Trái tim vai phản diện
Chương 8 : Trái tim vai phản diện
Mạnh Nịnh hiểu ý tứ của Khương Diễm. Cô trầm mặc vài giây, thấp giọng nói, "Tôi biết rồi."
Mấy hôm nay cô đã quá ngây thơ rồi, đã biết rõ nguyên chủ làm nhiều chuyện không tốt với cậu trước đó, vẫn còn muốn cải thiện mối quan hệ giữa bọn họ.
Có thể khiến cho hận thù của Khương Diễm đối với những điều cô từng gây ra với cậu tiêu tan, đối với hai người mà nói cũng đã là kết quả tốt nhất.
Cho dù trong lòng cậu vẫn chán ghét cô, về sau cậu trở thành nhân vật phản diện quyền thế ngập trời đi chăng nữa, cậu cũng không thể tìm cô để gây chuyện, như vậy chưa đủ tốt hay sao.
Nói đến cùng, cậu cũng không phải tiểu Thán tử của cô, giữa bọn họ cũng không có tình cảm gì, hiện tại cậu không cần sự giúp đỡ của cô, bọn họ nên phân rõ giới hạn.
Mí mắt Mạnh Nịnh run rẩy, khóe môi khẽ nhếch, thần sắc trắng bệch, cười so với khóc còn khó coi hơn. Khương Diễm mím môi, đưa balo và túi đựng bút qua cho cô, nhanh chóng xoay người, cũng không nhìn cô nữa.
*
Tối qua mất ngủ, hôm nay Mạnh Nịnh đi học có chút thất thần.
Nguyên nhân cô mất ngủ, ban đầu là vì Khương Diễm, sau đó nghĩ ngợi lung tung lại trở thành sợ hãi và lo lắng.
Đừng nói cô không đọc quyển truyện này lần nào, coi như một chữ cô cũng không đọc thì cô cũng cảm thấy ít nhiều nội dụng cốt truyện đã thay đổi.
Nhưng cô vẫn sợ hãi, nhất là – nếu Mạnh Nịnh trong sách thật sự không phải tự sát thì sao?
Nếu nguyên chủ thật sự không phải tự sát, trước mắt cô chỉ có thể đi được bước nào tính bước đó, bây giờ cô cũng chưa cảm nhận được bên cạnh có người nào chán ghét cô đến mức muốn giết chết cô cả.
Hơn nữa, kết hợp với phản ứng của bố mẹ nguyên chủ, có thể nhìn ra, kỳ thực, tình cảm của bọn họ đối với đứa con gái ruột này cũng không phải sâu đậm gì, chỉ cần vài nhân tố bên ngoài cũng có thể khiến cho cái chết của cô trở nên không minh bạch.
Mà nhân tố bên ngoài này, chắc chắn là không đơn giản.
Mạnh Nịnh còn đang suy nghĩ, Hồ Viện đột nhiên vỗ vai cô, khiến cô giật mình suýt nữa nhảy dựng lên.
Hồ Viện cũng bị phản ứng của cô dọa sợ, nhỏ giọng hỏi, "Cậu ngẩn người nãy giờ rồi, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Mạnh Nịnh theo bản năng xoa vị trí tim trong lồng ngực, vừa định nói chuyện, đột nhiên nghĩ tới một chi tiết, nguyên chủ chết tại tiệc sinh nhật mười tám tuổi của mình.
Toàn bộ học sinh trường Thịnh Dương đều tới tham dự sinh nhật cô, còn có Tống Tinh Thần. Trước mắt, người cô quen biết cũng chỉ có Tống Tinh Thần thuộc danh môn quý tộc, là người thừa kế Tống gia.
Cho nên, rất có khả năng, người giết chết nguyên chủ hiện tại còn chưa xuất hiện, hẳn là cô vẫn chưa đắc tội người đó.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ giọng hỏi Hồ Viện, "Cậu có biết tại sao tớ và anh cậu lại quen biết nhau không?"
