Khi Kiều Nhân nghe được mấy từ đó, trong lòng cảm thấy lo lắng hơn một chút. Cô nghĩ thầm, có lẽ là vết thương khá nghiêm trọng, tới mức phải nằm viện. Để bày tỏ sự cảm kích và áy náy của bản thân, cô trực tiếp đi mua cháo ở canteen trong bệnh viện, cẩn thận để vào hộp giữ nhiệt. Hiện tại vừa đi vào phòng bệnh, có vẻ như đúng là nghiêm trọng thật... Tới cái thìa cũng không cầm được, muốn ăn cơm cũng không dễ dàng gì. Phó Yến đang ngồi bên cạnh giường bệnh. Tay trái của Kỷ Hàn Thanh cầm máy tính bảng có chút cứng đờ, không biết đang làm gì. Kiều Nhân đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, hồi lâu cũng không thấy người kia có phản ứng gì. Cô nhắc nhở mang tính tượng trưng: "Nhân lúc nóng ăn luôn nhé." Anh liếc nhìn bàn tay đang quấn kín băng gạc của mình, nhìn cô: "Không tiện." Phó Yến trợn mắt há miệng. Không phải chỉ là bị xước một chút thôi sao, ban nãy còn nói chuyện điện thoại với người ta bình thường, thế mà chỉ chớp mắt cô nương này vừa đến đã biến thành tàn phế rồi. Nói cho cùng chẳng qua chỉ là không muốn tự tay mình xúc đồ ăn thôi à. Phó Yến: "..." Anh ta không tin Kỷ Hàn Thanh lại là người không biết xấu hổ như vậy. Kiều Nhân theo bản năng rời tầm nhìn xuống bàn tay đang quấn băng gạc của anh, không rõ là bị thương nặng tới mức nào nhưng không hề thấy vết máu. Cô nhìn ấy giây sau đó hỏi: "Ảnh hưởng tới dây thần kinh à?" Người kia tỏ vẻ hờ hững: "Không rõ." Phó Yến: "..." Không biết cái rắm! Rõ ràng chỉ là ngoại thương quá mức bình thường, nếu không phải là vì "gương mặt gây họa" (ý nói anh Kỷ đẹp trai quá) của người này thì không chừng ban nãy đi tới khoa ngoại đã bị y tá đá đít ra ngoài rồi. Mặt Phó Yến không đổi sắc nhìn anh, tay trái đang đặt trên máy tính bảng, trên màn hình là điều khoản hợp đồng mà mấy hôm trước người ủy thác gửi tới. Kiều Nhân: "Thật sự không thể cử động được chút nào sao?" "..." Kỷ Hàn Thanh nâng tầm mắt nhìn cô. Nét mặt của người này luôn tỏ ra lạnh lùng, trong đáy mắt tràn ngập vẻ thâm trầm. Anh không nói gì, hơi nheo mắt rồi nhìn qua nơi khác. Phó Yến xen ngang: "Có lẽ là ảnh hưởng tới dây thần kinh thật, hiện tại tàn phế rồi." Hai người còn lại không lên tiếng. Kiều Nhân kinh ngạc, bị lời nói của Phó Yến dọa sợ, mấy giây bình tĩnh lại mới nói: "Luật sư Phó, tình huống này có thể khởi tố bọn họ tội cố ý gây thương tích không?" Kỷ Hàn Thanh: "..." Mẹ kiếp đây là trọng tâm mà cô chú ý à? [Chú Kỷ à, số phận anh... =))))))] Phó Yến gật đầu: "Thế nhưng vấn đề hiện tại là... sếp của cô đói bụng." Nhờ có sự nhắc nhở Kiều Nhân mới nhớ ra mục đích ban nãy Kỷ Hàn Thanh nói là "Không tiện", cô nhìn Phó Yến, ánh mắt vô tội. "Đừng nhìn tôi, " anh ta chỉ chỉ vào cánh tay phải đang bó thạch cao để lộ ra bên ngoài áo vest, "Tôi lại càng không tiện." Anh ta chỉ khoác hờ áo bên ngoài thôi, ban nãy Kiều Nhân lại không chú ý tới nên còn tưởng anh ta tới thăm bệnh. Giờ nhìn thấy giống như là Phó Yến cũng đang nằm viện. Đúng như dự đoán, Phó Yến lại mở miệng, "Kiều tiểu thư, cô xem không phải trên đầu tôi cũng đang quấn băng gạc sao?" Kiều Nhân: "..." Đúng là cô không nhìn thấy thật. Phó Yến hôm nay mới gặp phải tai nạn giao thông, bác sĩ lo lắng não bị chấn động nên yêu cầu anh ta ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày, kết quả giường lại bị Kỷ Hàn Thanh chiếm mất như người bị thương thật. [Thứ bạn bè =))))))] Tính nhẫn nại của Kỷ Hàn Thanh cũng không tốt gì mấy, lúc mở miệng ra lần nữa giọng đã có chút mất kiên nhẫn: "Hiện tại tôi là bệnh nhân, cần nghỉ ngơi." Ngụ ý là mau mau cho tôi ăn đi, cho ăn xong thì mau biến đi. Kiều Nhân cũng không phải là không hiểu, cô chỉ ngại ngùng bối rối thôi. Cuối cùng đành phải kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. Cô lớn như vậy rồi còn chưa từng chăm người đàn ông nào ăn cơm. Trước kia có một lần Ngụy Dịch Liên bị ốm, nằm trên giường không muốn nhúc nhích, ai cũng không chịu chỉ muốn Kiều Nhân đút cho ăn. Chuyện này chính là một loại nguyện vọng lớn lao của Ngụy Dịch Liên. Kết quả trôi qua mấy năm, nguyện vọng này không chỉ không thực hiện được mà trái lại còn bị bóp chết dần từ trong nôi. Kỷ Hàn Thanh và Ngụy Dịch Liên dù sao cũng không giống nhau. Một bên là sếp kiêm trưởng bối, một bên là em trai... Sao có thể đánh đồng với nhau được. Kiều Nhân quay mặt đối diện với anh cố hít thật sâu lấy dũng khí nhưng vừa duỗi tay ra là đã thấy run. Buổi sáng Tiểu Hắc còn nhận xét về người này: "Vừa không dám nhìn thẳng anh ấy, vừa không kìm được muốn nhìn thật kĩ." Tới lượt Kiều Nhân trải nghiệm, trước sau đều rối rắm. Tư thế hiện tại có chút mờ ám, đặc biệt là khi có người thứ ba ngồi bên cạnh huýt sáo: "Kiều tiểu thư, tôi cũng không tiện mà." Tay Kiều Nhân cứng đờ ở đó, muốn chui xuống đất bỏ trốn. Kỷ Hàn Thanh nhấc tay, nắm chặt cổ tay cô hướng về phía mình, thuận lợi đưa thìa cháo vào trong miệng. Trên cổ tay cô mang theo mùi hương gì đó nhẹ nhàng, tay anh cứ dừng ở đó vài giây sau đó mới buông lỏng thu tay về. Kiều Nhân đưa tay chỉ: "Tại sao lại cử động được rồi?" Cô chú ý tới khi nãy Kỷ Hàn Thanh nhấc cái tay bị thương lên. Mặt anh không hề biến sắc, cầm điện thoại xuống giường: "Đột nhiên có thể cử động được." Phó Yến vẫn đang huýt sáo: "Tôi mới không thể cử động nè..." Câu nói kế tiếp Kiều Nhân không nghe rõ, cô đã bị người ta kéo ra khỏi phòng bệnh. Sau đó cửa phòng được đóng lại, ngăn cách tiếng người nói bên trong. Hành lang có không ít người, phần lớn là bệnh nhân đang đi dạo để thư giãn gân cốt. Kiều Nhân đi theo Kỷ Hàn Thanh, mãi tới cuối hành lang anh mới ngẩng đầu ấn nút thang máy. Tầm mắt của cô vẫn đang dừng lại trên bàn tay quấn băng gạc của anh, "Thật sự không sao à?" Anh nghiêng đầu nhìn cô, sau đó đáp bằng giọng mũi. "Ting" một tiếng, thang máy đến. Có rất nhiều người từ bên trong đi ra. Bệnh nhân từ phòng nội trú xuống lầu không ít, hai người cùng nhau đi vào chốc lát đã bị dồn vào góc. Kiều Nhân hơi co người lại, cô hơi dùng sức giãy khỏi bàn tay anh, nhìn thẳng ra phía trước. Khi xuống tới tầng ba, thang máy lại dừng lại, có thêm hai người nữa đi vào. Kiều Nhân càng lùi sâu hơn vào góc, khi cả lưng sắp áp sát vào vách thì bị kéo lên phía trước nửa bước, đồng thời người đàn ông bên cạnh lùi lại phía sau nửa bước. Cứ như vậy, hai người nhanh chóng đổi vị trí cho nhau. Kiều Nhân đứng trước, hai tai bị hơi thở ấm áp phả vào. Cô đưa tay xoa xoa tai, cảm thấy ngại ngùng nên muốn tìm đề tài gì đó để phá vỡ trầm mặc. Sau