Trầm Ẩn

Chương 37

Biên tập: BộtLục Trầm Ngân nắm chặt lấy tay Lương Vi, anh không dám lơi lỏng dù chỉ một chút. Thứ anh nắm lấy chính là sinh mệnh của anh. Lương Vi đã từ bỏ việc giãy dụa, anh ôm Lương Vi bơi hướng lên trên. Lục Trầm Ngân không biết biện pháp cứu trợ chuyên nghiệp, anh không biết tư thế nào mới là chính xác, anh chỉ muốn đưa Lương Vi lên trên. Nhân viên cứu hộ cũng giữ lấy cô giáo kia rồi đưa cô ấy lên. Lương Vi thấy mình đã sức cùng lực kiệt, cô nắm chặt góc của Lục Trầm Ngân, hoàn toàn dựa vào anh. Lương Vi đỡ Lương Vi lên, nhân viên cứu hộ kéo hai người họ lên. Lương Vi ngồi tê liệt ở một bên hô hấp không kiêng nể gì, tóc dài lộn xộn dán vào gò má cô. Lục Trầm Ngân quỳ gối trước mặt cô, giúp cô điều tiết hơi thở: “Không sao chứ? Có bị sặc không?” Lương Vi lắc đầu, cô nhìn về phía Lục Trầm Ngân, nước từ tóc anh chảy xuống ngưng trên cằm, một giọt rồi lại một giọt rơi xuống không ngừng. Lông mày và lông mi của anh đều bị ướt tới mức dính vào nhau, nước trên lọn tóc của anh tỏa ra ánh sáng trong suốt. Anh luôn như vậy, luôn tỏa sáng rực rỡ. Anh thở phào một hơi, cánh tay dài bao lấy, ôm thật chặt Lương Vi vào trong ngực. Cô biết anh lo lắng cho mình, Lương Vi vỗ vỗ lưng anh ra hiệu rằng mình không sao. Lục Trầm Ngân tựa trên vai cô, nhớ lại vừa rồi nếu không thấy thân ảnh của cô thì bắt đầu run lên. “Sao anh lại run lên? Có phải lạnh không?” “Lương Vi, nếu không tìm thấy em, anh sẽ phát điên! Anh sẽ phát điên…” Nụ cười nhạt treo trên khóe miệng của Lương Vi dần dần biến mất. Cô ngẩng đầu nhìn ánh sáng chói chang khiến người ta không thể mở được mắt, thuyền nổi lênh đênh trên hồ hơi chòng chành, tiếng gào trầm thấp của anh lại vang dội lòng người. “Lục Trầm Ngân…” Cô gọi tên anh, trừ câu đó ra Lương Vi khó có thể đưa ra đáp án nào khác. Cô thích gọi tên anh, một lần lại sâu sắc hơn một lần, một lần lại xác định hơn một lần. Cô cho rằng anh biết: sự quan tâm của cô chỉ có anh, về sau cũng chỉ có anh. Hai người ôm nhau đến lúc run lẩy bẩy trong gió thu. Đến bến tàu, nhân viên quản lý đưa khăn lông và nước ấm đến. Lục Trầm Ngân phủ khăn lên cho Lương Vi rồi xoay người lên thuyền lấy áo khoác và túi. Cậu bé được cứu lên bị đọng nước trong phổi đã được đưa tới bệnh viện, cô giáo kia cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng vì còn sợ hãi nên chân run tới không đứng nổi. Chủ nhiệm tổ chức dã ngoại mùa thu đang răn dạy cậu bé đẩy bạn xuống nước. Cậu bé đứng ở đó bị tất cả các thầy cô và học sinh vây xem, cậu cúi đầu, ngón tay găm chặt vào da thịt của mình. Lương Vi uống nước xong thì nhìn cậu bé kia. Âm thanh răn dạy của chủ nhiệm bay xa tới trăm cây số, mỗi câu mỗi chữ không thô tục chút nào, nhưng lại có thể dẫn người ta vào chỗ chết. Lương Vi chen vào đám người, thản nhiên nói: “Đủ rồi, phê bình và dạy dỗ thì về trường học thương lượng với lãnh đạo