Trầm Chu

Chương 68

‘Cộc cộc!’ ‘Cộc cộc!’ ‘Cộc cộc cộc!’ Quá nửa đêm một chút, Vệ Tường Cẩm đã ngủ thẳng được nửa giấc chợt ngồi bật dậy trên giường. Nửa đêm anh đang ngủ đến mơ mơ màng màng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động, vốn muốn ra xem nhưng lại nghĩ hiện giờ là nằm trong nhà mình chứ không phải trong quân đội, có thể có chuyện gì? Cho dù có chuyện cũng không đến lượt anh đi. Bởi vậy liền nghiêng người tiếp tục ngủ. Kết quả là tiếng gõ rất nhỏ kia không bỏ qua cho anh, vẫn vang lên cực kì có tiết tấu như thế… Cửa phòng vốn đóng kín, mành cửa cũng bị kéo lại quá nửa, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua một nửa còn lại rọi vào trong phòng, cũng chiếu sáng một ít đồ bài trí trong phòng rõ ràng hơn một chút. Vệ Tường Cẩm ngồi dậy một lúc, đầu tiên nghĩ rằng tiếng động không phải truyền đến từ ngoài cửa, sau đó anh lại cho rằng tiếng động này cũng không phải tiếng chuột đào hang, cuối cùng anh nhấc chăn ra đi đến bên cửa sổ kéo mạnh tấm mành ra – tiếp đó anh suýt cắn vào đầu lưỡi mình. “… Tiểu Chu?” “Ừ.” Vẻ mặt Cố Trầm Chu có phần biếng nhác, giọng nói của anh cách một phiến cửa truyền vào có vẻ hơi buồn bực: “Mở ra được không?” Vệ Tường Cẩm thật sự cảm thấy cho dù mình nhìn thấy một con quỷ đang bay ở bên ngoài thì cũng không kinh sợ như lúc thấy Cố Trầm Chu bám sát vào cửa sổ. Anh đẩy cửa sổ ra, vừa kéo người vào phòng vừa oán thầm: “Muốn hóa trang thành trùm trộm cắp đó hả?” “Càng tốt chứ sao?” Cố Trầm Chu đáp. Vệ Tường Cẩm sửng sốt, cẩn thận đánh giá hai mắt đối phương: “Cậu say?” Cố Trầm Chu: “Một chút thôi…” Một chút x10! Vệ Tường Cẩm tự động bổ sung cho hết lời nói của đối phương rồi lắc đầu: “Được rồi, cậu ngồi đây một lát đi, mình lấy khăn mặt đến cho cậu.” “Không gấp, hơn nữa mình cũng không say.” Cố Trầm Chu lười biếng đáp. Vệ Tường Cẩm thầm nghĩ nếu cậu thật sự không say, từ sau năm mười lăm tuổi luôn bày ra bộ dáng làm bộ làm tịch kia thì cậu còn lần nào leo cửa sổ nữa không? Cũng không thèm bận tâm đến đối phương, anh vẫn đi vào toilet thấm ướt khăn mặt của mình, không hề vắt nước mà cầm chiếc khăn ướt sũng như thế ra ngoài rồi ném thẳng lên mặt Cố Trầm Chu. Một tiếng ‘pạch’ vang dội cực lớn, toàn bộ lời nói của Cố Trầm Chu đều bị hất ngược trở lại. Khoảng năm mười giây sau, người ngồi cũng không ra hồn kia vươn thẳng người dậy, túm chiếc khăn trên mặt xuống rồi bày ra vẻ mặt bình thường: “… Tỉnh rồi.” Vệ Tường Cẩm huýt một tiếng sáo: “Đúng là tốt xấu đều phô cả ra! Sao cậu lại đột nhiên đến đây?” “Đến tìm cậu.” Cố Trầm Chu đáp một câu rồi cầm chiếc khăn mặt đã nhỏ nước thấm ướt hơn nửa chiếc áo của mình quay lại toilet, vắt kiệt nước, rửa sạch mặt lại một lần rồi mới đi ra nói tiếp: “Vốnmình không định đến vào giữa đêm hôm như thế này, kết quả là lúc đến khách sạn đặt phòng thì bị người khác nhìn thấy rồi lôi mình đi uống rượu, uống hơn hai ba tiếng