Trái Tim Của Quỷ
Chương 38
HOWL XÁCH ỐNG CUNG VÀ CUNG TÊN tới cạnh con ngựa lông nâu, khi Angeline vừa dắt nó ra khỏi chuồng. Bấy giờ là chiều muộn. Buổi chiều của những ngày đầu đông, không khí se lạnh, bầu trời phản chiếu màu bạc sắc nét. Từng đợt gió lùa đến, mang theo hơi thở chớm đông. Con ngựa lúc lắc bờm và dậm chân khi Howl chạm vào nó.
Cậu đeo ống cung ra sau lưng, rồi nhìn Angeline. Cô cảm thấy khó xử.
“Có chuyện gì sao?”
Howl cười, khoe hàm răng đều tắp, có một chiếc răng nanh dài hơn bình thường. “Chẳng gì cả. Chỉ là tôi băn khoăn tại sao gã chăn ngựa tôi đã thuê thì ngồi trong bếp hút tẩu và tán chuyện thì cô lại phải làm việc thay gã.”
“Đàn ngựa không thích ông ta.” Cô trả lời. “Tin tôi đi, chúng có cảm xúc đấy.”
“Hẳn rồi.”
Nhưng cô biết Howl chẳng tin, cậu ta chỉ nói cho xong chuyện.
“Cô muốn đi săn không?”
Angeline chớp mắt, ngạc nhiên nhìn cậu ta. Cô lùi lại khỏi con ngựa để Howl cầm lấy dây cương của nó.
“Cô có thể lấy một con ngựa khác. Cô không đi săn bao giờ sao? Cô ở trong rừng mà?”
Angeline đón nhận những lời ấy bằng một thái độ dè chừng, vì tách chúng ra, cô ngửi thấy mùi chế nhạo. “Tôi có câu cá... và bẫy lũ gà rừng.”
Howl chống một cầu cây cung xuống đất, kéo dây. Angeline để ý thấy một con dao săn bọc trong bao da dắt ở thắt lưng, trong áo khoác cậu. “Còn hươu nai hay thỏ thì sao?”
“Tôi bẫy được thỏ.”
“Cô không dám giết chúng à?” Cô nghe thấy cậu cười khùng khục trong họng. Angeline đỏ mặt và cáu kỉnh:
“Có thể, nhưng tôi không ngại giết người đâu.”
Howl nhìn cô cười, nhưng im lặng chẳng nói gì. Cậu đeo cung lên vai rồi xắc xắc ống tên. “Vậy thì hôm nay cô sẽ được đích thân tôi dạy cách như thế nào để săn một con thỏ, mà không cần bẫy ấy.”
Cô ngoái nhìn bầu trời, đoán chừng còn một hai tiếng nữa là trời sẽ tối hẳn. Đó là khoảng thời gian duy nhất mà có vẻ như Howl tranh thủ được trong tuần để đi săn. Lâu đài Quỷ chẳng đời nào thiếu lương thực, nhưng cậu ta vẫn thích đi săn, cô chẳng thể hiểu nổi.
Giết động vật bất lực thì có gì vui chứ?
Nhưng chẳng hiểu vì nguyên cớ gì, cô vẫn đồng ý.
Angeline cưỡi một con ngựa có lông màu cà phê đặc, loang lổ vài vệt trắng. Cả hai đi vào rừng khi một dải sương mỏng bắt đầu xuất hiện, và những đám khói trắng đang bốc lên từ nhà bếp.
Lũ ngựa băng qua lối mòn, Howl đi trước và Angeline đi sau. Nhưng rốt cuộc cả hai phải để lại hai con ngựa ở gần con suối, để có thể săn bắn dễ dàng. Angeline cẩn thận buộc những nốt dây thừng lớn vào một chạc cây, cô kéo vài lần để đảm bảo chúng không bị buột ra khi lũ ngựa bỗng giật dây. Trong lúc ấy, Howl tra mũi tên vào cây cung và ngó nghiêng xung quanh.