rồi thực thi sau. Chưa hiểu rõ ngọn nguồn mà cứ phê bình trước mặt mọi người như vậy sẽ tạo ảnh hưởng không tốt tới tâm lý của trẻ nhỏ.” Chủ nhiệm trông thấy Lương Vi thì gật đầu liên tục rồi cười cười: “Cô nói cũng đúng, thực sự rất cảm ơn cô và bạn trai cô. Nếu không có hai người, có lẽ hôm nay đã xảy ra án mạng rồi. Tôi đại diện cho trường học cảm ơn hai người.” Lương Vi nhìn về phía cô giáo đang phát run ở bên cạnh rồi nói với chủ nhiệm: “Liều mình cứu người là chuyện tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là không cứu người mù quáng. Cô giáo kia vốn không biết bơi, nhảy xuống chính là chịu chết.” Chủ nhiệm nói: “Haiz, cô Lâm cũng sốt ruột quá, nếu chẳng may đứa bé xảy ra chuyện gì, đừng nói tới cô ấy, cả trường đều phải gánh tội rất lớn. Tuy lần này cô giáo Tiểu Lâm nhất thời xúc động, nhưng cũng do cô ấy quá lo lắng thôi. Thầy cô giáo lấy học sinh làm gốc, nhìn theo một mặt khác thì cũng giống các nhân viên chữa cháy.” Lương Vi nhíu mày, cô không nói nhảm với chủ nhiệm nữa mà ngồi xổm xuống đưa cốc nước ấm vào tay đứa bé: “Không sao, bạn của em không có vấn đề gì. Đợi cậu bé khỏe rồi, nếu em thấy áy náy thì có thể mang món quà nhỏ tới nhận lỗi. Không có ai không phạm sai lầm, chỉ cần về sau không tái phạm là được.” Lý Gia Lượng đỏ mắt, cậu ngẩng đầu nhìn Lương Vi, sau đó nước mắt lã chã rơi xuống. Lương Vi xoa đầu cậu, cô xoay người thấy Lục Trầm Ngân đang nhìn cô cách một đám người. Cô cười cười với anh, Lục Trầm Ngân lại nhìn cô thật sâu. Nhân viên quản lý chuẩn bị phòng nghỉ cho họ. Hai người vào phòng tắm đơn giản, định thay quần áo nửa ẩm nửa khô kia ra rồi rời đi. Để biểu lộ lòng cảm kích, công viên trả lại tiền vé vào cửa và tặng họ thêm bốn tấm vé vào cửa khác nữa. Lương Vi tìm một làng du lịch ở gần công viên, chỉ cách ở đó 500 – 600 mét. Công viên không có chỗ giặt quần áo, cũng không có phòng đầy đủ, cô không tiếp tục chờ nữa, cô cần vào khách sạn hoặc nhà khách để tắm rửa, nghỉ ngơi. Vì bây giờ đang là mùa ế ẩm, trong làng du lịch cũng không có nhiều người, giá phòng cũng rất phải chăng. Lương Vi nhìn bảng giá một chút rồi nói với Lục Trầm Ngân: “Em đói, hình như bên kia là siêu thị, mua hộ em chút đồ ăn. Em muốn uống sữa.” Nhân viên lễ tân nói: “Đúng vậy, rẽ trái 10 mét có một siêu thị. Nếu hai vị muốn ăn cơm thì có thể lên lầu hai của chúng tôi để dùng.” Lương Vi nhìn nhân viên tiếp tân một chút rồi nói với Lục Trầm Ngân: “Nhanh lên, em muốn uống sữa tươi.” Lục Trầm Ngân rút ra 100 tệ từ ví da, sau đó đưa ví cho Lương Vi: “Dùng của anh để trả.” Lúc đầu Lương Vi định đặt phòng đôi, nhưng cô cầm ví của Lục Trầm Ngân nên chỉ thuê một căn phòng bình thường, 388 tệ một đêm. Lương Vi tự dùng 200 tệ của mình làm tiền thế chấp, dù sao cô vẫn đau lòng cho anh. Cô đứng ở cửa thang máy chờ anh, Lục Trầm Ngân mua một túi đồ ăn trở về. Lương Vi cũng không