Trầm Chu
Chương 66
Mệnh lệnh chính thức điều Vệ Thành Bá xuống quân khu ở địa phương nhanh chóng được đưa xuống.
Vệ Tường Cẩm làm hỏng vụ án trùm thuốc phiện, bởi vì Vệ Thành Bá chủ động tránh lui mà một đám mối mọt đến từ hệ thống hành chính muốn cắn một miếng thịt trên người voi đều yên tĩnh, cuối cùng đành sống chết mặc bay. Nhưng người vừa bị thẩm tra đương nhiên là không thể quay về ngay lập tức được – cho dù muốn quay về thì cơ thể cũng không chịu nổi. Điểm này cũng không cần Vệ Tường Cẩm bận tâm, anh theo Vệ Thành Bá về nhà còn chưa được một buổi tối thì cấp trên của Vệ Tường Cẩm trong quân đã chủ động đến cửa nhà họ Vệ, không chỉ không nhắc đến chuyện bị thẩm tra mà chỉ dặn dò Vệ Tường Cẩm phải nghỉ ngơi đầy đủ, chờ thân thể bình phục thì sớm ngày quay về đơn vị.
Tắm rửa bằng nước ấm, ăn một bữa cơm no, sau đó lại ngủ đủ một ngày.
Đợi đến khi Vệ Tường Cẩm cuối cùng cũng dưỡng tốt tinh thần ôm chăn ngồi dậy thì Ngu Nhã Ngọc gần đây luôn thu dọn đồ đạc đi vào đuổi Vệ Tường Cẩm khỏi giường:
“Dậy rồi thì mau mau đứng dậy, rửa mặt chải đầu rồi xuống nhà ăn chút gì lấp bụng, không thoải mái thì lại nằm xuống – mẹ sẽ tranh thủ lúc này thu dọn một ít hành lí cho con.”
Vệ Tường Cẩm lười biếng ậm ừ, nâng tay sờ sờ cái cằm lởm chởm của mình thì tự bản thân cũng cảm thấy không thích ứng lắm, đi vào buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt xong liền đi lấy dao cạo râu:
“Mẹ, sáng nay ăn gì ạ?”
“Đều là món con thích, sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao chay, còn có cháo tiểu mạch.”
Ngu Nhã Ngọc đang thu dọn hành lí trong phòng Vệ Tường Cẩm hơi cao giọng:
“Uống chút cháo làm ấm dạ dày trước.”
“Con biết ạ.”
Vệ Tường Cẩm vâng một tiếng rồi lập tức nghĩ đến Cố Trầm Chu cũng thích ăn mấy món này, nghĩ xong anh lại cảm thấy ***g ngực nghẹn thắt lại, muốn nhả ra không được mà muốn đè nén xuống cũng không xong, chỉ có thể biến lửa giận thành sức ăn, ăn hết đám sữa đậu nành, bánh bao, bánh quẩy và cháo tiểu mạch rồi chống bụng quay về phòng, chuẩn bị cùng thu dọn đồ đạc.
Nhưng con trai nhà mình vừa phải chịu khổ quay về, sao Ngu Nhã Ngọc có thể để anh động vào? Bà phất phất tay đuổi người ra:
“Con chen ngang lằng nhằng cái gì, đi làm chuyện của mình đi.”
Vệ Tường Cẩm thở dài:
“Mẹ, mẹ càng ngày càng không dịu dàng.”
Ngu Nhã Ngọc vừa tức giận vừa buồn cười:
“Làm trâu làm ngựa cho hai cha con con đến già rồi kết quả còn bị oán thầm? Một lớn một nhỏ cả hai đều không có lương tâm!”
Vệ Tường Cẩm cũng thức thời vừa nịnh nọt vừa hát Kinh kịch, một lúc sau mới dỗ được cho Ngu Nhã Ngọc giả bộ giận dữ cười tươi rạng rỡ. Anh ngồi trên ghế nhìn Ngu Nhã Ngọc thu dọn một hồi, hỏi:
“Mẹ, khi nào thì chúng ta chuyển đi?”
“Theo ý của cha con thì ngày mai sẽ chuyển đi.”
Ngu Nhã Ngọc đáp.
Vệ Tường Cẩm hơi nhíu mày:
“Nhanh vậy sao?”
“Mệnh lệnh điều nhiệm đã ra rồi, đương nhiên phải nhanh chóng chuyển đi.”
Ngu Nhã Ngọc nhẹ nhàng bâng quơ đáp, trong đầu lại xẹt qua vụ cãi nhau giữa Cố Tân Quân và Vệ Thành Bá hôm trước. Cũng chính là qua buổi tối ngày hôm đó, Vệ Thành Bá ra ngoài quay về thì câu đầu tiên nói với bà chính là: “Chúng ta chuẩn bị chuyển đi.”
Vệ Tường Cẩm vâng một tiếng rồi lại miễn cưỡng ngồi dựa vào ghế, đột nhiên nhảy dựng lên giống như cá chép:
“Con vẫn nên giúp đỡ đi thôi! Ngồi im lâu như thế khéo còn khiến xương cốt rỉ sét ra mất.”
