiến được.” Hoàng Tử Hà thầm run lên, hiểu rằng hắn đang nhắc tới chuyện trước khi cha mẹ qua đời, cô từng lấy gói tỳ sương ra, nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng. Cô thái nhỏ củ mài, thả vào mảnh ngói trên bếp đậy lại rồi nói: “Đã vậy thì chúng ta lần lượt thuật lại mọi chuyện mình làm trong ngày hôm đó, đối chiếu với nhau đi.” Vũ Tuyên gật đầu, lại bỏ thêm hai cành tùng vào bếp lửa, phủi tro than trên áo rồi đứng dậy. Hoàng Tử Hà giơ tay lên đầu, lấy làm ngạc nhiên vì cây trâm Lý Thư Bạch tặng trải qua mấy ngày bôn ba vất vả như thế vẫn còn nguyên chưa rơi mất, bèn ấn vào hoa văn cỏ lá cuốn, rút thân trâm ngọc bên trong ra. “Ngày hai mươi lăm tháng Giêng, muội kết thúc vụ án con gái hạ độc giết cả gia đình, từ Long Châu quay về, đến nhà thì đã tối, nên tối hôm ấy chúng ta không gặp nhau đúng không?” Vũ Tuyên gật đầu xác nhận. “Ngày hai mươi sáu, muội ngủ đến cuối giờ Mão thì nghe tiếng huynh gõ vào cửa sổ.” Đó là thói quen nhiều năm nay của họ. Mỗi lần nghe tiếng Vũ Tuyên gõ vào song, cô lại hé cửa sổ ra, để hắn đưa cành hoa tặng cho mình vào. Hôm ấy, Vũ Tuyên tặng cho cô một nhành mai lục ngạc. Nhìn ba chữ “cuối giờ Mão” cô vạch lên mặt đất, Vũ Tuyên bèn trỏ chỗ trống bên cạnh nói: “Ngày hai mươi sáu, đầu giờ Mão, ta đi ngang vườn Tình, được thợ làm vườn cắt cho một cành mai lục ngạc.” Hoàng Tử Hà lại chấm một chấm nông ở phía trước, ý là đầu giờ Mão. “Cuối giờ Mão, ta gõ vào song cửa, không thấy muội đáp. Ta đợi một lát, lạ gõ thêm mấy lần nữa, nhưng chẳng thấy động tĩnh gì, bèn nghĩ không biết có phải muội đã dậy ra ngoài rồi không. Chợt ta phát hiện cửa cổ chỉ khép hờ, liền hỏi vọng vào: ‘A Hà, muội có trong đó không? Ta mở cửa nhé’, đoạn hé cửa sổ ra nhìn vào, “Ta thấy… muội đã trở dậy, đang đứng thần người ra trước bàn trang điểm, tay cầm một gói gì đó. Nhìn tờ giấy bọc bên ngoài, ta nhận ra đó là gói tỳ sương chúng ta mua lúc trước.” Hoàng Tử Hà đánh một dấu chéo vào cuối giờ Mão rồi thở hắt ra, “Từ sau lần gặp trước, muội cứ nghĩ đi nghĩ lại về ngày hôm trước. Hình như ký ức của muội và huynh không khớp nhau.” Vũ Tuyên gật đầu hỏi lại: “Ngày hôm ấy của muội thế nào?” “Cuối giờ Mão, muội nghe tiếng huynh gõ vào song cửa, bèn khoác áo ngồi dậy nói vọng ra: ‘Chờ muội một chút.’ Đến khi muội mặc xong quần áo, cũng là lúc huynh gõ song cửa lần nữa. Muội bèn mở cửa ra, nhận lấy nhành mai.” Vũ Tuyên nhíu mày: “Cành mai ấy, có mấy bông?” Hoàng Tử Hà chợt ngẩn ra, nghĩ ngợi một lúc mới đáp: “Hình như là bốn bông, cũng có thể là năm… Cành mai quá dài nên muội chỉ ngắt bông dưới cùng cài lên tóc.” “Bốn bông, hai nụ. Ta còn nhớ rõ.” Thấy hắn nói chắc như đinh đóng cột, Hoàng Tử Hà không giấu nổi vể kinh hãi. Ảo tưởng cô xây đắp lâu nay bỗng sụp đổ trong khoảnh khắc. Ký ức cứ ngỡ là tuyệt đối đáng tin, trong nháy mắt ngay cả bản thân cũng không tin nổi. Tất cả dường như đều mờ mịt méo mó hẳn đi, không cách nào phân biệt nữa. Cô gắng trấn tĩnh lại, dùng mũi trâm vẽ một vòng tròn cạnh dấu gạch chéo rồi kể tiếp: “Sau đó, muội rửa mặt chải đầu. Hôm ấy muội cài cây trâm đồi mồi thường dùng, lại giắt thêm một đóa mai lục ngạc huynh tặng, tay đeo chiếc vòng ngọc chạm đôi cá mà chúng ta vẽ mẫu rồi nhờ thợ khéo làm, áo khoác ngoài bằng gấm Thục màu tùng hương thêu hải đường liền cành, dưới là váy màu ngà.” Vũ Tuyên hồi tưởng lại rồi gật đầu bổ sung: “Đúng thế, còn kết một dải đồng tâm màu tím.” Hoàng Tử Hà xác nhận: “Màu tím hồng.” “Sau đó Mi Vu dưa bữa sáng tới, nhưng muội nói giờ dùng bữa sáng cũng dở dang rồi, chi bằng đưa thêm mấy món