Trâm Iii: Tình Lang Hờ
Chương 64 : Chương 22.2
Phó Tân Nguyễn khước từ vinh hoa phú quý trong tầm tay, toan gột sạch phong trần, gả vào một nhà bình dân. Tiếc rằng, mộng tưởng thực tế ấy cũng không thể đạt được.
Nghe Lý Thư Bạch nói vậy, Chu Tử Tần gật đầu: “Không vấn đề, cứ giao cho tôi. Có điều, nếu gia muốn, chỉ cần bảo cha tôi một câu là được mà...”
Lý Thư Bạch lắc đầu: “Chuyện này càng ít người biết càng tốt.”
Chu Tử Tần buồn rầu nhìn y: “Được thôi... Nếu lộ ra, cha tôi đánh tôi chết, gia nhớ nhặt xác cho tôi đấy...”
“Yên tâm đi.” Lý Thư Bạch vẫn điềm nhiên, “Ta sẽ đích thân viết điếu văn cho ngươi.”
Giữa rừng hoang, lưng quay hướng Bắc, mặt ngoảnh phương Nam, ánh tà dương ấm áp chiếu lên khu mộ.
Phần mộ rất sạch sẽ, trừ mấy chiếc lá rụng lác đác ra thì chẳng khác nào mảnh sân nhà người ta. Trong bát hương đá vẫn còn tro hương, đỉnh đá đầy ắp tịnh thủy.
Vũ Tuyên chăm chút phần mộ rất chu đáo, nên họ cũng chỉ quét mộ làm vì, rồi bày đồ cúng ra bàn.
Hoàng Tử Hà dập đầu trước mộ cha mẹ, lầm rầm khấn vái.
Lý Thư Bạch đứng phía sau, chăm chú ngắm gương mặt cúi thấp của cô.
Thật ra, công không phải giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, song lại toát lên vẻ thanh tao lanh lợi, quật cường cố chấp rất riêng, khác hẳn những nữ tử y từng gặp.
Trên đời này có ngàn vạn kiểu nữ tử. Nhưng khi nhìn cô, y chợt nhủ thầm, có lẽ cả đời này cũng chẳng thể gặp được ai giống như thiếu nữ này nữa.
Đợi cô đứng dậy, y bèn hỏi: “Tiếp theo ngươi định thế nào?”
Cô nhìn bia mộ cha mẹ, còn chưa kịp đáp thì Chu Tử Tần đã chen vào: “Đương nhiên là đến nha môn, làm tổng bổ đầu quận Thục rồi! Sùng Cổ... À không, Hoàng tiểu thư! Miễn cô chịu đến, tôi sẽ nhường ngay chức tổng bổ đầu cho cô, về sau tôi đi theo cô, tất cả vụ án ở đây giao hết cho cô, giống như khi trước vậy, dân chúng quận Thục cần cô mà!”
Hoàng Tử Hà lắc đầu: “Trên đời làm gì có nữ bổ đầu chứ.”
“Dào ôi, cô làm sao biết được? Tắc Thiên hoàng đế là nữ mà còn đăng cơ xưng đế được đấy thôi, cô làm nữ bổ đầu thì có hề gì?” Nói rồi, gã kéo luôn Lý Thư Bạch vào, “Huống hồ có Quỳ vương ở đây, đặt thêm một chức nữ bổ đầu quận Thục chẳng phải dễ như trở bàn tay ư? Không vấn đề gì đâu.”
Lý Thư Bạch không đáp lời gã.
Hoàng Tử Hà cũng lặng thinh, quay sang nhìn y.
Lý Thư Bạch cũng nhìn cô, ánh mắt đôi bên gặp nhau, đều nhận ra vẻ lưỡng lự của người kia.
Thiên hạ Đại Đường mênh mông là vậy, song tương lai của một nữ tử vẫn chẳng biết gửi gắm vào đâu.
Chu Tử Tần lại hỏi: “Giờ chân tướng đã rõ, lẽ nào cô còn muốn về phủ Quỳ vương làm một hoạn quan hạng bét ư?”
“Tôi...” Cô tần ngần, muốn nói lại thôi.
Chợt nghe thấy tiếng bước chân tiến lại, mấy ông lão đang đi về phía này.