Ngu Nhã Ngọc lắc đầu bất đắc dĩ, cũng không nói gì nữa mà ném mấy thứ trong phòng Vệ Tường Cẩm lại cho anh thu dọn, bà thì xoay người đi xử lí những chuyện khác – muốn chuyển đi ngay trong khoảng thời gian ngắn như thế, chuyện bà bận rộn thật sự nhiều lắm.
Thời gian một ngày nháy mắt đã qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vệ Thành Bá nói một là một, cũng không bận tâm đến vài vật nhỏ còn chưa đóng gói xong, trực tiếp liên hệ với công ty chuyển nhà đến chuyển đồ đạc trong nhà đi.
Khi công ty chuyển nhà chạy đến nơi thì Vệ Tường Cẩm mỗi tay khuân một cái thùng lớn đi thẳng xuống dưới, bình thường anh sinh hoạt luôn có quy luật lại kiên trì rèn luyện, giờ còn là thời điểm thân thể khỏe mạnh nhất trong suốt hai mươi bốn năm, thẩm tra trước đó tuy rằng khiến anh chịu ám ảnh không nhỏ, nhưng nếu nói đến thân thể — quả thực là ăn một bữa ngủ một giấc thì đã bình phục lại.
Ngu Nhã Ngọc vội vàng chỉ huy người của công ty chuyển nhà, thấy thần thái của Vệ Tường Cẩm rất thoải mái thì cũng không bận tâm quá nhiều, để Vệ Tường Cẩm tự làm gì thì làm.
Sau khi đặt mấy thùng quần áo xuống thì Vệ Tường Cẩm cũng không nhúng tay vào nữa, nhàn nhã đứng dựa vào cửa xe một lúc, sau đó vừa châm thuốc vừa dắt con chó vàng to đùng nhà mình đi, định cho nó chạy một đoạn trên con đường phía trước đoàn xe để hoạt động thân thể.
Nhưng nếu đi dạo thì tất nhiên là phải ra ngoài, đi ra ngoài thì lập tức nhìn thấy nhà của Cố Trầm Chu ở phía đối diện.
Vệ Tường Cẩm không cố ý tránh né, anh túm con chó vàng nhà mình rồi đi theo nó thẳng về phía trước, rất nhanh đã đi đến con đường nhỏ quen thuộc dẫn vào nhà họ Cố mà trước đây mình thường lui tới, tòa nhà ba tầng nóc đỏ tường trắng đã xuất hiện giữa những hàng cây và lùm hoa.
Lần này Vệ Tường Cẩm kéo con chó lại.
Chó vàng kêu âu âu hai tiếng không hiểu nổi động tác của chủ nhân, cổ bạnh lên muốn đi về đằng trước.
Vệ Tường Cẩm ngồi xổm xuống gãi gãi đám lông mềm trên cổ con chó to nhà mình, lấy di động trong túi ra ấn nút nhật kí cuộc gọi, dãy số đầu tiên xuất hiện là của Cố Trầm Chu.
F*ck.
F*ck f*ck f*ck f*ck f*ck f*ck!
F*ck con mẹ nó! Mình sắp phải đi mà lại không hề nhìn thấy bóng dáng cậu ta đâu!
Trong lòng Vệ Tường Cẩm đột nhiên dâng lên chút cáu giận, dùng lực đạo giống như muốn chọc hỏng di động xóa bay số điện thoại của Cố Trầm Chu!
Sau khi làm xong anh đột nhiên nghĩ ra mẹ của đối phương chính là người mà từ nhỏ mình đã gọi là dì, mình vừa mới…
Vệ Tường Cẩm im lặng một lát, giống như vừa làm chuyện gì xấu mà túm lấy con chó vàng lặng lẽ chạy về nhà mình.
Lúc này, đồ gia dụng cồng kềnh đã được chuyển gần xong hết, chỉ còn lại vài thứ không quan trọng lắm, phó quan Trương đi bên cạnh Vệ Thành Bá liền nói:
“Tư lệnh, những chuyện tiếp theo để tôi lo đi, mọi người cứ lên xe trước.”
Vệ Thành Bá gật đầu:
“Giao cho cậu đấy, Tiểu Trương.”
Nói rồi quay sang Vệ Tường Cẩm:
“Con vừa mới chạy đi đâu hả? Đúng là không chịu yên lặng dù chỉ một giây!”
Ông cũng chỉ là đã nghiêm khắc với con trai mình thành thói quen.
“Dắt chó đi dạo ạ”
Vệ Tường Cẩm ho hai tiếng đáp.
Vệ Thành Bá liếc mắt nhìn Vệ Tường Cẩm một cái đầy hoài nghi, nói:
“Lên xe, chúng ta đi.”
Vệ Tường Cẩm vâng một tiếng:
“Cha mẹ, hai người ngồi lên chiếc xe đằng trước đi. Con ngồi đằng sau cùng với Đại Hoàng.”
Vừa nghe Vệ Tường Cẩm nói như vậy, lái xe của chiếc đằng sau rất có ánh mắt, lập tức chạy đến giúp Vệ Tường Cẩm dắt chó lên xe, sau đó lại kéo cửa xe bên ghế phó lái ra:
“Vệ thiếu gia, cậu ngồi chỗ này đi!”