Đầu đông, hầu hết động vật đã hoặc đang tìm nơi trú ẩn cho chúng khi tuyết rơi. Mặc dầu vậy, Howl vẫn loáng thoáng thấy một hai con chim đất chạy lạch bạch xuyên qua một bụi cây. Khi lá rừng đã rụng gần hết, không gian trở nên quang đãng và dễ quan sát hơn. Những cành cây khô đan chằng chịt vào nhau, chia bầu trời xám thành các ô nhỏ không đồng đều. Những chiếc lá còn sót lại trên cành queo quắt, nhăn nhúm lại như nếp nhăn trên trán bà già, chúng rụng kể cả những cơn gió nhỏ nhất.
“Điều đầu tiên của việc săn bắn là...” Howl nói, vặn nhỏ giọng lại, mắt để lên những hốc cây. “Cô phải bước thật im lặng.”
Dưới chân hai người đầy những bụi cây khô, và cả một thảm lá dày mà dường như đã bết dính xuống đất. Khó khăn lắm cô mới dẫm lên chúng mà không tạo tiếng động. Ngược lại với Howl, kẻ đi săn, kẻ luôn phải bước trong yên lặng, Angeline sử dụng âm thanh của những chiếc lá để cảm nhận xem liệu có mối nguy nào xung quanh mình. Cánh rừng hầu như luôn tĩnh lặng, lũ chim ở đây chẳng ồn ào như những chốn khác. Vậy nên, Angeline có thể tách bạch ra dễ dàng âm thanh quen thuộc của khu rừng với bất kỳ âm thanh lạ nào khác.
Đó là bản năng của những con mồi.
Để chúng có thể chạy trốn và sống sót.
Howl là một thợ săn tài giỏi. Trong khi cô phải bước thật chậm, tới mức tụt lại một đoạn xa phía sau, cậu ta vẫn đi trước với bước chân của sự im lặng. Angeline chẳng có ý định quan sát tìm kiếm con mồi nào. Cô chỉ để tâm mình vào khu rừng, liệu nó có nhớ cô? Liệu nó có chào đón cô?
Một cặp sóc vờn nhau trên cành cây sồi già. Chúng làm cuống những chiếc lá khô rung động, rồi nhanh chóng chui vào một trong cái hốc cây. Ở một chạc cây cao khác, có con cú già đang nhìn hai người họ với đôi mắt to vàng khè, nó chẳng buồn nhúc nhích, cái đầu tròn di chuyển thật chậm theo chuyển động của Angeline.
Cô ngẩng đầu lên thì thấy Howl đã đứng lại. Cậu giơ cây cung đã lên tên ngang hông rồi đột ngột ngoặt sang bên trái, ra khỏi lối mòn.
“Gì thế?” Cô hỏi.
“Suỵt.” Cậu nói. “Nói nhỏ thôi, tôi nghĩ có một con thỏ.”
Cô nhìn theo hướng cậu chỉ nhưng chẳng thấy gì ngoài những bụi cây khô. Nhưng cô vẫn đi theo Howl, nỗi tò mò chợt trỗi dậy. Cô chẳng hiểu mình tò mò về điều gì, cô chỉ muốn tận mắt xem Howl săn bắn như thế nào.
Howl đi theo con thỏ, có vẻ thế. Nhưng một lúc sau cậu cũng lạc dấu nó. Angeline thì trông thấy nền trời phương Bắc tối lại, và sương đang tỏa ra bốn phía quanh cô. Howl đang đi sâu hơn vào rừng. Không quá sâu, nhưng để trở lại bìa rừng cũng phải mất chừng năm phút.
“Chắc nó quay về hang rồi.” Cậu nói đầy tiếc rẻ.
“Anh có tìm được hang thỏ không?” Cô hỏi.
“Nếu tôi theo dấu được nó.” Cậu nói, rồi nhận ra Angeline đang chăm chú nhìn cây cung của mình. Howl hạ cung xuống.
“Cô dùng cung bao giờ chưa?”
Angeline lắc đầu. Cô chẳng có lý do gì mà phải đụng vào một cái cung. Cô bắt thú rừng – những động vật nhỏ bé ngốc nghếch như lũ thỏ xám, chồn đất, hay gà rừng bằng bẫy, và có thể bắt cá thoải mái ở con suối. Cô không nói rằng mình được ăn uống no đủ và thoải mái, nhưng cô cũng chẳng phải kẻ chịu đói khát.
“Cô muốn tôi dạy cho không?”
Cô dứt khoát lắc đầu, rồi quay đi. Howl nhướn mày, có lẽ vì cậu ta đã nghĩ cô sẽ đồng ý.
