Lương Cảnh nửa đêm bị đau đớn hành hạ mà tỉnh giấc, bên tai lúc này chỉ còn tiếng chim ríu rít hót cùng tiếng nước chảy. Ngẩng đầu nhìn lên, trên giường đã trống không, Yến Tê vốn dĩ nên ngủ say cũng đã biến mất. Lương Cảnh cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng chỉ có thể ngồi bất động tại chỗ một lúc, chờ cho cảm giác đau đớn sắc bén này giảm bớt, mới rón rén đi ra cửa Dưới ánh trăng yếu ớt, Yến Tê cực kỳ tùy ý ngồi trên mặt đất, ôm một vò rượu, ngửa cổ thoải mái uống một ngụm lớn. Rượu kia mùi thơm cách mười bước vẫn nghe rõ, có thể tưởng tượng được là rượu mạnh như thế nào. Yến Tê đưa mắt thoáng nhìn y, hất cằm lên coi như chào hỏi, chờ Lương Cảnh đến gần mới mở miệng: “Ngủ không được ư?” “…….. Đau tỉnh.” Lương Cảnh có chút lúng túng đáp. Yến Tê hiếm thấy không chế nhạo, trái lại đem rượu đưa cho y, cười cợt,: “Đau đớn này thuốc và châm cứu đều không có tác dụng, chỉ có rượu Đỗ Khang mới có thể giải trừ.” Lương Cảnh đa tạ y, lại hỏi: “Tiền bối vì sao nửa đêm lại uống rượu một mình?” Yến Tê nhún vai nói: “Cái tên nghe một hiểu mười nhà ngươi, bởi vậy ta một chữ cũng không dám nhiều lời. Đã muốn trị bệnh, ngại gì mà không chuyên tâm giải quyết chuyện trước mắt. Nếu hỏi ra đầu mối nào, ngươi còn trở mặt với ta đến cỡ nào?” Lương Cảnh cười khổ cũng uống một ngụm rượu. Hắn chưa bao giờ được uống hả hê thế này, cảm giác còn rất mới mẻ. Rượu như dao đâm vào phổi, cảm giác hồn phách bị cắn nát thật sự giảm bớt. Hắn nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi dài: “Tiên sinh hôm nay thật sự phát ngôn khiến người khác không biết phải nói gì.” Yến Tê mỉm cười: “Ngươi trở về nhớ phái người ra đảo đón ta, ta đến lúc đó cũng cạn kiệt sức lực rồi.” Lương Cảnh bịy nói toạc ra tính toán trong lòng, ngượng ngùng nói: “Tiên sinh thực thẳng thắn.” “Nếu như đã tốt hơn một chút, thì đi ngủ đi.” Yến Tê đuổi y nói, “Ngày mai phải ra biển, mà ngươi bộ dáng thế kia thì chả làm được việc gì.” Gió to sóng lớn, sương mù dày đặc che kín bầu trời. Lương Cảnh cúi người nửa quỳ trên bè trúc, chặt chẽ bấu lấy cánh tay của chính mình để duy trì tỉnh táo, đốt ngón tay vì dùng sức quá mạnh mà trắng bệch. Ngày hôm trước trời vừa sáng, y liền dựa theo chỉ điểm của Yến Tê, bỏ ra một ngày đi ra khỏi cánh rừng, sau khi thuận lợi vượt qua màn sương, liền đến thị trấn bên bờ biển. Lương Cảnh cầm theo một ít bạc vụn, mua rượu mạnh Yến Tê muốn cùng đan sa và một vài thảo dược khác, lại mua thêm vài kiện y phục đơn giản để thay, liền quay trở về đảo. Thế nhưng vừa mới tiếp cận dòng ám lưu, cổ hồn lại đột nhiên phát tác, khiến y chuyển hướng không kịp, bị cuốn vào dòng chảy xiết bên trong. May mà Yến Tê đã nói, chỉ cần chống đỡ được đến nửa hành trình, cho dù rơi vào dòng chảy xiết, cũng có thể như nước chảy bèo trôi mà dạt về bên bờ Yến đảo. Lương Cảnh tinh thần không dám thả lỏng một giây một phút nào, rốt cuộc cũng qua được đoạn khó khăn nhất, bè cùng người liền nhanh chóng quay trở về đảo. Thế nhưng, rượu của Yến Tê đã trôi đi không biết lúc nào, Lương Cảnh y phục trên người cũng bừa bộn không thể tả, sờ sờ trong lòng bao giấy dầu đan sa, an tâm không bị thấm nước, liền hướng phía trước mà đi tới. Không nghĩ tới Đoan Mộc Nhan đã đứng ở bìa rừng chờ y, vừa thấy y liền xa xa mà chạy tới, từ trên xuống dưới nhìn một lượt: “Có bị thương không?” Lương Cảnh thấy hắn, cảm giác không yên trong tim tự nhiên biến mất, đem người ôm vào trong ngực, trấn an nói: “Ta không sao. Yến Tê có chỉ cho ta cách tránh sóng gió, không phải ta vẫn rất khỏe mạnh sao?” “Ta……. Ta cuối cùng cũng cảm thấy ta lạ chỗ nào.” Đoan Mộc Nhiên đột nhiên lại nói một câu, giọng nói mang đầy vẻ mê man. Lương Cảnh nhìn hắn, nói: “Đã xảy ra chuyện gì?” Đoan Mộc Nhan nghe vậy, lông mày nhíu thành một đường: “Sau khi ngươi rời đi, Yến Tê thi châm cho ta hai lần. Không biết tại sao, nhưng mỗi lần thi châm xong, ta liền cảm thấy đầu óc có chút hồ đồ, nói chuyện cùng y, thỉnh thoảng không thể xoay chuyển được. Cứ như là đầu óc đã bị mất đi một mảng…….” Lương Cảnh tự nhiên hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không dám nói thật, vỗ vỗ lưng hắn, ôn nhu trấn an nói: “Chắc là do công lực bị tiêu tan, ngươi không thoải mái cũng là bình thường.” Đoan Mộc Nhan dựa vào y, thấp giọng nói: “Ta có chút sợ.” “Tạm thời cố gắng chịu đựng một chút.” Lương Cảnh than nhẹ, “Có ta ở đây, ta sẽ bảo hộ đem ngươi mạnh khỏe quay trở về đất liền, được chứ?” “Ân, ta tin ngươi.” Đoan Mộc Nhan an tâm nở nụ cười, gật gật đầu.