Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn
Chương 25
Bây giờ tôi (lại) nhận ra một điều, nhận thức của tôi không giống với người bình thường. Trước giờ cứ hiểu ý mọi người dịch trực tiếp từ raw, tức là lấy raw bỏ vào qt, xong nhìn qt dịch nghĩa, rồi mình dịch ra từ câu văn của qt, cái nào không đúng như mình hiểu thì mò nghĩa gốc từng từ của nó trong cái khung nghĩa từ của qt, còn không dịch trực tiếp từ raw tức là dịch từ những bản convert mà những nhà khác đã làm ra, hoàn toàn không dùng đến qt:)))))), ai dè là không phải, dịch trực tiếp từ raw tức là DỊCH TRỰC TIẾP TỪ RAW, nói đơn giản là biết tiếng bông:)))))))). Xin đính chính với toàn dân là Ú không biết tiếng bông nha:))))))
———
Chu Tiểu Bạch có chút kinh ngạc nhìn Mục Duệ Húc, trong mắt dần dần ngập tràn lệ quang, “A Húc, ngươi giận ta ư?”
“Ngươi tại sao có thể có ý nghĩ như vậy hả?” Mục Duệ Húc cảm thấy có chút bất khả tư nghị nói. Tất cả những thứ này không phải là bởi vì trong lòng Chu Tiểu đối với hắn có khúc mắc sao? Thế nào lại là do mình?
“Bởi vì hôm nay ngươi cứ như thế bỏ ta một mình mà đi, còn có tối hôm nay, ngươi cũng không cùng ta hôn nhẹ trước khi đi ngủ.” Chu Tiểu Bạch liệt kê từng việc làm độc ác của Mục Duệ Húc, sau đó có chút oan ức nhìn hắn.
Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch có chút kinh ngạc hỏi, “Tiểu Bạch không sợ sao?”
“Sợ cái gì?” Chu Tiểu Bạch có chút không hiểu ra sao.
“Ngày hôm nay ngươi đã thấy dáng vẻ kia của ta, Tiểu Bạch không sợ sao?” Mục Duệ Húc hỏi lại một lần nữa.
Chu Tiểu Bạch lắc lắc đầu, nhìn Mục Duệ Húc nói, “A Húc hôm nay thật sự rất xa lạ, ta không thích. Nhưng A Húc chính là A Húc, A Húc vẫn sẽ đối tốt với ta.”
Nhìn đôi mắt trong suốt sạch sẽ của Chu Tiểu Bạch, Mục Duệ Húc đột nhiên cảm giác được một loại tình cảm chưa bao giờ mình cảm nhận được đang dâng tràn trong người mình. Khiến cho mỗi một nơi của bản thân đều cảm thấy một thư thích trước nay chưa từng thấy.
“Này, Tiểu Bạch làm cái gì vậy?” Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, ánh mắt không khỏi sâu hơn.
“Huyễn Lam nói như vậy A Húc sẽ cao hứng.” Chu Tiểu Bạch vẻ mặt thành thật nói.
Quả nhiên! Mục Duệ Húc có chút sáng tỏ nhìn Chu Tiểu Bạch, đúng là chuyện tốt tên kia làm ra. Vừa nãy mém chút nữa, bản thân cứ như vậy liều mạng muốn vật nhỏ này. Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn Chu Tiểu Bạch điếc không sợ súng, xoa xoa đầu của y, “Ngươi xê ra chút đi, ta đi ra ngoài một chút.” (Ú: tội A Húc vãi:)))))
Hắn e rằng mình nửa đêm phải đi ra ngoài ngâm nước lạnh thôi, bằng không tối hôm nay sẽ không tài nào ngủ được. Mục Duệ Húc có chút bất đắc dĩ nghĩ đến.
Chu Tiểu Bạch không chút động đậy, nhìn Mục Duệ Húc nói rằng, “Nhưng Huyễn Lam không có nói như vậy, ta muốn giúp A Húc cao hứng.” :))))
“Hửm?” Mục Duệ Húc nằm ở trên giường nhìn Chu Tiểu Bạch, hơi thu liễm trêu đùa hỏi, “Y nói như thế nào?”
