Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn

Chương 53 : Phiên ngoại 2: Heo con

Bởi vì Mục Duệ Húc và Chu Tiểu Bạch luôn ở cạnh nhau trong suốt những thời gian qua, nên dù cho đã thành thân được hơn một năm, nhưng đối với bọn họ, hiện tại so với trước đây cũng chả có gì khác nhau cả. Chu Tiểu Bạch hiện đang tận tâm chăm sóc cho hai bạn Trư Đại Hoa và Trư Tiểu Hoa, kết quả mấy ngày nay nhìn thấy Trư Tiểu Hoa có chút khó chịu, Chu Tiểu Bạch liền vội vàng đến Thái Y Viện tìm thú y. Chu Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ chau mày của thú y, trong lòng không khỏi có chút nóng nảy, “Đến cùng là thế nào rồi? Tiểu Hoa nó làm sao vậy?” Thú y cau mày, nhìn Chu Tiểu Bạch, “Hoàng hậu nương nương, vi thần không hiểu.” Chu Tiểu Bạch vẻ mặt mê muội, “Không hiểu cái gì?” Thú y tiếp tục suy tư, giống như là gặp phải chuyện khó mà tin nổi, thú y liếc mắt nhìn hai bạn Trư Đại Hoa và Trư Tiểu Hoa đang ở trong chuồng, dùng một loại tương đương không hiểu âm thanh tiếp tục nói, “Hoàng hậu nương nương, ta không hiểu, này là hai con heo cái, tại sao lại có một con có thể mang thai?!” Đại não Chu Tiểu Bạch một khoảng trắng xóa. Sự thật chứng minh, hai con heo cái không thể nào thụ tinh với nhau được, vì lẽ đó, đây rốt cuộc là do con heo không chịu trách nhiệm nào làm ra đây? Đây thật sự là một vấn đề. Tuy rằng Chu Tiểu Bạch vẫn bảo Đại Hoa và Tiểu Hoa là điệt tử (cháu trai) và điệt nữ (cháu gái) của y, thế nhưng trên thực tế, đó là bởi vì đồng học Chu Tiểu Bạch năm đó không hề tìm hiểu rằng danh xưng điệt tử điệt nữ này là xét trên quan hệ, chiếu theo giới tính nam nữ mà gọi là điệt tử hay điệt nữ, vì lẽ đó đồng học Chu Tiểu Bạch vẫn luôn cho rằng con cái của anh chị em của y thì đều gọi chung là điệt tử điệt nữ. Kỳ thực là tôi muốn nói rõ rằng, điệt tử điệt nữ trong miệng đồng học Chu Tiểu Bạch thực chất là hai bạn heo cái. Vì thế, vấn đề đến rồi đó, trong đó có một con heo cái mang thai, như vậy, nhóc heo con này là của con nào? Chu Tiểu Bạch có muốn chẻ đôi lão thiên ra cũng không nghĩ ra vấn đề này. Vì thế y quyết định đi hỏi Mục Duệ Húc. Mục Duệ Húc suy tư trong chốc lát, sau đó liền bảo. “Ám Nhất, đi thăm dò đi!” Ám Nhất lệ rơi đầy mặt, ta là ám vệ đẳng cấp trong thiên hạ, muốn dịch dung có dịch dung, muốn ám sát có ám sát, muốn trộm cắp có trộm cắp, con mẹ nó vậy mà ngươi lại sai ta đi điều tra ai làm cho cái bụng của con heo cái nhà ngươi lớn thế kia ư! Có điều Ám Nhất dù sao cũng là dân chuyên nghiệp, rất nhanh liền có đáp án, có một con heo nằm trong vùng hiềm nghi phạm tội. “Là ai?!” Chu Tiểu Bạch hỏi. Ám Nhất hồi đáp, ngày đó muội muội của Giản công tử dẫn một bạn heo đi theo, sau đó đầu heo kia ở trong khuê phòng của Trư Tiểu Hoa rất lâu, dường như làm việc mờ ám gì đó. (Ú: tao mệt quá:)))), vãi cả “khuê phòng của Tiểu Hoa”) Đến đây, chân tướng đã rõ ràng. Phụ thân heo con của Trư Tiểu Hoa chính là Tiểu Hoa. Chu Tiểu Bạch liền báo tin vui này cho Giản Ngư biết, hai người sau đó kết thành thông gia. Đồng thời để Tiểu Hoa và Trư Tiểu Hoa ở chung với nhau. Qua mấy ngày, thú y lại báo, Trư Đại Hoa mang thai. Chu Tiểu Bạch lên án vô cùng mạnh mẽ hành vi cầm thú này của Tiểu Hoa, đồng thời liền cắt khẩu phần ăn của nó một ngày để lấy đó làm trừng phạt. Cuối cùng, cùng Giản Ngư chấp nhận hôn sự này. Giờ khắc này, Chu Tiểu Bạch vừa cơm