Trâm Iii: Tình Lang Hờ

Chương 26 : Chương 9.3

“Ồ…” Mộc Thiện đại sư chỉ thốt lên một tiếng, rồi trù trừ hồi lâu không đáp. Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch cứ ngỡ đại sư sẽ từ chối không gặp, nào ngờ ông ta lại mở rộng cửa, chắp tay chào bọn họ: “Khách quý đến chơi, không kịp ra đón từ xa, mời vào mời vào.” Mấy người ngồi cả xuống. Tiểu sa di múc nước dưới suối ngồi một bên pha trà. Mộc Thiện đại sư khoác một tấm áo đã cũ, tay cầm chuỗi tràng mười tám hạt đã lần đến sáng bóng, râu bạc phơ, song mặt hơi tái, nhiều nếp nhăn và đồi mồi, không thể coi là đẹp lão. Ông ta áng chừng bảy tám mươi tuổi, đôi mắt sắc như dao hoàn toàn trái ngược với gương mặt già nua, nheo nheo mắt nhìn xoáy vào mọi người, khiến người ta thấy toàn thân nóng bừng lên. Hoàng Tử Hà cũng chắp tay hành lễ, thầm nghĩ cặp mắt vị hòa thượng này thâm độc thật, chẳng rõ có phải đã nhìn ra chuyện gì không. Cả ba được mời vào trong dùng trà. Mộc Thiện đại sư hiền hòa hỏi: “Hình như hai vị bổ khoái nói giọng phương Bắc?” “Đúng thế, chúng tôi đến từ Trường An.” Hoàng Tử Hà đáp. “Tình hình trong kinh giờ thế nào? Chẳng hay hai vị đến Thành Đô có việc gì?” Hoàng Tử Hà thuận miệng đáp bừa: “Nghe nói năm xưa đại sư từng vào kinh, tôi nghĩ giờ đây cũng chẳng khác khi ấy là bao.” “Sự đời thấm thoát, bãi bể nương dâu… Mười mấy năm trước khi lão nạp vào kinh, hoàng thượng cũng vừa đăng cơ, giờ đã tại vị mười mấy năm. Lão nạp dạo ấy còn khỏe, giờ thì yếu lắm rồi…” Mộc Thiện đại sư rù rì kể, vẻ cảm khái. Hoàng Tử Hà thản nhiên đáp: “Đại sư tinh anh quắc thước, bọn chúng tôi vẫn hằng ngưỡng mộ.” Mọi người uống trà, rồi tán gẫu vài chuyện tầm phào. Mộc Thiện đại sư già nhưng chưa lão, nói năng lưu loát, Hoàng Tử Hà đương nhiên càng không tiếc lời tán dương. “Chẳng trách Vũ huynh thường hay tới đây. Ở đây có trà, lại có cả đại sư, đúng là tuyệt diệu, có thể giúp người ta thanh tâm quả dục.” Mộc Thiện đại sư cười đáp: “Thí chủ nói sai rồi, thứ tuyệt diệu nhất ở chùa Quảng Độ này, không phải là trà và lão nạp đâu.” “Ý đại sư muốn nói đến mạch nước suối ở sau thiền phòng phải không?” Hoàng Tử Hà giơ tay búng nhẹ vào bình nước Vũ Tuyên đem đến: “Chẳng phải Vũ huynh hôm nay đến đây xin nước ư?” Thấy hai người nhắc tới, Vũ Tuyên bèn thưa với Mộc Thiện đại sư. “Nước này Vũ Tuyên xin để dâng cúng cha mẹ nuôi, xin đại sư tụng cho một biến kinh, để thành tịnh thủy.” Mộc Thiện đại sư ngồi khoanh chân trước bình nước, tay lần tràng hạt, lẩm bẩm tụng một biến kinh Pháp Ấn Phật Giảng Cho Hải Long Vương. Đoạn kinh rất ngắn, chỉ có hai ba trăm chữ, chẳng bao lâu đã tụng xong. Trong thiền phòng chỉ nghe tiếng rì tầm tụng