Ninh Đoan Trang không thêm điểm, nói: Hoàng đế cạn bã này cổ quái, không biết muốn làm gì? Bất quá thấy hắn khiến Chu mỹ nhân không còn đến đây gây rắc rối, tạm thời không đánh điểm trừ. Lý Nguyên Chu thấy không phải điểm trừ, thả lỏng một chút, lại thấy không được thêm điểm, có cảm giác uổng phí một phen khổ tâm, ngón tay lấy dược cao bất chợt trượt qua mặt Ninh Đoan Trang, trượt đến bên tai nàng, rơi vào lỗ tai, theo phản xạ có điều kiện rùng mình, rụt người lại. Ninh Đoan Trang:. . . Lý Nguyên Chu có chút hơi xấu hổ, mở miệng giải thích: "Làn da Ninh tài nhân như tơ lụa, không cẩn thận trượt tay, trẫm không thu ngón tay lại được." Hắn nói .xong, làm chứng mình nói là nói thật, duỗi tay trái sờ lên gò má không sưng đỏ của Ninh Đoan Trang, gật đầu nói: "Đúng là rất trơn!" Ninh Đoan Trang:. . . Mọi người:. . . Lý Nguyên Chu thu tay lại, trong lòng do dự một hồi, suy nghĩ xem có nên ôm Ninh Đoan Trang không? Tâm tư xấu phi quá khó dò, sợ ôm một cái, nàng sẽ trừ điểm trẫm. Không thể hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên cần phải thăm dò một phen. Hắn hướng chỗ mọi người phất tay nói: "Các ngươi lui ra!" Trong phòng ngủ yên tĩnh, Lý Nguyên Chu nhìn Ninh Đoan Trang, dùng giọng điệu ôn hòa hỏi: "Nàng biết bản thân có thân phận gì không?" Ninh Đoan Trang giương mắt, đối mặt với ánh mắt Lý Nguyên Chu, khẽ run lên, khó có được lúc hoàng đế cặn bã này không dùng ánh mắt ghét bỏ, nàng lập tức rủ mắt xuống, đáp: "Thần thϊế͙p͙ có chút hồ đồ, xin hoàng thượng chỉ rõ!" Lý Nguyên Chu ngữ trọng tâm trường(*) nói: "Thân phận của nàng là phi tần." (*) Ngữ trọng tâm trường: câu nói sâu xa Ninh Đoan Trang không nghĩ ra, nhỏ giọng nói: "Sau đó thì sao?" Lý Nguyên Chu nghiêm túc "Vậy nàng có biết phi tần là thân phận gì không?" Ninh Đoan Trang lúc này đã hiểu, đáp: "Biết, phi tần là tiểu thϊế͙p͙ của hoàng đế." Lý Nguyên Chu:. . . Ninh Đoan Trang thấy Lý Nguyên Chu im lặng, cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ thần thϊế͙p͙ nói sai sao?" Xấu phi nói không sai, nàng đúng là tiểu thϊế͙p͙, Lý Nguyên Chu lắc đầu, hướng dẫn từng bước nói: "Nàng biết tiểu thϊế͙p͙ bình thường là làm cái gì không?" "Làm cái gì?" Ninh Đoan Trang trong nháy mắt có chút hoang mang, hoàng đế cặn bã có chuyện gì mà không nói thẳng, cứ phải vòng vo mãi? Lý Nguyên Chu thấy mặt  Ninh Đoan Trang hiện rõ không biết, ngươi mau nói đi, cảm giác trách móc nặng nề, nhịn một chút, vẫn là nhịn được, chậm rãi mở miệng nói: "Tiểu thϊế͙p͙ là phải hầu hạ phu quân." Ninh Đoan Trang bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra nói nửa ngày, hoàng đế cặn bã là oán trách ta không hầu hạ hắn? Nàng lập tức đứng lên, lấy ấm châm trà, đưa tới trước mặt Lý Nguyên Chu nói: "Hoàng thượng mời uống trà!" Ừm, thái độ không tồi! Lý Nguyên Chu tiếp nhận, uống một ngụm trà, cảm thấy hơi sảng kɧօáϊ, giật nhẹ khóe miệng nói: "Nàng cảm thấy, trẫm đêm nay an giấc ở đâu thì thỏa đáng ?" Ninh Đoan Trang lại không