nước xong, ngồi ở trên ghế, Mục Duệ Húc ở một bên đang luyện chữ. “A Húc.” Chu Tiểu Bạch đột nhiên hưng phấn kêu lên. “Sao thế?” Mục Duệ Húc cũng không ngẩng đầu lên hỏi. Chu Tiểu Bạch hưng phấn sờ sờ bụng, “Ta mang thai!” Mục Duệ Húc dừng bút, khóe miệng giật giật. Chu Tiểu Bạch thấy đối phương không để ý đến mình, từ trên ghế nhảy xuống, chạy đến trước mặt Mục Duệ Húc, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói, “A Húc, không tin thì ngươi sờ thử xem, ta thật sự mang thai mà.” Mục Duệ Húc đỡ trán, “Tiểu Bạch, ngươi là nam, nam nhân sẽ không mang thai.” Chu Tiểu Bạch không cam tâm ưỡn bụng ra, “Heo không phải là sẽ không biến thành người sao? Thế mà ta lại biến thành người đấy thôi!” Mục Duệ Húc nghẹn lời. Chu Tiểu Bạch tiếp tục nói, “Trư Đại Hoa và Trư Tiểu Hoa đều đã làm mẹ rồi, ta cũng muốn có heo nhỏ!” Mục Duệ Húc không biết làm sao, “Nhưng mà ngươi thật sự không thể sinh con!” Chu Tiểu Bạch không chịu buông xuôi, “Ngươi tìm ngự y cho ta, ta khẳng định mình có heo nhỏ rồi.” Mục Duệ Húc không thể làm gì khác là cho truyền ngự y bắt mạch. “Ta có heo nhỏ rồi phải không?” Chu Tiểu Bạch không kìm được dáng vẻ vội vã. Ngự y nhất thời nghẹn lời, cung kính nói, “Hoàng hậu, người chỉ là do ăn nhiều thôi. Chờ vi thần kê một đơn thuốc là sẽ tốt ngay.” Chu Tiểu Bạch vừa nghe xong, khóe miệng vểnh lên, hai mi mắt híp lại, chuẩn bị khóc. Ngự y nhất thời không biết phải làm sao, Mục Duệ Húc phất tay để y lui xuống trước. Ngự y vừa đi, Chu Tiểu Bạch liền gục trên người Mục Duệ Húc, bắt đầu dở trò khóc lóc om sòm, “Ta mặc kệ, ta mặc kệ, ta muốn sinh heo nhỏ! Ta muốn heo nhỏ!” Mục Duệ Húc chỉ biết nhẹ giọng dỗ dành. Tận tới đêm khuya lúc đi ngủ, Chu Tiểu Bạch đã có chút mơ mơ màng màng, nhưng hai mắt vẫn còn chút hồng hồng, vẫn khóc lóc nói mình muốn heo nhỏ. Mục Duệ Húc có chút đau lòng, hôn lên mắt Chu Tiểu Bạch một cái, nhẹ giọng hỏi. “Tại sao Tiểu Bạch lại muốn có heo nhỏ?” Chu Tiểu Bạch nhếch khóe miệng, nhẹ giọng rù rì nói, “Như vậy sẽ có người chơi với ta.” Mục Duệ Húc có chút đau lòng. Hoàng cung rộng lớn này chỉ có hai người bọn họ, nếu như bản thân hắn bận công chuyện, thì vật nhỏ này cũng hiểu chuyện mà khiến hắn không phải bận tâm, nhưng không tránh khỏi có chút cô đơn. Buổi tối, Mục Duệ Húc mơ một giấc mơ, trong mộng gặp một ông lão mặc hồng y, hướng về phía mình bồi tội, còn có một Tiểu Đồng vẻ mặt vô cùng khó chịu đừng ở bên cạnh, quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn hắn. Hồng Y Lão đối với hắn bồi tối nói, “Đều là do đệ tử của ta nhất thời không chịu quan sát, vì lẽ đó khiến cho nhân duyên của Đế Quân bị sai lệch, mong Đế Quân thứ tội.” Tiểu Đồng kia tựa hồ rất không vui, giọng thì thầm nói, “Vốn là sát tinh, có lòng tốt cho ngươi một nương tử, còn không thỏa mãn!” Hồng Y Lão vẻ mặt không nén được giận, khiển trách Tiểu Đồng kia vài câu, bảo y câm miệng, Tiểu Đồng lòng không cam tâm tình nguyện mà ngậm miệng lại, lạnh mắt nhìn Mục Duệ Húc. Hồng Y Lão tiếp tục nói, “Chuyện này là do sơ sẩy của chúng ta, Đế Quân có nguyện vọng gì, không bằng cứ nói ra, chúng ta nhất định sẽ tận lực hoàn thành.” Mục Duệ Húc không biết làm sao, tuy rằng cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng tối nay nhìn dáng vẻ đẫm nước mắt kia của Chu Tiểu bạch, đột nhiên nội tâm hơi động. Ngày hôm sau, Mục Duệ Húc rời giường, nhìn