Trái Tim Loạn Nhịp
Chương 85
Căn bản trong ngăn bàn của Kiều Nhân không hề có dao.
Nếu như miễn cưỡng phải nói có, thì cũng chỉ là một con dao nhỏ dùng để gọt bút chì, vừa nhỏ vừa mỏng, cũng không đủ sắc bén.
Nhưng động tác kéo ngăn bàn của cô vẫn khiến người kia sợ hết hồn, cậu ta gần như rụt tay lại ngay lập tức, kéo ghế lùi ra xa mấy bước chân.
Chân ghế ma sát với nền gạch men phát ra tiếng rít chói tai.
Bạn nam kia là người mạnh miệng điển hình, cách rất xa vẫn đang gào với cô: "Cậu biết cha tôi là ai không?"
Kiều Nhân nhếch môi, mở sách giáo khoa ra như không hề có chuyện gì, chuẩn bị bài học tiếp theo.
Cô nghĩ thầm: tôi quản cha cậu là ai làm gì.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm duy trì một lúc, chuông vào lớp nhanh chóng vang lên.
Sau đó thầy giáo bước vào, bắt đầu giảng bài.
Sức lực Kiều Nhân không ít, cậu bạn kia kiên trì không được mấy phút đã nhanh chóng nhắm mắt ngã xuống.
Khi đó trong lớp học vẫn chưa lắp camera, xảy ra chuyện gì cũng chỉ có thể biết được thông qua miệng người khác.
Chuyện này gây ra ồn ào không nhỏ. Giáo viên chủ nhiệm và chủ nhiệm khối đều bị gọi tới bệnh viện, hết sức động viên người nhà của bạn học nam kia: "Con trai anh chị bắt nạt Kiều Nhân trước, cũng không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng... Hơn nữa, sân tập của trường chúng ta là do gia đình Kiều Nhân quyên góp tiền xây dựng. Nghe nói Kiều Nhân có một người dì là luật sư, chưa từng cãi thua quá mấy vụ án."
Trong lời nói này ngụ ý là, gia đình Kiều Nhân rất giàu có.
Không chọc nổi.
Lúc đó Tống nữ sĩ thậm chí còn định kéo Kiều Nhân đi xin lỗi.
Kết quả lúc đến cửa phòng bệnh, Kiều Nhân đã im lặng không lên tiếng suốt một ngày đột nhiên kéo tay mẹ mình nói vài chữ: "Mẹ, cậu ta bắt nạt con trước."
Tay Tống nữ sĩ đã giơ lên định gõ cửa, nghe vậy liền xoay người lại, bà hơi cúi người nhìn cô: "Nói cho mẹ nghe xem, sao cậu ta lại bắt nạt con?"
Kiều Nhân lại không nói gì.
Tống nữ sĩ cũng không bắt cô nói, cơn giận bùng lên, cũng không thèm xin lỗi gì nữa, kéo tay cô đi về: "Bảo bối, lần sau có người bắt nạt con, con cứ thế mà làm."
Gia thế to lớn của nhà họ Tống đúng là chưa từng sợ những chuyện kiểu như thế này.
Kiều Nhân lặng lẽ theo sát sau lưng Tống nữ sĩ, lần đầu tiên chủ động đưa tay tầm tay bà.
Hôm đó Tống nữ sĩ kích động cả đêm không ngủ được.
Sau hôm đó, bà liền làm thủ tục chuyển trường cho Kiều Nhân.
Mùa hè năm thứ hai của sơ trung, Kiều Nhân thoát ra khỏi những lời đồn đại khó nghe về mình.
Mà sự khác nhau giữa cô và Hạ Vũ chính là, tới nay cô bé vẫn chìm trong những lời bàn tán đó, hơn nữa càng ngày càng có xu hướng lún sâu.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, chậm rãi nói vài câu. Cô cao hơn Hạ Vũ một chút, để giữ độ cao ngang tầm với cô bé, cô chỉ có thể hơi cúi người xuống nói chuyện: "Em và Ngụy Dịch Liên là bạn học phải không? Chị nghe cậu ấy nói em học rất tốt."
Cô ngước mắt, nhìn một vòng cách bày trí trong hành lang: "Không lo ăn không lo mặc, lại vừa thi đại học xong, cuộc đời em không phải chỉ vừa mới bắt đầu sao?"
Đáy mắt Hạ Vụ dường như có thứ gì đó lóe lên, trầm mặc nhìn cô hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Nhưng sống rất mệt mỏi."
Kiều Nhân nghẹn trong cổ họng.
Còn chưa nghĩ kĩ xem nên nói với cô bé thế nào, Hạ Vũ liền giơ tay trái lên.
Lúc này kiều Nhân mới chú ý hôm nay cô bé mặc áo dài tay.
