Trầm Ẩn
Chương 30
Biên tập: Bột
Lục Trầm Ngân kể không nhanh không chậm, giọng điệu khi kể lại chuyện cũ rất bình ổn, chỉ có lúc nhắc tới việc Lục Quang Hải qua đời, ánh mắt anh mới có chút ngưng trọng. Ánh sáng trong hành lang ảm đạm cũng ngày một nặng nề, tựa như mặt mày của anh vậy.
Lương Vi nhìn đường viền ở góc tường vừa thẳng vừa mịn, nó như có thể cắt đứt sợi tơ mỏng, càng giống như cây trường kiếm sắc bén mà tàn nhẫn.
Chuyện xưa kết thúc, hai người đều trầm mặc hồi lâu.
Lương Vi liếm hàm trên, nói: “Câu nói kia là giả.”
Tại nơi tịch mịch hẻo lánh, giọng cô càng có lực xuyên thấu.
Cô nói: “Câu nói chết cũng đáng kia.”
Lục Trầm Ngân đưa tay lau mặt, sau đó hít vào một hơi thật sâu.
Lương Vi: “Lục Trầm Ngân, em không biết nên nói thế nào. Dù em có nói việc đó không phải lỗi của anh, anh cũng vẫn cảm thấy đó là lỗi của mình. Dù có làm thế nào cũng không gạt bỏ được cảm giác tội lỗi đó. Nhưng anh nên nhìn về phía trước, nhìn về phía trước…” Sau cùng cô lại như lẩm bẩm, không biết đang nói cho ai nghe.
Cô mấp máy môi nói: “Nhìn về phía trước.”
Lục Trầm Ngân nặng nề “ừ” một tiếng.
Lương Vi nắm chặt áo khoác của anh: “Có từng hận bố anh không? Bây giờ còn hận không?”
“Ngày đó từng hận ông ấy. Anh biết không thể trách ông ấy vì mọi chuyện, anh biết tất cả. Nhưng anh rời đi 14 năm, ông ấy chưa từng gọi cho anh một cuộc điện thoại. Lúc sau anh từng trở về một lần, anh tới trước mộ của mẹ, tuy không gặp ông ấy nhưng cậu nói từng đưa số điện thoại của anh cho ông ấy. Về sau anh vẫn luôn chờ đợi. Bây giờ… anh muốn biết ông ấy sống có ổn không, mắt có bị di chứng gì không.”
Anh từng oán từng hận, nhưng những thứ này đều phai nhạt theo thời gian. Cuối cùng chỉ còn lưu lại máu mủ tình thân.
“Vậy đã không oán không hận, thì vì sao không trở về gặp ông ấy.”
Lục Trầm Ngân: “Không muốn về.”
“Không có lí do gì cả.”
Anh suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không nghĩ ra lí do.
Lương Vi nói: “Có phải anh không muốn đối mặt với việc em trai qua đời rồi không, anh đặt sự áy náy của mình trên đứa con của cậu, anh đây là đang chuộc tội.”
Cô nói một lời trúng đích.
Lục Trầm Ngân quay đầu đi chỗ khác, vẫn tiếp tục tránh né.
Lương Vi đứng dậy đi đến trước mặt anh, bóng người đen kịt của cô phủ lên người anh, cô nói: “Nếu chuộc tội có thể khiến lòng anh dễ chịu hơn một chút, thì cứ như vậy đi…”
Những lời an ủi kia đều quá tốt đẹp, chỉ có chính mình mới biết rõ vì sao đến cùng vẫn không vượt qua được vết thương lòng ấy.
Lục Trầm Ngân ngẩng đầu nhìn cô, Lương Vi cũng đang nhìn anh chăm chú, đôi mắt sáng màu của cô lại tĩnh mịch vô cùng.
Cô chưa từng và cũng sẽ không dùng lời nói dễ nghe, từng câu từng chữ của cô luôn nói trúng tim đen. Cô dùng cách thức của mình để ra sức chống đỡ giúp anh.
Lương Vi nói: “Có từng kể những chuyện này với người khác không?”
Anh lắc đầu.
“Bây giờ kể với em có cảm thấy ổn hơn nhiều không?”
Lục Trầm Ngân nhàn nhạt cười: “Ừm.”