“Y bảo ta không cần mặc gì cả, sau đó đợi đến lúc chúng ta cùng nằm với nhau, A Húc sẽ nói cho ta biết làm thế nào?” Chu Tiểu Bạch ngơ ngác nói.
“Tiểu Bạch thật sự muốn cho ta cao hứng sao?” Mục Duệ Húc đột nhiên nhíu nhíu mày nói, khóe miệng mang theo một tia ý cười bất hảo.
Chu Tiểu Bạch gật gù, nhìn Mục Duệ Húc.
Mục Duệ Húc đem tay Chu Tiểu Bạch kéo xuống một chỗ, sau đó trầm giọng nói, “Vậy, ta dạy cho ngươi.”
“Không biết sau khi chuẩn bị xong đại sư sẽ đi hướng nào?” Mục Duệ Húc một thân y phục tôn quý, biểu lộ vô cùng rõ ràng khí chất của một đế vương một nước, chỉ là trong đôi mắt sắc bén mang theo chút nhu hòa.
Quán Tố vẫn là một bộ áo tơ trắng như cũ, tuy rằng hắn từ lâu đã cởi bỏ tăng bào, thế nhưng khí chất như thần tiên không dính bụi trần kia vô luận thế nào cũng không che dấu được, loại cảm giác hờ hững xa xưa kia, sẽ khiến mỗi người cảm thấy như bản thân có thể nhìn thấy linh hồn của chính mình. Vẻ mặt nhu hòa của Quán Tố lại mang theo một loại ánh sáng, giống như mặt trời mọc trước biển rộng, ở trong yên tĩnh ẩn chứa một loại sức mạnh. Người xuất gia chú ý chính là Tứ Đại Giai Không(*), vì lẽ đó không ràng buộc, thường khiến cho người ta có cảm giác kỳ ảo, Quán Tố mấy năm trước lúc đến nơi này cũng là như vậy, nhưng là bây giờ...... Mục Duệ Húc không tự chủ được nam nhân hơi không kiên nhẫn ở bên cạnh.
(*) Tứ Đại Giai Không: thế gian tất cả đều là hư vô
Mặt mày tinh xảo đẹp đẽ nhưng lại không có vẻ mềm mỏng thô tục, nở nụ cười như yêu lại như tiên, Huyễn Lam một thân bạch y đứng đó, chính là một bộ dáng vẻ khiến người ta không thể dời mắt đi.
“Chỉ tùy ý đi thôi.” Quán Tố mỉm cười đáp, “Tiểu Lam mấy ngày nay gây cho bệ hạ thêm không ít phiền phức, chúng ta cũng không tiện ở lại quấy rầy, hơn nữa tính tình của tiểu Lam vốn không giống ta, lúc nào cũng ở trong khiến y cũng buồn bực, vừa vặn mấy ngày nay mang y đi giải sầu.”
Quán Tố quay sang nhìn Huyễn Lam, ánh mắt giống như biển rộng bao dung, vô cùng yên tĩnh, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh không thể nào chống cự lại.
“Uy, hòa thượng, sao phải nhiều lời với hắn như vậy, chúng ta đi thôi!” Huyễn Lam hơi không kiên nhẫn thúc giục, lại nhìn Mục Duệ Húc, sau đó có chút không kiên nhẫn mà dời mắt đi. Nói cho cùng, Huyễn Lam đối với chuyện của Chu Tiểu Bạch cũng có chút hổ thẹn, dù sao cũng là hắn mang Chu Tiểu Bạch đến nơi kia, hơn nữa còn để y gặp phải nguy hiểm. Nhưng Huyễn Lam đối với loại thái độ kia của Mục Duệ Húc có chút không vui, hắn từ trước đến giờ đều là tùy ý làm bậy, ngoại trừ Quán Tố, sợ là thế gian này không người nào có thể khiến hắn cúi đầu. Những ngày qua hắn ở trong cung đem những thứ có thể ăn đều ăn sạch, nói trắng ra là bởi vì ăn đã chán chê, lại sau khi trải qua chuyện kia, Huyễn Lam luôn cảm thấy ánh mắt Mục Duệ Húc nhìn mình khiến hắn không hề cảm thấy dễ chịu tí nào, vì thế Huyễn Lam dứt khoát cùng Quán Tố đi du ngoại sơn thủy.
