Trái tim vai phản diện

Chương 19 : Trái tim vai phản diện

Tống Tinh Thần muốn tự đánh bản thân một cái xem liệu mình có phải đang nằm mơ hay không, nghĩ vậy, cậu ta tự lấy tay nhéo đùi một cái, thấp giọng ‘a’ một tiếng, cuối cùng cũng phải thừa nhận. Thế giới này con mẹ nó, đúng là thật kì quái! Cậu ta còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt Mạnh Nịnh, có thể nói nhan sắc hai người đúng là cách biệt, một trời một đất. Lúc trước, Hứa Nhiên là trời, Mạnh Nịnh là đất. Mà bây giờ cũng không thể nói Hứa Nhiên là đất, chỉ là nếu so sánh với thiếu nữ trước mắt, khuôn mặt cũng trở nên bình thường rất nhiều. Tống Tinh Thần còn đang ngẩn người, những nam sinh khác bắt đầu lấy lòng, kéo ghế bên cạnh mời Mạnh Nịnh ngồi, “Bạn học, cậu ngồi đây đi, thành tích môn toán của tớ tốt, có thể dạy cậu.” “Gì chứ, thành tích của cậu sao có thể so với tôi được, tiên nữ, cậu ngồi cạnh tớ, tớ dạy cậu!” “Các người đừng tranh nhau nữa, thành tích của tôi mới là tốt nhất, phải là ngồi cạnh tôi!” Mạnh Nịnh, “…” Thì ra học sinh trong lớp phụ đạo này thành tích đều tốt như vậy. Cô uyển chuyện từ chối lời mời nhiệt tình của các nam sinh, một mình đi tới một góc hẻo lánh ngồi xuống. Vì thế, nam sinh lại tiếp tục tranh nhau chỗ ngồi cạnh cô, đều đứng dậy hết, cùng lúc đó, thầy giáo lớp phụ đạo Lưu Võ Minh cũng vào lớp. Ông phát hiện trong phòng ầm ĩ như cái chợ, nhíu mày, dùng sách đập xuống bàn, tức giận nói, “Một đám người ồn ào cái gì vậy, ngồi hết xuống cho tôi. Sau lưng Lưu Võ Minh còn có một nam sinh cao gầy, ban đầu cũng không ai để ý đến cậu, chỉ cho rằng là học sinh trong lớp. Tống Tinh Thần cảm thấy có chút ngoài ý muốn, có thể gặp được cậu ở đây, dù sao học phí lớp phụ đạo cũng không phải là ít, gia đình bình thường cũng không có khả năng chi trả, nhìn cậu cũng không giống con của nhà có tiền. Mạnh Nịnh đang cúi đầu đọc tài liệu giảng dạy trên bàn học, tuy rằng nhận thấy có ánh mắt dừng trên người mình nhưng cũng không ngẩng đầu. Bởi vì từ lúc cô vào trong lớp, ánh mắt của mọi người hầu như đều đặt trên người cô, cho nên cô cũng không để ý, tập trung đọc tài liệu, mãi tới lúc giọng nói Lưu Võ Minh lại vang lên lần nữa. “Giới thiệu với các em một chút, đây là trợ giảng của tôi, khóa học có vấn đề gì có thể hỏi em ấy. Tuy rằng bằng tuổi, năm nay cũng học lớp mười một nhưng em ấy đã nắm rất chắc kiến thức toán học cấp ba, thậm chí còn hiểu rõ hơn tôi.” Nói xong, ông nhìn về phía thiếu niên lãnh đạm, “Khương Diễm, tìm chỗ ngồi xuống đi. Mạnh Nịnh có chút ngoài ý muốn mở to mắt, thấy được hai con ngươi trầm tĩnh kia, khóe mắt cô chậm rãi cong lên. Khương Diễm cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng bây giờ của cô, ngày càng trùng khớp với khuôn mặt trong giấc mơ, so với trong mộng còn đẹp hơn, nhất là cặp mắt phát sáng lấp lánh kia, giống như chứa đựng phong cảnh đẹp nhất đời người. Rất nhiều cảm xúc phức tạp từ đáy