Trái Tim Hoang Dã (A Heart So Wild)
Chương 25
Courtney hâm chén thuốc lại cho Chandos uống tiếp. Ánh nắng chiều đùa trên tóc nàng, trên bím tóc nâu chùm sáng vàng rực rỡ.
Chandos không bao giờ chán nhìn ngắm nàng. Nhưng giờ này anh chỉ nhìn thấy trong nàng lửa, lửa, và nỗi giận dữ của một người đàn bà bị chế nhạo. Anh đã dám ăn cắp sự trong trắng của nàng, tưởng rằng cái ham muốn của anh được thỏa mãn, nhưng anh đã bị trừng phạt. Con rắn cắn anh đã làm chấm dứt sự điên cuồng của anh, nếu không bị rắn cắn thì đêm qua anh lại đã lạm dụng nàng.
Còn nàng đang ở trong vòng cương tỏa của nỗi đam mê đầu tiên và nàng thấy bất bình vì anh. Nàng nghĩ anh đã lạm dùng nàng. Anh thở dài. Nàng nghĩ thế càng tốt. Nếu nàng thù ghét anh, lại càng tốt cố gắng anh.
Anh không biết rồi đây anh có thể đem lại cho nàng cuộc sống thế nào? Cách đây bốn năm anh đã quyết định từ bỏ thế giới của người da trắng, để trở về với lối sống của dân Comanche. Nhưng mười lăm gã đàn ông xấu xa kia đã làm hại đời anh, và nếu đến ngày anh đã làm xong việc rửa hận cho những người thân, đời anh còn gì? Anh đã lang thang đây đó quá nhiều nên bây giờ liệu anh có thể ổn định định cưới, hay đi cùng với người Comanche nữa. Một người đàn bà như nàng có chấp nhận cuộc sống đó được không?
Anh đang triền miên trong suy nghĩ đó thì Courtney quỳ xuống bên anh đưa cho anh chén thuốc.
- Hôm nay anh cảm thấy sao rồi?
- Cũng "cứt" như lần trước cô hỏi thôi. Nàng nhăn mặt.
- Lạy Chúa! Chandos, làm sao anh thô lỗ thế?
- Thô lỗ ư. Cô muốn thô lỗ, tôi sẽ cho cô thô lỗ.
- Đêm qua tôi thấy anh nói đủ thứ ngôn từ kinh khủng.
- Tôi có làm em đỏ mặt không, mèo con? Tệ quá phải không. Tôi thích như vậy nếu tất cả đều có chút nào đó thô lỗ.
- Chandos!
- Thế, cứ thế là tốt. Cái thô lỗ đó chẳng làm cho cô đỏ mặt lên sao?
- Anh cứ láo xược thế, rồi anh sẽ không lên đến cửa Thiên Đàng được
Rồi làm như vô tình nàng hỏi:
- Này anh cho tôi biết... anh có dòng máu da đỏ không?
Một lát yên lặng anh nói:
- Cách chữa bệnh của cô cũng tạm được nhưng đến lúc cô nảy ra cái ý cho tôi món súp hạng bét này chẳng giúp gì tôi được cả.
Courtney thở dài:
- Tôi chỉ cần anh trả lời có hay không. Nhưng thôi, nếu anh không thích, đừng có trả lời. Thật ra tôi cũng chẳng quan tâm nếu anh là người da đỏ.
- Ôi, cô rộng rãi nhỉ?
- Anh thích nhạo báng thế, Chandos.
"Cô ta đang nhìn trên khuôn mặt mình bằng nửa con mắt đấy. Cô tưởng rằng tôi không biết chỉ cái tên da đỏ thôi cũng đủ làm cô chết rồi sao? Cằm anh bạnh ra. Đâu phải lỗi ta nếu nàng nghĩ xấu về người da đỏ, nếu những kinh nghiệm đầu tiên của nàng về người da đỏ đầy xấu xa. Nhưng ta không giống họ, cảm ơn Chúa.
Chandos muốn cười lớn nhưng anh cố kìm lại được.
- Tôi bảo cô biết đừng có thử tôi lần thứ hai. Nếu cô biến tôi thành một tên da đỏ, tôi sẽ hành động như tên da đỏ cho mà coi.
- Vậy anh không phải là da đỏ thật sao?
- Không, nhưng tôi đâu cần phải là da đỏ mới có thể hành động đàn ông rợ như người da đỏ được. Tôi có cần chứng minh ngay bây giờ không?
Courtney vội vụt đứng lên, nhảy qua bên kía đống lửa. Tin tưởng vào chướng ngại đó, nàng trừng trừng nhìn Chandos tay khuỳnh ngang hông.
- Anh lại sắp dở trò dọa nạt tôi đấy hả?
- Anh làm em sợ ư.
- Không sợ đâu, nhưng anh cứ thích làm em sợ phải không?
- Không làm đâu... Chandos nhại lại nàng.
Anh thích thú thấy nàng nổi giận. Cái khỉ là khi nàng giận, nàng rất đẹp: cặp mắt màu vàng mật ong lóng lánh, nàng hết sức vươn người và vểnh mặt lên, dùng vai hất tóc ra sau... Tên gọi mèo con chắc không hợp với nàng nữa rồi, con mắt nàng có thể là mắt hổ. Chuyến đi này tốt cho nàng đấy. Từ đây đến khi đến nơi, không biết nàng còn có thể khám phá gì nữa về con người của nàng? Một lần trước đây nàng run lên khi nhìn thấy anh. Nay thì anh biết nàng có thể thấy Sói Nhảy nàng cũng chẳng ngất đi đâu!
- Anh làm gì được tôi nếu anh chẳng ngóc đầu lên được mà ăn món súp của anh nữa, Chandos.
- Cẩn thận! Cô không biết khi cô chọc giận đàn ông họ dám làm mọi chuyện đó.
Courtney nhún vai.
- Tôi chỉ tò mò thôi.
- Thì lại đây, tôi sẽ thỏa cái tính tò mò của cô! Mắt nàng long lên như muốn tóe lửa.
- Anh không lo cho sức khỏEve của anh, nhưng tôi lo, hãy sống mà giữ sức khỏe, chứ không phải để mà gây lộn đâu, vào bây giờ uống bát súp này đi!
Rồi để tôi đi làm gì cho anh ăn chiều.
Anh gật đầu: "Thôi, chọc cô bé làm gì"
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
11 chương
32 chương
17 chương