“Không cần, tôi ngồi ở ghế sau.”
Vệ Tường Cẩm lắc đầu, kéo cửa sau ra rồi ngồi xuống bên cạnh Đại Hoàng.
Hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi Thiên Thụy Viên, Vệ Tường Cẩm tựa vào lưng ghế định chợp mắt một lát, kết quả là không ngủ được do lúc trước đã ngủ quá nhiều nên đành phải lôi di động ra giết thời gian. Đầu tiên anh chơi game, sau đó lên QQ, trong nháy mắt đăng nhập vào thì có vô số tin nhắn bắn ra khiến di động của anh bị lác khoảng năm phút đồng hồ. Anh nhẫn nại đợi một lúc rồi mới bấm một loạt tin nhắn ra, đáng tiếc là mở từ cái đầu tiên đến cái cuối cùng mà không phát hiện ra cái anh đang tìm, giận dữ quăng di động đi!
Lưng máy màu trắng bị ném lên cái bệ trong xe, thân máy và pin thì lần lượt rơi lên chân Vệ Tường Cẩm và lưng của Đại Hoàng.
Lái xe ngồi đằng trước vừa mới nhìn thấy cảnh Vệ Tường Cẩm phẫn nộ đập điện thoại qua kính chiếu hậu thì trong lòng thấy hơi run, vốn đang định mở miệng nói chuyện thì lại cẩn thận ngậm miệng lại, vô cùng tập trung vào việc lái xe.
“Âu âu… Âu!”
Trên ghế sau, chó Đại Hoàng bên cạnh không biết là bị đập đau hay là phát hiện ra tâm tình anh không tốt, nhẹ nhàng kêu hai tiếng rồi đặt chiếc đầu to đùng của mình lên đầu gối anh.
Vệ Tường Cẩm dùng sức xoa xoa vành tai của chó Đại Hoàng, cơn tức giận trong lòng bình ổn hơn một chút rồi xoay người nhặt di động lên lắp lại, khởi động máy, nhìn chằm chằm hình ảnh khởi động máy quen thuộc trên di động hồi lâu, bấm mở photo album rồi mở từng chiếc ảnh một bên trong ra xem.
Phong cảnh, phong cảnh, Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu, chiến hữu, tiệc tùng, Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu, chiến hữu, Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu, sao lại vẫn là Cố Trầm Chu…
Vệ Tường Cẩm bấm xem đến buồn bực, nhưng anh giống như bị ép buộc mà vẫn bấm nút điện thoại lật xem ảnh, một bức ảnh đột ngột xuất hiện, khung cảnh là một khách sạn – Vệ Tường Cẩm không có ấn tượng gì với nơi này – Cố Trầm Chu cầm đũa gắp một viên bánh gạo nếp, mày cau lại, vẻ mặt vừa rối rắm lại vừa bất đắc dĩ nhưng vẫn há miệng chuẩn bị nuốt viên kia vào miệng –
… Hình như có chỗ nào đó không đúng thì phải?
Vệ Tường Cẩm nhìn tấm ảnh chụp này suy tư hồi lâu rồi đột nhiên bật cười:
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha –“
Chó Đại Hoàng:
“Ẳng?”
Lái xe:
“…”
Vệ thiếu gia thật sự không sao chứ?
Lần này Vệ Tường Cẩm đúng là thật sự cười đến mức đấm ghế! Hình như anh đã nhớ ra rồi! Cố Trầm Chu bình thường luôn là người khôn khéo có chủ ý nhưng dường như trời sinh đã dị ứng với bất cứ vật nào có hình tròn, bánh trôi thì không nói vì vẫn còn bóng ma trước đó tồn tại, nhưng mấy viên bánh gạo nếp này, trời biết lúc anh gọi món đó thì cũng không có suy nghĩ gì cả, kết quả là đồ ăn vừa được đưa lên bàn, khi ấy cũng không biết bọn họ nói cái gì phân tán được lực chú ý của Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu sơ sểnh một cái lại gắp lên chuẩn bị nuốt xuống!