Cả hai tiếp tục vào sâu trong rừng. Howl không để ý đến mấy con thú như sóc hay chồn, cô nghĩ cậu ta đang cố kiếm lũ thỏ hoặc nai, hoẵng. Chừng mười lăm phút sau, cả hai bỗng bắt gặp một con nai ở ven cái thác của dòng suối, nó đang uống nước một cách chậm rãi và vô tư.
Angline đứng sau Howl, cô nhỉ có thể nhìn con hươu bằng một con mắt. Cả hai núp sau một thân cây lớn, vai Howl hơi tựa vào cái cây. Cậu ép sát cây cung vào mình và quan sát con hươu một lúc băng đôi mắt hổ phách sắc sảo.
“Một con nai con.” Cô thì thào bằng tiếng thở.
“Có vẻ thế.” Cậu hơi ngấc đầu lên. Angeline nhìn thấy một vài chiếc lá nhỏ như móng tay bám trên mái tóc vàng của cậu. Ý nghĩ với tay lên và gỡ chúng xuống làm cô đỏ mặt. “Hơi to so với mấy con tôi từng thấy.”
Cô im lặng. Con nai nẩng đầu lên nghe ngóng. Nó bây giờ đang ở sau một lùm cây rậm, bỗng thận trọng bước gần con thác hơn và lọt vào tầm ngắm hoàn hảo của Howl. Cậu bước ra khỏi nơi ẩn núp và thu hẹp khoảng cách với con nai. Angeline vẫn không rời vị trí, cô bám hai bàn tay lên vỏ cây ram ráp và quan sát.
Howl đứng sau một thân cây còi cọc chỉ cao hơn đầu cậu chút đỉnh, nhưng san sát cành khô. Cậu giơ cung tên lên trong yên lặng, ngắm vào đùi con nai. Nó lại ngẩng lên, nước rỏ khỏi lông trên mõm, ngơ ngác nhìn khoảng rừng trống.
Những móng tay Angeline cấu vào vỏ cây. Howl đã bắn mũi tên.
Cậu chưa từng bắn trật phát nào.
Dẫu mũi tên hơi hướng xuống chân con nai chứ không phải giữa đùi như cậu muốn nhưng Howl vẫn hài lòng. Ngay khi mũi tên vừa đâm phập qua da thịt nó, con vật nhảy bắn lên xuống dòng suối và cuống cuồng chạy sang bờ bên kia với cái chân bị thương. Howl đứng dậy vào đuổi theo nó. Angeline bối rối ra khỏi chỗ núp và chạy theo để không mất dấu cậu.
Con nai để lại vệt máu dài trên thảm lá khô. Howl chỉ thấy một cái đầu và đôi tai xa xa, nhưng cậu không để mất dấu nó. Gấu quần của cậu ướt đến đầu gối. Angeline băng qua con suối bằng những hòn đá như cô vẫn từng làm, nên chỉ một chút ở gấu váy cô bị dính nước.
“Nó khỏe thật.” Howl vừa chạy vừa nói, thở hổn hển. Angeline theo sau cậu, gật đầu nhưng cậu đâu có thấy. Cô không đáp lại vì bận chạy và thở.
Chẳng sinh vật nào lại không giãy lên chạy trốn khi biết mình sắp chết cả.
Cô lo lắng khi cả hai đã chạy hơi sâu vào rừng. Quãng thời gian trôi qua thật nhanh, khi sắc trời đã có vẻ tối dần lại. Con nai chạy lặc, máu nhuốm đầy lông nó. Cô bắt kịp Howl khi cậu chạy chậm lại. Cảnh tượng con nai lê bước với cái mũi tên cắm giữa chân không khiến Angeline thích thú mấy. Nó bắt đầu bật kêu những tiếng tuyệt vọng.
“Chúng ta đi hơi xa rồi.” Angeline nói, ngoái nhìn lại quãng đường mình vừa chạy qua. Con thác vừa rồi đã cách tòa tháp của cô khá xa, cô chỉ đi sâu đến thế một hai lần là cùng. Cây cối ở đây dày hơn, rập rạp hơn, phủ kín hầu hết khoảng trời.