nhùng nhằng mãi mới thôi…” “Sau đó cậu đến đây luôn?” Vệ Tường Cẩm hỏi. “Trèo lên cửa sổ phòng cậu…” Cố Trầm Chu đáp. Vệ Tường Cẩm cảm thấy nếu hiện giờ mình bật cười ha ha thì người bạn trúc mã của mình nhất định sẽ thẹn quá thành giận: “Nói thật là mình cũng chưa từng trèo đâu!” Cố Trầm Chu: “Cậu muốn đi thật à? Không có cơ hội thì mình có thể tạo cơ hội cho cậu.” Vẻ mặt của Vệ Tường Cẩm lập tức nghiêm túc: “Nghĩ linh tinh gì đấy! Chỉ bằng cậu? Sức hấp dẫn còn hơi kém đó!” “…” Cố Trầm Chu chuyển đề tài. “Chắc bác Vệ đã nói mọi chuyện cho cậu rồi?” “Nói rồi.” Vệ Tường Cẩm trả lời ngắn ngọn. “Cho nên…” Cố Trầm Chu hiếm có được một lần nói chuyện kém tự tin như thế. Vệ Tường Cẩm quay lại bên giường ngồi xuống, nửa đêm bị người dựng dậy loay hoay một hồi nhưng anh cũng không thấy mệt nhọc: “Hai người giao hẹn từ lúc nào? Trước khi đến huyện Đức Xương?” “Cậu muốn hỏi chuyện nào? Nếu là giăng bẫy Hạ Hải Lâu thì là bắt đầu từ lúc mình đâm vào xe hắn.” Cố Trầm Chu đáp: “Đầu óc Hạ Hải Lâu đủ để dùng tốt, nhưng tính cách của hắn không hề chịu thua thiệt để người ta ăn một chút như vậy, mình chỉ châm cho hắn một chút mồi lửa mà hắn có thể tự bốc cháy một cách vui thích. Nếu là người khác ra tay thì Hạ Hải Lâu làm không tốt còn có thể nói là chút tâm tính đùa giỡn; nhưng nếu là tự mình mình ra tay…” Cố Trầm Chu ngược lại hơi mỉm cười, nhưng nhìn vào lại cảm thấy toát ra chút vẻ lạnh lùng: “Nếu hắn muốn chống đối mình thì nhất định sẽ lựa chọn cách đánh trả riêng, hơn nữa vì một mục đích nào đó mà nhất định sẽ chơi một ván lớn.” Cố Trầm Chu dù liên tục hai từ ‘nhất định’, sau đó lại nói tiếp: “Sau đó huyện Đức Xương xuất hiện. Chuyện này là sau khi mình gọi điện thoại cho cậu.” Anh bình tĩnh thản nhiên nói: “Tiếp theo mình nói chuyện này với cha mình, chỗ bác Vệ là cha mình nói, nhưng hẳn là cũng từ trước khi chúng ta đến huyện Đức Xương.” Nếu như Vệ Thành Bá không đồng ý chuyện này thì bọn họ cũng chỉ có thể hủy bỏ hành trình giữa chừng. “Rồi lừa mình?” Vệ Tường Cẩm hỏi. Cố Trầm Chu nhìn Vệ Tường Cẩm một lúc. Vệ Tường Cẩm: “Mỗi lần cậu nhìn mình như vậy thì vốn không có chuyện gì tốt… Chắc không phải cậu muốn nói là cậu đã ám chỉ cho mình chứ?” Cố Trầm Chu lắc đầu: “Lúc cùng đi là mình lừa cậu. Nhưng sau khi tiến vào phòng thẩm tra thì thực ra phó quan Trương đã ám chỉ cho cậu – đương nhiên chính ông ấy cũng không biết – hai nhà chúng ta có giao tình nhiều năm như thế, hai người chúng ta lại lớn lên bên nhau, sao có thể xuất hiện một chuyện hai nhà không hề nhúng tay vào làm gì mà đã đổ hết lên đầu đứa con của một nhà khác?” Không nói đến tình cảm, chỉ riêng nói về chỉ số thông minh thì đã quá không ra gì rồi. Vệ Tường Cẩm không nói gì một lúc: “Mình tưởng là ý của riêng phó quan Trương.” “Sao có thể?” Cố Trầm Chu cười nói. Vì sao phó quan Trương lại phải nói ra suy nghĩ của mình? Ông ta là cấp dưới của Vệ Thành Bá, tất