nghĩ ra được "Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, ngủ ở nơi nào liền an giấc ở nơi đó, ai dám can thiệp?" Lý Nguyên Chu lười nhác nhếch miệng, thản nhiên nói: "Ninh tài nhân không hi vọng trẫm an giấc tại chỗ nàng sao?" Ninh Đoan Trang:. . . Hoàng đế cặn bã này liền không thể thống thống kɧօáϊ kɧօáϊ nói câu nào, cứ phải hỏi lại? Nàng vội vàng nói: "Thần thϊế͙p͙ không dám có ý nghĩ gì, tất cả đều tuân theo ý của hoàng thượng." Lông mày Lý Nguyên Chu giãn ra, thầm nghĩ: Xấu phi hẳn là ngàn chịu vạn chịu, mong chờ trẫm có thể sủng hạnh nàng. Bỏ đi, vì gia quốc, trẫm liền miễn cưỡng ở lại! Hắn đang muốn lại nói mấy câu ấm áp, sau đó sẽ bắt đầu sủng hạnh, trong đầu đột nhiên "Đinh" một cái, Ninh Đoan Trang lại cho hắn bình luận. Lúc này vẫn là không thêm điểm, lời bình: Hoàng đế cặn bã này rốt cuộc là có ý gì? Nói chuyện cùng hắn làm ta mệt chết! Hắn còn không mau biến, lão nương liền trừ điểm hắn! Lý Nguyên Chu: ". . ." Cái gì, muốn trẫm biến, không biến thì sẽ trừ điểm? Âm mười một điểm trẫm đã không chịu nổi, nàng ta còn muốn trừ? Lý Nguyên Chu đột nhiên đứng lên "Vậy Ninh tài nhân nghỉ ngơi sớm đi, trẫm còn cần phê duyệt tấu chương!" "Phần phật" một tiếng, Lý Nguyên Chu dẫn đám người rút lui. Ra ngoài Cẩm Tú điện, hắn liền thấy may mắn, tối nay tổng thể vẫn là có tiến bộ, trước đây nhìn một chút, xấu phi liên tục trừ hai điểm, bây giờ không trừ. Trẫm lần này "cứu mỹ nhân", kỳ thật vẫn là có hiệu quả. Lý Nguyên Chu trở lại Dưỡng Tâm điện, thấy Trần Trung vẫn chưa về, liền để tiểu thái giám đi tìm. Một lúc sau, Trần Trung trở về, Lý Nguyên Chu liền hỏi: "Có gì mới không?" Trần Trung bẩm: "Sau khi hoàng thượng đi, nô tài ngồi ở sau cửa sổ phòng ngủ của Ninh tài nhân, nghe thấy Ninh tài nhân hỏi cung nữ, hỏi quá trình thoại bản mất đi, cung nữ kia luôn miệng nói chắc chắn là Chu mỹ nhân sai sử nàng trộm, Ninh tài nhân không hỏi được gì, bảo cung nữ lui xuống dưới, sau đó thì đi ngủ." Lý Nguyên Chu nghe xong nói: "Cũng không nghĩ tới nàng là một người thông minh, còn nghi vấn cung nữ." Trần Trung nói: "Hoàng thượng yên tâm, cung nữ kia tuyệt đối không dám nói lung tung." Lý Nguyên Chu gật đầu. Lúc này, Ninh Đoan Trang dời giường, Cẩm nhi nghe thấy động tĩnh, lập tức tới hỏi: "Tài nhân muốn uống nước sao?" Ninh Đoan Trang không đáp, đứng lên mở cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ sau đó lại đóng  cửa sổ, cười lạnh nói: "Muốn uống nước cũng không dám nhờ ngươi." Cẩm nhi lo sợ không yên nói: "Tài nhân sao lại nói vậy?" Ninh Đoan Trang thấy trong phòng ngủ chỉ có Cẩm nhi gác đêm, liền thấp giọng nói: "Cẩm nhi, ta không tệ bạc với ngươi, ngươi vì sao lại bán đứng ta? Là kẻ nào thu mua ngươi?" Cẩm nhi quỳ dưới đất, dập đầu nói: "Tài nhân, oan uổng quá! Nô tỳ hầu hạ tài nhân từ nhỏ, đi theo tài nhân tiến cung, mọi chuyện làm đều vì người, làm sao dám bán đứng tài nhân? Bán đứng chủ tử chết không có chỗ chôn! Nô tỳ vì sao có thể dám làm thế?" Ninh