Trầm Chu

Chương 91

“Bành Tùng Bình! Mời ông nói rõ ràng, hai ngày 18 và 19 tháng 8 năm 2009 ông đã ở đâu và làm gì? Hai người Trương Sáng và Lý Bình Tam có quan hệ gì với ông?” Trước sau trên một chiếc bàn là nhân viên điều tra và quan chức bị điều tra, bên cạnh còn có cảnh sát của Tòa án canh chừng. Bành Tùng Bình ngồi trên ghế dựa ở sau bàn bình thản đáp: “Hai ngày đó là hai ngày gì quan trọng à? Chuyện nhiều năm như thế tôi đã quên rồi.” Đây là ngày thứ ba sau khi ông bị đưa vào đây, ngoại trừ bị hạn chế tự do về thân thể và bị thay phiên thẩm vấn suốt tám tiếng liên tục từ sáng đến chiều ra thì mọi thứ đều không tính là hỏng hết – ít nhất vị phó Bộ trưởng hơn năm mươi gần sáu mươi tuổi này đến tận giờ vẫn ăn được uống được ngủ nghỉ được, tinh thần vẫn không tệ. Nhân viên điều tra cười lạnh vỗ mạnh một cái xuống mặt bàn: “Cho dù ông đã quên ngày tháng thì chắc hẳn vẫn nhớ rõ hai cái tên Trương Sáng và Lý Bình Tam này chứ?” Lần này Bành Tùng Bình nhíu mày suy nghĩ một lúc: “Có chút ấn tượng, hình như là tên của đồng chí nào đó trong Đảng?” “Tôi nhắc nhở ông!” Nhân viên điều tra quát: “Đây là tên hai vị Thị trưởng của hai thành phố Long Bình và Long Tân! Hai ngày 18 và 19 tháng 8 năm 2009, ông lần lượt đặt hai phòng VIP với hai người đó ở khách sạn Kinh Đô trong thời gian ba tiếng từ 6 giờ chiều đến hơn 9 giờ tối, các người đã bàn bạc những chuyện gì?!” Bành Tùng Bình cười khẽ: “Điều tra viên Trương, tôi đã nói rồi, hiện giờ tôi thực sự không nhớ nổi chuyện cách đây ba năm lại không phải chuyện gì đặc biệt lớn. Nhưng quan hệ giữa tôi với Thị trưởng Trương và Thị trưởng Lý cũng không sâu lắm, nếu giờ hai vị ấy đã vào kinh thành thì có thể là muốn chạy chút quan hệ đi, có người đã giật dây ở chỗ tôi…” “Cho nên ông lén giúp bọn họ?” Điều tra viên Trương lập tức tiếp lời, thái độ cùng khí thế rất áp bách. Khả năng dưỡng khí của Bành Tùng Bình rất tốt, từ lúc bắt đầu bước vào đây đến giờ là đã ba ngày, bất kể thái độ của nhân viên điều tra như thế nào thì ông ta vẫn cứ ung dung bình tĩnh: “Vì sao tôi phải giúp họ? Tôi và hai người đó cũng chỉ có giao tình ăn một bữa cơm, bọn họ sở dĩ có thể lên làm Thị trưởng là nhờ vào kết quả thường ngày họ cẩn trọng phục vụ nhân dân, đây cũng là quyết định cuối cùng sau khi đã thảo luận nghiêm túc và cẩn thận trong Đảng.” “Như vậy thái độ của Bộ trưởng Bành trong chuyện đề bạt hai vị Thị trưởng này là thế nào?” Điều tra viên Trương vẫn bám riết không buông. Bành Tùng Bình liếc mắt nhìn điều tra viên Trương: “Về mặt văn bản, tôi giữ thái độ tán thành, nhưng lúc biểu quyết miệng trên hội nghị thì tôi nhớ rõ mình đã bỏ phiếu chống. Về điểm này, trên biên bản ghi chép lại hội nghị ngày hôm đó đã rất rõ ràng, điều tra viên có thể đi xin phép được xem phần văn bản đó.” Điều tra viên Trương bị nghẹn mất vài giây, sau đó lại cười lạnh: “Bộ trưởng Bành không nhớ rõ hai người Trương Sáng và Lý Bình Tam kia, nhưng lại nhớ rất rõ mình đã tỏ thái độ như thế nào trong việc của đối phương đấy!” Đối phương nhẹ gật đầu: “Trước đó không nhớ rõ, sau khi được điều tra viên nhắc nhở thì đã nghĩ ra rồi. Mấy năm nay có hơi nhiều việc, có rất nhiều chuyện nếu người khác không nhắc thêm hai ba lần thì tôi không nhớ được, đúng là đã già rồi.” Cảnh sát Tòa án đứng bên cạnh thấy điều tra viên họ Trương kia có vẻ sắp không giữ được bình tĩnh nữa nên vội vàng liếc mắt ra hiệu cho nhau, người đứng trong bóng tối đi ra ngoài một lát, một điều tra viên khác liền đi vào. “Nào, Tiểu Trương, chúng ta đổi ca.” Lúc nói câu này thì vị điều tra viên đã có chút luống tuổi an vị vào chiếc ghế bên cạnh Tiểu Trương, ông ta đầu tiên là cười ha hả rót một chén trà nóng đưa cho Bành Tùng Bình: “Bộ trưởng Bành, uống một chén trà trước đã! Điều kiện hạn chế không thể chiêu đãi Bộ trưởng thật tốt, đành khiến Bộ trưởng chịu ấm ức trước vậy.” Điều tra viên Trương đã chạy đến cửa nghe tiếng nói sau lưng thì vẫn không nhịn được, quay đầu nhổ một miếng sang bên cạnh, không ngờ ngụm nước miếng này vừa bay ra liền rơi trúng lên mũi giày da của người trước mặt! “Cậu làm gì đấy hả?!” Phía trước lập tức truyền đến tiếng quát hỏi nghiêm khắc. Điều tra viên Trương ngẩng đầu lên liền thấy có hai người đứng một trước một sau ngay trước mặt mình, tuổi tác nhìn qua khoảng năm sáu mươi tuổi, gương mặt đoan chính, trên sống mũi là một bộ kính mắt tròng to, mà người đàn ông đứng sau chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, một bàn tay chắn trước mặt người lớn tuổi hơn kia, vẻ mặt cực kì không vui. Người này nhìn có hơi quen mắt, là vị lãnh đạo nào đến nhỉ?