“Yên nào.” Howl nói. “Nếu cô ngại thì cứ về đi. Hoặc quay lại chỗ mấy con ngựa để đảm bảo chúng chưa tự bứt dây ra mà chạy.”
Con hươu ngã xuống bên một tảng đá lớn, giữa đám cỏ héo. Mắt nó đảo quanh, thở dốc, bên chân bị thương co quắp lại. Dòng máu đỏ tươi của nó nhỏ giọt xuống cả đám cỏ.
Angeline đứng yên tại chỗ, nhìn không rời khỏi dòng máu đặc quánh của con vật. Cô bị ám ảnh với màu đỏ. Mỗi khi nhìn thấy thứ màu ấy, có gì đó tối tăm lại khơi dậy trong cô. Một thứ gì đó thuộc về miền đất này, như một thứ bản năn sinh tồn, thuyết phục cô đó là màu sắc của sự sống. Không phải cái chết. Không phải sự cám dỗ. Không phải tội lỗi. Mà là sự sống, thuần khiết, sống động, thôi thúc mãnh liệt.
Cô cảm thấy ngay lúc này đây, cơ thể mình trở nên tê dại.
Howl quỳ bên cạnh con hươu và rút con dao ra. Nó thậm chí chưa chết, nhưng mũi tên đã chạm đến xương.
Chắc hẳn là đau đớn lắm, Angeline hay tò mò nỗi đau da thịt ấy có cảm giác như thế nào.
Cô biết Howl sẽ làm gì tiếp theo. Cậu sẽ giết con hươu còn thoi thóp ấy và đâm nó, lôi những thứ nội tạng nhơ nhớp dịch và máu của nó ra khỏi bụng. Đó là chuyện bình thường của những thợ săn, mà có lẽ cậu đã làm điều ấy thuần thục đến mức nhắm mắt cũng xong được. Angeline cũng từng phải tự mình xử lý thịt thú rừng tươi, và nó mang đến cho cô một cảm giác kỳ dị, đáng sợ, nhắc nhở cho cô đến một nỗi khao khát đen tối tồn tại trong cô.
Howl đặt con dao xuống đất để rút mũi tên khỏi chân con nai.
Đó là lúc mà Angeline nghe thấy tiếng dẫm nhẹ nhàng trên lá và cành cây khô. Cô ngoái nhìn xung quanh, băn khoăn mình có đang tưởng tượng ra những tiếng răng rắc rất khẽ, và tiếng gầm gừ đó hay không.
“Này...” Cô run lên và lùi lại khỏi Howl.
“Đừng làm tôi mất tập trung!”
“Nghe đây, hãy đứng lên thật chậm thôi, và hạ cung tên xuống.”
Howl ngước nhìn cô, nhăn mày thắc mắc cô đang nói về cái gì thì có một hơi thở phả đến sau gáy cậu. Con nai quờ quạng đạp chân và kêu lên những tiếng rên rỉ yếu ớt.
Howl làm y theo lời cô. Cậu thận trọng đứng lên và lùi ra xa. Cả hai đều không dám nhúc nhích.
Con vật ấy chĩa cái mõm ra khỏi bụi cây. Toàn thân nó phủ một lớp lông tơ đen ánh và dày. Angeline có thể trông thấy rõ hai cái răng nanh dài của nó chĩa ra khỏi hàm như hai con dao sứ nhọn hoắt. Nó có hình dáng của loài sói, với bốn chân lởm chởm móng vuốt, đôi mắt xếch lên trong suốt, và một cái đuôi dài hơn bình thường. Kích cỡ của nó phải bằng ba con sói xám cộng lại. Cô biết đâu đó trong rừng có thú hoang, nhưng cô chưa từng mơ mình sẽ gặp con vật này.
Con sói tiến đến phía trước, chắn giữa hai người và con nai như thể tuyên bố con nai là của nó. Vai nó nhô cao lên và trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ.
Con nai vẫn kêu lên the thé.
“Đừng có bỏ chạy.” Howl nói.
“Tôi chưa điên.”
Cái đuôi đen của con vật vờn qua lại trên không trung. Cuối cái đuôi có một bàn tay lông lá và chẳng có nét nào giống với bàn tay người thường. Cái giây phút cả hai nhận ra con vật này không phải chó sói là giây phút tệ hại nhất.