niệm, đầy vẻ hiền hòa từ bi. Hoàng Tử Hà nghe ông ta tụng kinh, đến bốn câu “các hành đều vô thường, tất cả đều là khổ, các pháp không có ngã, tịch diệt an vui nhất”* thì không khỏi cúi xuống, lòng ngổn ngang muôn mối, hoang man khó nói nên lời. (*Phần dịch kinh Pháp Ấn Phật Giảng Cho Hải Long Vương lấy từ bản dịch của Tại gia Bồ tát giới Ưu bà tắt Nguyên Thuận. Mọi chú thích đều là của dịch giả.) Đến khi Mộc Thiện ngừng tụng, thiền phòng vẫn lạnh ngắt như tờ, chỉ có mùi đàn hương thoang thoảng. Vũ Tuyên bưng bình nước đứng dậy cảm tạ Mộc Thiện đại sư rồi cáo từ. Trước khi đi, ánh mắt hắn dừng ở Hoàng Tử Hà, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng chào hỏi: “Hai vị có muốn đi cùng không?” Hoàng Tử Hà chậm rãi lắc đầu: “Tôi sẽ đến bái tế cả nhà Hoàng quận thú, nhưng không phải bây giờ.” Vũ Tuyên lặng lẽ nhìn cô. Hoàng Tử Hà thong thả nói rành rọt từng chữ: “Nếu không thể rửa sạch mối oan cho họ, tôi còn mặt mũi nào tới gặp? Đợi khi nào phá xong vụ án nhà họ Hoàng, tôi sẽ tự tới trước mộ, lấy chân tướng cúng tế vong linh họ!” Vũ Tuyên gật đầu đáp khẽ: “Nên như thế.” Nói rồi, hắn chăm chú nhìn cô hồi lâu, thấy cô không nói thêm gì nữa, thì dặn dò: “Tôi đi trước, nếu có gì cần cứ đến vườn Tình tìm tôi.” Đợi Vũ Tuyên đi khỏi, Mộc Thiện đại sư nhìn chằm chằm Hoàng Tử Hà thật lâu rồi cười nói: “Thí chủ đến từ Trường An, song có vẻ rất coi trọng vụ án nhà Hoàng quận thú.” Hoàng Tử Hà gật đầu: “Vợ chồng Hoàng quận thú có ơn với tôi.” Ơn nuôi nấng mười bảy năm, giờ con muốn báo hiếu mà cha mẹ đã khuất núi, cô nhìn ra cành cây lay động ngoài cửa sổ, buồn đau khôn xiết. Mộc Thiện đại sư vẫn nhìn xoáy vào cô, giọng trầm trầm mà chậm rãi: “Chẳng hay là… ân tình gì?” Nghe giọng nói dịu dàng, đầy vẻ ôn hòa bao dung, khiến người ta bất giác buông lỏng hết thảy phòng bị, Hoàng Tử Hà ngoái lại nhìn ông ta. Trên gương mặt tai tái đầy nếp nhăn và đốm đồi mồi, cặp mắt luôn nheo lại vì tuổi tác lúc này sâu hun hút như hai miệng hang, khiến cô khó mà rời mắt, tựa hồ sắp bị hút vào trong. Cô mơ màng buột miệng: “Là ơn lớn trên đời…” Mộc Thiện đại sư ngừng một lát rồi hỏi: “Thí chủ đến đây là vì cái chết của Hoàng quận thú ư? Ai phái các vị đến vậy?” Hoàng Tử Hà vẫn chưa hoàn hồn, vô thức đáp: “Tôi vì bản thân mình, cũng vì…” Chưa nói dứt câu, cô bỗng thấy mu bàn tay nóng giãy, buột miệng kêu khẽ, giơ tay lên nhìn. Thì ra Lý Thư Bạch rót trà vô ý làm bắn một giọt lên tay cô. Nước trà nóng giãy, làm tay cô nổi lên một đốm đỏ hồng. Cô vội xoa xoa mu bàn tay, nhớ lại những lời vừa đối đáp với Mộc Thiện đại sư, song chỉ thấy mông lung mơ hồ, chẳng biết là thật hay giả, nhất thời đầu