Hồ Viện nghĩ nghĩ, nói ra, "Hình như có một lần, anh ấy đánh nhau với người khác bị thương, chính cậu đã cứu anh ấy."
Dừng một chút, lại nhìn chằm chằm Mạnh Nịnh, "Cậu không nhớ sao."
Trên mặt Mạnh Nịnh trắng bệch, cười cười, "Cũng đã qua lâu rồi, tớ cũng không nhớ rõ lắm.
Hồ Viện không nghĩ nhiều, Mạnh Nịnh luôn không để bụng anh trai cô, chuyện hơn một năm trước, không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường.
Buổi chiều, thời tiết trở nên âm u hơn.
Tiết cuối của lớp chín là tiết học đàn dương cầm, học cùng với lớp nâng cao của khoa Lý.
Tan học, Mạnh Nịnh chuẩn bị đi thăm Tiểu Bạch, đơn giản thu xếp sách vở vào balo, cùng Hồ Viện đi tới phòng đàn.
Cách phòng học một đoạn, bên trong truyền tới tiếng dương cầm dễ nghe, còn có tiếng vỗ tay và huýt sáo. Đến cửa, Mạnh Nịnh thấy Hứa Nhiên đang đánh đàn, ngồi cạnh là Tống Tinh Thần, sau lưng còn có nam sinh của hai lớp.
Trong mắt các nam sinh trong phòng hiện chỉ có người trước mặt dung mạo như thiên tiên, đa tài đa nghệ, hoàn toàn không chú ý tới hai nữ sinh mới vào cửa.
Hồ Viện ghé sát bên tai Mạnh Nịnh hỏi, "Hứa Nhiên thực sự là chị họ cậu?"
Mạnh Nịnh chần chừ hai giây, gật đầu, "Ừ."
Hồ Viện cẩn thận quan sát một chút, có vẻ đau lòng, "Tớ cảm thấy khuôn mặt cậu cũng rất xinh xắn, có điểm giống với Hứa Nhiên, nhưng sao người ta da trắng nõn nà, còn cậu lại xanh xao vàng vọt, còn gầy đến vậy chứ?"
Mạnh Nịnh, "..."
Hừ, cô cũng từng có làn da trắng nõn nà, là một đại mỹ nhân tiêu chuẩn đó.
Tuy rằng không biết đời này còn có thể dưỡng lại như cũ không, nhưng cô sẽ cố gắng tận lực.
Mặc dù đời trước cô xinh đẹp, nhưng vẫn không có nhiều bạn cho lắm. Bởi vì bất kể cô học ở đâu, bố mẹ đều sẽ tìm lãnh đạo nói chuyện, sau đó các thầy cô sẽ nói lại với các bạn rằng thân thể cô không tốt, không nên để cô hoạt động quá nhiều.
Cho nên, cô xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng trong mắt bạn cùng lứa tuổi cũng chỉ là như búp bê sứ tinh xảo dễ vỡ, không ai dám chạm vào, cũng không ai dám tiếp cận cô.
Đây cũng chính là nguyên nhân từ nhỏ đến lớn cô không có bạn bè, trong hiện thực giống như chỉ có bạn cùng bàn là luôn ở bên cô.
Từ mẫu giáo đến lớp mười một, cô ra đi, bạn cùng bàn đều là một người, không đổi.
Mạnh Nịnh đột nhiên phát hiện, cô đã không thể nhớ nổi tên bạn cùng bàn, diện mạo trong đầu thậm chí cũng trở nên mơ hồ.
Cố gắng nhớ thêm một lát, vẫn là không nhớ nổi.
Mạnh Nịnh thở dài một hơi. Thôi, cũng là chuyện của đời trước, sớm đã trôi qua.
Hai lớp tổng cộng bốn mươi người, trong phòng học có hai mươi cây đàn, hai người một lần tập, tự mình chọn vị trí.