“Chó nước Ahuizotl đấy.” Howl nói. “Tôi không nghĩ thịt con nai đủ để nó dính răng đâu...”
“Im lặng đi.”
Ahuizotl không phải là loài chó bình thường. Nó là một loài săn thịt sống quanh vùng nước, thậm chí ở dưới nước. Điều đó có thể hiểu được vì Ner Rill cách đây không xa. Hơn nữa từ dòng sông ấy đổ vào rừng biết bao nhánh sông suối đầm lầy nhỏ hơn. Chúng hay lang thang quanh các con sông, đầm lầy để kiếm mồi, đôi khi bắt cả những người câu cá hay ở ven sông một mình. Và thêm một điều chắc chắn nữa, chúng chẳng thèm thịt nai bằng máu thịt sống của con người.
“Anh là Quỷ Vương đấy.” Angeline thì thầm.
“Quỷ Vương cũng có thể bị xé xác bởi một con thú lắm.” Cậu nói. Nhưng rồi cô thấy Howl nhoẻn cười, dù cậu có vẻ căng thẳng không kém gì cô. Howl nhẹ nhàng rút một mũi tên ra và tra vào dây cung.
Angeline muốn nói là cái mũi tên quèn đó chẳng thể làm gì một con chó nước, nhưng cô chẳng thể nói to ra được. Cô đành trông chờ vào mọi việc mà Howl đang định làm để thoát khỏi cảnh làm mồi cho ác thú.
Con chó đang thu chân lại. Cả Howl và Angeline đều biết nó chuẩn bị làm gì. Nó sẽ vồ lên và chộm lấy hai người để cắn xé. Và kể cả né được thì bàn tay xấu xí sau đuôi nó sẽ hành động.
Howl giương mũi tên lên. Ánh sáng lóe lên từ mũi tên làm con vật hơi kích động. Như đánh hơi được mùi cái chết, con nai đằng sau kêu rống lên và ngấc đầu dậy khỏi mặt đất. Giờ con chó đã chú ý đến Howl hoàn toàn, Angeline cố tách mình ra khỏi tầm nhìn của nó. Nó cao hơn Howl rất nhiều, và có hàm răng có thể nhai trọn cậu.
Sinh vật đen đúa ấy rống lên một tiếng man dại và nhảy chồm lên lao vào Howl. Ngay lúc ấy, cậu bắn. Mũi tên phóng đi nhưng rốt cuộc lại cắm phập vào thân cây đằng sau con vật. Cả hai kinh ngạc lùi lại vì cảnh tượng vừa rồi: những tiếng gầm thét khiến cả khu rừng như sống dậy vang lên giữa cuộc vật lộn của một con nai sừng tấm già bỗng lao ra từ mạn phải con chó và dùng đôi gạc vĩ đại của nó húc sinh vật kia đâm rầm xuống một đống đá ngổn ngang. Angeline thét lên và giật lùi lại, Howl kéo cô về phía sau. Hai con vật ấy gào thét ầm ĩ như đang tuyên chiến, con chó lùi lại đằng sau, lắc lư cổ và vặn vẹo cái đuôi của nó. Rõ ràng, nai sừng tấm không phải đối thủ của nó, nó có thể cắn chết con nai dễ dàng.
“Đi thôi.” Howl nói khi mặt đất dưới chân họ bắt đầu rung lên và hai con vật giao chiến. Con nai to khỏe húc cặp sừng của nó vào con chó, sinh vật kia không sao bật lại được con nai sừng.
Howl dần bỏ đi, cậu kéo Angeline theo nhưng điều gì đó khiến chân cô chùn lại. Con nai yếu thế hơn và chắc chắn nó biết thế. Nó cũng không đời nào lao vào chỗ chết vì bản năng sinh tồn của nó. Vậy điều gì đã khiến nó lao bật ra và trống trả bằng mọi cách như vậy?
Con nai mà Howl đã bắn. Nó hẳn là con của con nai già kia. Nó không kêu rống vì sắp chết, nó đã gọi mẹ mình.
Cô giằng tay khỏi Howl và chạy ngược lại. Con chó Ahuizotl lấy đuôi nắm lấy cổ chân sau của con nai và quăng nó đi. Con nai mất đà đâm sầm xuống đất, một bên gạc bị mẻ. Nó bò dậy trong đau đớn.