chợt ngâm ngẩm đau. Lý Thư Bạch nắm lấy cổ tay cô qua lớp áo, nhìn mu bàn tay, thấy chỉ bị phỏng một đốm nhỏ, bèn nói: “Xin lỗi, lúc nãy ta rót nhanh quá, không để ý.” “Ha ha, trà này mới pha, hai vị lúc rót phải cẩn thận.” Mộc Thiện đại sư vẫn thản nhiên như thường, vừa nói vừa rót cho mỗi người một chén: “Mời hai thí chủ.” Lý Thư Bạch chỉ nhấp môi gọi là rồi đặt xuống. Hoàng Tử Hà hít sâu một hơi, gắng nén nghi hoặc trong lòng, phụ họa: “Quả là trà ngon, hình như không phải trà đất Thục, chẳng hay đại sư từ đâu mà có?” Mộc Thiện đại sư gật đầu cười đáp, vẻ hãnh diện: “Đây là trà Dương Tiễn, lấy ở chỗ Vương công công đấy.” “Vương công công ư?” Trong đầu Hoàng Tử Hà bỗng hiện ra hình ảnh viên hoạn quan áo tím âm hiểm ấy. Gương mặt trắng bệch như tuyết, ánh mắt lạnh buốt như rắn, chính là Vương Tông Thực quyền thế khuynh đảo triều đình. Mộc Thiện đại sư gật đầu: “Đúng thế, là Vương Tông Thực, đô úy giám quân của quân Thần Sách.” Giữa ngày hè nóng nực mà Hoàng Tử Hà vã mồ hôi lạnh. Dường như cô vừa trông thấy vực thẳm tăm tối nhất trên đời, còn bản thân đứng ngay bên mép vực, cúi nhìn xuống bóng tối sẵn sàng nuốt chửng mình bất cứ lúc nào. “Thì ra đại sư cũng quen biết Vương công công.” Hoàng Tử Hà gắng nén cảm xúc, cười nói. Khóe mắt chảy xệ của Mộc Thiện đại sư hơi rần rật, lộ vẻ đắc ý: “Không dám không dám, chỉ gặp mặt mấy lần mà thôi.” “Mười mấy năm trước đại sư từng vào kinh diện thánh ư?” “Phải, giờ tính ra cũng mười một năm rồi.” Ông ta bấm ngón tay tính toán, “Lão nạp vào kinh năm Đại Trung thứ mười ba, đến tháng Tám cùng năm thì rời kinh.” Tháng Tám năm Đại Trung thứ mười ba, chính là thời điểm tiên đế Tuyên Tông băng hà. Hoàng Tử Hà thản nhiên hỏi tiếp: “Chẳng hay đại sư vào kinh có việc gì?” “Bấy giờ long thể tiên đế bất an, nên lão nạp cùng mấy chục cao tăng các nơi được gọi vào kinh để cầu phúc. Lão nạp may mắn lọt vào mắt Vương công công, mới trở thành tăng nhân duy nhất được vào cung bái kiến thánh thượng.” Hoàng Tử Hà nghĩ ngay đến cha Trương Hàng Anh. Bấy giờ tiên hoàng bệnh nặng, có bệnh thì vái tứ phương, trong cung chẳng những triệu các danh y mọi nơi vào chẩn trị, còn cho mời nhiều cao tăng nổi tiếng vào kinh cầu phúc. Mộc Thiện đại sư ngày ấy là bậc đại đức lừng danh thiên hạ, nên được Vương Tông Thực mời vào cung. “Tiếc rằng tuy Phật pháp vô biên, nhưng Phật tính của lão nạp chưa đủ kiên định, cuối cùng cũng chẳng thể xoay trời chuyển đất.” Mộc Thiện đại sư thở dài than, “Hôm ấy lão nạp vào cung tụng kinh, tuy cũng giúp tiên hoàng tỉnh lại được một lát, song cuối cùng chỉ là hồi dương, chẳng bao lâu sau đã về trời…” Hoàng Tử Hà nhíu mày, nhớ rõ bấy giờ là