Bạn thân Hồ Viện ở lớp nâng cao, hai người vẫn luôn tập cùng nhau giờ dương cầm.
Mạnh Nịnh đứng ở góc phòng học, nhìn Khương Diễm ngồi một góc hẻo lánh phía xa, vị trí bên cạnh còn trống.
Cô vừa tiến lên vài bước đã thấy cậu ngẩng đầu lên nhìn mình.
Khương Diễm nhìn cô, đôi mắt híp lại, thần sắc hơi tối, ở trong mắt Mạnh Nịnh chính là trần trụi uy hiếp.
Trong lòng Mạnh Nịnh tự cổ vũ mình, cậu hại cô mất ngủ, bây giờ cô ngồi cạnh một chút thì có sao đâu.
Cô rời mắt, bước nhanh qua, ngồi ngay bên cạnh cậu.
Đối diện hai người là hai nam sinh lớp nâng cao, một người trong đó đang làm bài tập quét mắt qua bọn họ, lập tức đặt bút xuống, khuỷu tay chọc người bạn ngồi cùng.
"Tớ đột nhiên phát hiện, Mạnh Nịnh lớp chín và Khương Diễm lớp mình đúng là một đôi trời sinh, một người thì xấu, một người kì lạ, một người thành tích lúc nào cũng kém, người kia thì đứng đầu, được cái đều trông như ở tầng lớp dưới xã hội vậy..."
Lời nói cậu ta còn chưa xong đã bị người bên cạnh bịt miệng lại, "Cậu nói nhỏ thôi được không? Nói Khương Diễm còn được, cậu nói Mạnh Nịnh làm gì? Ngứa da muốn bị côn đồ đánh à?"
"Nhắc tới Khương Diễm, cậu có phát hiện hai ngày nay cậu ta toàn mặt áo lông hàng hiệu không? Rõ ràng tuần trước vẫn mặc đồ năm ngoái, nghèo đến mức cũng chỉ có thể mặc đồ mỏng manh mùa đông... Cậu nói xem, liệu có phải cậu ta ở ngoài làm công việc không muốn người khác biết không?"
"Gì mà công việc không muốn người khác biết?"
Nam sinh nháy mắt ra hiệu giải thích, "Điều này mà cậu cũng không biết sao? Trai bao, chưa nghe bao giờ sao? Tuy rằng tính cách Khương Diễm quái gở âm trầm, nhưng lớn lên lại có khuôn mặt đẹp, tuy hơi gầy nhưng da thịt có vẻ mềm mại, rất nhiều bà cô lớn tuổi đều thích loại đó..."
Nghe được đề tài bọn họ đang nói, những nam sinh khác lớp nâng cao cũng vây lại.
Mạnh Nịnh tức đến phát run, liếc trộm Khương Diễm một cái.
Cậu cúi đầu đọc sách, vẻ mặt lạnh lùng mà chuyên chú, giống như người họ đang nhắc tới không phải là mình.
Mạnh Nịnh đứng lên, chiếc ghế tạo với mặt đất một thanh âm chói tai, thu hút sự chú ý của nhiều người trong lớp.
Cô lạnh lùng nhìn một đống nam sinh đang hội tụ một chỗ kia, "Nói đủ chưa?"
Mấy nam sinh thấy cô nổi giận, vội vàng trở lại vị trí của mình.
Mạnh Nịnh thở ra một hơi, còn may là danh tiếng học sinh hư của nguyên chủ có tác dụng.
Cô không để ý chân mình đã như nhũn ra, đi thẳng đến bên cạnh nam sinh tung tin đồn linh tinh về Khương Diễm, đóng quyển sách cậu ta lại, cúi đầu nhìn tên viết trên bìa sách.
Tim đập càng lúc càng nhanh, nhưng trên mặt cô vẫn trấn định như cũ, giọng nói lạnh lùng, "Quý Dương? Chẳng lẽ chưa ai nói với cậu rằng cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói lung tung sao?"