cả hành động đương nhiên là nghe theo sự chỉ huy của Vệ Thành Bá. Nói trắng ra thì đám thiếu gia đời thứ ba như họ vẫn còn chưa đứng ra tạo lập được vị trí của bản thân, nếu không phải có một người cha tốt thì ai để tâm đến bọn họ? “Đúng vậy, sao có thể.” Vệ Tường Cẩm cũng lắc đầu rồi đứng lên: “Cậu có đói bụng không? Mình xuống lấy thứ gì đó lên ăn.” “Ừ, mình uống rượu chay.” Cố Trầm Chu đáp. “Đợi nhé.” Vệ Tường Cẩm nói một câu rồi đi ra khỏi phòng, xuống lầu kéo ngăn kéo và tủ lạnh ra, lục lọi hồi lâu mới tìm ra được một chai rượu với mấy cái túi đựng đồ nhắm. Anh cầm mấy thứ này, tìm thêm hai cái bát quay lại tầng trên, Cố Trầm Chu đã bật đèn trong phòng, ngồi trên ghế đối diện với cửa sổ không biết là đang suy nghĩ cái gì. Vệ Tường Cẩm đặt mấy thứ kia lên bàn, bản thân cũng kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống: “Cậu còn uống rượu nữa được không? Hay là uống nước?” Trong nhà còn có một chai nước khoáng vẫn chưa được mở, vừa rồi cũng được anh thuận tiện xách lên đây. Dù sao lúc trước cũng đã uống rượu, đêm nay chắc chắn là không ngủ nổi rồi, Cố Trầm Chu cũng không bận tâm lắm: “Cậu muốn uống thì mình sẽ uống cùng cậu.” Nói rồi cầm lấy cái chai trên bàn mở ra, mỗi người rót một chút rượu. Hai người anh em ngồi uống trộm đương nhiên là không thể mời rượu, Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm coi như uống đồ uống thông thường, Vệ Tường Cẩm nói: “Cậu bị kẻ nào chuốc thành ra như vậy, còn uống say đến nửa đêm rồi chạy qua đây?” Anh càng muốn hỏi hơn là kẻ nào có thể diện lớn như thế, còn chuốc được Cố Trầm Chu quá chén? Cố Trầm Chu cầm chén lên uống một hớp rượu lạnh, dừng lại một lúc mới đáp: “Là một vị con cháu nhà họ Úc, mình đẩy ra không được nên đành qua.” Vệ Tường Cẩm cau mày: “Người nào của nhà họ Úc?” “Úc Chí Kiệt.” Cố Trầm Chu nói. Vệ Tường Cẩm hơi ngẫm nghĩ một lúc liền nhớ ra kẻ này: Cũng không phải con trai con gái trực hệ của Úc Thủy Phong mà là cháu trai của chú của Úc Thủy Phong, lại thêm bản thân không hề tiến vào quan trường mà lựa chọn theo nghiệp buôn bán, nói về tổng thể thì không thể tính là người cùng giới với họ: “Hắn có thể diện lớn vậy à?” Cố Trầm Chu cười không nói gì. Vệ Tường Cẩm: “Đừng cười, nhìn qua đã biết trong bụng toàn suy nghĩ xấu xa.” Cố Trầm Chu bất đắc dĩ: “Chỉ là đúng lúc có cơ hội đến bên cạnh để tìm hiểu họ Úc thôi. Bản thân Úc Chí Kiệt không có gì, nhưng nghe nói hắn rất được con trai Úc Nguyên Phái của vị họ Úc kia yêu thích, bình thường không cần chào hỏi cũng có thể tự do ra vào cửa lớn của nhà Úc Nguyên Phái.” “Vì sao hắn lại tìm cậu?” Vệ Tường Cẩm hỏi. Cố Trầm Chu: “Tự hắn muốn đến xem mình thế nào và Úc Nguyên Phái kêu hắn đến đây xem mình, cậu chọn vế nào?” “Vế sau.” Vệ Tường Cẩm đáp, lại nhíu mày: “Nhà họ Úc vẫn luôn không có động tĩnh gì, cuối cùng giờ cũng bắt đầu?” Cố Trầm Chu không nói gì, anh ngược lại càng có khuynh hướng