Nhiệt độ ngoài trời hơn 30 độ, Hạ Vũ mặc quần áo che kín cả người tới mức gần như gió không lọt qua nổi.
Cô bé cúi đầu, tay phải nhẹ nhàng đưa lên đặt ở cổ tay áo bên trái, sau đó khẽ động ngón tay, nhẹ nhàng kéo cổ tay áo lên trên một tấc.
Đập vào mắt, trên cánh tay trắng nõn là biết bao nhiêu vết rạch không đếm hết, có vết đã đóng vảy, có vết dường như vẫn đang rỉ máu ra ngoài,
Tầm mắt Kiều Nhân hơi chấn động, còn chưa kịp ngẩng lên đã nghe Hạ Vũ nói: "Rất kì lạ, dường như tôi không hề cảm thấy đau."
Đầu ngón tay cô bé dường như tái nhợt không có chút huyết sắc, cô bé từ từ buông ống tay áo xuống, "Thật sự một chút cũng không cảm nhận được."
Vừa dứt lời, cổ tay đột nhiên bị người ta nắm chặt.
Kiều Nhân mở miệng, giọng nói vì đè thật thấp nên có chút khàn khàn: "Lúc đó chị cũng từng nghĩ tới chuyện này."
Hạ Vũ ngước mắt nhìn cô.
"Tại sao sống lại mệt mỏi như vậy."
"Sau đó nghĩ không thông, đã nghĩ nếu không thì dứt khoát chết đi..."
Tầm mắt của người đàn ông bên cạnh rơi trên người cô, dường như nóng tới mức muốn nhìn thủng cả mặt cô. Kiều Nhân cắn răng, nói tiếp: "Sau đó có một lần đi ngang qua đường đã bị một chiếc xe đâm phải, máu trên đầu chảy ra cũng không có cảm giác gì."
"Mãi tới khi được đưa đến bệnh viện, mẹ chị nhìn thấy sợ tới mức bật khóc, khi đó chị mới cảm thấy đau."
Bàn tay cô nắm cổ tay Hạ cũ buông lỏng không ít, "Cha mẹ em chỉ có một mình em là con phải không?"
Rốt cục Hạ Vũ lên tiếng: "Chỉ có mình tôi thì sao, không phải bọn họ cũng vẫn không tin lời tôi hay sao?"
"Hạ Vũ, em nghe chị nói..."
Kiều Nhân mím môi, "Người đàn ông đó ở trước mặt cha mẹ em và ở trước mặt em không hề giống nhau. Con trai ông ta còn lớn hơn em, gia đình có lẽ cũng rất hòa thuận, không có ai tận mắt nhìn thấy thì cũng sẽ không có ai tin."
"Sau đó cha mẹ em còn hay đưa em đi gặp ông ta không?"
Hạ Vũ lắc đầu.
Có thể là vì lần đó phản ứng của cô bé khá rõ ràng, cho nên sau này cha mẹ đúng là không nhắc tới người đó trước mặt cô bé nữa.
Kiều Nhân lo lắng, chỉ sợ mình sơ ý nói sai gì đó.
Vốn ngày hôm nay rất nóng, cô lại liên tục nói rất nhiều nên khó trách được có chút khát nước. Cô nặng nề nuốt nước bọt một cái, tầm mắt rơi xuống tay áo của cô bé: "Mẹ em có biết em như vậy không?"
Tầm mắt của Hạ Vũ cũng dừng lại trên đó.
Bên dưới ống tay áo là đầy rẫy những vết thương, lúc này dường như tất cả đều lộ ra ngoài.
Trầm mặc vài giây, cô bé mới gật đầu một cái: "Lần đầu tiên tôi làm vậy, mẹ tôi đã bỏ một cuộc họp ở cùng tôi trong bệnh viện một ngày."
Thời gian dài thiếu sự chia sẽ đã hình thành những sự khác biệt, hai mẹ con cũng trầm mặc trong phòng bệnh suốt cả một ngày.
Sau khi xuất viện, Hạ Vũ tuy không hề trở nên tệ hơn, nhưng cũng chẳng có cảm xúc gì.
Dường như cô bé lấy việc dày vò bản thân và gia đình làm niềm vui.
Chỉ vài câu ngắn ngủi, cơ bản Kiều Nhân đã hiểu tình hình gia đình cô bé.
Cô không phải người hợp khuyên giải người khác, mỗi lần mở miệng đều phải suy nghĩ thật kĩ một lần, cẩn thận rồi cẩn thận, chỉ lo có chữ nào đó kích động đến Hạ Vũ.
Lần này còn chưa tìm được từ ngũ thích hợp, cửa thang máy ở phía sau đã mở ra.
Người phía sau còn chưa bước ra, giọng vẫn dang lên trong thang mát, dường như mang theo tiếng vang: "Các người ở trước cửa nhà tôi làm gì vậy?"
