Lý Nguyên Chu hít một hơi thật sâu, cố gắng đè sự tức giận xuống, lúc này mới nói với Dương Toại yêu cầu của Khương Lập Hành. "Trẫm toàn tâm toàn ý muốn thiết lập quan hệ ngoại giao kết minh, không ngờ Tề quốc lại khinh người quá đáng như vậy, lại đề xuất yêu cầu tiến cống và cắt đất." "Khương Lập Hành đâu phải đến kết minh? Rõ ràng là đến mưu đoạt." Dương Toại nghe xong, cũng cau mày nói: "Xem ra Tề quốc không phải thật lòng muốn kết minh." Lý Nguyên Chu gật đầu, dạo bước nói: "Bây giờ hai nước đã không thể kết minh được nữa. Nhưng nếu cứ thả Khương Lập Hành đi thì trẫm không thể nuốt trôi cơn giận này, nhưng bắt hắn thì lại sợ binh mã Tề quốc sẽ lập tức tiến đánh tới." Hắn thở dài, hỏi Dương Toại nói: "Ái khanh có kế sách gì không?" Dương Toại suy nghĩ kỹ mấy loại kế sách, nhất thời cảm thấy không có cách nào thích đáng. Hắn lại suy tư một lát, nhân tiện nói: "Hoàng thượng sao không triệu Ninh tiệp dư tới? Nhớ ngày đó, chính là liên hoàn kế của Ninh tiệp dư giúp hoàng thượng giải quyết vấn đề lớn." Lúc này Cẩm nhi đang hoảng loạn nói với Ninh Đoan Trang: "Nương nương, thái tử Tề quốc kia chính là Khương Lập Hành đó." Ninh Đoan Trang giật mình nói: "Hắn không phải chỉ là một tên lừa gạt thôi sao? Làm sao lại là thái tử Tề quốc? Ngươi nhìn rõ ràng không vậy?" Cẩm nhi gật đầu nói: "Vừa rồi lúc nương nương đứng ở trước doanh trướng, thái tử Tề quốc quay lại, dù bị phản ánh sáng nhưng nô tỳ cảm thấy hắn rất quen, chỉ không dám tin. Sau đó, nô tỳ lặng lẽ đi đến trước doanh trướng, giả làm người dâng trà, đến gần liếc mắt nhìn, thực sự không thể tin được, đó chính là hắn!" Ninh Đoan Trang vỗ trán, một tên lừa đảo đột nhiên thành thái tử Tề quốc, lại chạy tới Sở quốc nói muốn kết minh, nhất định không có hảo tâm, không chừng còn có quỷ kế. Nàng đang suy nghĩ thì nghe thấy trong đầu "Đinh" một cái, Lý Nguyên Chu bình luận dưới câu nói lần trước của nàng: Ái phi, trẫm và Dương Toại đang nghị sự, nàng mau qua đây đi! Hả, tên hoàng đế cặn bã hồi bình, có chút vô vị hơn mọi khi! Ninh Đoan Trang oán thầm một tiếng, đứng lên nói với Cẩm nhi: "Ta đi gặp hoàng thượng!" Cẩm nhi lo lắng bất an nói: "Nương nương muốn nói chuyện trước đó cho hoàng thượng?" Ninh Đoan Trang lắc đầu nói: "Chuyện này tạm thời không nói, ta có chuyện quan trọng khác muốn cùng hoàng thượng thương nghị." Cẩm nhi lúc này mới thở phào, thấp giọng nói: "Nương nương lúc ra ngoài, cố gắng tránh chỗ có ánh sáng, chớ để Khương Lập Hành nhìn thấy. Vừa rồi khi hắn tới, hẳn là đã nhận ra nương nương, cũng không biết có giở trò xấu gì không." Ninh Đoan Trang vỗ vỗ tay Cẩm nhi nói: "Ngươi ở lại đây trong, ta tự đi được." Ninh Đoan Trang ra ngoài, đi được mấy bước liền đến chỗ doanh trướng của Lý Nguyên Chu, để Trần Trung đi vào bẩm báo. Dương Toại nghe được bẩm báo, ngạc nhiên nói: "Ninh tiệp dư hẳn là cùng hoàng thượng tâm ý tương thông? Hoàng thượng vừa nghĩ đến nàng, nàng liền đến rồi!" Lý Nguyên Chu: Trẫm