Anh nhớ rõ lúc ấy mắt mình suýt nữa là lọt tròng, vẫn là tự bản thân Cố Trầm Chu phát hiện ra kích cỡ không đúng, đưa đũa ra nhìn lại, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Vệ Tường Cẩm càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, từ chuyện này lại nhớ đến thật nhiều chuyện khác: Ví dụ như năm anh bốn tuổi lần đầu tiên trộm rượu của cha mình ra chia sẻ với Cố Trầm Chu, anh uống một hớp cảm thấy đắng không chịu được, Cố Trầm Chu uống một hớp thì càng tò mò, sau đó lại giống như một con cá chép miệng rồi phun phì phì ra một đống bong bóng! Còn có lúc nhỏ hơn chút nữa thì anh và Cố Trầm Chu cùng ngồi chơi trên giường, người lớn hai nhà ngồi bên cạnh, hình như mẹ anh nói một câu Cố Trầm Chu trông đáng yêu giống như một cô bé vậy, anh quay đầu nhìn thì thấy đúng là như thế thật! Lập tức hôn cậu ấy chụt một cái, đối phương cũng hôn lại anh chụt một cái, sau đó bọn họ tiếp tục chơi đồ chơi, nhưng người lớn trong phòng hình như đều cười đến choáng váng, cảnh này còn bị chụp ảnh lại lưu giữ làm kỉ niệm mà…
Đáy lòng Vệ Tường Cẩm lập tức cảm thấy trống rỗng. Anh chậm rãi xem hết ảnh chụp trong di động một lượt rồi đóng album, lại lưu một dãy số quen thuộc đến không thể quen hơn vào trong điện thoại, lúc bấm số anh còn cảm thấy bản thân vừa rồi thật sự có phần kích động – xóa số điện thoại của Cố Trầm Chu đi thì sao nào? Thứ anh phải nhớ thì vẫn nhớ kĩ, thứ không nhớ kĩ… Vậy chính là trước đó nên dùng điện thoại gọi đối phương đi ra trước, ít nhất phải đánh cậu ta đến mức ba tháng không thể xuống giường nổi rồi hẵng nói tiếp chứ!
Nhưng mà… Vệ Tường Cẩm xoay xoay di động, có chút đăm chiêu.
Cố Trầm Chu hiện giờ đang ở đâu, đang làm cái gì?
Cố Trầm Chu giờ phút này đang ngồi ngây ra trong sơn trang Thiên Hương.
Anh biết hôm nay Vệ Tường Cẩm phải đi, nhưng anh cũng không muốn xuất hiện, không chỉ bởi vì không muốn đứng phía sau nhìn mặt đối phương, mà còn bởi vì anh thực sự còn vài việc cần hoàn thành: Một số việc đã sớm lên kế hoạch ổn thỏa – từ trước khi anh rời khỏi trại giam, từ trước lúc anh và Vệ Tường Cẩm cùng tham gia vào vụ án trùm thuốc phiện kia, từ trước khi đi đến huyện Đức Xuyên.
Điện thoại chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng vang lên.Cố Trầm Chu nhận điện thoại, đối phương không hề nói một câu vô nghĩa mà thẳng thắn:
“Đường dây của vụ án trùm thuốc phiện kia đã bị con trai của Tư lệnh Phó là Phó Tấn bắt về quy án, ngày 10 tháng 4 sẽ bị đưa ra xét xử công khai.”
Tiếp đó điện thoại bị ngắt ngay.
Từ đầu đến cuối Cố Trầm Chu đều không hề lên tiếng, sau khi anh nghe xong cuộc điện thoại này thì mở di động ra, bẻ sim bên trong rồi thay chiếc sim mà mình vẫn thường dùng vào, khởi động lại máy.
Khoảng nửa phút sau di động lại bắt đầu rung lên, Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn thông báo cuộc gọi nhỡ trên màn hình, đã gần quá một trăm cuộc.
Anh đặt thẳng di động lên bàn, bản thân thì đi đến trước giá sách cầm một quyển ở giá cao xuống, chưa lật được vài tờ mà di động đã vang lên.
Cố Trầm Chu cầm lên nhìn, là Hạ Hải Lâu. Anh nhận máy không hề do dự chút nào:
“Hạ Hải Lâu?”
Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến tiếng cười của Hạ Hải Lâu:
“Cố thiếu gia đã lâu không hề liên hệ với người trong giới đó, tôi muốn tìm Cố thiếu gia mà cũng không thể tìm nổi.”
Khóe môi Cố Trầm Chu khẽ nhếch, là một độ cong cực nhạt:
“Có chuyện gì?”
Anh đoán Hạ Hải Lâu ở đầu kia điện thoại nghe thấy câu trả lời ngắn gọn của mình nhất định sẽ thấy thoải mái –đứng ở sau màn động chút thủ đoạn đã khiến hai vị đời thứ ba không kém gì mình phải vào tù nhận thẩm tra, cũng không phải là cảm thấy khoái trá và tự đắc không gì sánh kịp sao?
Hạ Hải Lâu thực sự là thích. Nhưng không phải bởi vì chuyện vụ án trùm thuốc phiện, mà đơn thuần chỉ bởi vì giọng nói của Cố Trầm Chu.
Dường như càng ngày càng không thể khắc chế loại cảm giác này… Mới chỉ nghe tiếng nói trong điện thoại mà Hạ Hải Lâu đã cảm thấy nửa thân dưới của mình xao động, hắn nheo mắt lại, trong đầu xuất hiện gương mặt của Cố Trầm Chu – mỉm cười, chật vật, lạnh lùng, tùy ý, mỗi một gương mặt đều khiến hắn lưu luyến không thôi.
Hạ Hải Lâu cười:
“Muốn mời Cố thiếu gia ra ngoài, Cố thiếu gia có rảnh không?”
Hắn cố ý dùng ngữ điệu thờ ơ lại có chút hàm nghĩa để nói chuyện và chắc chắn rằng Cố Trầm Chu nghe thấy lời hắn nói xong sẽ không nuốt trôi được cục tức ấy.
