Khi Courtney trang điểm xong thì có tiếng gõ cửa. Nàng liếc nhanh về chỗ giường nằm nơi Chandos hãy còn đang ngủ. Anh cũng nghe tiếng gõ và chờ đợi. Nàng tiến ra mở cửa rồi gật đầu - Gì thế? - Cô có khách, Senorita – Một Senor Taylor. Ông đang đợi cô ở cổng cùng với ông chủ Straton và ... - Taylor à? Em nói Taylor phải không? - Vâng - Cám ơn em Nàng đóng sầm cửa lại. Nàng thấy cơn giận tràn lên muốn làm nàng tắc nghẽn. Reed Taylor. Sao hắn cón dám vác mặt đến đây sau khi đã làm như thế - Courtney – Bố khỉ – lại đây đã Chandos hét ầm lên trong khi nàng cũng đùng đùng đi ra phía cửa. Nàng đi ào tới không thèm đứng lại. Reed ăn mặc trịnh trọng, trong bộ lễ phục màu sậm, áo chemise, nón trong tay. Tất cả y phục đều thẳng nếp, như mới. Hắn mỉm cười tiến tới phía nàng. Còn mỉm cười nữa - Ông điên hả? Nàng rít lên. Nàng bước ra giữa bậc cửa lớn, chỉ nhìn Taylor và quên hết mọi người chung quanh - Ông phải biết rằng, tôi có thể nhờ người bắt ông vì những việc ông đã làm - Này, Courtney, em yêu. Chẳng lẽ em đón tiếp anh như thế khi anh đã lặn lội tới đây để tìm lại em? Nàng nóng bừng cả mặt. Nàng quên là gã này là thứ người có đầu óc mọt rãnh, những điều nàng nói như dội vào đá, dội trở lại - Tôi cấm ông không được gọi tôi là em yêu mà là Courtney. Ông chưa hiểu lời cảnh cáo gởi qua cái thằng chuyên giết người của ông sao? Hắn cầm cánh tay nàng, giơ cao về phía những người xung quanh: - Một người có về thật, Courtney. Anh ta sống dỡ chết dỡ. Cái thằng đấu súng đi với cô đã cắt lưỡi anh ta và chặt hai ngón tay. Lạy Chúa, em có thể nghĩ rằng anh bỏ rơi em cho cái thằng đấu súng điên cuồng đó sao? - Nói thế là hơi phóng đại đấy Chandos vừa ra đến nơi tiếp lời: - Tao chỉ cắt lưỡi của thằng khốn đó vì hắn dám bảo hắn để Courtney ở lại cho mấy thằng bọn bay hãm hiếp. Tao cắt hai ngón tay để cho hắn khỏi bắn súng nữa. Có vẻ hắn không phải là người chịu đau giỏi đâu. Còn khả năng chịu đòn của mày ra sao hả Taylor? - Hắn làm nghề gì ở đây, Courtney? Courtney không trả lời hắn. Nàng đang mãi nhìn Chando, anh đứng giữa khung cửa chỉ mặc chiếc quần dài và có đeo sợi dây súng ở bên ngoài. Nàng biết anh đang cố gắng để khỏi sờ vào khẩu súng. Và lúc đó nàng thấy hầu như đầy đủ những người xung quanh ... nhưng chàng chăn bò của trại, ông Fletcher, rồi cả ông Răng Cưa và cha nàng. Thế là ông đã được xem cả màn kịch này - Reed, tại sao còn chưa chịu đi đi – hắn vẫn như loài chó cảnh, gầm ghè mà không ai sợ cả - Reed nên đi về đi – tôi không baogiờ lấy anh đâu, không bao giờ trở lại Kansas – còn nếu anh cứ bắt buộc tôi thì anh sẽ thấy người ta đuổi anh ra khỏi thị trấn này như thế nào? - Em nói quá đấy, tôi mong em để tôi được dịp ... - Cô ấy đã cho mày dịp may rồi đó, Taylor, dịp may cút khỏi đây đấy! - Mày hãy bỏ tay nàng ra và nói chuyện với tao, đồ quỷ. Không được đụng đến đàn bà của tao Reed nhìn Chandos, nhưng