… Điều tra viên Trương vừa mới nghĩ như vậy liền thấy cảnh sát Tòa án vốn đứng bên cạnh mình đã nhanh chóng bước lên, trên mặt là nụ cười tươi tắn lên tiếng: “Thư kí Chu, bí thư Hách, sao các ngài lại đến đây?” Vị lớn tuổi được gọi là bí thư Hách khoát tay: “Kêu người bên trong ra hết đi, tôi vào trong nói với Bộ trưởng Bành hai câu.” Một câu này vừa buông xuống đã khiến nhân viên điều tra và cảnh sát Tòa án đứng trong đứng ngoài cùng di chuyển nhanh chóng giống như con quay bị xoáy tròn, không mất đến nửa phút mà toàn bộ người bên trong đã đi hết cả, có người còn hiểu biết tắt luôn cả thiết bị theo dõi. Bí thư Hách quay đầu lại nói với thư kí Chu: “Tiểu Chu, cậu chờ tôi bên ngoài một lúc.” Thư kí Chu vội vàng thưa vâng, trực tiếp đứng ngay ngoài canh cửa cho lãnh đạo của mình. Một loạt chuyện liên tục diễn ra, điều tra viên Trương ngay từ đầu đã bị người ta lạnh mặt đẩy qua một bên, giờ thấy mọi chuyện đã được định ra rồi thì anh ta mới lên tiếng: “Vị đó là…” Cảnh sát Tòa án đứng bên cạnh anh ta tỏ ra kinh ngạc liếc mắt nhìn Tiểu Trương: “Chưa tỉnh ngủ à? Anh vẫn chưa nhìn ra thư kí trưởng Chu và bí thư Hách hả?” Giờ thì điều tra viên Trương đã hoàn toàn tỉnh táo: Bí thư Hách là Hách Ứng Hùng, bí thư Trung ương Đảng thuộc Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, người phụ trách tối cao trong Kỉ ủy, một trong những người lãnh đạo cốt yếu nhất của quốc gia! Thì ra là nhân vật chỉ xuất hiện trên TV, vừa rồi rốt cuộc mình đã làm gì thế… Điều tra viên Trương lập tức cà lăm: “Vậy, vị ấy đến đây làm gì –“ “Còn làm gì nữa? Không thấy ngài ấy đã dọn sạch hiện trường rồi sao?” Cảnh sát Tòa án trả lời: “Chính là vì chuyện của Bộ trưởng Bành đó!” Bất kể người bên ngoài nghĩ như thế nào, giờ phút này bên trong cánh cửa đóng chặt, Hách Ứng Hùng đang an vị đối diện với Bành Tùng Bình. Ông rút hai điếu thuốc lá ra khỏi túi áo, mình ngậm một điếu còn một điếu đưa lại cho Bành Tùng Bình: “Cậu Bành, hút một điếu đi.” “Bí thư khách sáo rồi! Quá khách sáo rồi ạ!” Nếu nói hiện giờ Bành Tùng Bình năm mươi bảy tuổi là lãnh đạo của rất nhiều quan chức cấp thành phố, vậy thì Hách Ứng Hùng đã sáu mươi sáu tuổi chính là lãnh đạo của Bành Tùng Bình, cho dù hiện giờ đang ở một nơi khá đặc biệt thì Bành Tùng Bình vừa thấy đối phương móc thuốc lá ra đã vội vàng đứng dậy nói: “Hiện giờ tôi chỉ uống trà thôi, đã cai thuốc rồi.” Hách Ứng Hùng mỉm cười: “Vậy à? Sao tôi ngửi một chút lại vẫn có thể ngửi được mùi của bạch sa?” Nói đoạn ông giơ điếu thuốc trong tay mình lên đặt dưới chóp mũi hít sâu một hơi: “Loại này của tôi là loại Trung Hoa mềm, dân nghiện thuốc khá mẫn cảm với mấy thứ này.” Lời này tựa hồ có chút thâm ý lại giống như chỉ đang nói chuyện phiếm, Bành Tùng Bình cười nói: “Ha, ngay cả chuyện này cũng bị bí thư Hách đoán được, xem ra trước mặt bí thư Hách tôi không dám nói dù chỉ một câu, bằng không bí thư chỉ cần ngửi vài cái đã có thể ngửi ra được tôi nói thật hay giả!” Hách Ứng Hùng châm thuốc rít một hơi: “Nói thật ra tôi nào có ngửi được gì đâu, bản thân tôi là một kẻ nghiện thuốc, chẳng lẽ còn không biết dân nghiện thuốc muốn cai được khó đến mức nào ư?” Bành Tùng Bình liên hệ hai câu trước sau liền hiểu rõ: Câu mở đầu là muốn chỉ điểm cho ông ta, nói cho ông ta biết rằng đừng vội cảm thấy may mắn gì cả, Ban Kiểm tra Kỉ luật này là chỗ thanh liêm, nhưng câu vừa rồi là đang nói nếu trước đó ông ta có dấu hiệu tham ô thì có muốn thu tay cũng không kịp, chỉ là trước mắt Ban Kiểm tra Kỉ luật vẫn chưa điều tra rõ mà thôi. Nhưng việc điều tra hiện tại có là gì? Nhiều nhất cũng chỉ khiến ông ta bị điều chuyển chức vụ mà thôi, nghiêm trọng nữa thì sang ngành nào đó ăn không ngồi chờ. Đợi đến khi đồng chí Thủy Phong lên vị trí đó, ngài ấy đương nhiên không thể nào để mặc ông ta thế này. Bành Tùng Bình mỉm cười lạnh nhạt: “Tuy rằng có khó, nhưng nếu đã nghĩ cho bản thân thì phải cố gắng kiềm chế bỏ được!” Hách Ứng Hùng gật đầu: “Lời này có lí. Nhưng hiện giờ mọi người thường đều hiểu rõ đạo lí, kết quả sẽ chứng thực được thực tế, mười người chắc chắn không để lại một ai đâu.” Bành Tùng Bình uống thêm một hớp trà, thầm nghĩ rốt cuộc đối phương đây là đang lừa mình hay quả thực đã chiếm được chút dấu tích nào để lại?