Quả nhiên, đầu bên kia điện thoại nói:
“Sao lại không được? Vậy hẹn tám giờ tối ngày 10 tháng 4 được không?”
Hạ Hải Lâu:
“Đương nhiên là được, tất cả đều nghe theo lời Cố thiếu gia, địa điểm thì sao?”
“Hội sở Kim Toa.”
Cố Trầm Chu đáp.
Hạ Hải Lâu đồng ý, trong lòng mong quấn lấy Cố Trầm Chu nói thêm hai câu nhưng đáng tiếc là đối phương đã lập tức cúp máy.
Thôi đi, hắn thầm nghĩ, ngày 10 tháng 4 cũng chỉ là thời gian hai ba ngày mà thôi, có thể gặp lại đối phương rất nhanh…
Nghĩ đến đây hắn lại dùng đầu ngón tay vuốt ve di động, nhẹ liếm khóe môi.
15 giờ ngày 10 tháng 4 năm 2013, tòa án cấp Nhân dân huyện Đức Xương mở phiên tòa thẩm tra vụ án đường dây của trùm thuốc phiện.
Đám người trong đường dây trùm thuốc phiện thú nhận trước tòa rằng từng có trao đổi bí mật với Cục trưởng Cục Cảnh sát huyện Đức Xương, cũng bị đối phương ‘vây bắt một lần’.
Quan tòa ở tòa án lập tức tuyên bố hủy bỏ ngang vụ thẩm vấn và kéo dài thời gian tuyên án.
15 giờ 35 phút ngày 10 tháng 4 năm 2013, nhân viên ủy ban kỉ luật giám sát xông thẳng vào văn phòng Cục trưởng Cục Cảnh sát, dẫn người đi trước mặt bao người.
17 giờ 47 phút ngày 10 tháng 4 năm 2013, ban kỉ luật giám sát mang đến hai bản lời khai, một bản trình lên Viện Kiểm Sát, một phần chuyển tới Cục Cảnh sát trong kinh thành.
20 giờ 15 phút ngày 10 tháng 4 năm 2013, trong hội sở Kim Toa, Cố Trầm Chu lần đầu tiên xuất hiện trong giới sau khi quay về từ huyện Đức Xương.
Lần này Hạ Hải Lâu gần như đều mời hết tất cả những người thường ngày luôn đi theo hắn và Cố Trầm Chu, cũng mang theo ý cười trầm ngâm ngồi bên cạnh Cố Trầm Chu một câu nói về vụ án thuốc phiện một câu lại về huyện Đức Xương, rõ ràng là cố tình chạy đến trước mặt Cố Trầm Chu tìm lại cảm giác tồn tại.
Người trong phòng VIP đều đang đánh bài, Cố Trầm Chu rũ mi nhìn đồng hồ.
Hạ Hải Lâu thầm nghĩ vì sao hôm nay đối phương lại trầm mặc hơn lúc bình thường rất nhiều nhỉ — Chẳng lẽ lại chỉ vì một vụ án trùm thuốc phiện hay sao?
Một loại cảm giác u buồn giống như có một con tôm hùm cỡ bự còn chưa vung đôi càng lên đã chìm vào trong giấc ngủ say bao trùm đáy lòng Hạ Hải Lâu, Hạ Hải Lâu lơ đãng đưa tay muốn chạm vào bả vai Cố Trầm Chu – Còn chưa chạm đến Cố Trầm Chu đã thờ ơ liếc mắt lướt qua tay của Hạ Hải Lâu một cái.
Không hề sắc bén như dao giống như lúc ở ngoài tòa án lần trước.
Có hơi kì lạ, đối phương không giống như người chỉ vì một lần bị bắt mà đã có thể bị đánh bại.
Hạ Hải Lâu thầm nghĩ, đầu ngón tay vừa khẽ động thì cửa phòng VIP đã bị người ở bên ngoài đẩy mạnh ra!
“Mẹ nó, là tên quái nào không có mắt thế?”
Một vị đời thứ ba ngồi ở cạnh cửa còn chưa quay đầu lại đã mở miệng mắng.
Hạ Hải Lâu vừa quay đầu lại nhìn thì dây thần kinh bên khóe mắt đã giật nhẹ, mắt cũng hơi nheo lại.
“Công an phá an.”
Cục trưởng Trần mặc đồng phục cảnh sát đứng ở ngoài cửa mang theo vẻ mặt nghiêm túc, đi đến trước mặt Hạ Hải Lâu rồi đưa lệnh bắt ra:
“Làm phiền Hạ thiếu gia đi theo chúng tôi một chuyến!”
Đám đời thứ ba vốn đang rộn ràng nhốn nháo không hề để cảnh sát vào mắt hoàn toàn im lặng, mắt của người trong phòng đều gần như muốn rơi xuống: Bọn họ vừa mới đứng ở một bên nhìn Hạ Hải Lâu bày ra thái độ ám muội với Cố Trầm Chu, kết quả là không đến nửa tiếng, mẹ nó một Cục trưởng lại xuất hiện dám bắt Hạ Hải Lâu!