giật mình, có lẽ lại là một túi đồ ăn vặt. Gian phòng ở tầng 11 rất sạch sẽ, thoáng mát, tầm nhìn lại tốt. Phóng mắt ra là có thể nhìn thấy bãi cỏ chơi golf quy mô lớn và bể bơi xanh lam của làng du lịch. Lương Vi bật điều hòa lên rồi bắt đầu cởi quần áo. Cô treo áo khoác và đồ lót ở trước chỗ điều hòa không khí thổi tới. Lục Trầm Ngân sờ mũi, đứng ở bên tường nhìn cô. Lương Vi đưa lưng về phía anh cởi móc khóa áo lót, lúc cô xoay người lại để treo áo lót thì thấy anh vẫn đang mặc bộ quần áo nửa ẩm nửa khô kia. “Anh không cởi? Mặc không khó chịu sao?” Cô để chân trần đi trên thảm tới chỗ anh, cả người đều trần truồng. Lương Vi cởi thắt lưng giúp anh, tiếng ‘cạch’ tinh tế của kim loại vang lên khiến lòng người ta ngứa ngáy. “Cùng nhau tắm chứ?” Cô hỏi anh. Một câu hỏi đơn giản lại đủ để khiến anh miên man bất định, anh không cự tuyệt cũng không lên tiếng. Lương Vi cười nhẹ một tiếng. Cô kéo quần lót của anh xuống, mà ý nghĩ trong anh không đánh đã khai. Lục Trầm Ngân ôm ngang Lương Vi lên rồi đi vào nhà tắm. Phòng tắm có lắp bồn tắm cỡ lớn, còn được lau dọn không dính một hạt bụi nào. Lương Vi mở vòi hoa sen trước, nước nóng nhanh chóng đầy lên, anh ôm cô bước vào bồn tắm lớn. Lương Vi ngồi ở giữa hai chân anh, cô cầm mấy cái chai lọ bày ở một bên xem một lúc, sau đó chọn chai màu trắng trong đó. Lục Trầm Ngân chống hai tay ở hai bên, mắt vẫn nhìn bóng lưng cô chăm chú. Đầu gối phải của anh lộ ra trên mặt nước, Lương Vi dựa vào đầu gối anh. Cô thoa sữa tắm cho mình, sữa tắm mau chóng lên bọt rồi trôi ra khắp bồn tắm. Lương Vi lách vào, đập lên ngực anh: “Nước hồ rất dính, cứ tắm như vậy sẽ không sạch.” Một tay của Lục Trầm Ngân bỗng nhiên nắm lấy eo cô, bàn tay to rộng đặt trên bụng mềm mại của Lương Vi. “Về sau đừng làm vậy.” Anh nói. Lương Vi hơi nghiêng người sang, lòng bàn tay đầy bọt bôi lên đùi anh: “Vậy anh thì sao, được sự đồng ý của em chưa? Nói cũng không nói đã nhảy xuống nước, anh biết tâm trạng lúc đó của em thế nào không?” “Thời gian không chờ người.” Lương Vi đánh vào đùi anh, cái đánh trộn lẫn với nước tạo nên âm thanh vang dội. Cô nói: “Sao nguyên tắc đều do anh nói ra vậy.” Lục Trầm Ngân nghiêng người, anh đưa hai tay ôm lấy eo cô rồi cúi đầu hôn xuống. Anh nói: “Lương Vi, anh không thể trơ mắt nhìn trẻ con bị chết đuối, anh không thể…” Anh rũ mắt, con ngươi sâu thẳm có chút bất lực, lại có chút tự trách. “Ừ, em hiểu.” Anh nói: “Nhưng anh rất sợ em xảy ra chuyện, đừng để anh chân tay luống cuống như một đứa trẻ.” Lồng ngực của anh có cơ ngực tráng kiện, bả vai rộng lớn, là dáng vẻ của đàn ông con trai đội trời đạp đất. Thế nhưng dáng vẻ lúc khủng hoảng của anh cũng giống như những gì anh nói, tựa một đứa trẻ. “Lục Trầm Ngân, em không thể trơ mắt nhìn người khác xảy ra chuyện.” Đã từng phạm sai lầm, bây giờ làm thế nào cũng chỉ là sự an ủi ngắn ngủi của bản thân