Đoan Trang nhìn Cẩm nhi nói: "Nếu như thế, ngươi vì sao lại châm ngòi Chu mỹ nhân cùng ta đánh nhau? Ngươi dám nói phía sau không có người sai sử ngươi?" Cẩm nhi giật mình, quỳ xuống đất khóc không ra tiếng: "Tài nhân, chuyện này là nô tỳ sai, nhưng nô tỳ là một lòng vì tài nhân nên mới làm như vậy." "A, ngươi ngược lại nói một chút, vì ta mà suy nghĩ?" Mặt Ninh Đoan Trang càng lạnh "Nếu không nói thật, đừng trách ta không hạ thủ lưu tình." Cẩm nhi bò lên phía trước, quỳ nói: "Nô tỳ thấy Chu mỹ nhân làm khó tài nhân, nghĩ đến hoàng thượng đối xử với tài nhân khác với người khác, phẩm cấp Chu mỹ nhân cho dù cao hơn tài nhân nhưng chúng ta cũng không thể sợ nàng ta, bởi vậy. . ." Ninh Đoan Trang: Chẳng lẽ thật sự oan uổng Cẩm nhi rồi? Chẳng lẽ ta trước kia xem phim cung đấu nhiều, bởi vậy. . . Nàng lắc đầu, đưa tay ra, nói: " Được rồi, đứng lên đi!" Cẩm nhi chuyển khóc thành cười, cầm lấy tay Ninh Đoan Trang, đứng lên, vừa nói: "Kỳ thật kể cả không có lời đồn, Chu mỹ nhân cũng sẽ gây sự với tài nhân, ai bảo làn da tài nhân gần đây vừa trắng vừa mịn, khiến người khác ghen ghét?" Ninh Đoan Trang sờ mặt, nàng lần trước dùng điểm tích lũy đổi viên làm đẹp da, sau mười ngày sử dụng, da thịt quả nhiên đẹp như ngọc, đêm nay hoàng đế cặn bã sờ mặt nàng, còn thất thần một lúc! Cẩm nhi thấy động tác của Ninh Đoan Trang, lại nói: "Đều nói da đệ nhất mỹ nhân Sở Nam Thi của Sở quốc trắng nõn nà, theo nô tỳ thấy, da tài nhân bây giờ không hề thua kém Sở Nam Thi." "Sở Nam Thi?" Ninh Đoan Trang nghe tên đệ nhất mỹ nhân liền thấy kì quái. "Tài nhân lại thỉnh thoảng mất trí nhớ rồi?" Cẩm nhi cười nói: "Chuyện Sở Nam Thi, tài nhân cũng biết đến mà!" Ninh Đoan Trang nói: "Ta hay quên, ngươi nói lại cho ta nghe qua." Cẩm nhi vốn muốn lấy lòng Ninh Đoan Trang, liền kể lại chuyện này. Sở Nam Thi vốn là biểu muội của Lý Nguyên Chu. Mẫu thân Sở Nam Thi là  Nghiêm phu nhân, cùng đương kim Nghiêm thái hậu là tỷ muội. Năm đó, Nghiêm thái hậu chỉ là một phi tử, Lý Nguyên Chu  còn chưa được phong thái tử, khi đó người được làm thái tử là nhi tử Lý Nguyên Khánh của hoàng đế cùng nguyên hoàng hậu. Lúc đó Nghiêm phu nhân mang Sở Nam Thi tiến cung, nhưng người thật sự muốn níu kéo lại là thái tử Lý Nguyên Khánh. Sở Nam Thi từ nhỏ đã xinh đẹp động lòng người, lúc ấy ngoại trừ thái tử Lý Nguyên Khánh thích nàng, cả mấy hoàng tử khác gồm Lý Nguyên Chu cũng thích nàng. Bởi vì Lý Nguyên Chu là biểu ca chính tông, lại cực kì tuấn mỹ, Sở Nam Thi đối với hắn  có hơi khác biệt. Lý Nguyên Khánh thấy vậy liền khắp nơi nhắm vào Lý Nguyên Chu, huynh đệ thủy hỏa bất dung. Có một lần, Lý Nguyên Khánh uống say, ra tay đánh Lý Nguyên Chu, trùng hợp bị hoàng đế bắt gặp, liền trách phạt hắn một trận. Không lâu sau đó Lý Nguyên Khánh uống nhầm thạch tán, toàn thân phát sốt, đúng lúc Sở Nam Thi tiến cung, Lý Nguyên Khánh như mất trí ở trước mặt mọi người xé rách y phục của Sở Nam Thi, Lý Nguyên Chu tiến lên liều chết bảo