Quý Dương không nghĩ đến Mạnh Nịnh sẽ đột nhiên tìm mình gây phiền toái, ngừng hai giây, đứng lên nhìn cô từ trên xuống dưới.
Không phải chỉ là một nữ sinh thôi hay sao? Không có đám côn đồ kia che chở thì cô là cái gì chứ?
Còn kiêu ngạo cái gì, cậu ta không tin, đường đường là một nam nhân lại không thể đánh lại cô.
Không khí giữa hai người như đã giương cung bạt kiếm.
Trên mặt Khương Diễm có một tia lệ khí, con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm Quý Dương, tay nắm chặt thành quyền.
Đúng lúc này, nam sinh lớp chín xuất hiện ở cửa phòng học.
Cậu bạn ngồi trên Mạnh Nịnh bước vào, thấy ánh mắt nam sinh kia vô cùng không tốt, lập tức lớn tiếng hét lên, "Cậu có phải thừa dịp lớp tôi không có ai ở đây bắt nạt chị Nịnh thân yêu của chúng tôi phải không? Mau gọi đại ca tới đây, cậu đang tìm đường chết rồi!"
Quý Dương hiểu được đạo lý thức thời mới là trang tuấn kiệt, thấy viện quân của đối phương đến, nhanh chóng cười làm hòa, "Chị Nịnh, em sai rồi."
Nắm đấm của Khương Diễm chậm rãi buông ra, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Mạnh Nịnh chờ toàn bộ nam sinh lớp chín đã vây hết lại quanh mình, thở dài nhẹ nhõm một hơi, chân cũng không run nữa, bình tĩnh nói ra, "Người cần cậu xin lỗi không phải chỉ có mỗi tôi."
Quý Dương, "..."
Cho nên, lần này là Mạnh Nịnh ra mặt thay Khương Diễm?
Mặc kệ thế nào, cậu ta chỉ có thể bày ra vẻ mặt thảm thiết, "Chị Nịnh, em thật sự sai rồi, về sau sẽ không dám nói bậy nữa, cũng không tùy tiện bịa đặt chuyện về bất kì ai, em xin thề!"
Mạnh Nịnh còn chưa kịp mở miệng, cậu bạn bàn trên của cô đã nhìn nam sinh lớp nâng cao trong phòng, mặt đầy kiêu ngạo không biết ngại nói, "Mấy người học lớp nâng cao cũng đừng nghĩ rằng mình giỏi hơn ai! Thành tích của chị Nịnh đã tiến bộ hơn rồi, hiện tại sách tiếng anh cũng đọc được. Các người chờ xem, sớm muộn cũng có ngày thành tích của chị Nịnh vượt qua các người."
Không có gì bất ngờ xảy ra, cậu ta thu lại được ánh mắt khinh thường, trào phúng từ toàn bộ học sinh lớp nâng cao, còn có chính bạn học cùng lớp...
Mạnh Nịnh, "..."
Vốn là vừa rồi cậu bạn bàn trên che chở cho cô, cô cảm thấy rất cảm động, hiện tại cô chỉ muốn làm cho cậu ta biến mất ngay tại chỗ.
Lớp dương cầm kết thúc, Mạnh Nịnh ôm balo vào ngực vội vàng chạy ra khỏi phòng học.
Hứa Nhiên và Tống Tinh Thần cùng nhau về lớp thu dọn đồ đạc.
Trở lại chỗ ngồi của mình, Hứa Nhiên nhìn thấy ba cái ô trong ngăn bàn, đột nhiên nhớ tới sáng sớm, lúc ra ngoài, chú Trương bảo hôm nay khả năng sẽ mưa, đưa cho cô ba chiếc ô.
Mạnh Nịnh và Khương Diễm đều đã đi học, ông đưa hai chiếc ô cho cô, nhờ cô mang cho bọn họ.