đó cô hỏi: "Anh không cần nằm viện sao?" Sợ anh không nghe thấy, khi nói chuyện Kiều Nhân còn cố ý hơi ngẩng đầu lên. Bốn phía trong thang máy đều là mặt kính phản chiếu, Kiều Nhân vừa liếc mắt đã thấy Kỷ Hàn Thanh cúi thấp người. Khoảng cách giữa cả hai không lớn, nhưng mà rất dễ đụng chạm lẫn nhau. Môi anh đặt gần bên tai cô, nhẹ nhàng chạm vào. Kiều Nhân nhìn chằm chằm vách kính phản chiếu trong thang máy, chậm nửa nhịp mới nghe thấy anh đáp: "Không." Vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra. Đã tới đại sảnh của bệnh viện, người bên trong ồ ạt đi ra. Trước mũi Kiều Nhân dường như còn lưu lại mùi hương của đàn ông, mùi hương nhẹ nhàng có hòa lẫn một chút hương nước khử trùng của bệnh viện. Kiều Nhân đứng im không nhúc nhích, mãi tới khi người phía trước đều bước ra hết cô mới phản ứng lại, nhấc chân đi ra ngoài. Kỷ Hàn Thanh theo sau cô, nhìn bước chân cô loạng choạng, hai tai đỏ hồng chỉ để lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn, còn mang theo cả mùi hương dịu nhẹ. Anh đưa tay chạm vào môi mình, khẽ cười. Từ thang máy đi thẳng tới cửa bệnh viện, suýt nữa Kiều Nhân ngã hai lần. Sau đó ra khỏi bệnh viện, gió bên ngoài thổi tới khiến cô tỉnh táo hơn. Kỷ Hàn Thanh nhận được thẻ phòng nhiều như vậy, căn bản chẳng hề để mấy chuyện thế này trong lòng, cô căng thẳng cái gì vậy? Kiều Nhân đấu tranh tư tưởng mấy phút, bước qua bước lại hít thật sâu, cuối cùng lấy lại được sự tỉnh táo. Tay Kỷ Hàn Thanh không có vấn đề gì quá nghiêm trọng nhưng căn bản không lái xe được, anh đưa chìa khóa xe cho cô sau đó đứng ở ven đường đợi. Phó Yến gọi điện tới, vừa mở miệng đã phun ra bốn chữ: "Không biết xấu hổ." Xe dừng lại trước mặt, Kỷ Hàn Thanh không thèm để tâm, kéo cửa xe ngồi vào bên trong. Khi đóng cửa anh lại nghe Phó Yến hỏi: "Hàn Thanh có phải cậu thích cô nhóc đó không?" Không đợi anh trả lời, Phó Yến đã bắt đầu suy đoán: "Bởi vì cô ấy từng đưa cho cậu thẻ phòng à?" "Nhưng người đưa cho cậu thẻ phòng không phải chỉ có một mình cô ấy?" Kỷ hàn Thanh nhàn nhã dựa lưng vào ghế, tư thế có chút lười nhã. Anh chuyển tầm mắt nhìn vào hình ảnh Kiều Nhân trong gương chiếu hậu. Nha đầu này nghĩ gì vậy, lúc trước khi đưa thẻ phòng cho anh mặt không đỏ, chân không run. Vậy mà vừa nãy chỉ hơi hôn nhẹ một cái, thậm chí còn chưa được tính là hôn, mặt lại đỏ bừng. "Nếu không hay là tôi cũng đưa thẻ phòng cho cậu một lần nhé." "Cút." Anh nói xong chẳng thèm để ý đến Phó Yến, trực tiếp cúp điện thoại. Đúng lúc đó, Kiều Nhân dừng xe lại ven đường. Phía trước không kẹt xe, cũng không có đèn xanh đèn đỏ, cô nhìn chằm chằm đằng trước tới nửa phút sau đó mới quay sang hỏi: "Chú nhỏ... Nhà của chú ở đâu vậy?" Vừa nãy cô không tập trung, mấy ngã tư đều cứ thế đi qua, sau đó đột nhiên nhớ ra cô căn bản không biết nhà Kỷ Hàn Thanh. Hỏi thì người kia không đáp lại. Kỷ Hàn Thanh giơ tay nhìn đồng hồ, lúc ngẩng đầu đuôi mắt hơi cong lên, trông đẹp đến mê hồn: "Kiều Nhân em nóng lắm à?" Môi anh cong cong, khuôn mặt như tượng tạc khi cười lên đôi mắt đào hoa xua tan hết toàn bộ dáng vẻ lịch sự bề ngoài, tăng thêm mấy phần phong lưu. Kiều Nhân theo bản năng lắc đầu, sau đó lại nghe anh nói: "Em đã đỏ mặt suốt 10 phút rồi."