cha Trương Hàng Anh dùng thuốc kết hợp châm cứu, mới khiến tiên hoàng tỉnh lại một lát, nhờ thế mà được ban thượng ngự bút, giờ đây Mộc Thiện đại sư lại ngang nhiên tranh công, tự dát vàng lên mặt mình. Bèn làm bộ phân vân hỏi: “Nhưng người trong kinh đều nói là nhờ một thầy thuốc ở Đoan Thụy Đường chữa trị, tiên hoàng mới tỉnh lại…” Mộc Thiện đại sư không ngờ cô lại biết chuyện năm xưa, nhất thời lúng túng, đành hàm hồ giải thích: “Ồ, lão nạp còn nhớ thầy thuốc đó, bấy giờ người đó đã đứng tuổi, cũng là kẻ lớn mật không sợ chết. Bao nhiêu thái y trong Thái Y Viện còn không dám dùng thuốc mạnh, sợ sức thuốc làm hại đến long thể, vậy mà ông ta cả gan nhận định rằng, nếu cứ kéo dài tình trạng hôn mê bất tỉnh thế này, chi bằng cứu chữa để bệ hạ tỉnh lại trong chốc lát, hòng trù liệu việc xã tắc về sau.” Lý Thư Bạch liền hỏi: “Long thể tiên hoàng quý giá vô ngần, ông ta chữa trị như thế, sao các thái y không ngăn cản?” Ánh mắt Mộc Thiện đại sư lóe sáng, song vẫn tránh né câu hỏi của y, “Bấy giờ long thể nguy ngập, tình thế bức bách, là Vương công công đưa ra quyết định.” Hoàng Tử Hà nhớ Lý Thư Bạch từng kể, trong vũng máu tiên hoàng khạc ra có một con A Già Thập Niết, không khỏi nhíu mày, định gặng tiếp, song lại thấy việc này hết sức quan trọng, không dám hỏi bừa. Lưỡng lự hồi lâu mới hỏi: “Thế nên khi tiên hoàng tỉnh lại, bên cạnh có đại sư, Vương công công và thầy thuốc Trương ở Đoạn Thụy Đường ư?” “À, lão nạp cũng nhớ ra rồi, thầy thuốc ấy họ Trương…” Mộc Thiện đại sư gật đầu, “Lúc thánh thượng tỉnh lại, chúng tôi đều tránh ở đại sảnh, cũng có hỏi họ tên nhau. Tiếc rằng nhiều năm trôi qua, cũng quên đi mất.” Hoàng Tử Hà lại hỏi: “Nói vậy thì đại sư và thầy thuốc Trương bấy giờ đều đợi ở đại sảnh ư?” Mộc Thiện đại sư ngập ngừng hồi lâu mới đáp: “Phải.” Lý Thư Bạch yên lặng không nói, song cả cô và y đều hiểu Mộc Thiện đại sư nói dối. Bấy giờ Lý Thư Bạch luôn túc trực ở đại sảnh, nếu Mộc Thiện đại sư đi ra, nhất định đã chạm mặt y. Song một kẻ trí nhớ siêu phàm như y lại không hề nhớ mặt ông ta, chứng tỏ hai người chưa từng gặp mặt. Cũng tức là, khi phụ hoàng y tỉnh lại, Mộc Thiện đại sư có lẽ đã ở ngay bên cạnh. Có điều hôm nay vội vã đến đây, lại dùng thân phận bổ khoái, hiển nhiên không thể hỏi rõ, nên hai người đều lờ đi không vạch trần. Thấy Lý Thư Bạch khẽ gật đầu với mình, Hoàng Tử Hà bèn chắp tay hành lễ cáo biệt: “Đa tạ đại sư ban trà ngon. Đã được thấy pháp dung, coi như cũng đạt thành tâm nguyện. Đệ tử không dám quấy rầy đại sư thanh tu nữa. Mấy hôm nữa lại xin đến bái phỏng.” Mộc Thiện đại sư đảo mắt nhìn lướt qua cô rồi tươi cười đứng dậy tiễn hai người ra cửa.