nghiêng về việc vị nào đó của phe Úc không biết chuyện này. Nhưng nếu đối phương đã muốn động tay thì cũng là một chuyện tốt… Giống như một con nhím vậy, lúc nó không động đậy thì ai cũng thấy nó khó giết, nhưng một khi đã động đậy rồi thì tuy rằng lực sát thương có lớn hơn chút nhưng cũng có thể để người ta nắm được cơ hội. “Nói xem.” Vệ Tường Cẩm đột nhiên nhẹ giọng hỏi Cố Trầm Chu: “Nhà mình ra rồi, nhà cậu làm sao đây?” “Lùi. Nhưng muốn lùi cũng phải kéo Hạ Nam Sơn rụng đã.” Cố Trầm Chu trả lời. “Bằng không sớm muộn gì chúng ta cũng bị thanh toán.” “Phe Uông không hề có bất kì khả năng nào sao?” Vệ Tường Cẩm hỏi. Cố Trầm Chu trầm tư một lúc: “Ai biết được… Dù sao vẫn phải để lại một đường lui cho hai nhà chúng ta. Thực ra nếu không có vụ tai nạn xe của cậu, nhà họ Vệ dù sao cũng không thuộc hệ thống hành chính, sẽ không có ai cố ý kéo nhà họ Vệ vào đây.” Vệ Tường Cẩm uống một hớp rượu, có chút đăm chiêu: “Hạ Nam Sơn là người trung thành của phe Úc, chúng ta động vào Hạ Nam Sơn thì không phải tương đương với trực tiếp đối đầu với phe Úc sao?” “Cho nên phải nắm bắt được đúng thời điểm.” Cố Trầm Chu nói, với người nhà của mình, bất kể là Cố Tân Quân hay ông cụ Cố thì anh cũng chỉ có một câu này, nhưng với Vệ Tường Cẩm, anh dừng lại một quãng rồi thêm một câu: “Hoặc là kéo ông ta ra sau, cùng nhảy xuống.” Vệ Tường Cẩm không hề cảm thấy bất ngờ, anh liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu, cười nói: “Mình còn nghĩ cậu ra nước ngoài một chuyến quay về rồi thì càng ngày càng không có cá tính nữa.” Những người thuộc đời thứ ba có thể lăn lộn trong giới thì sao có thể không có cá tính? Cố Trầm Chu lắc đầu: “Muốn thế lực không có đủ thế lực, muốn thủ đoạn không có nhiều thủ đoạn, không có chút manh mối gì thì chúng ta dựa vào đâu để loại bỏ phe Úc? Đây là đánh giá thật sự, bất kể là Úc Thủy Phong hay Uông Bác Nguyên… Lời này mình cũng chỉ nói ra trước mặt cậu, cho dù là người trong nhà mình thì mình cũng chỉ nói một câu ‘Chưa đủ vững vàng’ thôi.” Thời gian đến nhiệm kì mới còn rất ít, Cố Trầm Chu lại vẫn chưa bước vào thể chế. Anh muốn tăng thêm sức nặng lời nói của mình ở ngay trong nhà, một là muốn biểu hiện ra năng lực để được Cố Tân Quân và ông cụ Cố tán thưởng, một mặt khác là muốn ngày càng trở nên ổn trọng hơn, làm việc cần phải đi một bước nhìn ba bước, nhưng nói chuyện thì có thể nói một thì một, hai thì hai. “Cậu có ý tưởng gì không?” Vệ Tường Cẩm hỏi. “Ý tưởng duy nhất của mình chính là đi bước nào xem bước nấy.” Cố Trầm Chu nói. “Bộ trưởng Cố không có ý tưởng gì trong chính đàn, mình ở bên ngoài ngoại trừ vỗ tay cổ vũ thì có thể có ý tưởng gì?” Vệ Tường Cẩm ừ một tiếng, sau đó anh chợt nói: “Mình cảm thấy mọi chuyện có chỗ không thỏa đáng!” Cố Trầm Chu sửng sốt: “Chuyện gì?” Vệ Tường Cẩm liếc xéo Cố Trầm Chu: “Hôm nay cậu đến là để giải thích đúng không? Né tránh đề tài đó! Tưởng rằng