Một vài kẻ đầu óc linh hoạt hơn chút thì lập tức suy nghĩ lắt léo: Cục trưởng nào lại dám bắt cháu ngoại trai của Thủ tướng Hạ? Khẳng định là sau lưng có người cử đi, còn rất chắc chắn nên một Cục trưởng nhỏ nhoi này mới dám không kiêng dè gì như vậy chứ! Về phần là ai đứng phía sau cử đi thì không phát hiện Cố Trầm Chu đang ngang nhiên ngồi bên kia hay sao? Hạ Hải Lâu gọi mọi người đến là muốn xem trò cười của Cố Trầm Chu, kết quả là chưa thấy được trò cười của Cố Trầm Chu mà bản thân ngược lại còn bị người vọt vào trong phòng VIP bắt đi trước mặt bao người, thể diện đã mất sạch rồi!
Nghĩ đến đây thì phần lớn mọi người đều cảm thấy sống lưng toát mồ hôi, lần lượt nhớ lại xem vừa rồi mình có làm ra chuyện gì không thích hợp hay không: Đúng là hai vị tai to mặt lớn này vốn còn chưa bày ra hết các loại thủ đoạn, bọn họ thật sự là quá nóng vội rồi.
Hạ Hải Lâu chậm rãi ngồi thẳng dậy, liếc mắt nhìn Cục trưởng Trần một cái rồi lại quay sang nhìn Cố Trầm Chu.
Quan hệ giữa Cục trưởng Trần và hai nhà Cố Vệ không cần ai nói thì mọi người đều biết, dù sao những việc nên biết thì gần như đã biết hết rồi.
Nếu như là vị Cục trưởng này đến, Cố Trầm Chu lại ngồi tọa trấn bên cạnh, trong lòng Hạ Hải Lâu liền biết buổi tối hôm nay mình đại khái là không muốn đi cũng phải đi. Nhưng mà –
“Cục trưởng Trần dù có muốn mời tôi đi uống trà thì cũng phải tìm được một lí do chứ?”
“Hạ thiếu gia, ngài có liên quan đến một vụ án trùm thuốc phiện, chúng tôi căn cứ vào chứng từ lấy được chỗ Cục trưởng Cục Cảnh sát của huyện Đức Xương, hiện giờ muốn đưa cậu về hỏi một chuyện.”
Cục trưởng Trần ngược lại còn giải thích vô cùng khách sáo.
Người xung quanh lại nghĩ cái tát tai này thật sự rất vang dội, Hạ Hải Lâu vừa còn tỏ ra đắc ý trước mặt Cố Trầm Chu về việc đối phương rơi vào vòng lao lý, kết quả là trong nháy mắt bản thân đã rơi xuống, còn rơi xuống tình cảnh y chang!
Hạ Hải Lâu từ tốn thở ra một hơi.
Chuyện ở bên huyện Đức Xương, bởi vì có nhúng tay vào một chút cho nên hắn vẫn luôn chú ý, đương nhiên biết được chuyện đám người trong vụ án trùm thuốc phiện bị bắt về quy án. Nhưng kẻ bắt đám người này không thuộc thế lực nhà họ Cố cũng không nằm trong phe nhà họ Vệ nên hắn vốn không nhúng tay vào, không ngờ tiếp đó lại gặp xui xẻo bị gạt ngã…
Hắn nhìn lướt qua Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu cũng đang quay sang nhìn hắn.
Sau đó, hắn liền thấy khóe môi Cố Trầm Chu hơi nhếch lên.
Đây có lẽ là một ý cười hơi nghiêng về lạnh lùng chứ không có bao nhiêu đắc ý, ngược lại còn thêm chút thờ ơ mang theo sự chắc chắn cực kì trí tuệ.
Tôm hùm bự đột nhiên lại phóng to biến thành tôm hùm khổng lồ!
Hạ Hải Lâu cũng mỉm cười nhìn lại Cố Trầm Chu, nụ cười của hắn lại tỏ ra khoái trá hơn.
Cục trưởng Trần thấy thời gian nói chuyện cũng không ngắn lắm – Cố Trầm Chu ở bên cạnh nên ông ta cũng không dám tỏ ra không có can đảm – ý tứ trong lời nói và ngữ khí đều kiên cường hơn rất nhiều:
“Hạ thiếu gia, xin hãy đi theo chúng tôi, mong ngài không khiến chúng tôi khó xử.”
“Đi thôi.”
Hạ Hải Lâu lười biếng đứng lên, liếc mắt một cái nhìn lướt qua đám người xung quanh rồi lại nói với Cố Trầm Chu:
“Cố thiếu gia đi cùng với tôi một đoạn được không? – Chỉ cần đi ra khỏi hội sở này là tốt rồi.”
Buổi tối hôm nay Cố Trầm Chu vẫn chưa nói lời nào, dáng vẻ vô cùng im lặng. Nhưng sau đó sự trầm mặc của anh lại nhanh chóng biến thành bí hiểm, những thiếu gia đời thứ ba khác cũng không dám ngồi ở trên ghế nữa mà lần lượt đứng lên, thần tiên ngầm đấu người phàm tốt nhất là nên tránh ra, sau này tốt nhất là bọn họ vẫn nên tỏ ra ngoan ngoãn chút, miễn cho cửa thành cháy lại thực hại đến đám cá trong chậu!