nữa, chúng ta ăn cả bữa trưa luôn.” “Ăn xong bữa là giờ Thìn hai khắc. Hai ta bèn ra vườn hoa hái hoa mai. Đến cuối giờ Ngọ thì bà nôi và chú muội đến.” “Ừ, ta dù sao cũng là người ngoài, nên bèn kiếm cớ tránh đi. Sau đó lúc ngang qua vườn Tình, ta gặp mấy người bạn, bị họ kéo đi bàn luận chuyện trên trời dưới bể, đến chiều muộn tất cả lại kéo đến Hạnh Hoa trang ăn cơm, về đến nhà thì đã là canh hai, qua giờ giới nghiêm lâu rồi. Ta bị chuốc nhiều quá, còn gặp phải binh lính đi tuần tra, may mà họ nhận ra, bèn đưa ta về tận cửa.” Hoàng Tử Hà lần lượt ghi lại, sắp xếp mọi việc ra vào ngày hôm đó thật rành mạch. Vũ Tuyên ngồi trước bếp lửa, lặng lẽ nhìn cô, như hàng bao nhiêu lần trước đây, hắn đá ngồi ngắm cô chăm chú suy luận. Hàng mi dài che rợp đôi mắt sáng long lanh, nhưng không giấu nổi ánh nhìn sắc sảo. Đột nhiên, ánh mắt ấy nhìn thẳng vào hắn. Bấy giờ Vũ Tuyên mới sực nhận ra, đã không phải trước kia, không phải năm xưa nữa rồi. Sau biến động lớn khiến quỹ đạo cuộc đời cả hai thay đổi vĩnh viễn, họ lại cùng nhau ngồi phía sau ngôi chùa này, tựa hồ tất cả vẫn như thuở trước, nhưng rõ ràng không cách nào quay lại nữa. Hoàng Tử Hà đưa mũi trâm rà lại một lượt những việc làm trong ngày hôm đó, rồi lau sạch cây trâm, thong thả cài lại lên đầu, “Xem ra các việc huynh làm trong ngày hôm đó rõ ràng hơn muội nhiều. Từ giờ Ngọ hôm ấy đến sáng hôm sau, muội chỉ có một mình, muốn tìm một nhân chứng cũng khó.” Vũ Tuyên cụp mắt nhìn xuống, im lặng. “Có vẻ khả năng gây án của muội rất lớn…” Cô trầm ngâm nhận xét, rồi cắn môi đứng dậy, di chân xóa hết mọi vết tích trên mặt đất. Vũ Tuyên chậm rãi nói: “Trong tất cả mọi người, khả năng của muội là lớn nhất.” Hoàng Tử Hà im lặng nhìn nền đất đầy tràn to vừa bị mình di chân, hồi lâu mới nói: “Dù mọi chứng cứ đều nhằm vào muội, dù cả huynh cũng cho rằng muội là hung thủ, muội sẽ chứng minh cho huynh thấy, bất luận thế nào, Hoàng Tử Hà này vô tội. Để cha mẹ và người thân của muội dưới suối vàng được ngậm cười nhắm mắt!” Canh gà hầm củ mài đã chín, mùi thơm ngào ngạt. Cô rửa sạch bát gỗ, múc một bát đầy bưng đến chỗ Lý Thư Bạch. Vũ Tuyên nói từ phía sau: “Ta về trước đây.” Hoàng Tử Hà ngoái đầu nhìn hắn, lặng thinh. Vũ Tuyên cũng chăm chú nhìn cô. Hắn đứng trong căn bếp tối tăm, còn cô đứng ở hành lang đầy nắng, ánh nắng soi vào mắt khiến hắn không sao nhìn rõ gương mặt cô, chỉ thấy đôi mắt vẫn trong suốt sáng ngời như thuở ấy, chẳng khác hai viên đá đen đặt giữa lớp thủy tinh lóng lánh. Cuối cùng hắn nói: “Giờ muội còn phải chăm sóc Quỳ vương đang bị thương, ta ở lại bất tiện.” Cô cụp mắt: “Hay là chúng ta cùng về?” Vũ Tuyên tròn mắt ngạc nhiên, bước ra khỏi gian bếp tối tăm: “Muội… đi cùng ta bây giờ, để Quỳ vương ở lại ư?” Cô bưng bát canh nhìn hắn: “Ý muội là, huynh đợi mấy hôm nữa, để gia khỏe lại, chúng ta… ba người cùng về.” Ánh mắt trong mắt vụt tắt lịm, Vũ Tuyên quay mặt nhìn ra dãy núi trùng điệp ngoài xa: “Quỳ vương gia và ta chẳng qua lại gì, hơn nữa muội cũng biết đấy, ta xuất thân hèn kém, không dám với cao.” Hoàng Tử Hà ngẩn ra, không hiểu sao hắn bỗng dưng phản ứng mạnh như thế. Nhìn vẻ ngạc nhiên của cô, hắn lại nhớ đến những chuyện trước đây, ngập ngừng thật lâu mới lên tiếng: “Ta và Đồng Xương công chúa… không có gì cả.” Hoàng Tử Hà gật đầu, định hỏi chuyện khác, nhưng rồi lại mím môi cúi đầu quay về. Nào ngờ, hắn lại nói khẽ: “Với muôi, với y, với bất cứ ai, cũng không có liên quan gì cả.” Cô không kìm được, buột miệng: “Thế nào Quách thục phi?” Lần này đến lượt hắn ngạc nhiên, ngẩng phắt lên nhìn cô.