TRONG ĐẦU ANGELINE XOAY MÒNG MÒNG HÌNH ẢNH QUẢ TÁO ĐỎ TRÊN TAY THẦN CHẾT, và bộ xương trắng trong lá bài như đang cười với cô. Howl chìm vào im lặng. Cậu không tỏ ra bất ngờ hay ngạc nhiên, nhưng Angeline có thể cảm nhận được cảm xúc hỗn loạn của cậu lúc này. “Chỉ thế thôi à?” Howl hỏi cụt ngủn. “Vậy đó là điều ông ta muốn biết. Ông ta đã làm gì, Fergus? Tôi biết cha mình.” Cậu mỉm cười. “Ông ta sẽ không chịu chết dễ dàng thế đâu.” “Đúng vậy.” Fergus lại cười, đưa mắt sang nhìn Angeline. Cô vẫn ngồi bất động, nhìn chằm chằm vào lá bài. Thần chết đang mỉm cười với cô. Đó là những gì cô thấy. “Ông ta đã hỏi tôi có cách nào để tránh khỏi điều đó.” Fergus nói tiếp. “Có bất kỳ cách nào giúp lời tiên tri đó không thành sự thật.” “Và rồi sao? Ông nói thế nào?” “Tôi nói là có.” Fergus trả lời bằng vẻ ung dung và bình tĩnh. “Có một cách duy nhất ngài ấy có thể làm. Ngài ấy phải tìm ra ai là kẻ sẽ giết mình, và phải giết người đó.” Howl nhìn Angeline, và cô cũng nhìn cậu. Cả hai đều biết ông ta đã không thành công, nhưng điều đó lại càng kỳ lạ, vì bằng cách này hay cách khác, Moldark luôn đạt được điều ông ta muốn. Dù kẻ ông ta giết là ai đi nữa. “Làm sao để cha tôi biết ông ta sẽ chết dưới tay ai?” “Ngài ấy sẽ biết.” Fergus nói. “Ngài ấy sẽ biết, vì tôi đã nói cho ngài ấy. Tôi đưa cố Quỷ Vương một gợi ý về người sẽ giết ông ta, và làm cách nào để ông ta thay đổi được số phận mình trong bàn tay của nữ thần vận mệnh.” Fergus mỉm cười và lần tay lên bộ bài. Ông ta rút ra một lá, đặt bên cạnh The Death mà thậm chí không phải nhìn vào bộ bài. Lá bài có tên The Temperance, với hình ảnh một người phụ nữ xin đẹp, một nửa gương mặt, tóc, và chiếc váy của bà ta nhuộm màu trắng muốt, nửa còn lại là màu đen. Bà ta dang hai tay lên cao, ở mỗi bàn tay cầm một chiếc ly, và một dòng chảy như nước truyền thành hình vòng cung qua đầu bà ta từ ly này sang ly kia. “Số mệnh là thứ khó thay đổi nhất.” Fergus nói. “Nhưng không phải không thể, dù kéo theo sẽ là những hậu quả kinh khủng. Cha của ngài muốn cứu rỗi cuộc sống bất tử của mình, buộc ông ta phải thế chỗ mình trên bàn cân của nữ thần sinh mệnh thứ gì đó nặng tương ứng.” “Đừng vòng vo nữa.” Howl nói. “Ý ông là gì?” Fergus đan hai bàn tay vào nhau và đặt lên bàn. “Nếu ông ta muốn sống, sẽ có những người khác buộc phải chết. Và đó không phải một đổi một đâu, thưa ngài, Cambion chúng ta rất có giá. Sẽ có nhiều hơn một cái chết để thay đổi số mệnh của ngài Moldark.” Howl ngồi thẳng dậy, hạ giọng xuống, đôi mắt trở nên lạnh lẽo. “Ai sẽ phải chết vì ông ta, Fergus?” Angeline nhìn Howl. Cô biết cậu đang nghĩ gì. Cậu nghĩ Myris đã chết để Moldark có thể sống bằng cách nào đấy. Cậu đang đổ lỗi cái chết của mẹ mình về phía Moldark. Nhưng cô không phản đối. Vì cô cũng đang nghĩ về điều tương tự. “Ngài ấy cũng đã hỏi thế. Và tôi đã nói, điều đầu tiên ngài ấy cần, là hy sinh hai linh hồn thuần khiết như một món quà dâng lên Người nắm giữ sinh mệnh, một cái giá phải trả. Sau đó ngài ấy phải tìm ra và giết chết kẻ sẽ giết mình trước khi kẻ đó có cơ hội ra tay. Nhưng có vẻ như, ngài ấy đã làm sai đâu đó trong thực hiện những bước đơn giản ấy rồi.” “Hai linh hồn thuần khiết.” Angeline nói. “Có nghĩa là gì? Ông ta phải giết ai?” “Người nắm giữ sinh mệnh sẽ đòi hỏi linh hồn có giá trị tương đương với linh hồn ông ta.” Fergus nói. “Linh hồn của vùng Bóng tối sẽ không đủ, nhưng, nếu đó là linh hồn của vùng Ánh sáng...” Angeline cứng họng khi thấy Fergus đang nhìn mình. Và Howl cũng thế. Nét mặt cậu giãn ra, rồi cậu ngửa đầu ra sau và lấy hai tay ôm trán một cách mệt mỏi. Còn Angeline, cô ngồi bất động. “Bố mẹ tôi...” Cô nói, sắc mặt như bị rút cạn mọi màu sắc. Cô nhợt nhạt và run rẩy, nhìn Fergus như đợi ông ta câu trả lời rằng “Không, đó không phải lý do mà Moldark giết gia đình cô.” Nhưng ông ta đã gật đầu. Tai Angeline ù đi. Cô biết, cô luôn