vệ, mới bảo vệ được Sở Nam Thi. Sau đó, Lý Nguyên Khánh bị giáng chức thái tử, đuổi ra khỏi kinh thành, thân mẫu cũng bệnh mà qua đời. Về sau, Lý Nguyên Chu được phong thái tử, Nghiêm phi cũng được tấn phong hoàng hậu. Ninh Đoan Trang nghe đến đó, hỏi: "Bây giờ Sở Nam Thi ở  đâu?" Cẩm nhi nói: "Năm đó Sở Nam Thi bị xé rách y phục, sau khi hồi phủ thì bị bệnh nặng, không lâu liền chuyển ra khỏi nhà, đi lễ Phật. Nghe nói người nhìn thấy nàng nói nàng vẫn xinh đẹp như năm nào, vẫn ngồi vững chắc vị trí đệ nhất mỹ nhân Sở quốc." Ninh Đoan Trang nghi ngờ nói: "Nàng ta xinh đẹp như vậy, được nhiều người ngưỡng mộ, sao lại ở trong chùa?" Cẩm nhi bật cười nói: "Tài nhân lại quên rồi? Sở Nam Thi là xuất gia, là hoàng gia cố ý cho người xây một cái miếu! Thủ vệ canh gác rất nghiêm ngặt. Ngoại trừ hoàng đế thì không ai có thể khi dễ được nàng. Còn có lời đồn nói đương kim hoàng thượng có thể lên làm thái tử, lại ngồi lên đế vị cũng có công của Sở Nam Thi. Đừng nhìn Sở Nam Thi hiện tại ở trong miếu, đợi  thời cơ đến, có thể sẽ được  vào cung làm hoàng hậu." Ninh Đoan Trang nói: "Cho nên, hoàng thượng ít đặt chân vào hậu cung, thật ra là vì Sở Nam Thi mà thủ thân?" Cẩm nhi nghe vậy giật mình, sau đó nói: "Ý nghĩ của tài nhân thật mới mẻ, cũng có chút đạo lý. Hoàng thượng nạp nhiều phi tần như vậy, nhưng lại không ai có thể vào được mắt xanh." Ninh Đoan Trang bỗng nhiên mất hứng, khoát tay nói: "Ra ngoài đi, ta muốn đi ngủ!" Cẩm nhi thổi đèn, thấy trêи bàn có một tờ giấy, đưa cho Ninh Đoan Trang nói: "Đây là tài nhân mới viết thơ sao?" Ninh Đoan Trang cầm lên xem, thốt lên: "Đây là bút tích của hoàng thượng." Nàng quét mắt một vòng, "A" một tiếng "Hoàng thượng không làm được thơ, nhìn kiểu viết này hẳn là viết cho người trong lòng." Cẩm nhi tiến tới nhìn một chút, nhỏ giọng nói: "Vậy liệu có phải hoàng thượng không cẩn thận làm thất lạc ở chỗ chúng ta, cần phải đem trả về không?" Ninh Đoan Trang lắc đầu nói: "Không cần, nếu có người đến tìm thì trả lại, không tới tìm thì thôi." Lúc Lý Nguyên Chu đi ngủ, sờ vào trong tay áo, không thấy bài thơ, đoán là rơi trong phòng ngủ của Ninh Đoan Trang, liền kéo bảng nhỏ ra quan sát, hi vọng Ninh Đoan Trang sẽ thích dạng thơ lãng mạn này, cộng thêm cho hắn hai điểm, nhưng lại sợ Ninh Đoan Trang không thích bài thơ này, đột nhiên trừ điểm hắn. Hắn quan sát lại liền thấy bảng nhỏ hiển thị Ninh Đoan Trang cộng thêm cho hắn một điểm, còn thêm bình luận: Hoàng đế cặn bã này viết thơ lãng mạn, so với mấy bản trước tốt hơn nhiều. Trong nháy mắt Lý Nguyên Chu nhiệt huyết sôi trào, nhảy xuống giường, ngồi xuống trước bàn, tự mình mài mực, trải giấy ra sau đó một hơi viết thêm năm bài thơ. Hắn viết xong liền để giấy khô mực, sau đó đặt vào trong ngăn kéo, đắc ý nói: "Xem ra thỉnh thoảng phải đi đến chỗ xấu phi, sau đó như vô tình làm rơi một bài thơ, hi vọng xấu phi nhặt được thơ, mỗi lần mong có thể lấy được lòng đối phương, để được nàng ta cộng điểm.".