Lương Vi cũng cười: “Thật ra anh không cần người an ủi, anh đã vượt qua được rồi, anh tự điều tiết rất tốt.”
Anh bây giờ không oán không hận, luôn cố gắng sống và trân trọng ngôi nhà hiện tại, anh yêu thương cháu gái của mình và chăm sóc cho người nhà, Lương Vi thích một anh như vậy.
Nếu có thể nghĩ thoáng một chút, cuộc sống sẽ hoàn toàn khác biệt.
Cô nhớ tới Lâm Trí Thâm, Lâm Trí Thâm vẫn luôn bị vây khốn trong gông xiềng của quá khứ.
Lương Vi gạt đi suy nghĩ đó, nói với Lục Trầm Ngân: “Em thích tính cách như vậy của anh.” Khiến người ta thấy thoải mái, dễ chịu lại ấm áp.
Lương Vi đứng trước mắt anh, anh chân chân thật thật mà bắt được cô. Anh lại nhớ tới tất thảy những chuyện vừa kể lúc nãy, mọi thứ tựa như giấc mộng dài đằng đẵng, mà cô là cả đời sau khi anh dậy từ giấc mộng.
Bỗng tiếng chuông điện thoại của Lục Trầm Ngân đánh vỡ yên lặng.
Lý Đại Cường ở đầu bên kia sốt ruột hỏi: “Mọi người đâu rồi, cậu đi tìm xung quanh một vòng mà không thấy ai!”
“Cậu đừng vội, Tiểu Oánh phát sốt, bọn cháu đang ở bệnh viện nhân dân.”
“Phát sốt? Bao nhiêu độ? Bây giờ cậu đến ngay đây!”
Lục Trầm Ngân còn chưa kịp trả lời, Lý Đại Cường đã sốt ruột cúp điện thoại, tính tình ông ta luôn như vậy.
Lương Vi: “Mấy giờ rồi?”
“11 giờ 24 phút.”
“Vậy có lẽ đã truyền xong một bình rồi.”
Hai người vừa đi vào phòng chuyên dụng để truyền nước thì đã ngửi thấy một mùi chua loét, mấy người xung quanh đều phải che mũi.
Đến gần xem mới thấy Lý Oánh nôn đầy đất.
Cả người Cát Vân cũng bị nôn lên, cô ấy ôm đứa trẻ không biết phải làm thế nào cho phải.
“Để tôi ôm, cô vào phòng vệ sinh rửa sạch đi, tiện thể gọi người tới quét dọn một chút.” Lục Trầm Ngân tiếp Lý Oánh từ trong tay Cát Vân, thấy sắc mặt trắng bệch của Lý Oánh, mặt anh cũng nhăn lại: “Sao lại nôn tới mức này? Tối còn chưa ăn cơm mà.”
Cát Vân nói: “Tôi nghĩ tối qua con bé không ăn gì mà lại truyền nước, vẫn nên ăn gì đó sẽ tốt hơn, ngộ nhỡ bị tụt huyết áp. Vừa hỏi ông lão bên kia bán cho hai quả lê mớm cho con bé ăn, tưởng sẽ thanh nhiệt giải độc, ai ngờ ăn vào đã nôn hết ra.”
Lương Vi: “Nôn mửa lúc bị sốt là chuyện bình thường.” Cô nhìn từ đầu tới chân Cát Vân: “Tôi đưa cô vào phòng vệ sinh tẩy rửa.”
“Không cần không cần, tự tôi đi là được rồi.” Cát Vân nhìn dáng vẻ già dặn khoan khoái của Lương Vi thì cúi đầu thật thấp, nhanh chân bước ra ngoài.
Lương Vi nhìn chằm chằm bóng lưng cô ấy như có điều suy nghĩ, sau đó nói với Lục Trầm Ngân: “Em ra ngoài mua mấy món đồ rồi quay lại.”
Giờ đã là nửa đêm, rất nhiều cửa hàng trên phố đều đóng cửa. Lương Vi lái xe vòng đi vòng lại mấy lượt mới tìm được một cửa hàng quần áo nữ đang chuẩn bị đóng cửa.
Lương Vi nhanh chóng đẩy cửa thủy tinh xuống: “Chờ một chút, tôi muốn mua bộ quần áo.”