… Bất kể thế nào, bản thân mình nhất định phải cắn chặt răng không thừa nhận, hiện giờ chuyện của mình đã bị tập trung chú ý, Ban Kiểm tra Kỉ luật chỉ có thể đặt câu hỏi chứ không dám dùng thủ đoạn khác, đây là cơ hội của ông ta! Vừa nghĩ như vậy Bành Tùng Bình liền coi cuộc đối thoại với Hách Ứng Hùng là một cuộc trò chuyện bình thường, cũng không nói ám chỉ nữa mà chỉ mỉm cười đáp: “Lời này không sai, cho nên ngoại trừ chính bản thân mình kiềm chế ra thì thỉnh thoảng cũng phải biết mượn sức mạnh từ xung quanh đến giúp bản thân mình.” Hách Ứng Hùng rít thêm hai hơi thuốc: “Lão Bành, cậu thật sự nghĩ như vậy sao?” Bành Tùng Bình cau mày: “Bí thư Hách, ngài có ý gì đây?” Hách Ứng Hùng thoáng cái đã nghiêng người về phía trước: “Ngày 27 tháng 3 năm 2007.” Sau đó ông nhìn thẳng Bành Tùng Bình, Bành Tùng Bình cũng không né tránh mà nhìn thẳng đối phương: “Bí thư muốn hỏi ngày đó ư? Từ năm 2007 đến giờ cũng đã sáu bảy năm rồi, tôi thực sự không nhớ rõ, bí thư muốn hỏi điều gì xin cứ nói thẳng đi!” Hách Ứng Hùng chăm chú nhìn Bành Tùng Bình một lúc, có vẻ như đang xác nhận xem có phải đối phương thật sự không nhớ rõ hay không. Một lát sau, ông ta nói: “Lão Bành, cẩn thận ngẫm lại đi?…” Khóe mắt cùng đuôi lông mày của ông khi nhìn Bành Tùng Bình đã mang theo vẻ không kiên nhẫn nhưng vẫn cười cười: “Xem ra cậu quả thực là không nhớ rõ, vậy tôi nói ra một cái tên, Lộ Lâm, phó Thị trưởng thành phố Tang Tán, bị song quy sau đó tự sát qua đời trong quá trình song quy…” Ông còn chưa dứt lời mà Bành Tùng Bình đã đặt cái chén trong tay xuống, ông ta đặt có chút nặng tay khiến cái chén va vào mặt bàn phát ra tiếng động không nhỏ. Hách Ứng Hùng gật đầu: “Xem ra cậu đã nhớ được vài chuyện rồi. Bảy năm trước, bản dự án kế hoạch phát triển kinh tế vùng Sơn Bắc thuộc Tang Tán do phó Thị trưởng Lộ phụ trách đạt được thành công vô cùng lớn, ở ngay Trung ương cũng được người ta nhắc đến ngợi khen, lúc ấy cách thời điểm điều chuyển cán bộ cũng không xa, người này dựa vào chiến tích của kế hoạch kinh tế thì việc tiếp nhận chức Thị trưởng có thể coi là ván đã đóng thuyền. Đáng tiếc trước khi văn kiện bổ nhiệm kịp đưa xuống thì vị phó Thị trưởng Lộ này bị Ban Kiểm tra Kỉ luật địa phương song quy do vấn đề tham ô, trong quá trình bị song quy, vị phó Thị trưởng này đã dùng bàn chải đâm thẳng vào cổ họng mình tự sát trong toilet mà tử vong… Vụ án đến đây kết thúc.” Một khoảng im lặng thật lâu xuất hiện. Lần này Hách Ứng Hùng ngược lại không nhìn sắc mặt của Bành Tùng Bình nữa, ánh mắt ông rũ xuống nhìn chăm chú đầu thuốc lá của mình, ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc rung nhẹ, một đoạn tro bụi thật dài lập tức rơi xuống nền gạch men sứ trắng. “Người đã chết nên vụ án không thể tiếp tục. Một vài tài liệu bị gói lại cất đi, ngoại trừ những người trong Ban Kiểm tra Kỉ luật chúng tôi thì chắc không có mấy người biết được mức độ và kết quả điều tra cuối cùng của chuyện này… Lão Bành, cậu nói xem tôi có nên coi cậu là một phần trong số ‘Vài người biết chuyệnnày’ không?” Giọng nói của ông không cao lên mà chỉ dùng khớp ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, coi như là nhấn mạnh. Sắc mặt Bành Tùng Bình không hề thay đổi mà chỉ nâng chén trà lên uống tiếp một hớp. Đây là miếng trà thứ ba ông ta uống sau khi đối phương bước vào, mỗi một ngụm có một mùi vị khác nhau. “Bí thư Hách, ngài đây là đã đứng về một bên?” Hách Ứng Hùng lắc đầu: “Lão Bành, lời này của cậu đúng là hồ đồ, Ban Kiểm tra Kỉ Luật là hệ thống riêng biệt, sao tôi có thể đứng về phía ai? Cho dù muốn chọn thì ngài ấy hãy còn đó, cậu xem Úc Thủy Phong hay Uông Bác Nguyên dám nhận tôi?” Kinh nghiệm của ông rất nhiều nhưng thân thể không được tốt, lại không có dã tâm muốn tiến thêm bước nữa, chỉ một hai năm nữa ông sẽ chuẩn bị lui về, bởi vậy nên ông trực tiếp gọi tên hai vị lãnh đạo phe Úc và phe Uông cũng không cần kiêng dè lắm. Nói đến đó Hách Ứng Hùng cũng hút xong hơi thuốc cuối cùng, ông vứt tàn thuốc xuống đất rồi dùng chân nghiền nghiền dập tắt: “Lão Bành, tôi đã làm được đến chuyện này thì đương nhiên cũng sẽ biết được những việc khác, năm 2007, 7 năm trước cậu vẫn chưa là phó Bộ trưởng Bộ Tổ chức nhỉ? Chiêu lần đó chơi cũng lớn lắm.” Ông chậm rãi đứng dậy. “Tôi đến cũng không phải muốn cậu nhắn nhủ điều gì, chỉ muốn thông báo cho cậu một tiếng: Bành Tùng Bình, cậu có một ngày này, không phải người khác hại cậu mà là do chính cậu vượt quá giới hạn!” Mười lăm phút sau, cánh cửa đóng kín mở ra một lần nữa, Hách Ứng Hùng bước ra khỏi phòng, thư kí Chu chờ ở bên ngoài lập tức bước lên: “Bí thư?” Hách Ứng Hùng khoát tay: “Chúng ta đi thôi. Các người đối xử với người bên trong coi như giải quyết việc chung đi, ông ta có yêu cầu gì, chỉ cần không trái với quy định thì cứ cố gắng đáp ứng, nhớ rõ thái độ phải khách sáo một chút.” Câu phía sau rõ ràng là nói với những người khác ở đây. Nghệ thuật nói chuyện của lãnh đạo chính là ở chỗ này, chỉ là một câu ‘Giải quyết việc chung, nhớ rõ phải khách sáo một chút’. Nếu như khách sáo đứng đằng trước thì trọng tâm của lời này là ở chỗ giải quyết việc chung; nhưng giờ khách sáo lại đứng đằng sau, rõ ràng