“Đúng rồi, tiểu ngốc tử kia đâu?” Huyễn Lam nhìn ở phía sau Mục Duệ Húc không có một bóng người, đột nhiên nhớ tới Chu Tiểu Bạch.
Mục Duệ Húc nhớ tới Chu Tiểu Bạch, lại nhìn Huyễn Lam, sắc mặt đột nhiên biến đen. Tối hôm qua vật nhỏ kia chính là bản thân điếc không sợ súng mà mò tới, sau đó còn một mặt ngây thơ nói muốn khiến mình cao hứng, hắn đương nhiên cũng không có từ chối, để cho mình cao hứng, hắn liền cầm tay của y đưa đến chỗ đó, nếu không được ăn hết, vậy hiện tại cứ thu chút tức lợi đi.
Thế là, Chu Tiểu Bạch đầu tiên là một mặt ngốc manh nhìn mình, sau đó ngơ ngác ngây ngốc đâm đâm chỗ đó, hỏi mình đây là cái gì, sau đó lại nhìn chỗ đó của hắn, sờ sờ, sau đó một mặt tò mò nhìn lại hắn, lại sau đó, vật nhỏ này cứ ôm tâm tình tò mò như vậy, sau đó đem vật kia móc ra, nhìn một chút, đây không phải then chốt, then chốt chính là, tên tiểu tử kia sau khi nhìn thấy, một mặt sợ hãi nhìn thứ kia, sau đó liền bắt đầu bày ra một bộ dáng muốn ói. Cuối cùng chính là bản thân nhịn xuống dục vọng của mình, vuốt vuốt lưng an ủi vật nhỏ kia, lại bảo đảm thêm mình tuyệt đối không tới gần, cuối cùng Chu Tiểu Bạch thế mà lại từ chối không ngủ cùng giường với mình, dùng một đôi mắt to sợ hãi nhìn mình, hắn không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là ngủ ở giường nhỏ bên cạnh, sau đó mãi đến tận nửa đêm, vật nhỏ này mới ngủ.
Mục Duệ Húc sắc mặt âm trầm nhìn Huyễn Lam, đều là người này, ngày hôm qua chính mình vốn là cũng không muốn làm cái gì, kết quả người này lại xúi giục Tiểu Bạch cứ như vậy đần độn tiến tới, mà cũng bởi vì gia hỏa này, khiến Tiểu Bạch đối với vài phương diện khác có nhận thức không chính xác, kết quả hiện tại bản thân còn chưa có nghĩ kĩ càng làm sao giáo dục Tiểu Bạch ở phương diện này thì Tiểu Bạch cũng đã đối với chuyện này phản cảm vô cùng, thậm chí vừa nhìn thấy thứ kia của mình liền sợ đến phát khóc, còn bày ra dáng vẻ muốn ói. Điều này làm cho cuộc sống hạnh phúc của bọn họ sau này làm sao mà trôi qua được đây?!
Nghĩ đến sinh hoạt sau này của bọn họ, Mục Duệ Húc nhìn Huyễn Lam sắt mặt càng khó coi hơn.
Huyễn Lam nhìn thấy sắc mặt của Mục Duệ Húc thì cảm thấy có chút khó hiểu, sao cứ giống như là nhìn kẻ thù vậy? Y không phải chỉ là chọc tức hắn vài chuyện nhỏ nhặt ấy thôi sao? Có cần thiết phải vậy không? Mình không phải cũng đã giúp Chu Tiểu Bạch tắm rửa sạch sẽ dâng lên cho hắn rồi sao? Huyễn Lam một mặt ghét bỏ nhìn Mục Duệ Húc, thực sự là khó chịu! Đường đường là vua của một nước mà chỉ có nhiêu đó rộng lượng!
