Trái Tim Miền Ái Tử
Chương 7
Biết mình lỡ lời, Dan vội cười rồi lật lại cho Hà Anh coi những bức vẽ chì của mình. Hà Anh im lìm nhìn Dan.
-Dan, nói thật với tôi được không, anh là ai?
Dan quay sang nhìn Hà Anh bằng cặp mắt khổ sở. Anh lắc đầu khẽ.
-Đến một lúc nào đó thích hợp, tôi sẽ nói cho nàng.
Hà Anh thở dài rồi gật đầu.
-Được, tôi tin anh không đến đây mang dã tâm xâm lăng Đại Việt.
-Dĩ nhiên là không, tôi chẳng ôm giấc mộng quyền lực hư vô đó làm gì.
Hà Anh nhìn vào đôi mắt tối sầm của Dan mỗi khi anh nhắc đến hai chữ quyền lực. Rõ ràng, ở quê nhà, Dan có một xuất thân không tầm thường. Nếu đã xuất thân quyền thế, sao anh lại trôi dạt đến tận vùng biển này.
-Lúc nãy anh nói phần hai, vậy còn phần một? Anh đã từng thất lạc ở đâu à?
Dan cười hiền, hít một hơi thật sâu.
-Thất lạc trong chính gia đình tôi.
Nguyễn Hoàng đứng từ xa nhìn, y chắp hai tay sau lưng. Dáng vẻ vẫn cao ngạo cố hữu nhưng lòng y thấy không vui. Nguyễn Hoàng thấy khó chịu vô cùng. Từ trước đến nay y chưa bận lòng như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện gì khác ngoài phù Lê diệt Mạc. Y phải chuyên tâm vì nước, sớm ngày diệt được nhà Mạc để giang sơn này thêm vững, bá tánh không phải khổ nữa.
Nhưng nữ nhân này vừa xuất hiện, cuộc sống của y đã đảo lộn. Từ việc y để một nữ nhân thấp kém gọi thẳng tên mình đến việc giữ mạng cho một tên ngoại quốc. Không biết về Tây Đô rồi cha y sẽ nghĩ thế nào đây. Sợ tính tình Hà Anh như vậy, đối diện với cha y mà cứ ngang ngược bướng bỉnh, e là khó giữ toàn mạng.
Mà ở đây, đúng là nhiều muỗi thật, vì Hà Anh là nữ nhân, y không thể đêm đến ở quá gần nàng. Đành phải cách xa đống lửa kia thôi.
Y thở phào, cũng may là Hà Anh sẽ không bị muỗi đốt.
Một viên tướng đến bên, chấp tay tâu với Nguyễn Hoàng.
-Bẩm tướng công, đã có thể khởi hành rồi ạ.
Hà Anh chạy đến chỗ Nguyễn Hoàng. Đợi viên tướng đi rồi mới níu níu ống tay áo y, giật khẽ.
-Nguyễn Hoàng này, tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?
Y nhìn tay áo mình, toan giật ra nhưng thấy cặp mắt long lanh to lay láy của Hà Anh liền đằng hắng. Y thu lại ánh nhìn mềm lòng rồi nghênh mặt.
-Chuyện gì?
Hà Anh hơi giật mình. Mặt Nguyễn Hoàng đầy những vết muỗi đốt, cả thâm quầng nơi mắt y nữa. Trời đất, như vậy có bị sốt xuất huyết không!
-Anh có đem dầu gió không? Mặt bị đốt đến xanh lét rồi kìa.
Nguyễn Hoàng vội quay đi, cố không để Hà Anh nhìn thấy gương mặt khó coi của y.
-Ta không sao.
Hà Anh chạy theo.
-Có gì mà phải giấu, người thì đều bị muỗi đốt mà. Anh có cần tôi...
-Đã bảo là không cần mà!
Nguyễn Hoàng quát. Trên mặt vương chút ngượng ngùng. Chưa từng có nữ nhân nào quan tâm bằng cách đặc biệt như Hà Anh cả.
Rồi Dan cũng đi lại. Anh cũng thê thảm không kém.
-Dan, anh cũng bị muỗi đốt sao?
-Đừng lo, tôi cũng từng bị đốt nhiều rồi. Lần này bị muỗi Đại Việt đốt một lần thử cho biết.
