Courtney cố gắng dàn xếp để chỉ mỗi ngày đoạn đường chừng bốn mươi đến năm mươi cây số. Vậy mà đến nay người nàng cũng đã có nhiều chai sạn. Về cuối để lấy lại thời gian đã mất, Chandos thường muốn đi nhiều và nhanh hơn, làm nàng thêm mệt mỏi – nàng ngại Chandos làm vậy còn có chủ đích khác nữa. Hình như anh muốn hành hạ nàng, sáng phải dậy thật sớm, leo lên lưng ngựa và cứ thể lầm lũi theo sau anh, thật là cực hình. Hôm nay mãi xế chiều họ mới dừng lại nghỉ ở một nới có ngựa của ai buộc sẵn, có bếp lửa đang cháy – hình như đã có bếp trại này từ sáng hôm qua. Rồi Chandos lên tiếng huýt sáo, lập tức một anh chàng da đỏ xuất hiện: Sói Nhảy. Sói Nhảy mặc chiếc áo cũ của người quân đội lien bang, ngoài có quàng chiếc thắt lưng sung carbin trễ xuống mãi dưới thắt lưng, chiếc quần ống rộng chỉ dài đến đầu gối còn bắp chân và bàn chân để trần, tóc dài, đen bong và thưa, nước da như màu da thuộc cũ. Anh có dáng trẻ, nhanh nhẹn, vững chắc nhờ đôi vai rộng; với khẩu sung dài nâng niu bằng cả hai tay như bồng một đứa trẻ, bằng thứ ngôn ngữ riêng, chắc là tiếng của người Comanche. Courtney nín thở khi thấy Sói Nhảy, rồi tò mò quan sát hai người đàn ông và lặng lẽ chuẩn bị bữa ăn tối. Khi đến cũng như khi đi, Sói Nhảy đều tươi cười nhìn nàng khá lâu, có vẻ gì thân thiết, trân trọng và hướng về nàng mà nói với cả một tràng dài, nhưng chẳng hề có ý chờ đợi để Chandos chuyển dịch, anh chỉ vội chào và đi ngay. Chandos tiễn bạn, rồi quay lại ngồi bên bếp lửa, lấy một nắm là ra nhai, mắt đăm đăm nhìn khoảng lùm cây nơi Sói Nhảy vừa đi khuất. Courtney dư biết Chandos sẽ chẳng tự nguyện kể lại chuyện giữa họ với nhau, nên nàng yên lặng tiếp tục chuẩn bị bữa ăn tối. Khi nàng đang nướng bánh, bỗng Chandos nhìn nàng rất lâu, rồi làm nàng rung mình khi anh nói. - Anh muốn em đốt ngay chiếc áo choàng này. Courtney làm như đó là câu đùa, không cần chú ý. Nàng quay ra hỏi. - Anh cần thêm bánh hay đậu? - Đốt ngay đi, mèo con! Nói rồi anh nhìn sâu vào chỗ cổ áo hình chữ V, nơi nàng tết vải thành "nơ" thay cho nút gài áo. - Chắc bạn anh phê bình chiếc áo choàng này? - Đừng đánh trống lảng. - Em không né tránh đâu. Em đi thay ngay nếu việc làm anh sung sướng. - Đi đi – rồi đem lại đây. "Hắn mắc chứng gì thế?" - Em không thay, chiếc áo choàng này có gì không ổn thì anh cứ nói, em sửa, còn mặc áo khác... Bỗng nàng dừng lại, nhăn mặt nhìn xuống bếp lửa. "À, em hiểu rồi, chiếc áo choàng này anh đã vì em... bây giờ có kẻ khác đụng vào, anh muốn đốt nó đi chứ gì, có đúng thế không? Anh nhìn nàng thật lâu, đôi mắt sáng ngời. Cơn giận của nàng bỗng biến thành một cảm giác tê tái, ấm cúng chẳng cần biết đó là đòi hỏi chiếm hữu, ghen tuông hay gì gì đó... nhưng điều đó có nghĩa là nàng rất cần cho anh, nàng có một ý nghĩa nào đó với anh. Và Courtney đành chiều ý anh. Nàng lục chiếc áo choàng màu hồng san hô ra rồi đứng sau một cây lớn để thay. Nàng quay lại bên bếp lửa, bỏ chiếc áo màu trắng đã bị xé vào đống lửa, mấy giây sau chiếc áo cháy tan, một mảnh tàn lên cao rồi theo gió bay vào trong đêm. Chandos vẫn trừng trừng nhìn vào đống lửa. - Hồi nãy, bạn anh nói gì với em? - Hắn đâu có nói với em? - Ủa, hắn nhìn thẳng vào em nói mà. - Hắn nói chuyện em. - Nói gì? Anh yên lặng, đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng lửa tí tách. - "Anh ta khen em can đảm". Courtney tròn xoe mắt, nhưng Chandos yên lặng đứng lên, lầm lũi đi vào phía bờ sông. Nàng thở dài "Không biết hắn có nói thật với mình không?" Thật ra Chandos chưa nói hết. Anh không thể nói thật với nàng tất cả những điều Sói Nhảy nói. "Đàn bà của anh bây giờ rất vững vàng rồi. Bây giờ nếu anh muốn thì có thể giữ nó được đấy!" Đúng nàng đã vững vàng, nhưng nàng vẫn còn dò hỏi, chạy theo những thứ mà Chandos không có. Anh không thể giữ nàng lại được. Cái khổ mà đúng như Sói Nhảy đã nói "đàn bà của anh". Khốn khổ! Sao lại có nàng và đôi mắt màu mắt mèo của nàng? Anh chỉ còn cầu mong sao cho chuyến đi mau chấm dứt. Rồi lại chuyện nàng nghĩ đến có thể có thai. Anh sợ không dám đụng đến nàng nữa. Nhưng không phải anh không còn muốn nàng. Anh sợ. Thật sự anh đã sợ. Lẽ ra đây là những thứ anh phải xa lánh trong bốn năm nay. Anh đã lo nghĩ trong chuyến đi này cái gì anh luôn luôn lo sẽ bị mất. Cứ nghĩ mãi chuyện này làm Chandos điên lên mất. Anh cố xoay ra nghĩ về Wade Smith, con người đã lẫn anh, đã né anh mấy năm nay... có thể nào trạm dừng ở Texas là trạm cuối trong chuyến đi này được không? Đêm nay với Chandos chắc là một đêm không ngủ hay một đêm đầy giấc mộng kinh hoàng.