NƯỚC VÔ CÙNG MỎNG MANH. Sóng sánh. Lạnh lẽo. Điềm tĩnh. Và che giấu. Howl nghiêng người nhìn mặt nước của con sông vĩ đại, nơi mà tòa lâu đài của gia tộc Leviathan được xây dựng nên. Cậu vẫn không hiểu sao họ thích nước vậy. Làn nước trong xanh ở bề mặt nhưng tối đen ở bên trong, phản chiếu những tia sáng mong manh từ bầu trời vẩn đục. Bên trái có núi non, bên phải cũng có. Chúng quá xa đến độ lẫn luôn vào đường chân trời và mặt nước. Không một cây cầu, không một dải đất bao quanh, lâu đài của Leviathan hiên ngang dựng lên từ trên mặt nước. Nó là một pháo đài và một quần thể kiến trúc đẹp đến đáng kinh ngạc. Howl bắt gặp Iolite ở hành lang trước căn phòng họp. Cô ta lại thó được ở đâu đó một chai rượu. Cậu quả quyết cô ta là một kẻ nghiện rượu nặng đến không thể chữa nổi. Nhưng mặt khác, cô ta không có vẻ gì là say xỉn. Dãy hành lang này có một bên ốp kính và một bên là tường với các căn phòng. Những cánh cửa kính có thể mở ra, mái tóc vàng của Iolite bị gió bới tung. Lúc này, gương mặt cô ta phảng phất một nét hoài cổ đáng thương. “Lâu đài đẹp nhỉ.” Howl nói. “Tôi sẽ phải xây lại cả lâu đài Quỷ mất thôi. Ông già của tôi đã bỏ bê nó cả thế kỷ rồi.” Cô ta ngẩng mặt nhìn ra đường chân trời, giọng hơi trầm xuống, giễu cợt. “Hẳn là cậu sẽ làm tốt hơn ông ta.” “Tôi chẳng đôi co với cô đâu. Tôi sẽ chứng minh điều đó sau thôi.” Iolite cười nửa miệng, xoay người lại nhìn cậu. Howl cũng nhìn lại cô ta với đôi mắt thách thức. Cô ta có vẻ thích ăn mặc mát mẻ, vì chiếc váy màu tím mềm mại này được may cắt sao cho cổ và ngực lộ ra khá nhiều, đồng thời có cả một vết cắt lớn dọc thân váy, biến nó thành xẻ tà. Tóc cô ta xõa xuống vai và lưng, màu vàng sậm hơn màu tóc Howl. Khó mà tin đó là màu tóc tự nhiên. “Nghe đây, Howl Lucifer, nếu cậu là kẻ tham vọng đến vậy...” Iolite nói, cố tình lẫn giọng mình vào tiếng gió. “Nếu cậu tin chắc những thứ cậu cần là tòa lâu đài, vị trí đứng đầu gia tộc, hãy làm mọi thứ lũ khốn ấy muốn. Nếu chúng bảo cậu tìm ai, cậu phải làm. Nếu chúng bảo cậu phải giết ai, cậu cũng phải làm. Không hỏi, không phải đối, không trốn tránh.” Khi nhìn vào vẻ mặt của Iolite, Howl biết là cô ta đang rất nghiêm túc. “Nếu chúng bảo cậu giết một cô gái đáng thương tội nghiệp, cậu phải nghe theo. Vùng Bóng tối không khuyến khích sự chần chừ, nhưng ưa chuộng những cái chết. ” Howl khắc từng lời cô ta nói vào trong đầu. Iolite là một con sâu rượu đích thực, nhưng là con sâu rượu giàu kinh nghiệm. Và cô ta đang chia sẻ nó. Howl không thấy có gì khó khăn với quy tắc Làm Theo Luật Đám Đông đó. Giống như khi đi săn, chỉ khác là mũi tên của cậu sẽ không hướng vào một con hươu. Mà là một con người. Nhưng sự khác biệt nhỏ ấy cũng vẫn khiến Howl băn khoăn: “Nếu không thì sao?” “Thì người sẽ chết là cậu.” Lúc cô ta quay người đi vào phòng họp, Howl chợt nhận ra mình đã ra khỏi Vampiton mất rồi. Cậu không còn đứng sau vạch chuẩn bị, hào hứng với những trải nghiệm. Cậu đang dấn thân dần vào vùng Bóng tối. Có