Nguyễn Hoàng nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Dan dành cho Hà Anh. Rồi chạnh lòng nhìn nụ cười hiền lành Hà Anh đáp lại. Y quay lưng đi mất. Lúc này Hà Anh mới nhớ ra, nàng chạy theo Nguyễn Hoàng. Dan nhìn theo, lòng thoáng buồn.
-Đuổi theo ta làm gì?
-À, chuyện là, tôi chỉ muốn anh cho tôi ngồi ngựa đoạn đường còn lại. Ngồi xe nữa tôi chết mất.
Nguyễn Hoàng thấy mình hụt hẫng. Cứ ngỡ nàng chạy đến hỏi thăm y, dùng ánh mắt hiền lành như cách nàng quan tâm Dan. Y tức giận.
-Không được!
-Tại sao?
-Có ngựa rồi cô thừa cơ hội trốn đi mất!
-Chẳng phải các anh giữ Dan sao?
Dan? Nàng thậm chí còn biết cả tên của hắn. Nguyễn Hoàng thấy mình không hiểu sao lại giận dữ.
-Hai người đã thân thiết đến vậy ư?
-Chả liên quan đến chuyện tôi nói!
Nguyễn Hoàng á khẩu nhìn Hà Anh, y quay phắt đi.
-Đi mà Nguyễn Hoàng, tôi năn nỉ anh đó. Ngồi xe nữa tôi chịu không nổi đâu.
Trời ạ, chiêu mắt cún con này hiệu quả lắm mà. Sao tên này lại đơ như cục đá vậy!
-Nguyễn Hoàng...
Nguyễn Hoàng nghênh mặt nhìn đi nơi khác. Vừa rụt tay lại Hà Anh lại nắm lấy kéo kéo níu níu.
Hôm qua nàng ngủ ngon như vậy, lỡ như giữa đường lại thèm ngủ, ngủ gật ngã ngựa thì nguy hiểm lắm. Y không biết sao mình có thể nghĩ chu toàn được như vậy.
-Đã bảo không được mà!
-Ngựa của anh là con nào thế?
Y nhìn Hà Anh loay hoay tìm.
-À con kia phải không?
Nàng à lên, chỉ tay về phía con ngựa đen tuyền, yên cương đỏ rực. Nguyễn Hoàng trợn trừng mắt. Sao có thể nhanh như vậy mà tìm ra được rồi!
-Này! Cô định làm gì?
Hà Anh tinh nghịch nháy mắt với y. Làm y đỏ mặt. Nguyễn Hoàng quay đi giấu vẻ ngượng ngùng của mình. Lúc y ngoái lại đã thấy Hà Anh chạy tót đến chỗ con ngựa.
-Này!
Hà Anh thấy trong phim người ta leo lên ngựa dễ như thở vậy. Nhưng con ngựa này cao như thế, nàng lại đang mặc váy dài vướng víu thế này.
-Cứ thử vậy!
Hà Anh đạo lên bàn đạp chân, lấy đà nhảy lên.
-Hà Anh!
Nguyễn Hoàng hoảng hốt lao đến. Con chiến mã của y vốn hung dữ, làm gì có ai chả dỗ dành gì nó mà đã nhảy phóc lên lưng nó.
Đúng như Nguyễn Hoàng lo sợ, con chiến mã thấy động nhảy dựng lên hí vang trời. Hà Anh hoảng hồn nhìn con ngựa đang nổi cơn thịnh nộ. Nàng thất kinh biết cả người mình đang ngã nhào.
Nguyễn Hoàng lao đến, hai tay đỡ lấy Hà Anh. Y ôm nàng vào lòng rồi xoay lưng lại. Hà Anh ánh mắt vẫn còn nguyên sợ hãi dán chặt lên gương mặt đang quá đỗi giận dữ của y. Nhưng đôi đồng tử của y lại ngập trong nỗi lo lắng vô cùng. Y không biết vì sao nữa? Vì sao y lại xả thân cứu một người con gái y chỉ vừa gặp có hai ngày.