Cố Trầm Chu khẽ cười:
“Nếu Hạ thiếu gia nói như vậy thì có gì mà không được?”
Hạ Hải Lâu vừa đi ra bên ngoài vừa cười nhẹ bên tai Cố Trầm Chu:
“Cố thiếu gia chắc chắn là đã tính toán từ lâu rồi!”
Cố Trầm Chu nghiêng một bên mặt qua cũng nhẹ giọng nói:
“Bước đầu tiên là tiết lộ những tư liệu thật thật giả giả ở huyện Đức Xương cho tôi, sau đó vừa xuống xe đã chạm phải tên lái xe ôm ấy, tiếp theo là ánh mắt mang theo địch ý trong bữa tiệc chào đón –lại thêm chuyện ở huyện Thanh Hương trước kia, tôi sẽ không ôm bao nhiêu kì vọng vào huyện Đức Xương, suy nghĩ đương nhiên sẽ nghiêng về phía Vệ Tường Cẩm muốn xuống bên dưới tìm việc để đánh bóng mà không ai nghĩ đến… Hạ Hải Lâu, cũng có thể coi là cậu tính toán bệnh đa nghi của tôi rất chuẩn đấy.”
“Hình như vẫn không tính qua được Cố thiếu gia mà.”
Hạ Hải Lâu có phần ám chỉ giống như muốn nói bệnh đa nghi của Cố Trầm Chu còn nghiêm trọng hơn là hắn tưởng.
Cố Trầm Chu mỉm cười:
“Hạ Hải Lâu…”
Anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai đối phương:
“Cậu cảm thấy bản thân cậu hiểu tôi được bao nhiêu? Cậu nghĩ rằng tôi không biết cậu nghĩ gì lúc nhìn tôi sao? Cậu cho rằng vì sao tôi lại không hề tỏ vẻ gì? – Chẳng lẽ cậu cảm thấy cậu thật sự có thể thu được gì sao?”
Uy lực của những lời này còn mạnh hơn khoảnh khắc người của Cục Cảnh sát vọt vào lúc trước, sắc mặt Hạ Hải Lâu nháy mắt đã trầm xuống: Chuyện này có khác gì là đang nói hắn không được?
Hắn đang muốn mở miệng thì Cố Trầm Chu đã nhanh hơn vỗ nhẹ lên vai hắn.
Lúc này Hạ Hải Lâu không hề có chút kích động nào cả: Nếu Cố Trầm Chu đã biết suy nghĩ thì có lí do gì khiến anh vẫn không hề kiêng dè việc tiếp xúc với hắn? – Còn không phải là vốn không cho hắn vào mắt sao!
“Chuyện vừa mới bắt đầu…”
Cố Trầm Chu ghé sát bên tai Hạ Hải Lâu, hơi thở từ chóp mũi nhẹ phun lên mặt hắn:
“Hạ thiếu gia, cứ từ từ xem đi.”
Nói đoạn liền quay sang gật đầu một cái với Cục trưởng Trần rồi xoay người đi thẳng
Chỉ còn lại Hạ Hải Lâu đứng ở đó, đầu tiên là tức giận đến mức đau cả gan nhưng tiếp đó cảm giác phẫn nộ và dục vọng quấn lấy nhau giống như một đôi song sinh bắt đầu mọc ra trong ngực hắn, tiếp theo hắn đột nhiên cười rộ lên, tiếng cười rất vui vẻ rất khoái trá khiến cảnh sát đứng hai bên liên lục liếc mắt sang nhìn hắn.
Đúng như lời Cố Trầm Chu, chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu.
Hạ Hải Lâu muốn hãm hại anh và Vệ Tường Cẩm rồi tiến đến chia cách hai nhà Cố Vệ, anh liền tương kế tựu kế lật ngược ván cờ cho Hạ Hải Lâu vào Cục Cảnh sát uống trà – đây chỉ là thuận tay thì làm mà thôi.
Quay lại sơn trang Thiên Hương, Cố Trầm Chu mở TV bật kênh tin tức lên xem, bấm thẳng đến phần tin tức về chỗ Toại Lâm:
“… Tháng Tư năm nay Toại Lâm đã xảy ra một vụ bạo động qui mô lớn, theo công tác thống kê có 158 người bị thương, tổn thất lên đến 1.23 tỉNhân dân tệ. Sáng nay Thủ tướng Thẩm Hữu Xương đã nhấn mạnh một lần nữa trước đại hội, vấn đề dân tộc thiểu số và vùng biên giới cần phải tiếp tục kiên nhẫn và cẩn thận hơn nữa, các Đảng viên cần phải thực sự làm tốt các công việc thuộc chức vụ của mình, luôn luôn cảnh giác, phải gần gũi hơn với dân chúng để tìm hiểu những gì bọn họ cần…”
Mười ngón tay của Cố Trầm Chu đan vào nhau.