trọng điểm của những lời này là ở hai từ ‘khách sáo’. Hách Ứng Hùng nói xong liền cùng thư kí của mình đi xuống lầu rồi ngồi lên xe riêng. Trong xe riêng, thư kí Chu đã cân nhắc suốt dọc quãng đường mới hỏi Hách Ứng Hùng: “Lãnh đạo, chuyện của Bành Tùng Bình…” Hách Ứng Hùng trực tiếp khoát tay chặn ngang: “Lần này Bành Tùng Bình xong rồi, đã là cán bộ kì cựu nhiều năm, khoảng thời gian cuối cùng cũng không cần làm ồn ào đến mức khó coi, lát nữa về cậu nhớ nhắc nhở bọn họ một chút, ở trong phạm vi chức quyền, nếu có thể thả lỏng chút nào thì cứ thả lỏng chút ấy đi!” Thư kí Chu lập tức hiểu được, trong lòng cũng thầm cảm thấy hoảng sợ tột độ: Bành Tùng Bình bước vào rõ ràng đúng là lúc hai phe Úc Uông đang đánh cờ, chỉ mới ba ngày trước Bành Tùng Bình vẫn mang dáng vẻ thờ ơ không bận tâm thắng thua như đã có dự liệu từ trước, hiện giờ mới chỉ qua ba ngày, nghe ý của bí thư nhà mình là đã có kết quả rồi? Nghĩ như thế, thư kí Chu không kìm được bất giác nói ra miệng: “Hiện giờ hai bên vẫn đang nóng lòng xử lí chuyện của Bành Tùng Bình. Bên phía phe Úc chỉ e vẫn không ngờ nổi chúng ta đã nắm được nhược điểm của Bành Tùng Bình!” Hách Ứng Hùng nói một câu mang theo hai nghĩa: “Đâu chỉ không thể ngờ nổi, sợ rằng không thể nghĩ ra điều đó.” Ông hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Bành Tùng Bình này, tôi ngược lại không biết là hắn vốn có quan hệ mật thiết đến vậy với Hạ Nam Sơn.” “Chuyện này sao lại có liên quan đến Thủ tướng Hạ ạ?” Thư kí Chu tò mò hỏi, lại cười nói: “Việc này cũng không kì quái, ai đời lại đi nói ra nhược điểm của bản thân mình chứ?” Hách Ứng Hùng: “Chuyện của Bành Tùng Bình có liên quan đến phía Toại Lâm, Toại Lâm vẫn luôn nằm trong phạm vi cai quản của Hạ Nam Sơn, tiến hành nhiều năm như vậy cũng đã có căn cơ vững chắc, tuy rằng tốn thời gian hơn chút, nhưng nếu nói Hạ Nam Sơn không có một chút quan hệ nào với chuyện này thì chỉ e không có mấy người tin.” Đoạn đối thoại giữa Hách Ứng Hùng và Bành Tùng Bình không được truyền ra ngoài, nhưng tin tức hai người gặp nhau lại không thể che giấu được. Chỉ trong một hai tiếng, Hạ Nam Sơn đang chủ trì hội nghị đã nhận được tin tức. Vẻ mặt ông không hề thay đổi gật đầu một cái, che giấu mọi cảm xúc tiếp tục chủ trì hội nghị. Sau khi tan họp, thư kí Phương lập tức đi đến bên cạnh Hạ Nam Sơn: “Thủ tướng, Chủ tịch Úc muốn gặp ngài!” Hạ Nam Sơn gật đầu rồi đi thẳng về phía trước, hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau: “Bí thư Hách và Bộ trưởng Bành gặp nhau là sao?” “Cũng không rõ lắm, khi bí thư Hách nói chuyện với Bộ trưởng Bành thì xung quanh không có ai cả, thiết bị theo dõi cũng bị tắt hết.” Thư kí Phương đáp, lại thấp giọng bổ sung: “Nhưng sau đó có tin tức nói rằng bàn tay cầm chén trà của Bộ trưởng Bành run rẩy mãi không thôi!” Bành Tùng Bình bị Hách Ứng Hùng bắt được nhược điểm? Bước chân đi về phía trước của Hạ Nam Sơn hơi khựng lại, vài giây sau đã phục hồi nguyên trạng. “Nam Sơn à, ngồi đi.” Khi Hạ Nam Sơn đi vào văn phòng của Úc Thủy Phong, bản thân Úc Thủy Phong cũng không ngồi xử lí công việc đằng sau bàn làm việc mà đang ngồi trên sô pha lật xem một quyển sách. Làm phó Chủ tịch của một nước, có quá nhiều chuyện phải đặt trên vai, đủ loại hội nghị trực tiếp cùng công tác thị sát khiến Úc Thủy Phong cũng không xuất hiện thường xuyên trong chính văn phòng của mình, thỉnh thoảng có thể ngồi lại một chút thì phần lớn đều là lúc nghỉ ngơi. Hạ Nam Sơn ngồi xuống chiếc sô pha sát bên cạnh Úc Thủy Phong. Thư kí của Úc Thủy Phong ngồi ở bên ngoài tự mình bưng trà đặt xuống trước mặt Hạ Nam Sơn, cười nói: “Mời Thủ tướng Hạ uống trà.” Hạ Nam Sơn khẽ gật đầu. Thư kí cũng không lấy làm lạ: Tính cách nghiêm túc ít nói cười của Hạ Nam Sơn đã nổi tiếng từ lâu, cho dù là lúc gặp mặt Thủ tướng Thẩm và Chủ tịch Úc, ngoại trừ thái độ có phần khiêm tốn hơn thì cũng không bắt gặp ông ta lộ ra quá nhiều nụ cười. “Chủ tịch, ngài gọi tôi đến là có chuyện gì cần dặn dò?” Hạ Nam Sơn hỏi thẳng vào vấn đề. Úc Thủy Phong đặt miếng kẹp sách vào trang sách để đánh dấu chỗ mình đang xem, sau đó mới nói: “Cậu đã nhận được tin về chuyện của lão Bành chưa?” “Có biết một chút.” Hạ Nam Sơn đáp. “Là chỗ bí thư Hách?” “Là bên bí thư Uông.” Úc Thủy Phong lắc đầu. “Chứng cứ là do bên phe Uông cung cấp.” Hạ Nam Sơn hỏi: “Là Bộ trưởng Cố âm thầm góp nhặt được?” “Ít nhiều cũng có một chút.” Úc Thủy Phong bưng chén trà nóng trước mặt lên nhấp một ngụm: “Được rồi, chuyện của Bành Tùng Bình đã đến tận đây thì không cần nhúng tay vào nhiều thêm nữa.” Hạ Nam Sơn thầm nghĩ, nghe ngữ điệu của Úc Thủy Phong như vậy, chỉ e lần này Bành Tùng Bình gây chuyện cũng không