Quán Tố nhìn tình hình trước mắt, chỉ mỉm cười rồi cứ thế mang Huyễn Lam rời đi. Mục Duệ Húc nhìn Quán Tố ôm eo Huyễn Lam, hai người cứ như vậy biến mất, một mặt ai oán. Thời đại này, hoàng thượng so với hòa thượng cũng không bằng, ngươi nhìn ngươi xem, bản thân là một Hoàng Đế, đến một phi tử cũng không có cũng không đáng nói, người duy nhất bản thân coi trọng kia cứ nghĩ sẽ ăn chút đậu hũ của y, kết quả thì sao?! Còn nhìn hòa thượng kia xem, một mặt dáng vẻ thanh tâm quả dục, kết quả thì sao? Đã khai trai(*) nhiều năm rồi đấy!
(*)tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, hoặc sau khi hết kỳ ăn chay
Thiệt là, thời đại này hòa thượng lại tú ân ái kích thích trẫm! Mục Duệ Húc đột nhiên có chút không biết nói gì suy thán.
Mục Duệ Húc quay về tẩm cung, nhìn Chu Tiểu Bạch vẫn còn đang ngủ. Ngủ vô cùng ngoan ngoãn, mặt trời cũng đã lên cao quá đỉnh rồi. Thực sự là một con heo! Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch ngủ ngoan khóe môi cũng không khỏi nhếch lên.
“Heo con, rời giường.” Mục Duệ Húc nhéo mũi Chu Tiểu Bạch, nhìn Chu Tiểu Bạch chu chu miệng bất mãn, Mục Duệ Húc hơi nheo mắt lại, giọng điệu vô cùng sủng nịnh.
Chu Tiểu Bạch bởi vì hô hấp khó khăn, có chút không vui huơ tay hất Mục Duệ Húc ra, trong miệng rầm rì gì đó không rõ.
“Heo con, nếu không rời giường sẽ không còn cơm để ăn đâu nha.” Mục Duệ Húc kéo chăn, vỗ mông Chu Tiểu Bạch, lại cắn lên tai của y.
Chu Tiểu Bạch có chút mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau đó giống hệt như động vật xương sụn, ngồi dậy lại ngã trái ngã phải, xoa xoa con mắt nhìn Mục Duệ Húc.
“A Húc.” Chu Tiểu Bạch mềm mại nhu nhu kêu một tiếng, vừa ngồi dậy, lí y của Chu Tiểu Bạch theo vai trượt xuống, lộ ra một phần da thịt trắng mịn ngon miệng.
Mục Duệ Húc rất thức thời giúp Chu Tiểu Bạch chỉnh lại lí y, ăn cũng ăn không được mà cứ luôn bày ra cảnh tượng xuân sắc như vậy. Nếu không biết vật nhỏ này không hề có chút hiểu biết gì về phương diện này thì chính mình còn tưởng là y cố ý.
“Tỉnh rồi thì tự mình mặc lại y phục cho đàng hoàng đi.” Mục Duệ Húc lên tiếng.
Chu Tiểu Bạch vốn là ngủ đến mơ màng, hiện tại cũng có chút không tỉnh táo, nghe thấy Mục Duệ Húc nói thế, trong lòng có chút không muốn, liền hệt như một con heo con cứ thể ủi ủi vào người Mục Duệ Húc, khiến cho trong lòng Mục Duệ Húc một trận tà hỏa bốc lên nghi ngút.
“Được rồi, nhanh rời giường ăn cơm.” Mục Duệ Húc kéo Chu Tiểu Bạch ra khỏi người mình. Cứ để vật nhỏ này như thế không khỏi lại khiến mình phải chịu tội.
Chu Tiểu Bạch gật gù, lê lê lết lết bắt đầu rời giường.
Truyện khác cùng thể loại
413 chương
46 chương
17 chương
50 chương
133 chương
44 chương
37 chương