Hoàng Tử Hà nhận ra mấy bậc bề trên dòng khác ở Xuyên Thục, thuộc hàng cha chú với mình, vội bước đến chào hỏi. Sau khi tham kiến Quỳ vương, họ bảo với cô: “Cha mẹ con đều đã qua đời, huynh trưởng cũng chẳng còn, giờ chỉ có một thân một mình. Con gái con đứa, dù sao cũng không thể nương tựa người ngoài, chi bằng quay về với tộc họ Hoàng đi. Có rất nhiều việc con không tiện ra mặt, người lớn trong tộc sẽ sắp xếp thay con.”
Hoàng Tử Hà im lặng cúi đầu.
Thấy cô không đáp, một vị vai vế cao nhất bèn nói: “Con là đứa xuất sắc nhất trong hàng con cháu họ Hoàng, người trong tộc không xử tệ với con đâu. Cha con làm quan nhiều năm, gia tộc đã kiểm kê gia sản của ông ấy, con cũng lớn tuổi rồi, khi nào gả đi sẽ cho đem cả về nhà chồng.”
Hoàng Tử Hà lẩm bẩm: “Nhà chồng ư?”
“Đúng thế, chẳng phải con có hôn ước với nhà họ Vương Lang Gia ư? Trước đây con hàm oan, bị truy nã toàn quốc, may mà nhà họ chân tình, không hề nhắc tới việc hối hôn. Sáng sớm nay, chồng chưa cưới của con là Vương Uẩn còn đích thân tìm đến, báo rằng con đã rửa sạch oan khuất, nhờ chúng ta mau mau sắp xếp ổn thỏa cho con, hai nhà Vương, Hoàng, vĩnh viễn kết thân.”
Hoàng Tử Hà sực nhớ ra hôn ước giữa cô và Vương Uẩn vẫn chưa hề xóa bỏ. Tính ra thì, họ vẫn là vợ chồng chưa cưới.
Vương Uẩn ra tay thật nhanh, khiến người ta phục sát đất.
“Giờ Chu quận thú đã vào ở phủ quận thú, con thân gái một mình lưu lạc bên ngoài thật không ổn, chi bằng mau thu dọn đồ đạc, quay về với gia tộc đi.”
Hoàng Tử Hà yếu thế đành gật bừa, chỉ thấy lòng rối như tơ, chẳng biết làm sao mới phải.
Các bậc bề trên trong tộc lại ùn ùn quay sang hàn huyên cùng LýThư Bạch, tiện thể chiêm ngưỡng phong thái hoàng thân quốc thích, ai nấy cười tươi như hoa.
Hoàng Tử Hà lặng lẽ đi đến bên mộ, ngồi xuống một phiến đá, ngơ ngác nhìn Lý Thư Bạch bị cả đám người vây quanh.
Giữa hai người họ, rốt cuộc là quan hệ gì đây?
Cô từng là hoạn quan trong vương phủ, song giờ đã bộc lộ thân phận, không thể quay về làm một hoạn quan hạng bét, ngày ngày ở bên y nữa.
Y cũng từng hứa, sau khi cô phá được vụ án Vương Nhược, sẽ giúp cô rửa sạch oan khiên. Giờ đây cô đã gột hết tiếng xấu, quan hệ hợp tác giữa đôi bên cũng kết thúc.
Họ từng nương tựa vào nhau lúc đêm khuya trong rừng thẳm, từng ôm nhau ngủ thiếp đi, cũng từng nắm tay đi dưới ánh dương.
Y từng nói với cô, trên trời dưới đất, đều quá xa xôi.
Cô từng nói với y, nhất định sẽ ở bên cạnh gia.
Nhưng những lời đã nói đều như mây tan tác giữa trời; những việc đã làm cũng như nước trôi đi là hết, có thể tính là thật được ư?
Đợi mọi người trong tộc cáo từ, cô cũng từ biệt người thân, cưỡi Na Phất Sa thong thả đi theo đường mòn đi vào thành.
Lý Thư Bạch sánh vai đi ngang hàng với cô, chợt quay đầu nhìn.
“Tử Hà...” Y khẽ gọi tên cô.