leo cửa sổ khiến mình không thể không cho cậu vào đây là có thể giải quyết vấn đề hả?” “Cậu nói thử xem?” Cố Trầm Chu hỏi. Vệ Tường Cẩm cân nhắc: “Cậu có muốn ra ngoài lại một lần, mình ra đẩy cậu xuống không?” Cố Trầm Chu: “… Không đùa hả?” “Đương nhiên là không.” Vẻ mặt Vệ Tường Cẩm nghiêm túc. Cố Trầm Chu uống sạch rượu trong chén, đứng dậy đi về phía cửa sổ. “… Cậu làm gì thế?” Vệ Tường Cẩm hỏi. “Cho cậu đẩy một cái.” Cố Trầm Chu đáp. Vệ Tường Cẩm tưởng rằng Cố Trầm Chu đang nói đùa, còn định nói thêm hai câu nữa, kết quả giây tiếp theo liền nhìn thấy Cố Trầm Chu thực sự đẩy cửa sổ định leo ra bên ngoài. Đùa thật? Vệ Tường Cẩm sắp xù lông đến nơi: “Đây là tầng ba đấy!” “Không đến mười thước đâu, có lẽ ngã cũng sẽ không có vấn đề gì.” Cố Trầm Chu nói xong thì lấy di động ra: “Mình gọi xe cấp cứu trước.” Mặt Vệ Tường Cẩm cứng ngắc: “Cậu thật sự hoàn toàn tỉnh táo? Có muốn mình đi nấu canh giải rượu cho cậu không?” Cố Trầm Chu quay đầu lại liếc nhìn Vệ Tường Cẩm, chợt cười rộ lên rồi dễ dàng nhảy từ trên cửa sổ xuống: “Đùa thôi! Mình cũng không có vấn đề về đầu óc, hơn nửa đêm gọi xe cấp cứu đến đây, ngày mai cậu có thể được lên tít đầu trên trang nhất đấy!” “Trước khi lên trang nhất thì mình đã bị cha đánh cho vào viện rồi.” Vệ Tường Cẩm kêu toáng lên: “Ngày đó lúc cả nhà đến đây, lúc cha nói cho mình mình cũng không biết nên nói gì, kết quả là cuối cùng cha còn dạy dỗ mình một trận nên thân, mẹ mình ở bên cạnh cũng vừa nghe vừa nói mình… F*ck, vì sao bọn họ vẫn còn chưa nhận cậu thành con trai ruột chứ!” Hơi dừng một lát, anh lại hỏi: “Ngày đó mình chuyển nhà sao cậu lại không đến? Khi đó hẳn là có thể lén nói một chút mà?” Cố Trầm Chu: “Hỏi cậu một câu.” “Ừ?” “Nếu ngày đó mình xuất hiện thì cậu sẽ thực sự trách mình à?” Cố Trầm Chu hỏi. Vệ Tường Cẩm hơi khựng lại: “Không, ngày đó đi từ trong quân khu ra mình cũng chỉ tức giận vì cậu không hề nói lí do gì.” Cố Trầm Chu: “Cho nên mình cảm thấy đợi sự thật phơi bày hết rồi đi tìm cậu vẫn tốt hơn… Cậu đối xử với mình không hề có chút nguyên tắc nào, áp lực này cũng hơi lớn.” Vệ Tường Cẩm: “…” Thời gian bất tri bất giác đã qua ba giờ đêm. Cách tòa nhà hơn một ngã tư đường, Hạ Hải Lâu ngồi ở trong xe cũng có thể nhìn thấy rõ ràng căn phòng đã sáng đèn hơn hai tiếng kia. Đó nhất định là phòng của Vệ Tường Cẩm. Hạ Hải Lâu thầm nghĩ. Cố Trầm Chu sẽ làm gì với đối phương ở trong đó? Đùa giỡn nói chuyện phiếm? Cùng ngủ trên một cái giường? Hạ Hải Lâu xoay cái cổ cứng ngắc, ngáp một cái rồi từ tốn khởi động xe chuẩn bị rời đi, chợt có chút không hiểu vì sao nhất định phải tự mình theo đuôi Cố Trầm Chu, bay liền hai tiếng cũng thôi đi, nửa đêm còn chạy đến chỗ này theo dõi… Tìm người chuyên nghiệp không phải là tốt hơn nhiều sao? Còn nữa… Con tôm hùm khổng lồ ngon lành kia, Hạ Hải Lâu có phần uể oải tối tăm, rốt cuộc thì đến khi nào mới có thể thực sự ăn đến miệng đây?