mà thôi. Anh ôm chặt cô, giữa hai người không có lớp quần áo ngăn cách. Hai thân thể cực nóng quyện lại một chỗ, một cơ thể mềm mại, một thân thể cứng rắn. Lục Trầm Ngân hôn xuống vai cô: “Chuyện nguy hiểm để anh làm là được rồi.” Lương Vi thoa sữa tắm lên cho anh, cô thoa khắp cả tấm lưng của anh: “Được, em biết rồi.” Cô biết dù có thảo luận nữa thì cũng không có được kết quả vừa lòng cho vấn đề này. Còn anh lại luôn mang trách nhiệm nặng nề và cả chủ nghĩa đàn ông cao cả. Anh chỉ biết mất đi cô anh sẽ phát điên, lại không nghĩ đến việc nếu anh xảy ra chuyện, cô sẽ thế nào. Cô nói: “Chúng ta cũng coi như đã trải qua sinh tử nhỉ.” “Xem như vậy đi.” Lương Vi nói: “Thật tốt.” Lục Trầm Ngân nắm chặt hai vai của Lương Vi, nửa người của cô đều chìm trong nước, khe rãnh như ẩn như hiện theo sự dịch chuyển lững lỡ của làn nước. Anh thấy được ánh sáng không biết tên nổi lên trong con ngươi màu nâu nhạt của cô, tất thảy đều rất tĩnh lặng nhưng lại như bao hàm sức mạnh sâu sắc có thể vực anh dậy, cũng có thể phá hủy anh. “Muốn em xả nước cho anh không?” Cô đứng dậy cầm vòi hoa sen, trên đùi cô vẫn còn dính bọt trắng, Lục Trầm Ngân không nhịn được đưa tay vuốt xuống. Anh tinh tế xoa nắn bắp chân cô, lúc ngước mắt lên lại thấy được nơi tư mật nhất kia. Cô đứng trước mặt Lục Trầm Ngân, xoay người cọ sạch bọt biển trên lưng anh. Anh đang hưởng thụ, hưởng thụ xúc cảm nhẹ nhàng của dòng nước, cũng như hưởng thụ cảnh tượng kích thích thị khác khiến người ta huyết mạch phun trào. Lương Vi nói: “Đêm nay chúng ta ở lại đây đi, em đặt phòng không giới hạn thời gian. Sáng mai xuất phát sớm một chút, anh về đi làm, em về nhà, mai tan tầm em lái xe tới đón anh.” Lục Trầm Ngân đưa tay phủ lên đùi ngoài của Lương Vi, nặng nề nói câu “được”. “Muốn em tẩy rửa nơi đó cho không?” Lương Vi nhìn xuống anh từ trên cao, khóe môi nhếch lên như cười như không. Lục Trầm Ngân tắt vòi hoa sen rồi để sang một bên, sau đó kéo Lương Vi xuống: “Không cần.” Lương Vi nhớ tới lần đầu gặp anh, cô nói: “Anh tắm rửa cạnh ao, là dùng nước lạnh… dội vào nơi đó?” “Ừm.” Không biết Lương Vi nghĩ đến điều gì mà cười “ha ha” thành tiếng. Cô nói: “Lục Trầm Ngân, lúc tắm rửa nóng lạnh giao hòa, không phải anh sẽ thoải mái muốn chết sao.” Lục Trầm Ngân cong đầu gối lên vòng qua cô, anh lôi tay Lương Vi hướng tới nơi nào đó. Từ lúc cởi quần áo trong phòng cho tới tận bây giờ, nơi đó vẫn luôn duy trì trạng thái đứng thẳng. Hôm nay Lương Vi trang điểm rất tinh tế. Như cô đã nói, trang điểm xong sẽ càng xinh đẹp, dù có dính nước cũng không bị nhòe đi. Khoảnh khắc anh cứu cô lên khỏi mặt nước, lớp trang điểm ấy vẫn mê người như vậy. Có lẽ hình ảnh hoa sen mới nở cũng dùng để hình dung cảnh tượng đó. Bây giờ cũng rất đẹp, một cái nhăn mày, một nụ cười đều khiến anh rung động không thôi. “Nơi này thoải mái nhất.” Anh vuốt ve cô, chân thành nói.