“Cô điên à?” Howl gào lên.
Angeline không đáp lại. Hãy mặc anh ta. Cứ để anh ta chạy, cô nghĩ, còn cô sẽ ở lại. Angeline lao lại gần chỗ con nai con, nơi nó đang hấp hối, và nhặt con dao săn của Howl lên. Bấy giờ con dao là vũ khí duy nhất mà cô có.
Cô biết mình không thể lao vào giữa trận chiến giữa hai con vật khổng lồ, cô phải chờ thời cơ. Con hươu đâm một bên gạc của nó vào con chó, nhưng con vật đen đúa ấy chỉ kêu lên một tiếng đau đớn chứ không bị thương. Nó đạp con nai sừng tấm ra. Những tiếng rống ầm ĩ lai tạp giữa hai con vật, tiếng kêu thê thảm của con nai con làm cả khoảng rừng náo loạn.
Angeline lùi lại. Lúc ấy, con chó Ahuizotl lao vào cắn xé con hươu. Hàm răng của con chó chỉ cách chân con hươu vài phân trước khi nó dùng chân mình đạp thẳng vào mõm Ahuizotl. Con chó đen nhăn nhó lùi lại, nhưng rồi lại chực lao đến. Lần này nó đã tóm được thân con nai già và cố cắn con nai bằng mọi giá. Cái đuôi của nó quét sạt xuống đất. Đó là lúc Angelien thấy mình lao ra khỏi, cô đâm một nhát sâu và ngọt vào giữa cái đuôi nó, ngay chỗ bàn tay. Con chó tru lên đau đớn, Angeline dùng cả hai tay ấn lưỡi dao sang ngang, cô cắt đứt được một phần gân và thịt của sinh vật ấy trước khi đuôi nó hất ngược cô xuống đất và nó gầm rú quay cuồng, buông con nai ra.
Angeline bò lùi. Con chó đã để ý đến cô. Nó chỉ thêm giận giữ khi cô biến cái đuôi nó thành phế vật. Bàn tay chảy máu và vắt vẻo như sắp lìa ra.
Hai mũi tên lao đến, cắm vào giữa mắt và trán con chó. Angeline thấy nó chồm lên cao và gào thét dữ dội, máu tóe ra từ hốc mắt nó. Cô nhìn sang bên thì thấy Howl với cây cung trên tay, trông cậu mệt mỏi và giận dữ. Cậu hất đầu ra hiệu cho cô đứng lên chạy. Angeline loạng choạng bò dậy, người dính đầy đất và lá khô, trốn sau một thân cây.
Con chó tiếp tục gào thét thảm thiết. Nó dùng móng hai chân trước cố cào mũi tên ra khỏi mắt phải. Mũi tên gãy dưới sức mạnh của nó nhưng vẫn cắm chặt một đoạn ở mắt nó như một cái gai. Chắc chắn nó đã mù.
Nó điên cuồng tìm kẻ vừa bắn mình, và trông thấy Howl đang đứng đấy. Con nai đã kiệt sức và chảy máu, nằm bệt trên đất vô vọng. Howl bỏ cây cung xuống một gốc cây, đặt ống cung bên cạnh, một mình tiến ra trước mặt sinh vật to lớn đó.
Tim Angeline đập thình thịch. Có mấy vết xước trong lòng bàn tay cô nhưng cô chẳng quan tâm. Cô ngồi im đó cố nén nhịp thở, quan sát Howl và con chó.
Con chó gầm ghè giương oai, cái đuôi của nó chảy máu, rạn xương và lê trên đất. Máu chảy ra từ hốc mắt và trán nó có màu đen, và trông nó điên cuồng hơn cả bình thường. Howl chẳng buồn quan tâm. Con chó xù lông lên như chực lao đến, thì một luồng lửa đỏ rực khiến cả khu rừng tăm tối bừng sáng xuất hiện. Trong mắt Angeline phản chiếu màu sắc rực rỡ và hoang dại của ngọn lửa. Con chó rống lên một tiếng rung trời, thân trước của nó bật lên khỏi không trung và toàn bộ bộ lông đen đang bắt lửa, bốc khói. Angeline có thể cảm thấy sức nóng của ngọn lửa từ tận đây.