Hứa Nhiên nghĩ ngợi, đi đến trước bàn Khương Diễm, đặt xuống bàn cậu hai chiếc ô một trắng một đen, "Ô của cậu và Mạnh Nịnh."
Cô nghĩ, không phải cô quên đưa ô cho Mạnh Nịnh, mà là cô đưa hai cái cho Khương Diễm. Còn về phần Khương Diễm có đưa cho Mạnh Nịnh hay không – không phải chuyện của cô nữa.
*
Mạnh Nịnh bảo lái xe không cần chờ mình, đến lúc về cô sẽ tự về, sau đó xuống xe.
Vừa mới đến cửa bệnh viện, trời bắt đầu mưa như trút nước.
Mạnh Nịnh nhanh chóng chạy vọt vào, đứng dưới mái hiên bệnh viện, trước mắt đều bị màn mưa trắng xóa bao phủ, cúi đầu mở cặp sách, không có ô bên trong.
Cô nghĩ, đợi lát nữa xong sẽ gọi lái xe tới đón mình.
Mạnh Nịnh chào hỏi y tá trực ban, đi thẳng vào tìm Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ở phòng đơn, bên trong có đủ các loại đồ chơi và đồ ăn cho mèo, cái gì cũng có, tương đương với đãi ngộ dành cho bệnh nhân VIP.
Sau phẫu thuật, Tiểu Bạch phục hồi rất tốt, hiện đã có thể đi lại chậm rãi, chân sau cũng không nhìn ra từng bị gãy xương.
Mạnh Nịnh đẩy cửa vào, sớm đã nghe thấy tiếng của Tiểu Bạch, nó chạy lại đến bên chân cô, cào nhẹ móng vào ống quần cô.
Cô ôm nọ dậy, Tiểu Bạch ngửi thấy mùi hương quen thuộc, dụi đầu vào trong lòng cô, có chút ngứa.
Mạnh Nịnh đóng cửa lại, ngồi xuống trên sofa, đặt Tiểu Bạch trên đùi, khẽ xoa đầu nó, Tiểu Bạch thỏa mãn nheo mắt lại, thoải mái kêu vài tiếng.
Mạnh Nịnh cong môi, nhẹ giọng nói, "Quả nhiên vẫn là mèo con đáng yêu nhất."
Dừng một lát, cô lại nhớ tới Tiểu Thán Tử của mình. Cũng không biêt sau khi cô chết, nó có ngoan ngoãn ăn cơm vận động như trước nữa không.
Giống như biết được cảm xúc của cô, mèo trắng ngồi dậy, dùng đầu cọ cọ vào cằm cô.
Mạnh Nịnh sờ sờ bé con, "Tiểu Bạch, dù sao hiện tại chị cũng có em rồi. Ai thèm quan tâm cái người tính tình kém, còn vui buồn thất thường không đáng yêu kia, đúng không?"
Tiểu Bạch, "Meo~"
Mạnh Nịnh nhếch khóe môi, "Tiểu Bạch, em đang nói dối, vẫn đang khuyên chị không nên so đo với cậu ta đúng không?"
Tiểu Bạch, "Meo~"
Mạnh Nịnh vẫn gật đầu, "Được rồi, chị không so đo với cậu ta, cậu ta dù sao cũng là em trai..."
Lời cô còn chưa nói xong, cửa đã bị mở ra từ bên ngoài, cô ngẩng đầu, nhìn đến đôi mắt mãnh liệt tràn đầy hàn ý kia.
Mạnh Nịnh, "..."
Tác giả có lời muốn nói: Mạnh – mạnh miệng – Nịnh: Cậu vốn là em trai chiếm tiện nghi của tôi!
Diễm Diễm bình tĩnh nhìn cô: ...
Phía dưới tỉnh lược một ngàn chữ không thể miêu ta ^^
Mạnh – hữu khí vô lực – Nịnh: Hu hu hu tôi là em trai cậu.
Truyện khác cùng thể loại
147 chương
22 chương
302 chương
58 chương