nằm trong kế hoạch của ông. Úc Thủy Phong lại mở miệng, vì tuổi tác đã cao nên tốc độ nói của ông cũng chậm hơn rất nhiều, lại thêm đang nói chuyện mặt đối mặt với Hạ Nam Sơn nên thỉnh thoảng có thể cười một cái, trông càng bình thản thân thiết hơn: “Dạo gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, công việc tiếp theo ắt sẽ khó khăn hơn không ít, Nam Sơn, vẫn phải nhờ cậu cố gắng!” “Công việc của cán bộ chính là giải quyết khó khăn của nhân dân, chúng ta phải coi khó khăn là một sự khiêu chiến và trở thành động lực, không nên dùng ‘Khó’ để gây khó khăn cho chính mình.” Hạ Nam Sơn hiếm có được một lần tỏ ra hài hước, cũng coi như gián tiếp bày tỏ thái độ của mình. Nói cho hết lời rồi thì Úc Thủy Phong cũng không giữ Hạ Nam Sơn lại quá lâu, bất kể là ông hay Hạ Nam Sơn đều không có quá nhiều thời gian để tiêu phí vào chuyện tán gẫu. Nửa tiếng nữa ông phải đón tiếp phái đoàn sứ giả nước ngoài, mà Hạ Nam Sơn phải đi tham gia một buổi hội nghị do Thủ tướng Thẩm Hữu Xương chủ trì. “Thủ tướng, chúng ta nên đi thẳng lên địa điểm của buổi hội nghị trên tầng năm.” Thời gian khá là sít sao, Phương Tự đã chuẩn bị tốt tư liệu dùng cho hội nghị từ trước, đứng ở bên ngoài văn phòng của Úc Thủy Phong chờ Hạ Nam Sơn đi ra. Hạ Nam Sơn gật đầu: “Bây giờ qua luôn đi, trên đường đi nói cho tôi nghe một chút về nội dung buổi hội nghị.” ‘Nội dung buổi hội nghị’ này đương nhiên không phải hội nghị mà Thẩm Hữu Xương chủ trì sẽ bàn về vấn đề gì, mà là ông phải đưa ra những phát ngôn như thế nào trong buổi hội nghị do Thẩm Hữu Xương chủ trì. Hội nghị này có thể xem như trọng điểm của công việc ngày hôm nay, Phương Tự đã sớm học thuộc lòng tư liệu, vừa nghe Hạ Nam Sơn nói đã trực tiếp mở miệng: “Nội dung hội nghị của Thủ tướng Thẩm hôm nay là về vấn đề phát triển quốc nội trong 5 năm tương lai từ 2015 đến 2020, quan trọng nhất là thúc đẩy phát triển nông thôn, cân bằng việc phát triển thành thị ra sao. Phát ngôn của chúng ta chủ yếu là phải dùng hết biện pháp cứng mềm nhằm xây dựng và mở rộng các công trình phúc lợi của quốc gia ở nông thôn, trọng điểm ở thành thị vẫn là duy trì điều kiện của những biểu tượng văn hóa cổ –“ Hạ Nam Sơn vừa đi vừa nghe, ngoại trừ khái quát những phát ngôn cần thiết ở trong lòng một lần thông qua lời nói của Phương Tự ra, ông ta cũng cân nhắc lại cuộc đối thoại với Úc Thủy Phong vừa rồi.Toàn bộ đoạn đối thoại ngắn ngủi kia đều nói về thái độ của Bành Tùng Bình, nhưng điểm quan trọng nhất không phải cái đó mà là cụm ‘Vài sự kiện’ trong câu cuối cùng. Chủ tịch đây là tự mình lên tiếng kêu ông không cần phải sốt ruột… Vài sự kiện đó là chỉ cái gì? Một việc là của Bành Tùng Bình, những việc khác sẽ là cái gì, sẽ xảy ra ở nơi nào? “Bộ trưởng Cố! Bộ trưởng Lương!” Tiếng Phương Tự bất chợt vang lên. Hạ Nam Sơn ngẩng đầu nhìn liền thấy Cố Tân Quân và Lương Hữu Sinh đang đi về phía ông. “Thủ tướng Hạ.” Cố Tân Quân thản nhiên gật đầu. “Thủ tướng Hạ đây là đang chuẩn bị đi họp à?” Nụ cười tươi tắn của Lương Hữu Sinh đi bên cạnh rõ ràng là sáng hơn không ít, lại mỉm cười gật đầu với Phương Tự rồi dừng bước trò chuyện với Hạ Nam Sơn. “Chủ đề của hội nghị lần này là có liên quan đến việc phát triển trong năm năm tới đúng không? Không biết đồng chí Hữu Xương đã quyết định về việc phát triển trung tâm chưa nhỉ?” “Bộ trưởng Cố, bộ trưởng Lương.” Hạ Nam Sơn cũng chào đối phương, trong lúc nói chuyện thì ánh mắt ông gặp ánh mắt Cố Tân Quân, tầm mắt hai người giao nhau trong thoáng chốc rồi lại tách ra. Lương Hữu Sinh không hổ là Bộ trưởng Truyền thông, cho dù Cố Tân Quân và Hạ Nam Sơn không nói gì nhiều, nhưng ông ta vẫn có khả năng biến không khí trở nên hài hòa vô cùng chỉ trong thời gian nói mấy câu ngắn ngủi. Ánh mắt xung quanh từ lúc ba người dừng lại trên hành lang đã như có như không đảo qua đây, nếu nghe cẩn thận thì dường như còn có một vài tiếng động nhỏ vụn tựa như tiếng ruồi kêu ong ong vào buổi đêm khiến người ta phiền lòng. Sau khi nói mấy câu, Hạ Nam Sơn cũng không dừng lại thêm nữa: “Bộ trưởng Cố, bộ trưởng Lương, tôi đi trước một bước.” Lương Hữu Sinh cười tủm tỉm: “Thủ tướng Hạ đi thong thả.” Hạ Nam Sơn lại gật đầu chào Cố Tân Quân, lúc xoay người ông ta cũng thầm nghĩ: Trong ‘Vài sự kiện’ này, nếu có Bành Tùng Bình và Cố Tân Quân thì chỉ e không thể có ít hơn một phần của Hạ Nam Sơn ông. Nhưng nếu nói một cách tổng thể thì dù mọi chuyện đều được tính lên chuyện của Bành Tùng Bình, sợ rằng vẫn có một hai chuyện tuy không có vấn đề gì với Bành Tùng Bình nhưng vẫn quan trọng vô cùng xảy ra… Kết quả vụ án của Bành Tùng Bình được đưa ra nhanh đến mức ngoài dự đoán của mọi người. Ngày thứ ba sau khi Hách Ứng