Con ngựa hung hãn tung vó mạnh vào lưng y. Y ghì chặt lấy Hà Anh. Hình như nàng đã nghe được tiếng thét kín đáo của y. Nàng sợ hãi nhìn ánh mắt tối đi vì đau đớn của Nguyễn Hoàng.
Gia nhân và binh lính chạy đến nắm dây cương con ngựa chiến, cố làm cho nó bình tĩnh lại.
Nguyễn Hoàng không nói không rằng, nghiến răng trụ vững. Y gỡ tay khỏi Hà Anh, đi từng bước vững vàng về cỗ xe ngựa của mình.
Hà Anh biết y cao ngạo, nhưng không ngờ có thể cao ngạo đến mức không muốn kẻ khác thấy mình đau. Nàng vùng chạy theo Nguyễn Hoàng.
-Tướng công, ngài có...
Nguyễn Hoàng đưa tay ra hiệu ngừng nói, viên tướng im bặt lui đi. Hà Anh theo y về xe ngựa. Dan giữ nàng lại, nhìn nàng một lượt.
-Cô không sao chứ?
Hà Anh chẳng còn tâm trí đâu mà trả lời Dan rằng mình chẳng hề mảy may bị thương, vì Nguyễn Hoàng cao lớn đã lấy thân mình che cho nàng. Nàng chỉ cười trừ rồi nhảy vào trong xe.
Nguyễn Hoàng thấy Hà Anh, lập tức quay phắt đi, gắt.
-Đi ra ngoài.
-Để tôi giúp anh.
-Ta nói đi ra ngoài!
Y gầm lên. Người ngoài xe đều run sợ. Y giận dữ không phải là hiếm, nhưng ai cũng đều phải sợ.
Hà Anh gan góc nhìn Nguyễn Hoàng, nàng nắm lấy cánh tay y, trừng mắt hỏi.
-Tại sao anh lại cứu tôi?
Nguyễn Hoàng ngây người. Chính y cũng muốn hỏi mình như vậy. Nam nhân quay mặt đi.
-Ta không thể thấy chết không cứu!
-Tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu!
Nguyễn Hoàng nén hơi thở, tránh ánh mắt cương quyết của nàng.
-Chút này có là gì chứ, không mất mạng được đâu!
-Anh đừng cứng đầu nữa.
Hà Anh sấn tới xoay người Nguyễn Hoàng lại. Y nhăn mặt đau đớn, gắt gỏng.
-Cô không dịu dàng được chút nào à!
Hà Anh xuýt xoa xin lỗi y. Cặp chân mày y cơ hồ giãn ra, y xoay lưng lại với nàng.
-Anh cởi áo ra đi!
-Cái gì?
Nguyễn Hoàng bị câu nói của Hà Anh suýt làm cho tắt thở.
Hà Anh tự à lên. Thời đại này thì câu nói của nàng rất không bình thường.
-Tôi xin lỗi, ý tôi là, anh đã quay lưng thế rồi, tôi cũng có thấy gì đâu. Với cả, con gái người ta còn không sợ thấy cơ thể anh, anh lại sợ à?
Nguyễn Hoàng cắn răng nhìn nàng. Tay y nắm chắc cổ áo mình. Hà Anh lắc đầu. Gì mà như sắp bị Hà Anh ức hiếp vậy. Nàng quay sang góc xe, lấy một chiếc giỏ ủ kín, lấy ra một trái trứng gà.
-Định đem theo lên đường ăn, nể tình anh cứu tôi, hy sinh cho anh vậy!
-Công cứu mạng có thể kể là ân nhân, cô trả công bằng quả trứng?
Hà Anh phớt lờ câu nói của y, ngồi lại sau lưng y, nói như ra lệnh.
-Cởi áo đi.
Nguyễn Hoàng cắn răng, tay chân cứng đờ.
-Bảo anh cởi áo thôi mà trọng đại vậy sao?
Y thở hắt ra, rồi không hiểu sao lại ngoan ngoãn làm theo.
Hà Anh hơi sững sờ nhìn tấm lưng cuồn cuộn cơ bắp của y. Bao nhiêu lần thấy đàn ông cởi trần trên tivi rồi. Sao tự nhiên đối diện với tấm lưng trần trụi của Nguyễn Hoàng, nàng lại lúng túng đến thế.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
12 chương
501 chương
365 chương