“Đóng cửa, không bán.”
“Chỉ một bộ thôi, nhanh lắm, bây giờ tôi cần gấp.” Lương Vi nhìn qua một vòng, sau đó chọn áo khoác da màu nâu đậm.
Cát Vân lau bãi nôn ô uế trên người xong thì áo khoác đã ướt đẫm, mảng nước lớn đọng lại phía trước vẫn có vị chua mơ hồ.
Cô ấy trở lại phòng bệnh không thấy Lương Vi đâu thì thuận miệng hỏi một câu: “Cô Lương đâu?”
“Nói là đi mua đồ.”
Cát Vân “à” một tiếng nhưng cũng không quá để ý, nói: “Tôi đi mua chai nước cho con bé súc miệng.”
Cô ấy mua xong chuẩn bị lên lầu thì vừa lúc gặp Lương Vi đi vào cửa, trong tay cô là chiếc túi mua sắm.
Lương Vi nhanh chân bước tới chỗ cô ấy, Cát Vân cầm chặt chai nước khoáng trong tay.
Lương Vi: “Thay bộ quần áo đi.” Cô đưa túi mua sắm cho cô ấy.
Cát Vân không tin được nhìn về phía cô, kinh ngạc không thốt ra lời.
Lương Vi: “Không cần trả lại, coi như quà tặng.”
Cát Vân xua tay liên tục: “Không cần không cần, tôi không cần quần áo.”
Lương Vi nói: “Quần áo của cô ướt hết rồi, còn có mùi nữa, cô không thấy khó chịu nhưng đứa nhỏ ngửi được sẽ không thoải mái. Phát sốt vốn đã buồn nôn, cô không cần câu nệ cũng không cần khách khí, cô khá gầy nên cỡ này sẽ vừa thôi.”
Cát Vân do dự nhận lấy: “Cảm ơn cô, quần áo này bao nhiêu tiền?”
“Không đắt, cô không cần trả, tính rạch ròi quá thì thật xa lạ.”
Câu nói này của Lương Vi khiến Cát Vân suy nghĩ thật lâu. Cô ấy nhìn mình trong gương, áo khoác da màu nâu đậm rất hợp thân, trong chớp mắt cô ấy như hiểu được ý của Lương Vi.
Vì quan hệ với Lục Trầm Ngân mà Lương Vi tình nguyện đối tốt với cô ấy.
Cát Vân cất áo cũ vào túi mua sắm, trong lòng có đủ loại tư vị.
Lục Trầm Ngân thấy Lương Vi tay không trở về thì hơi lạ: “Không mua được sao?”
Lương Vi chỉ cười cười rồi chuyển đề tài: “Tiểu Oánh khá hơn chút nào chưa?”
Đàn ông rất ít khi chú ý tới cách ăn mặc của phụ nữ, Lục Trầm Ngân cũng không phát hiện Cát Vân đã đổi áo khoác khác. Cô ấy kiên trì muốn tự ôm Lý Oánh.
Nhân viên vệ sinh đã sớm quét dọn sạch sẽ bãi nôn trên đất, nhưng vẫn còn lưu lại mùi. Lục Trầm Ngân hơi gật đầu, nói xin lỗi người bên cạnh.
Lục Trầm Ngân nói: “Cậu gọi điện thoại cho tôi, có lẽ lát nữa sẽ đến.”
Nói đến điện thoại, Cát Vân chợt nhớ ra điều gì rồi ảo não: “Tôi vừa định gọi điện thoại cho ông ấy tới, nhưng không tìm thấy điện thoại. Không biết tôi không mang hay đánh rơi nữa…”
Lương Vi nhíu mày, đột nhiên nói: “Có lẽ bị trộm rồi, không phải người đàn ông ở sảnh tầng 1 va vào cô sao, ông ta là kẻ trộm.”
“Hả? Trộm?” Cát Vân trở nên hoảng loạn.
Lương Vi: “Ví tiền và giấy chứng nhận không bị trộm là tốt rồi.”
Cát Vân cắn môi, cũng không muốn nhiều lời.
Điện thoại kia mới mua vào nửa năm trước.