luôn biết, có lý do mờ ám gì đó phía sau việc bố mẹ mình bị giết chết tàn bạo như thế. Bị thiêu sống trong ngọn lửa, và để làm gì? Để Moldark có thể sống. Cô nghiến răng. Cô ước ông ta sống lại, ngay tại đây, ngay lúc này, để cô có thể giết ông ta, hết lần này đến lần khác. “Angeline...” Giọng Howl khản đặc, cậu kéo khuỷu tay cô nhưng cô giật mạnh tay mình ra. “Tất nhiên là tôi không biết rõ về chuyện ấy.” Fergus nói, nhún vai. “Nhưng tôi đoán điều đó không phải sự trùng hợp. Ông ta cần hai linh hồn của người vùng Ánh sáng, và cô thì...” “Và ông ta đã có nó. Nhưng ông ta vẫn chết.” Howl cắt ngang. “Ông ta chưa giết được kẻ giết mình. Tôi không tin ông ta sơ suất thế. Ông ta đã tìm nhầm người phải không?” Fergus gãi gãi chòm râu dê trắng của mình. “Tôi e là thế. Dù tôi đã đưa ra gợi ý rất cụ thể rồi. Tôi nói, một cách rất rõ ràng, rằng kẻ giết ngài ấy sẽ là nữ giới. Tên cô ta bắt đầu bằng A...” Ông ta nhìn sang Angeline, người đang bám lấy từng từ ông ta nói trong bất động. “Và kết thúc bằng E.” Treo lơ lửng trong không trung là một quãng yên lặng dài. Rõ ràng Angeline đến đây với tư cách chỉ cùng Howl tìm ra chuyện gì đã xảy ra với Myris và liệu cô có liên quan gì không, nhưng rốt cuộc, chủ đề chính lại là cô và Moldark. Howl nhìn Angeline, và cô đáp lại ánh mắt đó. Hiển nhiên cả hai đều biết đó là tên cô. Chẳng ai tỏ ra bất ngờ nữa. “Còn mẹ tôi?” Howl hỏi Fergus. “Myris Lucifer, ông có biết gì về bà ấy không?” “Ngoài việc sinh ba đứa con cho ngài Moldark và chết trong một tai nạn hỏa hoạn khủng khiếp? Không, ngài ấy không đề cập nhiều đến vợ mình.” Cả Howl và Angeline đều nhìn Fergus chằm chằm. Ông ta đang thu dọn lại những lá bài để cất vào hộp. “Hai.” Howl nói. “Xin lỗi?” “Hai đứa con. Tôi và em gái tôi. Myris chỉ có hai đứa con.” “Ồ.” Fergus nhướn mày, ánh mắt ông ta bộc lộ rõ sự nghi ngờ. Ông ta rõ ràng không tin Howl. “Hẳn vậy, tốt nhất nên kiểm tra lại.” Howl nhìn Fergus. Ông ta nhướn mày và dửng dưng nhìn lại, có chút gì đó thách thức. Bên cạnh cậu, Angeline chìm vào im lặng, vào thế giới riêng trong đầu cô. “Được rồi. Ngày hôm nay đến đây thôi. Có lẽ ông cũng bận nữa, Fergus, với đám người đang chờ bên ngoài. Tôi nghĩ mình nên đi đây.” Cậu và Angeline đứng dậy. Fergus Vassago cúi chào một cách điệu bộ. “Hy vọng ông không còn điều gì muốn nói.” Howl nói. “Ồ, còn chứ, một điều thôi, với cô gái trẻ này.” Fergus nói, và ngay lúc đó cô đã biết điều ông ta sắp nói chẳng tốt đẹp gì. “Sự thật luôn là cách giải quyết tốt nhất, che giấu nó chỉ làm mọi chuyện thêm tệ thôi.” Fergus nhìn thẳng vào mắt cô, và buộc cô không thể tránh né. Cô biết rõ, cũng như ông ta biết, họ đang ám chỉ về điều gì. Người duy nhất không hiểu có lẽ là Howl, nhưng một phần nào đó cậu cũng đã cảm nhận được rằng cô đang che giấu điều gì đó. “Cảm ơn vì thời gian quý báu.” Angeline nói cụt ngủn. “Không tiễn.” Cô và Howl rời khỏi căn phòng. Có một vài người đang đứng đợi ở hành lang như chờ đến lượt mình. Cô chợt hiểu vì sao nhà Vassago có thể giàu có thế mà không hề dính líu đến chính trị hoặc làm ăn lớn. Mỗi ngày có hàng chục người sẵn sàng trả tiền để được biết chút gì đó về tương lai. Chưa kể đến quán rượu gần như bất hợp pháp nhưng lại sinh nhiều lời của ông ta. Khi ra đến hành lang, Howl mới đi chậm lại. “Ông ta nói thế với cô có nghĩa là gì?” Angeline mím môi. Cơ thể cô đã rã rời và mệt, cô chẳng muốn giải thích thêm dù chỉ một câu. “Tôi không biết.” Cô biết rằng Howl sẽ không đời nào tin, nhưng cậu sẽ không hỏi thêm trừ khi việc đó là cần thiết. Cô có đủ cái cớ cho bản thân để che giấu sự thật rằng, Vassago không rút những lá bài mà ông ta đã rút được cho Moldark ngày trước. Có thể Moldark đã rút được chúng thật, nhưng quẻ bài của ông ta đã là trong quá khứ rồi. Hai là bài ngày hôm nay là dành cho cô. Cái chết sẽ đến, và cách duy nhất để đánh lừa thần chết, là mạng đổi mạng.