lòng dâng lên, đôi mắt cậu không ngừng biến đổi, cuối cùng cũng bình tĩnh trở về. Một suy nghĩ thoáng qua trong lòng rồi chợt biến mất. --nếu như có thể một mình độc chiếm phong cảnh này, giữ nó là của riêng mình thì thật tốt. Nhưng cô không thuộc về cậu, sau này cũng không thuộc về cậu. Bây giờ cô đã khiến người khác động tâm như thế, về sau sẽ ngày càng có nhiều bạn bè bên người, sẽ có lúc cô không nhớ tới cậu nữa, sẽ không lấy lòng cậu như trước đây nữa. Chờ cô gặp được người ưu tú hơn, tốt hơn, liệu có thể nghĩ, Khương Diễm à, người này rất xấu tính, còn đối xử với mình không tốt… Đôi mắt hai người chạm nhau vài giây, cậu đã bình tĩnh rời đi, nghiêng người muốn ngồi vào hàng xa cô nhất. Cô ho nhẹ một tiếng, thừa dịp Lưu Võ Minh không để ý, giống như con mèo cầu tài, vẫy tay với Khương Diễm, “Khương --” Chữ Diễm còn chưa kịp phát ra, Lưu Võ Minh đã hung hăng trừng mắt với cô, “Thầy cô ở trường học không dạy các em khi đi học không được làm việc riêng sao?” Mạnh Nịnh, “…” Cô nghe giáo huấn xong, một lúc sau oan ức quay lại nhìn Khương Diễm. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã phát hiện cậu trực tiếp ngồi ở dãy ngoài cùng. Mạnh Nịnh, “…” Cô lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho cậu, “Khương Diễm, cậu không nhận ra tôi sao…” Kết quả, vừa gửi tin nhắn đi, Mạnh Nịnh đã nghe được tiếng kéo ghế ra ngay bên cạnh. Cô kinh ngạc quay sang, theo ý nguyện nhìn thấy gò má của thiếu niên. Mạnh Nịnh nhìn chằm chằm Khương Diễm một lúc, đã hai tuần không gặp, cậu giống như không thay đổi chút nào, vẫn đẹp mắt như vậy. Cô vừa định thu hồi ánh mắt lại phát hiện vành tai thiếu niên đã đỏ hết lên. Làn da Khương Diễm rất trắng, một điểm đỏ lên như thế rất bắt mắt. Cô lại gửi tiếp một tin nhắn, “Cậu rất nóng sao?” Khương Diễm cúi đầu nhìn điện thoại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ. “Nghiêm túc học tập.” Mạnh Nịnh nhìn câu trả lời, mí mắt run rẩy, ngoan ngoãn cất điện thoại. Bốn chữ lạnh băng. Quả nhiên, một chút vẫn không thay đổi, vẫn hung dữ với cô. * Vài hôm sao, Thịnh Dương chuẩn bị học trở lại. Trước hôm vào học hai ngày, người nhà họ Hứa từ nước ngoài trở về. Mạnh Nịnh học xong lớp phụ đạo, trên đường về nhà nghe thấy chú Lý nói với mình, phu nhân và đại tiểu thư đều đã trở về, rất nhớ cô. Mạnh Nịnh chỉ cười không nói. Bọn họ mà thực sự nhớ cô, sớm đã quay trở về, không phải sao? Chớ nói bình thường gọi điện thoại cũng chỉ hỏi đến việc Hứa Dịch thế này Hứa Dịch thế kia. Xe dừng trước cửa biệt thự, Mạnh Nịnh đeo cặp sách đi vào, thân hình thiếu nữ vẫn có chút gầy nhưng đường cong đã hiện rõ. Trình Tuệ Văn đang ngồi nói chuyện phiếm với Hứa Nhiên ở phòng khách, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu nhìn lại, hai người không hẹn mà cùng ngẩn người. Thiếu nữ vừa bước vào tuy vẫn nhỏ bé nhưng cơ thể đã trưởng thành lên không ít, dung mạo có thể nói là khuynh thành, đúng là