Lúc Lý Đại Cường chạy đến, Lục Trầm Ngân và Lương Vi đang ngồi nói chuyện. Chỉ trong chốc lát, ông ta đã trông thấy bọn họ nhưng không nhìn sang Lương Vi mà chỉ nói với Lục Trầm Ngân: “Cháu cũng không gọi điện thoại cho cậu sớm một chút! Bây giờ hơn 12 giờ rồi, ngày mai cháu còn phải đi làm, mau về đi, xe đỗ ở bên kia.”
Lý Đại Cường quay đầu hỏi Cát Vân: “Còn phải truyền nước bao lâu? Đo được bao nhiêu độ?”
“Còn phải truyền một bình, sốt 39.2 độ.”
“Cao như vậy…” Lý Đạo Cường thấy Lục Trầm Ngân còn đang đóng cọc tại đó thì nói: “Về nghỉ ngơi đi, để cậu ở đây.”
“Cháu lái xe đi rồi, nửa đêm mọi người về kiểu gì?”
Lý Đại Cường nghẹn lời, đúng là ông ta chưa nghĩ tới chuyện này. Rạng sáng cũng khó gọi được xe.
Lục Trầm Ngân nói: “Cháu ngồi xe Lương Vi trở về.”
Lý Đại Cường thở ra, xem như ngầm đồng ý.
Trên đường về, Lục Trầm Ngân nói: “Hình như cậu có chút hiểu lầm với em.” Anh cũng không biết cậu bắt đầu chán ghét Lương Vi từ lúc nào, mới đầu còn rất khách khí mà, không lẽ vì bọn họ yêu nhau sao?
Lương Vi: “Không quan trọng.”
Cô vẫn luôn phóng khoáng như vậy.
Lúc trở về thôn Giang Tâm đã là rạng sáng, xe lái vào trong thôn khiến lũ chó tru lên một hồi. Gió lạnh thổi tới lay động hàng cây, lá cây đua nhau rụng xuống, đêm thu đông thực sự rất đìu hiu.
Trông Lục Trầm Ngân hơi mệt, anh nói: “Em về ngủ sớm một chút, hôm nay thật cảm ơn em, anh về đây.”
Lương Vi gật đầu.
Anh quay người rời khỏi sân nhà cô, chậm rãi bước vào bóng đêm nhàn nhạt. Ánh mắt Lương Vi chưa từng rời khỏi bóng dáng ấy. Anh đi rất chậm, mỗi bước đều như mang tâm sự nặng nề nhưng bóng lưng lại cao lớn, kiên cường.
Thế nhưng, đêm khuya là lúc con người ta yếu ớt nhất.
Anh của tuổi 16 ngập tràn đau đớn, vậy cô năm 16 tuổi thì sao.
Lương Vi đột nhiên bước nhanh tới chỗ anh, cô nghĩ chắc chắn những năm đó cô vẫn thoải mái hơn anh một chút.
Cô giữ chặt tay Lục Trầm Ngân từ phía sau khiến anh phải dừng bước, Lương Vi nói: “Anh đừng về, ở cạnh em.”
Nhưng anh không hiểu ý cô.
Lương Vi: “Ít nhất đêm nay hãy ở bên em.”
Lục Trầm Ngân cầm ngược lại tay cô: “Anh không sao.”
Cô nhìn thẳng vào anh: “Em có sao.”
Trời đêm bắt đầu nổi lên sương mù, sương trắng ngưng kết thành giọt nước mềm mại trên tóc cô. Đầu ngón tay Lương Vi hơi lạnh, Lục Trầm Ngân ra sức cầm chặt thêm chút nữa.
“Lương Vi…”
“Sang nhà em.” Cô nói.
Cô của hôm nay càng bướng bỉnh hơn so với ngày thường.
Lục Trầm Ngân nắm tay cô trở về.
Cầu anh mau cứu lấy em, để em trở nên giống anh. Cầu anh nắm chặt lấy em, để em cảm thấy có người cần mình. Cầu anh làm bạn với em, để em không còn trôi dạt nơi nơi.
Người đó chỉ có thể là anh, em cũng chỉ nguyện người đó là anh.
Đêm khuya là lúc con người ta yếu ớt nhất, mỗi người đều như vậy.
Hết chương 30.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
54 chương
92 chương
68 chương
49 chương
212 chương