Hình như, đây là lần đầu tiên y gọi cô như thế.
Hoàng Tử Hà quay sang nhìn y.
Chẳng đợi y lên tiếng, Địch Ác đã đi sát vào Na Phất Sa, tức thì hai người trên lưng ngựa cũng chỉ còn cách nhau chưa đầy nửa thước.
Nghe được cả hơi thở của người kia.
Hoàng Tử Hà bối rối quay đi, song y đã kịp ghé tai cô nói nhỏ: “Đừng lo, mọi chuyện đã có ta đây.”
Lòng cô, bỗng nhiên xao động.
Bao phiền não ưu sầu như phù vân, nhờ câu này của y, đã hoàn toàn tiêu tan.
Cô cúi đầu, nhớ lại trước đây khi mới làm tiểu hoạn quan bên cạnh y, cũng từng nơm nớp lo sợ bị người ta nghi ngờ, bấy giờ y nói, ta sẽ giải quyết giúp ngươi.
Quả nhiên, ngoại trừ Vương Uẩn, không một ai nghi ngờ thân phận cô.
Cô chẳng rõ y dùng cách nào. Nhưng cô tin, y đã nói được là sẽ làm được. Bởi y là Quỳ vương Lý Thư Bạch.
Chu Tử Tần ở phía sau, cưỡi Tiểu Hà đuổi đến hỏi: “Sùng Cổ cười gì với gia thế?”
Hoàng Tử Hà quay đi, chẳng buồn đáp lời.
“Ôi ôi... ta vẫn chưa quen, cứ nhầm là Sùng Cổ.” Chu Tử Tần vừa nói vừa đi lòng vòng quanh cô, “Cô xem, giờ cả cây trâm khi trước cũng không cài, đổi thành cây khác rồi, đúng là ta vẫn chưa quen mà.”
Hoàng Tử Hà lặng lẽ giơ tay lên vuốt tóc mai, rồi quay sang nhìn Lý Thư Bạch, thong thả rút trong ngực áo ra một cây trâm.
Cây trâm nhẵn bóng, trên đầu là hoa văn cỏ lá cuốn, bên dưới là thân trâm bằng bạc. Ấn vào hình cỏ lá cuốn là rút được trâm ngọc bên trong ra mà không bị xổ tóc.
Cô khẽ phân trần: “Để trong quận thú sợ đánh mất, nên ta đem theo bên người.”
Lý Thư Bạch mỉm cười. Chu Tử Tần càng không hiểu sao hai người lại cười, đành nói sang chuyện khác: “Được rồi, Sùng Cổ... Nếu cô thật sự là Hoàng Tử Hà, thì ta vừa nghĩ ra chuyện này, gay go rồi đây!”
Hoàng Tử Hà nhìn hắn dò hỏi.
Chu Tử Tần đầy vẻ lo lắng: “Cô là vợ chưa cưới của Vương Uẩn, song cũng là tiểu hoạn quan bên cạnh vương gia, chuyện này... sau khi về kinh nếu có ai hỏi ta Dương Sùng Cổ đâu rồi, ta đáp rằng Dương Sùng Cổ gả cho Vương Uẩn rồi, cháu đích tôn nhà họ Vương Lang Gia lại lấy một tiểu hoạn quan, không hiểu mọi người sẽ nghĩ sao?”
Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà sững sờ trước suy nghĩ quái dị của hắn, nhất thời đều nín lặng không đáp.
“Đúng không nào? Nghĩ việc gì phải nghĩ cho toàn vẹn, ta thấy cách giải quyết vấn đề này rất quan trọng, trước mắt chúng ta phải tổ chức một đại hội kể rõ thân phận Dương Sùng Cổ ở Trường An...”
“Tử Tần.” Lý Thư Bạch không dằn được hỏi, “Có biết gần đây lệnh tôn lại cậy người mai mối cho ngươi không?”
“Ô? Thật à? Là con gái nhà nào thế?” Chu Tử Tần tức thì vứt ngay đại hội nhảm nhí kia lên tít chín tầng mây, “Có giống Hoàng Tử... à quên, không nhắc chuyện này nữa. Đẹp không? Thông minh không? Tính tình thế nào?”