Bấy giờ con chó Ahuizolt chỉ đi bằng hai chân sau. Hai chân trước của nó cào với trên không trung, quay cuồng và nó còn bắt lửa vào những thân cây cô. Nhẽ ra lửa chỉ bén vào đầu nó, nhưng bằng một cách nào đó lại lan ra toàn cơ thể nó nhanh chóng như thể nó được ngâm trong xăng. Mùi khét lẹt bắt đầu bốc lên với khói.
Sau một hồi kháng cự quyết liệt và giãy dụa điên cuồng, con sói nằm vật xuống đất giữa những thân cây cháy. Lửa vẫn không dập tắt trên cơ thể nó, khói bốc lên đen kịt khỏi những ngọn cây xơ xác.
Angeline hoang mang nhìn quanh không hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì giật mình nhận thấy Howl đang đứng trước mặt, người không có lấy một viết xây xước. Cô cũng thế, nhưng lấm lem đất và lá. Howl giơ bàn tay mình ra. Trong mắt cô vẫn phản chiếu những ngọn lửa sáng rực dữ dội, cô nắm lấy tay anh ta và đứng dậy.
Lửa vẫn cháy. Mọi hơi thở lạnh giá của thời tiết đầu đông biến mất ngay lúc ấy.
HOWL NHẶT CÂY CUNG LÊN, chửi rủa vì một đầu cung đã bén lửa và cháy đen. Dây cung đứt, nhăn nhúm cháy. Angeline chẳng bận tâm. Cô đứng nhìn xác con vật khổng lồ đang cháy, từ cơ thể nó bốc ra những đám khói nghi ngút đen đặc, có mùi khét của lông và cả mùi của thịt.
Cô đưa mắt tìm con nai. Con nai sừng tấm già nằm bên xác con nai con, thở hổn hển. Bốn chân nó co quắp lại, đầu nó gác lên mặt đất và máu chảy ra từ các vết thương bê bết. Angeline bước lại gần con hươu.
“Cô biết đấy, nếu cô không bỗng dưng quay lại thì cây cung yêu thích của tôi đã không cháy.” Howl trách móc rồi giận dỗi đá vào một hòn đá.
Angeline chẳng nói chẳng rằng. Cô cúi xuống bên con nai sừng tấm. Con nai con đã mất máu chết, rốt cuộc Howl vẫn sẽ mang được về chiến lợi phẩm cho ngày hôm nay. Nhưng con nai già vẫn còn sống, một bên gạc của nó bị gãy trong trận chiến vô vọng với con chó Ahuizolt. Cổ họng nó phát ra những âm thanh yếu đuối. Cô biết nó cũng sẽ chết sớm.
“Đi về thôi.” Howl nói. “Tôi sẽ gọi một vài người ra để mang con nai to về.”
“Tôi sẽ ở lại đây.” Angeline, cô ngẩng lên, quả quyết. “Nếu có con thú nào tha chiến lợi phẩm của anh đi thì sao? Tôi sẽ canh chừng.”
Cô nghĩ rằng Howl sẽ phản đối. Nhưng thật ra anh ta không đủ quan tâm đến mức đó. Anh ta chỉ hơi ngạc nhiên lúc đầu khi cô nói thế, rồi nhún vai:
“Tùy cô thôi. Đừng đi đâu cả, tôi sẽ gọi người đến đây nhanh thôi.”
Angeline gật đầu. Cô ngồi bên một tảng đá to cạnh nơi hai con nai đang nằm. Trời đang tối đi rõ rệt, nhưng những đám lửa bốc lên từ con chó đã chết và từ những thân cây khô có thể trông thấy từ xa. Howl rời đi ngay sau đó.
Chỉ còn Angeline ở lại giữa khoảng rừng vắng. Ánh lửa hắt lên dát một nửa khuôn mặt và mái tóc cô màu vàng ấm nóng, rực rỡ. Angeline vuốt ve nhẹ nhàng đầu con nai con, nghe tiếng gầm gừ yếu ớt từ con nai mẹ. Nó bị thương rất nặng, và có vẻ như cũng đã buông xuôi.
Tiếng bước chân trên lá của Howl xa dần.