Chu Tiểu Bạch còn đang ngủ, nhớ tới giấc mộng ngày hôn qua không khỏi lại cảm thấy có chút hoang đường buồn cười. Mấy ngày sau, Mục Duệ Húc cùng Chu Tiểu Bạch đang dùng cơm. Nhìn Chu Tiểu Bạch không chịu đụng đũa, Mục Duệ Húc có chút lo lắng, “Tiểu Bạch làm sao vậy?” Chu Tiểu Bạch nhìn Mục Duệ Húc, uể oải nói, “A Húc, ta không muốn ăn.” “Ngươi không phải là lại ăn gì trước đó rồi chứ?” “Không có, gần đây ta thật sự là không muốn ăn.” Chu Tiểu Bạch rầu rĩ trả lời. Mục Duệ Húc có chút không yên lòng, liền truyền thái y. “Thái y, ta không phải là lại do ăn nhiều nữa chứ?” Chu Tiểu Bạch nhìn thái y xem mạch, có chút nghi hoặc hỏi. Thái Y quỷ dị nhìn Chu Tiểu Bạch, sau đó quỳ trên mặt đất, lại quay về phía Mục Duệ Húc có chút kỳ dị bẩm báo, “Bệ hạ, hoàng hậu nương nương y……..Y…….” “Y làm sao?” Mục Duệ Húc có chút lo lắng. “Y mang thai!” Thái y có chút khó tin nói. Dân chúng Húc Diễm Quốc lại một lần nữa sôi trào, kế hoàng đế của bọn họ sau khi thú một nam hoàng hậu, lại một lần nữa xuất hiện một tin tức hiếm có, hoàng hậu của bọn họ mang thai. Chu Tiểu Bạch lúc này vui cười hớn hở vuốt bụng của mình, hài lòng nghĩ, thật tốt, nơi này có heo nhỏ rồi! Mục Duệ Húc cũng cảm thấy có chút khó mà tin nổi, hắn đến bây giờ còn không dám tin là thật, hắn cẩn thận từng li từng tí sờ sờ bụng Chu Tiểu Bạch, trong này là hài tử của hắn và vật nhỏ này, là hài tử chỉ thuộc về bọn hắn, là hài tử dùng máu thịt của bọn họ là liên hợp thành. “A Húc, Trư Đại Hoa và Trư Tiểu Hoa đều sinh ra heo nhỏ, tại sao ta lại không sinh ra heo nhỏ nhỉ?” “...... Chúng nó là heo, ngươi là người!” Dưới sự dốc lòng che chở của Mục Duệ Húc, Chu Tiểu Bạch rốt cuộc cũng hạ sinh hài tử. Ngày đó trời trong nắng ấm, Chu Tiểu Bạch sau khi uống một bát cháo nhỏ, liền thành công sinh ra hai tiểu oa. (Ú: Trời đậu:), sinh con dễ vậy tôi cũng muốn sinh <img alt="" src="https://s0.wp.com/wp-content/mu-plugins/wpcom-smileys/twemoji/2/svg/1f642.svg" data-pagespeed-url-hash=866503052 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> ) Mục Duệ Húc hai tay run rẩy ôm lấy hài tử của mình, nhìn hai đứa nhỏ, Mục Duệ Húc cảm giác bản thân lần đầu ngồi lên ngai vàng cũng không có sốt sắng như vậy. Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch sắc mặt có chút tái nhợt, ở trên trán đối phương hôn một cái, thấp giọng nói, “Tiểu Bạch, cảm ơn người.” Cảm ơn người đã chịu bầu bạn bên cạnh ta, để ta không phải cô đơn một mình, cảm ơn người đã cho ta hai tiểu nhi nữ xinh xắn, để ta rốt cuộc cũng có một gia đình trọn vẹn. Chu Tiểu Bạch mở mắt ra, có chút suy yếu nhìn Mục Huệ Húc, nhẹ giọng kêu lên: “ A Húc, bé con đâu?” Mục Duệ Húc dịu dàng nhìn y, ôm hai tiểu nhi nữ tới, Chu Tiểu Bạch ngây ngốc nhìn hai đứa bé, tâm dường như cũng biến hóa theo, cười ngơ ngác, đột nhiên lại như nghĩ tới điều gì, có chút khẩn trương nhìn Mục Duệ Húc, “A Húc, còn gì nữa không?” Mục Duệ Húc có chút không hiểu chuyện gì, “Còn có cái gì?” “Mấy bé con khác đâu?” Chu Tiểu Bạch nói như chuyện đương nhiên. “Cái gì mà những hài tử khác, chỉ có hai thôi.” Mục Duệ Húc há hốc mồm, sinh đôi đã hiếm gặp rồi, tên tiểu tử này đến cùng còn muốn sinh mấy chứ! Chu Tiểu Bạch nhìn nhìn, chép chép miệng, có chút không cao hứng nói, “Trư Đại Hoa sinh chín đứa, Trư Tiểu Hoa sinh mười một đứa! Ta sao chỉ sinh có hai đứa thôi nhỉ?!” Mục Duệ Húc: ……….