“Không biết. Nhưng nghe nói lại bị từ chối rồi.”
“Hahaha... Tôi quen rồi.” Chu Tử Tần vung tay, “Chẳng hiểu sao tôi mới đến quận Thục ít lâu mà ai cũng biết tôi thích bầu bạn với thi thể! Có kẻ còn đồn rằng đêm đêm tôi nằm ngủ cạnh đống xác đấy. Thật ra tôi nghĩ cũng có thể, rất tiện nghiệm thi, nhưng nghĩa trang Thành Đô lạnh quá, chắc không ngủ nổi, đúng không? Lạ nhất là ai cũng tin cả, cha tôi muốn đi lừa con gái nhà người ta, nhất định không lừa được đâu...”
Tuy Chu Tử Tần cứ huyên thuyên luôn miệng, nhưng dù sao cũng chẳng liên quan gì đến mình, Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch đành mặc kệ gã.
Sau khi vào thành, họ đi dọc theo con đường rải đá, Chu Tử Tần thoạt nhìn đã trông thấy Nhị cô nương lại nghênh ngang bày sạp thịt dê ngay giữa đường.
“Quá lắm rồi! Nhị cô nương, ta đã bảo bao nhiêu lần, đẩy xe thịt dẹp vào lề đường đi!” Chu Tử Tần nhảy xuống ngựa, đứng chống nạnh giữa phố, quát lên.
Nhị cô nương vung con dao bầu thái thịt, lườm Chu Tử Tần một cái sắc lẻm, thản nhiên đáp: “Ô, bổ đầu đụt đấy à, dạo này chẳng phải ít đi tuần ư, sao tự dưng lại chường mặt ra rồi?”
Chẳng hiểu sao, Chu Tử Tần bỗng lộ vẻ căng thẳng pha lẫn hí hửng: “Gần đây... gần đây phá được một vụ án lớn, cô chưa nghe tin à?”
“Nghe rồi, Dương công công hầu cận Quỳ vương cũng theo vương gia đến Thành Đô, sau nhiều ngày điều tra, chỉ trong một đêm đã phá liền ba vụ án. Ba vụ án này vừa liên quan đến nhau, lại vừa rời rạc tản mác, quả là án trong án, mê trong mê, muôn phần rối rắm, phức tạp kinh người. Bổ đầu quận Thục chúng ta bó tay tắc tị, đành trông cả vào người ta.”
Vừa nói Nhị cô nương vừa đẩy xe vào lề đường, lại băm bổ luôn tay chặt sườn.
Chu Tử Tần tiu nghỉu lên ngựa, quát nốt một câu vớt vát: “Được lắm! Xem ra vẫn chưa quên chỗ ta sắp cho cô! Về sau bày sạp thịt ở đấy, cấm được lấn ra đường đấy!”
Nhị cô nương tủm tỉm, nguýt gã: “Biết rồi, bổ đầu đụt!”
Chu Tử Tần lại có vẻ vừa căng thẳng vừa hí hửng, giúc ngựa đi tiếp. Nhìn vẻ mặt hắn, Hoàng Tử Hà không nén nổi tò mò: “Sao thế?”
Chu Tử Tần đỏ bừng mặt, ấp úng đáp: “Cô ấy... cô ấy gọi ta là bổ đầu tốt trước mặt bấy nhiêu người, cách gọi này nghe ngường ngượng nhỉ...”
Hoàng Tử Hà không nhịn được ôm trán phá lên cười: “Bổ đầu đụt!”
“Gì cơ... Không phải bổ đầu tốt à?” Chu Tử Tần giờ mới nghe thủng, ngẩn người ra. Thấy Hoàng Tử Hà vẫn cười ngặt nghẽo, gã bèn tóm lấy dây dương ngựa của cô, vặn hỏi: “Bổ đầu đụt là sao?”
Hoàng Tử Hà chưa dứt cơn cười, đang định đáp thì một bà thím đi ngang qua chen vào: “Người Xuyên Thục chúng tôi nói đụt có nghĩa là đần độn.”
Nghe câu này, ngay Lý Thư Bạch cũng phải phì cười. Chu Tử Tần thẹn quá hoá giận, buông một câu: “Các vị đi trước đi!” rồi thúc A Hà quay ngoắt lại, xông thẳng đến chỗ Nhị cô nương.
Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch dừng ngựa ngoảnh lại, thấy Chu Tử Tần hung hăng xông đến, bị Nhị cô nương mắng cho té tát, ỉu xìu ngồi thụp xuống góc tường thì bật cười nhìn nhau.
Hoàng Tử Hà nhận xét: “Nhị cô nương dữ thế kia, xem ra không sợ thi thể đâu.”
Lý Thư Bạch gật đầu.
“Làm gì? Định gây chuyện với tôi hả? Đàn ông đàn ang, đã đi xa thế rồi mà còn vòng lại gây gổ với đàn bà con gái vì một câu nói à?” Giọng Nhị cô nương lanh lảnh vang xa.
Chu Tử Tần gầm lên: “Ai bảo thế! Ta... Ta quay lại mua cá!”
Rồi để chứng minh, gã trỏ ngay sạp cá bên cạnh, hùng hổ: “Ông chủ, ta mua hết, đưa đến nha môn nhé!”
Nhìn chủ hàng cá mừng như bắt được vàng, hối hả trút đủ thứ cá, Hoàng Tử Hà lộ vẻ lo lắng.
Lý Thư Bạch hỏi: “Lại nhớ đến con cá của Tề Đằng ư?”
“Vâng...” Hoàng Tử Hà trầm ngâm, “Theo những gì tra được thì khi Vũ Tuyên bị Mộc Thiện đại sư xúi giục giết hại người nhà ta, con cá ấy vẫn còn. Nhưng đến khi Vũ Tuyên tự vẫn trước mộ rồi quên hết mọi chuyện, nó lại biến mất.”
“Ta nghĩ nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không khi Tề Đằng nhắc tới, sắc mặt Vũ Tuyên sẽ không khó coi như thế. Dù Vũ Tuyên không nhớ ra được, nhưng rõ ràng vẫn có ấn tượng rất mạnh với nó.”
“Còn nữa, Tề Đằng lấy đâu ra trẩm độc? Cả Mộc Thiện đại sư nữa? Chúng ta có nên tới gặp ông ta hỏi thử không?”
“Viên tịch rồi.” Lý Thư Bạch đáp.
Cô tròn mắt ngạc nhiên.
“Sáng sớm nay, quân Tây Xuyên đưa ông ta về đến cửa chùa Quảng Độ. Thiền phòng của ông ta ở trên núi, phải lần theo bậc thềm đi lên. Tảng sáng bậc thềm còn ướt sương đêm, ông ta lại cao tuổi, sơ ý trượt chân ngã, qua đời rồi.” Lý Thư Bạch nhíu mày, “Sáng sớm nay ta sai người đến tìm mới hay tin.”
Hoàng Tử Hà nói khẽ: “Chẳng biết con cá của Tề Đằng có liên quan gì tới con của gia không? Còn cả con của Vương Tông Thực nữa?”
“Tất cả vẫn nằm trong vòng bí ẩn, mà những đầu mối tìm được lại đứt hết rồi. Khiến người ta không khỏi hoài nghi, phải chăng có một bàn tay khổng lồ mà chúng ta chưa thấy đứng sau thao túng tất cả? Chúng ta không nhìn thấy, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.”
Y quay sang nhìn cô, cuối cùng vẫn giấu không nói, lá bùa trong hộp của mình, lại biến đổi.
Họ ghìm cương đứng giữa đường, ngắm cảnh phố xá phồn hoa ngựa xe như nước.
Phù dung khắp thành đã nở rộ như gấm thêu, từng cụm từng đoá, rải khắp vạn nhà. Phong cảnh thế tục lần lượt trôi qua trước mắt, cuộc sống mới mẻ, quá khứ quỷ dị, vận mệnh gập ghềnh, họ chẳng cách nào tránh né, đành đối diện với tất cả.
Con cá nhỏ trong bình lưu ly nhẹ nhàng nổi lên mặt nước, làm loang ra vô vàn đợt sóng.
HOÀN
Truyện khác cùng thể loại
183 chương
29 chương
41 chương
93 chương
12 chương
1651 chương
17 chương
127 chương