Angeline cúi xuống, xóc con nai con đã chết lên. Cơ thể nó vẫn ấm áp như còn sống. Một bên đùi nó bê bết máu, đặc quánh lại thành màu đỏ rùng rợn trong bóng tối. Con nai mở trừng trừng mắt vào không trung, mềm oặt trong tay Angeline. Cô quỳ xuống cạnh nó, trên thảm cỏ úa vàng. Con nai sừng mẹ đưa mắt nhìn theo.
Angeline đặt một lên chân con nai con, nơi nó bị thương. Và tay còn lại cô đặt lên chỗ mà cô nghĩ là tim của nó. Đây không phải lần đầu tiên Angeline làm điều này. Hơi lạnh tụ lại ở lòng bàn tay cô, kèm theo cảm giác ngứa râm ran. Bàn tay Angeline hóa trắng toát, hơi thở của cô chuyển sang đứt quãng và hổn hển như người vừa chạy đến vài dặm. Ở nơi vết thương của con nai, máu bết đặc lại, che mất những dấu hiệu đầu tiên cho thấy vết thương của nó đang lành lại. Những thớ thịt, dây thần kinh, mạch máu và gân, tất cả đều đang chuyển động, chằng nối với nhau dần thành một khối. Sau đó, một lớp da mỏng phủ lên ngoài vết thương của nó màu hồng nhạt. Khi những sợi lông đầu tiên mọc trở lại trên chỗ da hồng ướt ấy, Angeline cảm nhận được nhịp tim của con nai.
Một nhịp.
Ngắt quãng. Im lặng.
Hai nhịp.
Ba nhịp.
Không đồng đều.
Bốn nhịp.
Và rồi trái tim thoi thóp của nó đập nhanh dần, bơm máu tràn lên toàn cơ thể. Lượng máu dồn dập lan khắp mạch máu của nó, bù đắp cho số máu đã ngấm xuống cỏ và đất. Hai mắt con nai bắt đầu chớp và di chuyển. Nó cử động rồi đứng dậy, vẫn không vững, lảo đảo như người say.
Angeline nhấc tay mình ra. Con nai kêu lên những tiếng đầu tiên sau khi nó chết. Đáp lại là mẹ nó – con nai sừng tấm già thương chấn đầy mình. Angeline vịn vào hòn đá. Con nai nhỏ chạy đi sau khi nó rúc vào mẹ mình một lúc, thẳng vào rừng.
Cô ngồi đấy, chờ đợi nai mẹ chết.
Nhưng cô không thể làm gì cả. Howl sẽ phát điên lên. Cô biết con nai sừng này sẽ chẳng oán trách gì, nó đã lựa chọn. Nó đã lựa chọn để con cái của nó được sống.
Gry nói đúng.
Bản năng của một người mẹ là bảo vệ con mình.
Khi Howl trở lại với đoàn người ngựa, con nai sừng tấm đã chết. Khói vẫn bốc lên từ xác con chó Ahuizolt dù nó đã ngừng cháy. Cơ thể nó đen quắt lại thành một đống. Angeline ngồi yên ở tảng đá, mặt xanh xao. Tiếng người ngựa làm khu rừng náo loạn. Người ta lôi dây thừng ra, quấn quanh con nai chết để kéo nó về.
Howl lại gần cô. “Con nai kia đâu?” Cậu hỏi.
“Tôi không biết.” Angeline vịn vào tảng đá, đứng dậy. Trông cô bơ phờ và mệt mỏi.
“Cô đùa sao? Cô ở đây suốt mà?”
“Nó đứng dậy và chạy mất rồi.”
Howl ngẩn người.
Angeline rảo bước đi, chẳng nói thêm gì. Sau đó, Howl đi theo và kéo tay cô lại:
“Nó đã chết rồi. Cô đã vứt nó à?”
Angeline giật tay áo mình ra, đôi mắt cô trở về với đôi mắt có cái thần thái như lần đầu tiên Howl gặp, bất cần, lầm lỳ, xa cách:
“Anh đã có con vật này rồi mà.” Cô ghé sát Howl. “Đừng tham lam nữa.”
Howl trừng mắt ngạc nhiên, nhưng đáp lại chỉ có sự dửng dưng của cô gái. Cô quay mình, lần này, là bỏ đi thật. Cô leo lên ngựa và quay trở về lâu đài.
Truyện khác cùng thể loại
2953 chương
283 chương
22 chương
3 chương
89 chương
257 chương