thể sau này kết cục của cậu cũng giống cha mình: mục ruỗng, trống rỗng, thèm khát sự sống, quyền lực, rồi chết trên một chiếc giường lạnh lẽo, với kẻ sát nhân đứng ngay cạnh. Đấy có thể là cái kết của cuộc đời cậu lắm chứ. Căn phòng họp có hình tròn. Ở lâu đài Quỷ cũng có vài căn phòng như thế. Chúng được giữ sạch sẽ và thường xuyên được sử dụng hơn cả phòng ngủ hay thư viện. Ở đây, các ô cửa sổ kính màu đều nép sau những chiếc rèm dày màu xanh biển. Chiếc bàn bằng đá được đặt đầy đủ nước, hoa quả, khăn giấy xếp gọn ghẽ. Bảy chiếc ghế được xếp xung quanh, năm chiếc đã có người ngồi. Howl và Iolite là những người vào sau cùng. Ngay khi vừa ngồi xuống, cậu đã cảm thấy sợi dây đàn chăng mắc trong không khí. Sự căng thẳng, áp lực từ những kẻ ngồi đối diện làm bay biến mất đâu tính dí dỏm và đùa cợt của Howl. Cậu hiểu nếu mình tỏ ra thiếu nghiêm túc sẽ chẳng được lòng ai cả. Người đầu tiên lên tiếng là Ulsa Leviathan, người chủ lâu đài này. Cô ta ngồi cách Howl hai người nữa về bên trái, mặc một chiếc đầm màu tím có cổ cao đến ngang ngửa đỉnh đầu. Mái tóc màu tím tái được tết lên và quấn thành búi lớn trên đầu, lấp lánh những hạt ngọc trai xanh. Cô ta khác Iolite một trời một vực. “Chắc không cần lời mở đầu long trọng nào đâu nhỉ? Chỉ người trong giới mới biết đến cuộc họp này.” Erik nhún vai. “Hẳn trong chúng ta đã có những suy đoán về cuộc họp này, nhưng…” Anh ta nhìn mọi người một lượt. “Tại sao không nói về mục đích của nó đầu tiên nhỉ? Ai đã khởi xướng cuộc họp này?” Một gã cao lớn tóc đỏ nãy giờ ngồi tựa vào thành ghế vẻ mệt mỏi bỗng ngồi thẳng dậy. Hắn dễ cao đến gần hai mét, có mái tóc đỏ cháy quăn quăn cắt sát đầu và nước da màu đồng. Giọng nói ồm ồm và trầm nặng, vang như tiếng chuông đánh trên các tòa tháp. Howl cảm tưởng bề mặt ly nước đặt trước hắt cũng đang rung rung: “Của tôi, dĩ nhiên. Sau cái chết của Quỷ Vương và những tin đồn…” Hắn chống hai khuỷu tay lên bàn, đan tay vào nhau. “Tôi nghĩ chúng ta cần nói về vấn đề này. Hơn nữa, cuộc bầu chọn người kế vị sắp diễn ra.” Hắn liếc mắt nhìn Howl. Cậu nhướn mày, cười mỉm. “Chỉ vậy thôi, phải không?” Cậu đoán gã tóc đỏ là Belial. Akhan Belial. Belial cũng nằm trong số Bảy Hoàng Tử của địa ngục, một con quỷ hùng mạnh và đáng sợ. Howl được biết là nhà Belial rất dễ nổi nóng, nên cậu phải cẩn thận lựa lời. Tuy nhiên, ai cũng phải thừa nhận đó không phải thế mạnh của Howl. “Rồi, rồi, từng việc một thôi.” Một gã béo - Polentus Mammon nói. Mắt hắn nhỏ như một đường kẻ, khoác nụ cười bệ vệ và hào phóng. “Sao không nói về các tin đồn trước nhỉ? Ai đã làm rò rỉ?” Howl hơi nhoài người về phía trước. “Một gã đã khám cho cha tôi, tôi e là vậy. Tôi sẽ có tên và nơi ở của hắn nhanh thôi.” “Chúng ta sẽ nói chuyện và giải quyết hắn.” Ulsa Leviathan nói. “Hắn sẽ xác nhận mọi tin đồn thiệt sai thế nào.” Howl bật cười. “Tin đồn ư? Thôi nào, đến cách các người phát âm từ tin đồn còn có vấn đề nữa. Sao không cùng thừa nhận rằng ai cũng biết đó là