Hùng gặp Bành Tùng Bình, cũng chính là ngày thứ bảy sau khi Bành Tùng Bình bị đưa đi điều tra, Bành Tùng Bình đã thú nhận rất nhiều việc trái pháp luật mình từng làm, trong đó bao gồm việc mình lạm dụng chức quyền ép cán bộ tự sát cùng việc tham ô nhận hối lộ hơn một ngàn năm trăm vạn Nhân dân tệ. Kết quả này đối với Cố Tân Quân và Hạ Nam Sơn mà nói xem như nằm trong dự kiến, nhưng với tuyệt đại đa số quan viên trong kinh thành, thậm chí là phần lớn những quan chức có khuynh hướng rõ ràng theo phe Úc hoặc phe Uông mà nói thì có vẻ vừa đột ngột lại vừa chấn động. Nhất là sau khi chi tiết của vụ án được công bố, những người có chút quan hệ đều có thể phát hiện ra điểm Bành Tùng Bình đáng bị lên án nhất trong vụ án này của Bành Tùng Bình, đó chính là việc khiến cho một vị phó Thị trưởng của Tang Tán tự sát tử vong vào bảy năm trước. Mà sau khi vị phó Thị trưởng sắp lên chức Thị trưởng này qua đời, một vị phó Thị trưởng khác thuận lợi chiếm được vòng Nguyệt quế Thị trưởng năm đó là do Hạ Nam Sơn đẩy lên, hơn nữa những năm gần đây còn qua lại rất thân thiết với Hạ Nam Sơn… Một chết một bị tổn hại! Ánh mắt mọi người hãy còn đang đặt hết lên chỗ Bành Tùng Bình và Hạ Nam Sơn thì một tin tức nhỏ khác lại được truyền xuống từ phía trên rồi tản ra: Bộ trưởng Truyền thông Lương Hữu Sinh bị điều chuyển đi nhậm chức ở chỗ khác! Phe Úc ra tay? … Không khí trong phòng VIP có chút trầm lắng, Cố Trầm Chu đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài: Mấy con tuấn mã trong cuộc đua đang khoác trên mình ánh nắng nóng rực vọt qua điểm cuối cùng, con đứng nhất là một con ngựa nửa thuần chủng ba tuổi tên Argead. “Cố thiếu gia chọn con nào?” Ôn Long Xuân đi đến bên cạnh Cố Trầm Chu cùng nhìn ra bên ngoài. “Số năm.” Cố Trầm Chu đáp. “Ừm, số năm.” Ôn Long Xuân còn đang tìm số năm xếp thứ mấy thì Trần Hàm đã cười rộ lên: “Thứ ba từ dưới lên, ánh mắt nhìn ngựa của Cố thiếu gia cậu cũng không tốt lắm.” Cố Trầm Chu mỉm cười: “Ôn thiếu gia xếp ở khoảng giữa đúng không? Chúc mừng!” “Tùy tiện chơi chút thôi.” Cá cược thắng một trận đua ngựa cũng chẳng có gì để đắc ý, huống chi bọn họ cũng cược không lớn, Ôn Long Xuân lập tức gọi một nhân viên phục vụ trong phòng VIP đến kêu đối phương dùng tiền anh ta thắng được khui một chai rượu ngon đưa vào. Đợi nhân viên phục vụ đưa rượu lên, anh ta lại tự mình rót ba ly đưa qua cho mỗi người: “Nào, Trần thiếu gia, Cố thiếu gia, chia sẻ chút may mắn đi.” Cố Trầm Chu nâng ly nhấp qua một ngụm liền nghe Ôn Long Xuân mở miệng trêu đùa: “Gần đây bên ngoài xảy ra không ít chuyện nhỉ, vụ án của Bành Tùng Bình kia rất đẹp, Cố thiếu gia có tin tức gì bên trong muốn nói cho chúng tôi không? Cố Trầm Chu nhướn mày: “Ôn thiếu gia muốn nghe tin tức bên trong nào?” Khẩu khí thật là lớn! Cố thể nói được như thế này, e rằng địa vị của Cố Tân Quân trong phe Uông đã trở nên quan trọng hơn nhiều so với những gì bọn họ thấy.Ôn Long Xuân ngậm một hớp rượu, lát sau cười nói: “Cố thiếu gia, tên nhóc Phương Bách kia có gọi điện thoại cho cậu không? Qua một hai tháng nữa nhà bọn họ có thể phải rời kinh thành.” Cha của Phương Bách là phó Bộ trưởng Truyền thông, phụ trách công tác thường vụ lại luôn là tâm phúc của Lương Hữu Sinh, có thể xem như là cánh tay đắc lực đệ nhất, lần này Lương Hữu Sinh bị hạ, trợ thủ như ông ta cũng bị trực tiếp kéo xuống. Cố Trầm Chu xoay xoay ly rượu, thầm nghĩ bất kể là nhà họ Ôn hay nhà họ Trần thì giờ đều không thể nào không biết rõ được chuyện của Lương Hữu Sinh… Cố ý vòng vèo nói đến đề tài này – phải nói là bắt đầu từ lúc cố ý gọi anh ra ngoài mới đúng – hai nhà Ôn Trần đã có ý tưởng rồi. Đương nhiên, trước mắt loại ý tưởng này chỉ giới hạn vỏn vẹn trong một lần tiếp xúc giữa đám đời thứ ba, thả ra chút thiện ý nhỏ bé nhất hoặc còn có thể mang theo chút ý thăm dò… “Gọi rồi.” Vẻ mặt Cố Trầm Chu thản nhiên. “Trước kia cùng từng ở một nơi mà, còn có Chúc Duy, Đào Viên, Triệu Kim… Mấy người đó đều gọi điện thoại đến.” Những người này đều là những người làm việc trong Bộ Truyền thông bị Lương Hữu Sinh liên lụy – nói liên lụy cũng không đúng lắm, ngay từ lúc đầu bọn họ đã là châu chấu trên cùng một dây với Lương Hữu Sinh, hiện giờ dây đứt nên đương nhiên chấu chấu lớn nhỏ đều rơi xuống hết. Đám châu chấu lớn nhỏ này cũng chưa chắc đã không biết chân tướng của mọi chuyện – không nói những người khác, ít nhất tâm phúc Phương Hạo Hoa của Lương Hữu Sinh nhất định biết rõ Lương Hữu Sinh rớt đài như thế nào, nhưng con trai của Phương Hạo Hoa vẫn như cũ gọi điện thoại cho Cố Trầm Chu hòng thắt chặt tình cảm, có ý muốn Cố Trầm Chu giúp đỡ chắc không được bao nhiêu, ngược lại 90% là muốn nhà họ Cố nhớ rõ chút cảm tình lúc trước, đừng nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng là được rồi. Từ nhỏ đã lớn lên rồi ra ra vào vào giữa trung tâm quyền lợi, ai cũng đã quen với những việc này. Ôn Long Xuân dựa theo câu chuyện tiếp tục nói về Lương Hữu Sinh: “Lần này Bộ trưởng Lương bị lật hình như có hơi đột ngột…” Anh ta nói được một nửa liền nhìn Cố Trầm Chu. Cố Trầm Chu lắc lắc chén rượu, không nói gì nhưng đồng thời cũng biểu lộ rõ cho hai người biết mình quả thực biết tin tức bên trong. Ôn Long Xuân và Trần Hàm liếc mắt nhìn nhau. Tâm tư Ôn Long Xuân xoay chuyển vài lần liền trực tiếp hỏi: “Bộ trưởng Lương là người bên kia?” Cố Trầm Chu cũng không làm bộ bí hiểm mà thẳng thắn mỉm cười nâng chén với đối phương, coi như trả lời. Khó trách! Cho dù bản thân hai nhà Ôn Trần đều đã phân tích dự đoán, nhưng sau khi có được đáp án của Cố Trầm Chu thì trong lòng bọn họ vẫn thầm kêu lên: Khó trách Lương Hữu Sinh âm thầm lặng lẽ ngã xuống như thế, đột nhiên bị giáng cho tội danh tham ô nhận hối lộ không biết chui ở đâu ra này. Nguyên nhân khiến Lương Hữu Sinh rơi đài quả nhiên là do lập trường thực sự của ông ta! Hơn nữa nếu lần này là do phe Úc ra tay, sao phe Uông có thể không hề biết chút phong thanh nào đã để cho Lương Hữu Sinh rơi xuống, chỉ có thể là bị trúng một mũi tên từ ‘bên trong’ mới khiến Lương Hữu Sinh không kịp phản ứng lại chút nào đã trực tiếp xuống đài. Khi gián điệp bị khám phá ra, còn chưa kịp nhảy tường chạy trốn đã bị người ta tóm gọn trong lòng bàn tay xử lí rồi. Trong thời gian một tuần không đến nửa tháng. Một phó Bộ trưởng Bộ Tổ chức, một Bộ trưởng Truyền thông, hơn nữa còn có phó Thủ tướng Hạ là phụ tá đắc lực cho vị kia của phe Úc. Ôn Long Xuân không kìm được, trên mặt lộ ra cảm xúc khác thường: “Cố thiếu gia biết mọi chuyện thật rõ ràng! Cố Trầm Chu thuận miệng đáp: “Nếu Ôn thiếu gia muốn cũng có thể biết được rõ ràng mà.” Lời này là sao? Ôn Long Xuân đang muốn nghĩ sâu thêm một hai phần thì đã thấy Cố Trầm Chu hơi nhíu mày giải thích thêm một câu: “Dù sao cũng đang ở trong đó, nên hiểu rõ mọi chuyện một chút thì tốt hơn.” Nói rồi anh đi đến bên bàn, đặt cái ly trong tay xuống rồi nói với hai người kia: “Xin phép ra ngoài trước, tôi đi xuống dưới xem ngựa để lát lại đặt thêm một lần.” Anh nói nốt câu này rồi đi ra ngoài. Tiếng đóng mở cửa bị chất liệu mềm mại bao quanh khung cửa hút hết, trong lúc cửa đóng, Ôn Long Xuân đứng ở trong phòng VIP còn nhìn thấy bóng dáng nhân viên phục vụ đứng bên ngoài cúi đầu… Vài giây sau, khoảng im lặng ngắn ngủi bị Trần Hàm đang ngồi trên sô pha phá vỡ: “Cậu thấy sao?” “Cậu thì thế nào?” Ôn Long Xuân hỏi ngược lại một câu. Trần Hàm nhíu mày đáp: “Vênh váo đắc ý! Cậu nghe những lời cậu ta nói xem.” Ôn Long Xuân đứng im tại chỗ một lúc lâu mới khẽ lắc đầu: “Mọi người đều lớn lên cạnh nhau, cậu đã quên Cố Trầm Chu là loại người nào rồi?” “Không có quên.” Trần Hàm vòng hai tay lại để dưới đầu. “Không phải là một con hồ ly điển hình trong đám hồ ly sao. Cậu nói xem một phó Bộ trưởng Tổ chức, một Bộ trưởng Truyền thông, hơn nữa còn một phó Thủ tướng có thể đủ để khiến Cố Trầm Chu kiêu ngạo đắc ý?” “Vẫn chưa đủ? Khẩu vị của cậu thật lớn quá.” Ôn Long Xuân vừa trách cứ Trần Hàm vừa ngầm hiểu trong lòng rằng hiện giờ Cố Trầm Chu để lộ loại manh mối đắc ý này, vậy mọi chuyện chắc chắn không chỉ có như thế. Nhưng nếu như không chỉ có như thế… Vậy những gì Uông Bác Nguyên chuẩn bị tiếp theo thực sự sẽ kéo dài liên tục không ngừng? “Cố thiếu gia, mời sang bên này xem, cá nhân tôi xin đề cử số 5 và số 12.” Từ lúc Cố Trầm Chu đi ra khỏi phòng VIP thì quản lý của trường ngựa đã nhận được tin tức; đợi đến khi Cố Trầm Chu xuống chuồng xem ngựa, quản lý liền lập tức bước đến mỉm cười phục vụ. “Vậy mua số 5 đi.” Cố Trầm Chu tùy ý đưa mắt đánh giá hai bên rồi đưa ra một số. Quản lý dùng máy tính bảng lựa chọn tư liệu đọc qua một chút: “Đặt cược giống lần trước ạ?” Cố Trầm Chu khẽ gật đầu coi như đồng ý. Lí do anh rời hỏi phòng VIP là muốn xuống đây xem ngựa, nhưng mục đích căn bản thực ra là muốn để lại cho Ôn Long Xuân và Trần Hàm một không gian để bàn bạc với nhau: Tư thái anh đưa ra đã đủ để khiến hai người kia suy nghĩ thâm sâu hơn, đương nhiên loại ‘suy nghĩ thâm sâu’ không hề có căn cứ này cũng sẽ không khiến hai nhà đưa ra quyết định có ý nghĩa thực sự nào, nhưng chỉ cần nhà họ Ôn và nhà họ Trần, thậm chí là hai người Ôn Long Xuân và Trần Hàm tỏ ra thái độ mập mờ thoáng nghiêng về phe Uông một chút – thứ cân bằng như thế này vĩnh viễn không ngại nhiều người, dù sao trước khi có kết quả cuối cùng, không một ai có thể biết được cán cân của người nào mới là sự cân bằng