chỉ cần "Đinh" một tiếng, liền có thể vẫy gọi xấu phi! Rất nhanh, Ninh Đoan Trang liền tiến vào. Dương Toại đã từng thấy Ninh Đoan Trang từ xa nhưng bây giờ nhìn ở khoảng cách gần này thì không khỏi sợ hãi thán phục: Nói đến đệ nhất mỹ nhân Sở quốc thì trừ Ninh tiệp dư ra không ai có thể sánh được. Sở Nam Thi dù cũng tuyệt sắc nhưng phong thái khí độ lại không bằng Ninh tiệp dư. Ninh Đoan Trang thỉnh an Lý Nguyên Chu sau đó nói với Dương Toại: "Bái kiến tiên sinh!" Dương Toại hoàn lễ, cười nói: "Nương nương làm thần tổn thọ mất!" Hắn nói xong liền quay ra nói với Lý Nguyên Chu: "Thần chúc mừng hoàng thượng có được một giai nhân tài mạo song tuyệt!" Lý Nguyên Chu nhàn nhạt nhìn Ninh Đoan Trang, hừ, còn không phải bởi vì trẫm ngày đêm nghĩ cách dỗ dành nàng sao, giúp tâm tính nàng tốt nên càng ngày càng tuyệt sắc. Trần Trung vào trong để đổi trà, sau đó thối lui ra ngoài trông coi. Lý Nguyên Chu lúc này mới kể lại yêu cầu kết minh của Tề quốc, hỏi Ninh Đoan Trang: "Ái phi có kế sách gì không?" Từ đầu đến cuối, hắn không đề cập tới tên Khương Lập Hành, chỉ nói một tiếng thái tử Tề quốc. Dương Toại nghĩ rằng Ninh Đoan Trang còn chưa biết thái tử Tề quốc là Khương Lập Hành, nên cũng không đề cập tới tên của hắn. Ninh Đoan Trang cũng làm bộ không biết, nghe Lý Nguyên Chu nói xong, suy nghĩ một chút nói: "Có một cái liên hoàn kế có thể dùng!" Lý Nguyên Chu gật đầu "Nàng nói đi!" Ninh Đoan Trang: Sao hôm nay tên hoàng đế cặn bã này lại lãnh đạm vậy? Dương Toại lập tức hoà giải nói: "Thần xin rửa tai lắng nghe!" Ninh Đoan Trang nói: "Thần thϊế͙p͙ xem qua bản đồ nơi săn thú, tiến vào trong rừng, lại vượt qua khe núi, chính là địa bàn Việt quốc. Tề quốc không phải muốn đánh nhau với Việt quốc sao? Bây giờ liền mượn cơ hội đi săn này bắt thái tử Tề quốc đưa cho Việt quốc làm con tin." Nàng cười một cái "Hoàng thượng, đêm nay làm yên lòng thái tử Tề quốc, nói chuyện kết minh còn phải suy nghĩ, mấy ngày sau mới trả lời được.  Hai ngày sau liền mời thái tử Tề quốc  đi săn, tới trong rừng, làm ngựa của hắn nổi điên chạy vào núi, xông vào địa bàn Việt quốc." "Đêm nay, để lại vài tín hiệu để mật thám Việt quốc dẫn quan binh đến biên giới, lúc đó thấy thái tử Tề quốc đến, quan binh Việt quốc sẽ bắt giữ hắn làm con tin, đòi Tề quốc thoả mãn yêu cầu." "Sau đó, Sở quốc lại phái sứ giả đến, đầu tiên tự trách một phen, nói không bảo vệ tốt thái tử Tề quốc, sau đó yêu cầu tiếp tục kết minh, cùng nhau đón thái tử về." "Lúc này, lúc đó Tề quốc không còn dám nói yêu cầu quá mức gì nữa, nhất định phải hảo ý kết minh với Sở quốc." "Sau khi Sở quốc và Tề quốc kết minh, âm thầm làm mấy hoàng tử tranh đoạt vị trí thái tử, lại lặng lẽ nâng đỡ một người, về sau, hoàng tử được nâng đỡ đó sẽ không muốn thái tử về nước, chắc chắn gấp rút lấy lòng Sở quốc để thái tử chết tại Việt quốc." Ninh Đoan Trang nói đến đây, mắt long lanh khẽ chuyển "Thần thϊế͙p͙ chỉ nói sơ lược, còn chi tiết liền giao cho