tuyệt sắc thế gian. Trình Tuệ Văn không nhận ra cô, “Con là?” Hứa Nhiên cũng đã phản ứng lại, đáy mắt lóe lên vẻ hung ác nham hiểm. Một lúc sau, cô ta tự nói với chính mình, xinh đẹp thì có ích gì chứ, khí chất cũng không thể so được với cô. Thu hồi ánh mắt, lại nhìn thấy vòng tay trên cổ tay Mạnh Nịnh, đầu ngón tay không khỏi cắm sâu vào trong lòng bàn tay. Mạnh Nịnh còn chưa kịp nói, Trương Văn Dư đã vui mừng trả lời, “Phu nhân, đây là nhị tiểu thư đó!” Trình Tuệ Văn khiếp sợ, suýt chút nữa đã quên nhị tiểu thư là ai, bà không xác định hỏi lại, “…Nịnh Nịnh?” Mạnh Nịnh gật đầu, “Mẹ.” Trong khoảng thời gian ngắn, Trình Tuệ Văn cũng không biết nói gì, chỉ cảm thấy không hổ là con gái của mình, lớn lên cũng đẹp như mình hồi trẻ. Ngày bắt đầu học, bà tự lái xe đưa hai đứa con tới trường. Mạnh Nịnh xuống xe trước, Trình Tuệ Văn vẫn không yên lòng dặn dò cô, bây giờ cô với trước kia đã khác nhau, nên ít tiếp xúc với nam sinh hơn. “…” Mạnh Nịnh dở khóc dở cười. Trước khi vào phòng học, Mạnh Nịnh còn nghĩ liệu bọn họ thấy bộ dạng này của cô có thể sẽ làm ầm lên không, cô hít vài hơi thật sâu mới có dũng khí đi vào. Ngoài dự liệu là, nam sinh đều rất bình tĩnh, nữ sinh còn kích động hơn, mặt đầy hâm mộ nhìn cô. Mạnh Nịnh về vị trí, ngồi xuống vỗ vai bạn cùng bàn. Như là biết cô muốn hỏi điều gì, không đợi cô mở miệng, Hồ Viện đã đưa điện thoại tới trước mặt cô, “Một tuần trước đã kinh ngạc một lần rồi.” Mạnh Nịnh cúi đầu, nhìn trang web diễn đàn Thịnh Dương, một tuần trước đã có người đăng ảnh chụp cô lên đó, tiêu đề ghi “Học tra hay hoa khôi? Hoa khôi!” Cô mở bình luận dưới bài viết, đa phần là cảm thán dậy thì thay đổi, cũng trở nên xinh đẹp như vậy, chỉ có số ít người nghi ngờ cô nhân dịp nghỉ đông đi phẫu thuật chỉnh hình, nhưng cũng bị người ta giễu cợt không nói được câu nào. Mạnh Nịnh nhìn thấy một người có nickname ‘Hộ hoa sứ giả lớp chín của chị Nịnh’, sức chiến đầu rất cao, bình luận nào nói cô phẫu thuật cũng bị người đó chửi đến không còn lời nào để nói. Cô mỉm cười, dùng bút chọc chọc cậu bạn bàn trên mà cô vẫn như cũ không biết tên. Nam sinh quay lại, khoa trương dùng tay che lấy ánh mắt, “Tiên nữ à, bây giờ chị quá chói mắt, em đã không thể nhìn thẳng nữa, xin hãy cách xa người phàm này ra một chút…” Mạnh Nịnh, “…” Chỉ định cảm ơn thôi mà… Cô cầm lấy điện thoại, chỉ vào cái tên trên màn hình, “Đây là cậu sao?” “Chị Nịnh, sao chị đoán được đó là em? Dựa vào tâm linh tương thông giữa chúng ta sao?” Nói xong, biểu tình của bàn trên càng khoa trương hơn, “Vì sao chúng ta lại có tâm linh mạnh như vậy, chẳng lẽ, chị vẫn luôn yêu thầm em đây?” Mạnh Nịnh, “…” Vừa rồi còn nói không thể nhìn thẳng cô, bây giờ lại bắt đầu tự kỉ, nói cô thích mình, diễn xuất của vị huynh đài này cũng quá kém rồi! Mạnh Nịnh lắc lắc đầu, không muốn trả lời cậu ta nữa. Bàn trên lại nhìn cô, nghiêm túc hỏi, “Chị Nịnh này, em không nói đùa, chị nói thật cho em, bây giờ chị có thích ai không?” Mạnh Nịnh nghe lời cậu nói cũng giật mình. Trừ người nhà và bạn bè ra, cô sống hai đời hình như cũng chưa từng thích bất kì nam sinh nào. Đột nhiên có chút tò mò, thích một người sẽ là cảm giác gì. * Ngày học đầu tiên, bên ngoài phòng học lớp chín rất nào nhiệt, ngoài hành lang luôn chất đầy người, bọn họ đều tới nhìn Mạnh Nịnh, thậm chí có người còn không sợ chết tỏ tình với cô, tất cả đều bị nam sinh lớp chín cầm chổi lau nhà đuổi đi. Mấy nam sinh lớp nâng cao luôn tự xưng là tài trí hơn người cũng chạy tới, Quý Dương cũng là một trong số đó, vì trước đây có khúc mắc với Mạnh Nịnh, bây giờ chạy tới để xác định xem cô có phẫu thuật thật hay không. Kết quả, nhìn tới cả người đều sứng sốt, hai má còn nóng lên. Nam sinh lớp chín cũng không đuổi cậu ta đi, bọn nhìn Quý Dương, trên mặt là biểu tình ‘Chị Nịnh của chúng tôi không gì không làm được!’ “Người anh em à, bọn tôi ở đây chờ cậu khỏa thân đó!” “Trời ơi, tới kì thi mau lên, trước đến nay chưa bao giờ tôi mong tới kì thi như bây giờ!” Học kì này bắt đầu, Hứa Nhiên tối nào cũng phải đi học một lớp vũ đạo, cô ta và Mạnh Nịnh cũng không về chung một xe nữa. Buổi chiều tan học, Mạnh Nịnh lập tức chạy đi tìm Khương Diễm. Hồi trước nói với cậu rằng muốn tặng cậu quà mừng năm mới nhưng đến giờ vẫn chưa làm được gì. Tuy rằng trước khi đi học vài ngày, hai người cũng gặp nhau ở lớp phụ đạo nhưng ngoại trừ việc ngồi cùng bàn, hai người cũng không nói chuyện gì với nhau. Bởi vì mỗi lần tan học đều có rất nhiều người chạy tới hỏi bài, đặc biệt là nữ sinh vô cùng nhiều. Bọn họ hỏi bài xong sẽ xin cả phương thức liên lạc của cậu. Nhưng mà Khương Diễm không cho, cậu chỉ giải đáp thắc mắc liên quan đến bài tập, người khác nói gì tiếp cậu cũng không để ý. Mạnh Nịnh biết tính cách này của cậu không được người ta thích, cho nên mấy nhân tài lớp nâng cao cũng sẽ không xa lánh cậu. Nhưng sau này lớn hơn một chút, nữ sinh bắt đầu biết rung động sẽ dễ dàng bị hấp dẫn bởi khuôn mặt, cũng không để ý tới tính cách hay gia thể nữa. Bọn họ chỉ muốn yêu đương vụng trộm trong thời gian đẹp nhất của đời người, sau này sẽ không phải hối hận nữa. Mạnh Nịnh đeo cặp sách xuyên qua hành lang, vừa định đi vào cửa phòng lớp nâng cao, từ trong bụng bỗng truyền tới cảm giác đau đớn quen thuộc, lập tức biết đó là cái gì, vội vàng đi tới nhà vệ sinh. Có thể là do cô đang điều dưỡng cơ thể khá tốt nên cảm giác đau đớn cũng không kịch liệt như trước nhưng vẫn là không chịu được. May mà cô sớm đoán trước, trong túi lúc nào cũng có thuốc giảm đau, rửa tay xong, ra khỏi nhà vệ sinh, cô cố nén đau đớn mở balo, đưa tay vào trong sờ soạng hồi lâu cũng không tìm thấy viên thuốc. Cô càng đau càng vội, đang định đổ hết đồ trong balo ra thì bên cạnh vang lên tiếng nói quen thuộc, “Này, cậu có sao không, không thoải mái chỗ nào?” Mạnh Nịnh có chút hoảng hốt, ngẩng đầu mới phát hiện là Tống