Sau đó tiếng bước chân vang lên, Kiều Nhân còn chưa kịp phản ứng, Hạ Vũ đã bị người kia kéo về bên cạnh mình: "Trời nóng thế này sao lại mặc áo dài tay?"
Người phụ nữ được chăm sóc vô cùng tốt, vì thế nên trông còn rất trẻ, giữa hàng lông mày mơ hồ có bóng dáng của Hạ Vũ.
Bà ấy vừa mở cửa vừa nói chậm rãi, "Thích mặc áo dài tay cũng không sao, đợi vào nhà mở điều hòa mát một chút."
Mắt thấy hai người định vào trong nhà, Kiều Nhân cũng không lãng phí thời gian tìm từ ngữ nữa, thốt lên: "Muốn tìm người nói chuyện thì có thể nhắn tin cho chị."
"Ầm." một tiếng, cửa đóng lại trước mắt.
Cũng không biết người bên trong có nghe thấy không.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm cánh cửa lớn đang đóng chặt vài lần, sau đó mới thả lỏng vai.
Trong lòng bàn tay cô đều là mồ hôi, vừa quay đầu, giọng cũng mềm nhũn ra: "Chân run..."
Khuyên giải lẽ sống cho người khác, xo với việc chạy quanh Bắc Thành đưa tin còn mệt hơn nhiều. Cũng gần mười phút mà Kiều Nhân tưởng như đã qua một thế kỷ, cô đưa tay kéo cổ tay áo của anh: "Anh cõng em được không?"
Kiều Nhân mà bắt đầu làm nũng thì người bình thường không thể chống đỡ nổi. Giọng cô vốn trong trẻo, mềm mại nhẹ nhàng giống như được bao phủ bởi một lớp sương mù vùng Giang Nam. Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoay người hơi cúi xuống.
Trên lưng nhanh chóng có người nằm lên.
Cũng không nặng, cả người mềm mại.
Môi cô nhẹ nhàng kề bên tai anh, lúc thở ra tất cả hơi nóng đều phả vào tai anh.
Kỷ Hàn Thanh hơi nghiêng đầu, bàn tay đang đặt trên mông Kiều Nhân không nặng không nhẹ rời xuống bắp đùi bóp một cái, giọng trầm thấp: "Đàng hoàng một chút đi."
Kiều Nhân lại càng không ngoan ngoãn mà ngọ nguậy, "Ở nơi công cộng giở trò lưu manh à?"
Cô hất cằm lên, "Anh nhìn trên đỉnh đầu đi, còn có camera đấy."
Kỷ Hàn Thanh cũng không thèm liếc mắt một cái, đợi cửa thang máy mở ra liền bước vào.
Kiều Nhân có thể nhận ra tâm trạng anh không đúng lắm.
Không giống như tâm trạng không tốt, mà như là đang đè nén chuyện gì đó, có mấy phần nặng nề.
Kiều Nhân cũng yên tĩnh lại, sau khi ấn nút thang máy xong đợi cửa đóng lại, cô mới nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay em làm chị gái tri âm thế nào?"
Kỷ Hàn Thanh không nói gì, nhưng sau khi Kiều Nhân khẽ đảo mắt thì nhìn thấy anh hơi cau mày.
Người đàn ông này rất đẹp trai, ngay cả dáng vẻ cau mày cũng hợp mắt hơn người khác nhiều,
Kiều Nhân theo bản năng đưa tay chạm vào lông mày anh, lúc chuyển tới giữa mi tâm, cô nghe thấy Kỷ Hàn Thanh hỏi: "Trước đây em cũng từng muốn tự sát sao?"
"..."
Kiều Nhân sững sờ, "Cái gì?"
"Không phải là bị xe đâm sao?"
"..."
Kiều Nhân cũng không nghĩ câu nói lúc mình thuận miệng nói với Hạ Vũ lại khiến anh bận tâm, đáy lòng có chút ấm áp, còn có chút buồn cười. Cô cong môi cười nói, "Không muốn tự sát."
Dừng một chút, chân cô nhẹ nhàng đá ra phía trước, ghé sát vào bên tai anh nhỏ giọng nói: "Chỉ là hôm đó em vội đi học nên không cẩn thận bị một chiếc xe đạp đụng phải."
Lời editor: Cuộc đời của chị Kiều, nửa đoạn đầu hạnh phúc vì có một người mẹ như Tống nữ sĩ, còn nửa đoạn sau hạnh phúc vì có một "tiểu thúc thúc" như Kỷ Hàn Thanh.
SPOIL chương 83:
"Sau này anh phải đối xử với em dịu dàng một chút."
"Được."
"Trên giường cũng phải dịu dàng."
"Nằm mơ." =))))))))
Truyện khác cùng thể loại
136 chương
16 chương
42 chương
54 chương
149 chương