hoàng thượng cùng tiên sinh." Dương Toại cố nuốt kế sách của Ninh Đoan Trang vào, có chút không thở nổi, kế sách này quá cẩn thận, quá lợi hại! Hoàng thượng có phi tần này, còn sợ không thể xưng bá Trung Nguyên sao? Lý Nguyên Chu quên luôn chuyện giận dỗi Ninh Đoan Trang, nhịn không được đưa tay vuốt tóc của nàng: "Ái phi hao tâm tốn sức nghĩ kế sách, tất nhiên rất mệt mỏi, bây giờ trở về nghỉ ngơi đi, lát nữa trẫm sẽ đến!" Để Ninh Đoan Trang cáo lui, Lý Nguyên Chu liền cùng Dương Toại thương nghị làm thế nào để Khương Lập Hành đi săn, làm sao để ngựa bị kinh sợ. Lúc này Khương Lập Hành đang nói chuyện cùng mưu sĩ: "Chuyện kết minh xem ra có chút trắc trở, phải chuyển sang kế thứ hai." Hắn lần này đến Sở quốc, lúc đi Tề đế đã căn dặn, nếu Sở quốc chịu tiến cống thì kết minh, nếu không chịu thì phải tìm cơ hội giết Sở đế, bởi vậy, hắn mới muốn định ngày hẹn địa điểm săn thú. Bãi săn thú cách đó không xa, phải ra tay sớm. Chỉ cần Lý Nguyên Chu tiến vào trong rừng, đặt chân vào khe núi, hẳn phải chết không nghi ngờ. Lý Nguyên Chu không con cái, hắn vừa chết, mấy đệ đệ sẽ tranh nhau đoạt vị, Sở quốc sẽ có nội loạn, khi đó, Tề quốc lại phái cường binh xâm lấn, còn sợ Sở quốc không thần phục sao. Chỉ là bây giờ phải dùng cách gì để dẫn Lý Nguyên Chu vào khe núi đây? Mưu sĩ nói: "Thái tử điện hạ không phải nói năm đó Ninh tiệp dư đối với ngài luôn là một tấm chân tình sao? Mối tình đầu của nữ tử là khó quên nhất. Thái tử điện hạ không bằng âm thầm gặp nàng, hỏi nàng còn nhớ chuyện tình năm đó không? Nếu nàng vẫn còn tình cảm đối với thái tử điện hạ thì ngài liền hứa hẹn vị trí thái tử phi, nhất định nàng ta sẽ theo thái tử điện hạ." Mắt Khương Lập Hành sáng lên, vỗ tay nói: "Nếu Ninh tiểu cô nương ngoan ngoãn đi cùng cô, đến lúc đó Lý Nguyên Chu đuổi theo, vừa vặn dồn hắn đến khe núi." Hai người thương nghị xong, Khương Lập Hành gọi một mật thám vào, hỏi: "Sở đế cho người bố trí thủ hạ bảo vệ doanh trướng như thế nào?" Mật thám bẩm: "Doanh trướng của Sở đế và Sở thái hậu có thủ vệ cực kỳ nghiêm ngặt, người bình thường đều không đến gần được." Khương Lập Hành hỏi: "Hai sủng phi của Sở đế thì sao?" Mật thám nói: "Ngoài doanh trướng của Ninh tiệp dư có thủ vệ rất đông, chúng thuộc hạ không đến gần được, ngược lại là doanh trướng của Tô chiêu nghi và Sở Nam Thi, thủ vệ lại cực ít, có thể thừa dịp chưa bị phát giác lặng lẽ vào bên trong." Khương Lập Hành nghe xong, liền gọi mật thám lại gần tại hắn viết một cái tên vào lòng bàn tay, vừa nói: "Nói cho nàng ta là cô muốn gặp riêng Ninh tiệp dư, không được để nàng ta lấy được vết tích." Mật thám lập tức lĩnh mệnh. Ninh Đoan Trang vào trong lều của mình, nhất thời nhớ tới thái độ Lý Nguyên Chu đêm nay, luôn cảm giác có chút kỳ quái, nói với Cẩm nhi: "Ngươi canh giữ ở trong trướng, ta ra ngoài một lúc, nếu có người tìm ta cứ nói là ta đã ngủ rồi." Cẩm nhi sốt ruột nói: "Hơn nửa đêm, nương nương còn muốn đi đâu? Nơi này là