Vụ án trùm thuốc phiện cũng chỉ là một lời dẫn dắt nhỏ bé không đáng kể dành cho những thế lực đối đầu với bác Vệ mà thôi – ai bắt đám người kia không quan trọng, chỉ cần bước lên cao thì đám người đó đều sẽ làm ra một bộ chứng cứ ‘Cảnh sát và tội phạm thông đồng’, sau đó lại thông qua gã chỉ ra việc Cục trưởng làm bậy rồi liên lụy đến Hạ Hải Lâu – mấu chốt thật sự là ở đây, Hạ Nam Sơn, vấn đề biên giới là ông phụ trách, lần này xuất hiện mâu thuẫn về chính sách với cấp trên thì sẽ không dễ phủi tay sạch sẽ như vậy đúng không…
Từ trên người Hạ Hải Lâu liên lụy ra những quyền thế liên quan.
Từ vấn đề biên giới dính líu đến vấn đề đưa ra chính sách sai lầm.
Vậy đã đủ rồi?
Cố Trầm Chu rũ mi mỉm cười.
Chỉ mới là khởi đầu.
…
Tin tức Hạ Hải Lâu gặp chuyện không may Hạ Nam Sơn đã biết được chỉ sau mười phút.
Đương nhiên, gần như cùng lúc ấy ông ta cũng biết Hạ Hải Lâu gần đây lừa gạt ông làm ra một loạt chuyện.
Đứng một mình ở trong phòng, Hạ Nam Sơn cũng không vội vã cứu Hạ Hải Lâu ra mà hơi nhắm mắt lại, kết hợp với chuyện vừa xảy ra ở chỗ Hạ Hải Lâu, ông tựa lưng ngồi trên ghế ngẫm lại những chuyện đã xảy ra trong suốt thời gian này.
Vụ án trùm thuốc phiện, hai nhà Cố Vệ rạn nứt, nhà họ Vệ theo phe Uông thoát ra rồi bị điều khỏi kinh thành, chứng cứ của những kẻ kia trước tòa án, Hạ Hải Lâu bị nhốt vào Cục Cảnh sát, đồng thời còn có chuyện ở biên giới…
Tay của nhà họ Cố vẫn chưa thò vào chuyện bên chỗ biên giới. Bất kể là đám người kia hay vấn đề ở biên giới thì đều là bút tích của Vệ Thành Bá.
Đồng thời Vệ Thành Bá cũng không có cách nào vươn tay vào trong hệ thống hành chính, hai việc này thoáng cái đã bị đẩy ra lại chính là công lao của Cố Tân Quân.
Rạn nứt cái gì? Đều là giả cả, chỉ là không ngờ hai nhà Cố Vệ lại không có niềm tin vào phe Uông như thế, vừa mới đứng vào mà hai nhà đã hợp tác bày ra một ván cờ để Vệ Thành Bá nhảy ra trước.
Sau đó, Hạ Nam Sơn thản nhiên mỉm cười, chỉ cần dựa vào chuyện lần này đã có thể lôi một kẻ địch trên đấu trường chính trị là ông cùng xuống ngựa! Bằng không sao hai nhà này có thể yên tâm ra ngoài tránh bãi nước bẩn này?
Chuyện này hôm nay mới chỉ là bắt đầu thôi.
=====
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Trầm Chu giống như có thể bình tĩnh nhổ mũi tên ra khỏi đầu gối của mình…
Tướng giết giết Tướng, vẫn luôn có một chữ Tướng mà. Bên này nói đến Cố và Hạ, mục đích trước mắt của hai người kia đều là đánh đổ hai nhà Cố Hạ, nhưng mục đích căn bản của Cố là muốn bóp chết mọi nguy cơ, mà mục đích của Hạ lại là có được Cố Trầm Chu, hơn nữa hai người này tuy rằng đều có nhiều mưu kế nhưng một người bừa bãi một người lại nội liễm, cách làm việc không giống nhau nên nếu Hạ càng chủ động công kích, Cố thì sao, anh ta lại càng am hiểu cách đánh phòng thủ rồi phản kích hơn.
Bên Hạ Hải Lâu tuy rằng cũng là đối phó với hai nhà Cố Vệ, nhưng điểm chính lại nhắm vào hai người là Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm, mà mục đích từ đầu khiếnCố Trầm Chu đối phó với Hạ Hải Lâu là muốn thổi ngọn lửa cháy về phía Hạ Nam Sơn.
Đây là lí do vì sao lại có ‘Anh giết tôi’ rồi đến ‘Tôi giết hắn’.
Về phần ra chiêu, có người vẫn nói là từ bên Hạ, thực ra vậy cũng không đúng lắm, trước khi chọn phe thì Cố vẫn luôn tìm thủ phạm, sau khi chọn phe rồi thì Cố bắt đầu chọn việc, vì thế Hạ ra chiêu lớn Cố sẽ đáp lại.
Chiêu lớn cũng không thể ra bừa được, ví dụ như Hạ, có đôi khi chỉ cần anh làm thì sẽ có nhược điểm và để lộ quân bài vẫn chưa lật mở, hơn nữa khi đối phó với những người cùng đẳng cấp thì sẽ có một con dao hai lưỡi, dùng nó không tốt bản thân anh sẽ gặp phải bi kịch.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
18 chương
25 chương
28 chương
109 chương