Tinh Thần. Sắc mặt cô trắng bệch, cắn chặt môi dưới, nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói yếu ớt, “Tôi không sao.” Tống Tinh Thần nhíu mày, “Đã như vậy còn nói không có việc gì. Để tôi đưa cậu tới phòng y tế.” Nói xong, cậu ta tiến về phía trước một bước, muốn bế ngang cô lên. Nhưng còn chưa kịp làm, Mạnh Nịnh đã rơi vào trong một cái ôm thanh dịu ấm áp. Mạnh Nịnh ngửi thấy hương vị lành lạnh quen thuộc trên người thiếu niên, cảm thấy yên lòng, đáng thương ngẩng đầu, “Khương Diễm, tôi không tìm thấy thuốc giảm đau, hu hu, đau quá…” Khương Diễm cúi người bế cô dậy, lồng ngực khẽ rung, giọng nói trầm thấp, dịu dàng, “Nhịn một chút.” Mạnh Nịnh vùi trong lòng cậu, đôi mắt mở to. Cậu đang dỗ cô sao? Đây là Khương Diễm mà cô quen? Giọng điệu ôn nhu như này không hề giống Khương Diễm. Cô nhớ lần trước được cậu đưa vào bệnh viện, trên đường đi vẫn còn hung dữ với cô. Cho nên, bây giờ cô đau đến mức sinh ra ảo giác sao? Trong phòng y tế có bác sĩ đang trực ban, đưa cho Mạnh Nịnh một liều thuốc giảm đau và một ly nước nóng bảo cô uống hết. Uống thuốc phải mất một lúc mới có hiệu lực, bác sĩ nhìn cô bé xinh đẹp như vậy, đau đớn cũng khiến người ta thương tiếc, bảo Khương Diễm bế cô lên một cái giường ngay đó, cho cô ngủ một lát. Sau đó, Khương Diễm chạy đi lấy cặp sách hai người vừa để quên. Mạnh Nịnh nằm trên giường, nữ bác sĩ thay cô đắp chăn, “Ngủ đi, ngủ một chút sẽ bớt đau thôi.” Giọng nói của cô rất dịu dàng, Mạnh Nịnh ngoan ngoãn nhắm mắt, ý thức dần chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng cô mơ thấy một thiếu niên. Người đó mặc đồng phục Thịnh Dương, áo sơmi trắng ngắn tay và quần tây đen, trên khuôn mặt mang theo chút ghét bỏ và không kiên nhẫn, trong tay còn cầm theo một hộp sữa dâu tây. “Lớn vậy rồi còn không biết chăm sóc bản thân sao? Cậu có biết…” “Lúc bắt nạt người khác sao cậu không khóc đi, nói cậu mới hai câu đã…” “Được rồi được rồi, tôi không nói nữa, uống đi, đừng khóc.” Mạnh Nịnh liều mạng muốn nhìn rõ khuôn mặt thiếu niên nhưng lại giống như có một màn sương mỏng, nhìn thế nào cũng thể thấy, mãi tới khi cô bị người khác đánh thức. Cô mở to mắt nhìn người trước mặt, giọng nói suy yếu có chút không tin, “Tống Tinh Thần?” Tống Tinh Thần mang cặp sách cô bỏ lại tới, đặt ở một bên ghế. Chần chừ một chút, lấy từ trong túi áo ra một hộp sữa màu đỏ, đưa tới trước mặt Mạnh Nịnh, giọng điệu giống như không kiên nhẫn, “Cho cậu, không phải cậu thích…” Lời chưa kịp nói xong, cửa phòng y tế lại lần nữa đẩy ra, Khương Diễm bước vào. Ánh mắt Mạnh Nịnh sáng rực, cô ngồi dậy, khóe môi cong cong gọi tên cậu. Tống Tinh Thần bị làm ngơ, “…” Bỏ hộp sữa dâu trong tay xuống, xoay người muốn ra ngoài. Đi được hai bước, một chân Khương Diễm đã chặn trước mặt, đang định vượt qua đối phương. Khương Diễm híp mắt, thản nhiên nhìn cậu ta, giọng nói lạnh như băng, “Mang đồ của cậu đi.” ??? Tống Tinh Thần, “…”