bãi săn, không thể an toàn bằng được hoàng cung được. Ở bên ngoài đều là thị vệ, bị bắt gặp cũng không tốt." Ninh Đoan Trang che miệng của nàng nói: "Cẩm nhi ngoan, ta đi một khắc sẽ trở lại, ngươi đừng để lộ ra." Nàng nói xong, lách mình ra ngoài trướng. Cẩm nhi muốn ngăn nhưng lại sợ kinh động người khác, không khỏi dậm chân lo sợ. Ninh Đoan Trang vừa ra ngoài, thấy xung quanh không có người, mặc niệm ba tiếng ẩn thân, lúc này mới vòng qua một bên khác, dự định tiến vào trong doanh trướng của Lý Nguyên Chu, xem hắn có dị thường gì. Nàng đang đi thì chợt thấy một bóng người lén lén lút lút, nhất thời hiếu kì, liền đi theo. Lúc đến gần, Ninh Đoan Trang sững sờ, đây không phải thị nữ Như Ý của Tô Bích Thu sao? Hơn nửa đêm, nàng ta ở đây làm gì? Như Ý ăn mặc kín đáo lén lén lút lút tiến vào một doanh trướng. Đây là doanh trướng của ai? Ta phải đi xem mới được! Ninh Đoan Trang tiến vào doanh trướng, liền thấy Như Ý quỳ trêи đất nói: "Khấu kiến thái tử điện hạ!" Một nam tử tuấn tú nói: "Không phải nói không cần tới sao?" Ninh Đoan Trang: Được lắm, nhìn nam tử này hẳn là thái tử Khương Lập Hành của Tề quốc. Như Ý là mật thám của Khương Lập Hành phái đến Sở quốc sao? Tô Bích Thu à Tô Bích Thu, ngươi là nhị phẩm chiêu nghi, phụ thân là đại tướng của Sở quốc, bên người có mật thám Tề quốc mà không phát giác sao? Như Ý nói: "Biết điện hạ ở đây, thϊế͙p͙ thực sự không nhịn được, chỉ muốn được gặp điện hạ một lần, ngày sau như thế nào, chết cũng cam tâm!" Ninh Đoan Trang:. . . , khá lắm, quả là một nữ mật thám si tình! Khương Lập Hành nghe vậy, tựa hồ bị cảm động, đứng lên cúi người đỡ Như Ý dậy, ôm vào ngực, ôn nhu nói: "Cô sao có thể để nàng chết được? Đợi đại sự thành rồi, cô sẽ đưa nàng về Tề quốc, phong nàng làm phi tần!" "Có câu này của điện hạ, thϊế͙p͙ thân dù chết nghìn lần cũng không tiếc." Như Ý ngửa đầu, nhắm mắt hôn môi. Ánh mắt Khương Lập Hành lóe lên sự  ghét bỏ, nhưng vẫn hôn lên, động tác vô cùng ôn nhu. Ninh Đoan Trang:. . . Hai người càng ngày càng hôn mạnh hơn. Ninh Đoan Trang đang ngạc nhiên nhìn cảnh diễm tình trước mắt thì nghe thấy ngoài trướng có người bẩm báo nói: "Thái tử điện hạ, Tô tướng quân cầu kiến!" Khương Lập Hành lập tức buông Như Ý ra, chỉ về hướng cho thay đồ. Như Ý không chút do dự liền tiến vào chỗ thay đồ, trong nháy mắt đã ẩn nấp thành công. Khương Lập Hành chỉnh lại y phục, đi ra ngoài đón Tô Chính Sơ. Độ ẩn thân của Ninh Đoan Trang dần mất đi hiệu lực, đang định chạy đi thì phát hiện dưới chân như bị dính cái gì, sống chết không đi nổi. Không xong rồi! Trước đó viên ẩn thân có đề cập nếu bị dính hạt gạo nếp thì sẽ không đi được, sau đó sẽ hiện nguyên hình. Bây giờ chân đang bị dính hạt gạo nếp sao? Cứu mạng! Nếu bây giờ bị Khương Lập Hành phát hiện. . . Không dám tưởng tượng tình hình lúc đó nữa! Ninh Đoan Trang đang lo lắng thì nghe thấy trong đầu "Đinh" một cái, Lý Nguyên Chu hỏi: Ái phi đi đâu vậy? Ninh Đoan Trang: Ô ô ô. . ..