vẫn chưa bỏ cánh tay Courtney. Mày dám bắn tao trước mặt chừng này nhân chứng sao đây? Hắn vừa nói vừa quay đầu một vòng chung quanh - Ừ, được rồi. Chandos tươi cười đưa khẩu súng cho Courtney – Không lâu đâu, Mèo Con. Cầm lấy dùm anh! Chưa nói dứt cú đấm của Chandos đã bay vào hàm Reed. Reed bay từ trên bậc cửa lộn xuống và Courtney té nhào ... Chandos vội ôm ngang lưng nàng giữ nàng đứng lại trên bậc thềm rồi bay nhào xuống chỗ Reed Taylor Courtney đứng trên bậc cửa xem hai gã đàn ông đánh nhau chí chóe bằng quả đấm, nhưng nàng còn đang ngơ ngẩn vì Chandos gọi nàng là "đàn bà của tao". Hắn nói trước mặt cha hắn, cha nàng và bao nhiêu người nữa Một cánh tay vòng ôm lấy vai nàng và nàng ngước lên nhìn. Cha nàng ôm vai nàng, nhưng nàng còn đang dán mắt xem hai đấu thủ - Con có phản đối cách xưng hô của anh bạn trẻ đó không? - Không! Một cú đấm rít lên và Courtney vươn người ra trước thấy Chandos vừa đo đất. Nàng bước xuống một bước đã thấy anh đứng dậy trong một cu đấm tay phải vào giữa họng Reed làm hắn muốn gập người làm đôi – Chandos cao hơn nhưng Reed Taylor to khỏe như con bò mộng - Chắc anh chàng đó là người đưa con đến Texas – giọng cha nàng bình thản - Dạ! - Courtney, nhìn bố đây, con có yêu hắn không? - Hơn cả những gì con cỏthê tưởng ra được. Ba ngại điều gì? – Nàng hỏi - Ba không rõ nữa – nhưng bao giờ nó cũng ... bất thường thế à? - Anh ấy luôn lo bảo vệ cho con! - Thế cũng được – ít nhất nó cũng được điều đó - Ôi ba đừng xét đóan anh ấy khi chưa biết rõ, đừng nghĩ ... anh ấy là tay đấu súng - Có nhiều người tốt vẫn phải đấu súng - Anh ấy đã trải qua thời gian dài sống lẻ loi nên anh ấy không dễ hòa hợp, khó kết bạn - Có nhiều người lầm lì nhưng rất tốt, con yêu ạ Nàng cười ngu ngơ, xem ra ba muốn bỏ thành kiến về chuyện đó hả? - Liệu ba có dám không nhận được không? Nếu phải bàn chuyện với quả đấm kia - Ôi, anh ấy làm sao mà dám ... và chợt nhận ra ba nàng đang đùa với nàng Những chàng cao bồi chung quanh bỗng la ó ... ông Fletcher cũng cười nghiêng ngả hét khuyến khích. Rồi Fletcher và Răng Cưa vỗ tay vào lưng nhau như chính họ là người chiến thắng Một đám đông cao bồi vây lấy Chandos để chúc mừng anh. Anh phải cúi gập người xuống để thở và nôn ọe và mặt cũng chẳng đẹp gì - Chắc hắn cần đến tay nghề của ba đấy. Ông Edward đứng từ dưới gọi lên phía nàng ở bậc cửa - Dạ – Courtney gật đầu tưởng là Chandos - Không, ba với anh chàng kia kìa - Ủa, à – bó đừng phí thời giờ với hắn. Reed bị hạ đó ván, nằm dài trên đất - Tốt rồi, lần này chắc hắn phải nhớ bài học này. Chandos vừa nói vừa khấp khểnh đi lên phía nàng - Anh phải ra tay vì không muốn bắn cái đồ thô bỉ và bướng bỉnh đó – nàng xuống dắt tay anh lên phía trên bậc cửa - Chandos, ngồi xuống đi! - Đừng có làm bộ bắt đầu ra lệnh cho tôi, đàn bà Nàng đẩy anh ngồi xuống - Lạy Chúa. Xem này. Bố ơi mang hộp đồ nghề ra đây - Bố à, Chandos quay nhìn lại phía sau và nhăn mặt. Em phải báo cho anh chứ Nàng không nhịn được cười, vui vẻ: - Ông ấy theo dõi trận đấu từ đầu Chandos làu nhàu. Nàng nói tiếp: - Bố anh cũng vậy Anh nhìn thấy ông Fletcher đang ra lệnh cho mấy anh chàng cao bồi đỡ Reed Taylor lên ngựa Nàng thăm dò lơ lửng – Đoàn tụ thật đấy, nếu anh thích - Anh chỉ đến đây vì em, đàn bà ạ - Anh đến vì em thật à? - Em biết em quá rôi Bỗng giọng nàng cao lên: - Vậy thì nói đi – em nghe chưa rõ, Chandos Anh trừng mắt nhìn nàng. Cha anh đang ngả nghiêng cười bên cạnh lão Răng Cưa. Lão này ngồi ghế canh cha anh, nhưng cố gắng làm mặt nghiêm, không dám cười. Cả hai và cha nàng đều như lắng nghe câu chuyện giữa hai người Chandos thấy hình như mọi người đổ mắt nhìn về phía anh, nhưng quan trọng hơn cả là thái độ khẩn khoản, ánh mắt kiêu hãnh của Courtney và chợt anh chỉ thấy có nàng: - Em là đàn bà của anh – em muốn nghe anh nói thế phải không? Anh yêu em lắm nên anh không biết làm gì mà không có em - Ôi, Chandos, nàng nhảy về phía anh, ôm lấy cổ anh - Ơ ... ơ em phải cẩn thận, Mèo Con. Vì em đã nói cho anh rồi, thì anh không co lấy lại. Bằng đủ mọi cách, anh sẽ làm cho em hạnh phúc ... Em có hiểu anh nói không? Em đã làm vợ anh, không bao giờ anh cho em đi đâu hết! - Thế thì phải hai chiều chứ? Vậy hãy nghe điều luật của ... ta. Anh đã yêu em thì không được thay đổi và em xin báo trước rằng không nơi nào trên trái đất này có thể che dấu được anh. Vì anh đã day em cách truy tìm dấu vết và thứ hai là anh đã dạy em bắn súng. Khẩu súng này sẽ không tha cho anh nếu anh phản bội - Em có chắc thế không đó, Mèo Con? Em có sống được theo cách sống của anh không? - Em sẽ sống theo cách của anh dù có phải mang một lũ con vòng vòng trên lưng - Những đứa con? Vậy thì mình phải có nhà - Anh nghĩ sao? Làm cách nào đây? - Anh sẽ làm trại chăn nuôi. Lão già sẽ dạy cho anh nghề. Lão còn để cho anh một trương muc ở ngân hàng Waco. Anh sẽ mua một lô đất ở vùng này và ta thi đua làm rẫy với lão già. Ồ! Ta cần phải nói đến hôn lễ không, Mèo Con? Em lại sắp bắt anh đi vào nghi lễ lôi thôi của người da trắng chẳng ăn thua gì với vấn đề tình cảm cả. Anh đã tuyên bố tình yêu đối với em – trước bao nhiêu nhân chứng. Em cũng đã tuyên bố rồi, em sẽ là vợ anh, Mèo Con - Nhưng hôn lễ ... làm cho ba em vui, Chandos? - Em có vui không? - Có chứ - Thế thì những điều anh nói về hôn nhân là tào lao thôi Courtney nghiêng người, muốn cho mọi người đều hạnh phúc, kể cả ông Fletcher - Sao anh không nói với cha anh là anh sẽ theo chân ông? Chandos nhìn quanh, bắt gặp cái nhìn đăm đăm của ông Fletcher - Ông có nhận sự cạnh tranh của chúng tôi không, lão già? - Đồ quỷ cứ an tâm đi, ta theo tới cùng Mắt ông Fletcher sáng lên, ông chưa bao giờ thấy con trai ông cởi mở, thân mật, gần guĩ đến thế. Đó là sự khởi đầu tốt - Bố khỉ! Đúng là một sự khởi đầu