mấu chốt. Rời khỏi chuồng ngựa, Cố Trầm Chu cố ý đi rửa tay trước khi quay về phòng VIP, trong lúc rửa tay thì di động nằm trong túi áo anh rung lên. Cố Trầm Chu từ tốn rửa tay cẩn thận cho xong, dùng khăn tay lau sạch sẽ rồi cầm di động ra nhìn dãy số. Là điện thoại của Hạ Hải Lâu. Cố Trầm Chu bước ra ngoài toilet hai bước mới nhận máy: “Hạ thiếu gia?” Tiếng cười quen thuộc truyền ra từ trong điện thoại mang theo sự ngả ngớn quen thuộc của đối phương, nhưng nghe vào dường như không có mấy giận dữ: “Anh đi được lắm đó Cố thiếu gia.” Cố Trầm Chu: “Hửm?” “Lúc trước tôi còn tưởng rằng anh đề nghị chúng ta cùng đối phó với Bành Tùng Bình là có mục đích gì, không ngờ suy nghĩ của anh lại trực tiếp như thế, chỉ là muốn tôi tiếp xúc với chỗ Bành Tùng Bình.” Hạ Hải Lâu nói. Kế hoạch của Cố Trầm Chu lần này vô cùng đơn giản, mục đích ban đầu của anh chính là muốn khiến Hạ Hải Lâu tiếp xúc một chút với người ở chỗ Bành Tùng Bình. Giống như Cố Trầm Chu chưa bao giờ quên sự đối lập giữa Cố Hạ, đầu Hạ Hải Lâu cũng không thể nào bị lừa đá đến mức Cố Trầm Chu nói cái gì thì hắn làm cái đó. Nhưng bất kể là lúc Hạ Hải Lâu nghe được đề nghị của Cố Trầm Chu rồi đưa ra ý tưởng gì, chỉ cần hắn còn muốn dính lấy Cố Trầm Chu thì hắn nhất định sẽ tiếp xúc với Bành Tùng Bình, chỉ cần hắn tiếp xúc với Bành Tùng Bìnhlà Cố Trầm Chu đạt được mục đích của mình. Bởi vì vụ án của Bành Tùng Bình, tội danh mà Bành Tùng Bình bị chú ý nhất đã có thể liên lụy đến trên người Hạ Nam Sơn. Như vậy khi Bành Tùng Bình bị người của Ban Kiểm tra Kỉ luật đưa đi, lại nhìn vài động tác nhỏ thường xuyên của Hạ Nam Sơn, sẽ không có một ai lại nói rằng Bành Hạ không có vấn đề. Đây là khán phòng ở ngay bên cạnh toilet. Cố Trầm Chu vừa cầm di động vừa nhìn về phía trước. Trong trường ngựa có rất nhiều bóng dáng quen thuộc. Có đời hai đời ba quen được trong những lần gặp mặt, có những tinh anh được người lớn mang theo mà mình có biết: Giới làm ăn, giới văn học, giới khoa học, còn có cả những người vốn là quan chức trong thể chế từng đến cửa nhà anh… Cố Trầm Chu nhận ra một vị Cục trưởng Cục Đất đai. Thân mình mập mạp của ông ta chiếm hết một ghế ngồi, mặt trời ở trên đỉnh đầu ông ta đang ra sức tỏa sức nóng xuống, ông ta lại còn mặc một bộ tây trang kín mít khiến mồ hôi bắt đầu thấm ướt cả cổ áo. Xung quanh vị cục trưởng này có vài người vây kín, phần lớn đều hơn bốn mươi tuổi, lác đác có vài người trẻ tuổi thì một người trong số ấy lại là người quen cũ của anh. Ánh mắt của Cố Trầm Chu đảo qua bóng dáng Chu Hành một chút, cái vòng người kia đại khái đều là người trong giới làm ăn. Anh vừa nghĩ vậy liền thấy vị Cục trưởng Cục Đất đai đột nhiên nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, ba bước biến thành hai bước vội nhào về phía đằng trước. Ánh mắt của Cố Trầm Chu lại thuận theo đó nhìn sang. Một quan chức khác anh biết mặt, không biết là họ Giả hay họ Tiết nhỉ? Cũng thuộc bộ Tổ chức đấy, nhưng không gần gũi với cha anh mà thân thiết với Bành Tùng Bình hơn. Vị Cục trưởng Cục Đất đai được mọi người vây quanh lúc trước đã nhiệt tình đi qua chào hỏi vị quan chức thuộc Bộ Tổ chức kia, sau đó lập tức giống như người hầu đi kè kè theo sau quan viên Bộ Tổ chức, nụ cười trên mặt tươi tắn rạng rỡ, ngay cả mắt cũng híp tịt lại. Nhưng quan viên Bộ Tổ chức này rõ ràng là không hề bình tĩnh, bước chân ông ta sải đi rất nhanh, ánh mắt còn không ngừng đảo quanh đánh giá khắp chốn giống như đang tìm kiếm người nào đó. Không hề kì quái chút nào. Chuyện của Bành Tùng Bình đến giờ còn chưa được công bố; cho dù có công bố rồi thì vị Cục trưởng Cục Đất đai kia cũng không biết vị quan chức mình bợ đỡ là người thuộc phe Bành Tùng Bình, hơn nữa nếu đã biết được tin tức Bành Tùng Bình bị lật đổ thì sẽ giống như người kia, đang tích cực lại nôn nóng tìm kiếm vị quý nhân có thể cứu vãn được tương lai và sự nghiệp chính trị của mình. Mà trong khung cảnh rung động này, có một nhóm người đi xuống thì đương nhiên sẽ có một nhóm người bước lên. Trái ngược với những người ở phía sau còn chưa biết mình gặp may, trong toàn bộ đám người nhóm trước đã có vài người bị bắt ép đi điều tra giống Bành Tùng Bình và Lương Hữu Sinh, có vài kẻ đã ủ rũ rời khỏi kinh thành giống người bạn của anh trước đây, số còn lại nhiều hơn một chút thì giống như vị quan viên Bộ Tổ chức kia, đang ôm tâm tình nôn nóng cùng cực chạy đi khắp các chốn có khả năng hòng tìm kiếm một vài cơ hội cực kì nhỏ bé… Tiếng của Hạ Hải Lâu lại vang lên trong điện thoại, gần gũi đến mức giống như đang ghé sát bên tai anh mà nói, vẫn ngả ngớn như thường lại mang theo một chút quyến rũ: “Cố đại thiếu gia, đặt thêm nhé, được không?”