sự thật luôn đi?” “Chúng ta chưa xác nhận…” Erik nói. “Thôi được,” Howl giơ hai tay lên đầu hàng. Cậu ghét kiểu nói chuyện vòng vo khi ai cũng biết tỏng sự thật rồi. “Hãy giả sử đúng là Quỷ Vương bị hạ độc. Các vị sẽ giải quyết như thế nào đây?” Tất cả im lặng. Howl tự thưởng cho mình một nụ cười. Cậu đảo mắt nhìn quanh, rồi dừng lại ở Erik. “Xử tử?” Đuôi mày Erik giật giật. “Rõ ràng là thế rồi.” Belial điềm đạm nói. “Chúng ta sẽ mở một phiên tòa. Cứ tiến hành như bình thường thôi.” “Nếu không có bằng chứng thì sao?” Iolite hỏi. “Ý tôi là, nếu chúng ta biết chắc kẻ giết người, nhưng không có bằng chứng?” Một người ngồi bên trái Howl cất giọng uể oải. Cậu không để ý đến anh ta cho đến lúc này. Damien Belphegor, sở hữu mái tóc nâu nhạt, thưa và rối bù. “Tại sao phải cần bằng chứng nữa?” Giọng anh ta kéo dài và yếu. “Nếu đã biết chắc ai là kẻ giết người rồi?” “Đúng vậy.” Erik gật đầu đồng tình. “Đừng kéo dài phiên tòa lâu quá. Dù thế nào hắn vẫn bị xử tử thôi. Một cái chết êm ái bằng thuốc độc.” Ulsa cười. “Tôi thích ý tưởng đó đấy.” “Vậy không ai phản đối gì chứ?” Belial hỏi lại một lần nữa. “Quyết định thế đi.” Iolite dốc chai rượu lên uống, đôi mắt đầy vẻ khinh bỉ. Rồi cô ta nhìn sang Howl, và cậu có nhận ra. “Được thôi.” Giọng cô ta hờ hững. “Các người định tìm ra hắn bằng cách nào?” Iolite đặt chai rượu lên bàn, nhướn mày nhìn Belial. Ông ta cau mày, đáp trả bằng ánh mắt thách thức: “Chúng ta sẽ tìm được hắn. Cậu làm được việc này chứ, Lucifer?” “Làm ơn, chỉ Howl thôi.” Cậu nói. Tiếng Polentus Mammon phá lên cười cắt ngang cậu. Điệu cười của ông ta khô, vang và lớn hơn bình thường: “Cậu ta vẫn còn thiếu kinh nghiệm, Belial. Ngài nghĩ gì thế? Tôi không nghĩ là cậu ta xoay sở được đâu.” Ulsa Leviathan gật đầu đồng tình. “Cậu ta không thể cáng đáng được đâu.” Howl cảm thấy bị xúc phạm. Họ nói như thể cậu không ngồi ở đây, với giọng điệu kiểu “Làm sao để một đứa trẻ con đi điều tra một vụ giết người được?” Một trong những điều cậu ghét nhất đó là bị đánh giá thấp. “Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, Leviathan. Ít nhất tôi cũng không làm thế với cô.” Cô ta trợn mắt nhìn Howl. “Tôi sẽ tìm ra được thủ phạm.” Cậu khẳng định. “Tôi biết mình có thể làm những gì. Vậy nên, hãy cho tôi một cơ hội và tôi sẽ bắt được kẻ đã đầu độc Moldark.” Belial nhìn cậu bằng đôi mắt nghi ngờ. Thật ra, tất cả ngoại trừ Iolite đều nhìn cậu như thế. Damien Belphegor nhún vai. “Cứ để cậu ta làm. Moldark dù gì vẫn là cha cậu ta.” “Được thôi, nhưng tốt nhất là nhanh lên. Chúng tôi không thích chờ đợi đâu.” Tất cả nhìn nhau như xác nhận lại lần cuối. Howl biết chẳng ai trong cái phòng này tin cậu làm được. Điều đó chỉ làm cậu thêm khó chịu và nôn nóng. “Bây giờ, hãy nói đến vấn đề mà ai cũng hào hứng.” Erik xoay xoay cốc nước trong tay, vừa nói vừa nhìn Howl. “Lễ đăng quang.” Cậu nhún vai. Một cái nhún vai tự cao. “Anh nói đúng. Quả là rất đáng hào hứng đấy.” “Tôi thì không.” Iolite lầm bầm trong họng.