Trạch thiên kí " ttv"

Chương 886 : bạch hạc viện binh

Hoài Nhân lẳng lặng nhìn Đường Tam Thập Lục, không nói gì. Đường Tam Thập Lục lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì, rất rõ ràng, đang chờ đối phương đưa ra đáp ánh. Hoài Thứ trầm giọng nói: "Cuồng đồ như Tiếu Trương, trong tay không biết nhiễm bao nhiêu máu tươi, có thể nào để cho hắn vào núi, làm bẩn nơi thánh khiết của chúng ta." Đường Tam Thập Lục rất muốn đem Tô Ly ra nói. Tô Ly cuộc đời này giết người vô số, máu tươi dưới kiếm nhiều hơn bao nhiêu lần so với Tiếu Trương, chẳng lẽ Thánh Nữ phong dám đuổi hắn đi ư? Ngay cả Thánh Nữ của các ngươi còn đi theo hắn. Những lời này sắp sửa ra khỏi miệng lại bị hắn thu về, bởi vì những lời này quá ác, nói không tốt chính là kết cục trở mặt ngay tại chỗ. Hắn lắc đầu, rất lơ đễnh nói: "Nếu như ta không nhớ lầm, Thánh Nữ trước khi bế quan có dụ, tất cả sự vụ của Nam Khê trai, đều do hai vị sư tỷ Bằng Hiên và Dật Trần xử lý, ta nghĩ lúc ấy đuổi Tiếu Trương ra khỏi Thánh Nữ phong, tất nhiên không phải là ý của các nàng, mà là ý tứ của ba vị?" Nghe lời này, trên mặt đệ tử Nam Khê trai bốn phía thảo đường cũng xuất hiện vẻ bất an, nhất là hai đệ tử Nam Khê trai đứng hầu phía sau ba vị đạo cô cúi đầu xuống, Đường Tam Thập Lục cảm giác rất rõ ràng, hai vị này cảnh giới thâm hậu, nghĩ đến hẳn là Bằng Hiên cùng Dật Trần. Hoài Nhân biết phải có lời đáp lại, bình tĩnh nói: "Không sai, không để cho Tiếu Trương vào núi là ý của ta." Đường Tam Thập Lục quan sát ánh mắt của nàng hỏi: "Tại sao?" Hoài Thứ giận dữ nói: "Ta đã nói nguyên nhân tại sao." Đường Tam Thập Lục không để ý tới nàng, vẫn quan sát ánh mắt của Hoài Nhân, nói: "Như vậy, tại sao có thể?" Coi như các ngươi đưa ra một vạn loại lý do để không chứa chấp Tiếu Trương, nhưng mà tại sao có thể? Đây là chuyện của Nam Khê trai, tại sao các ngươi có thể đưa ra hiệu lệnh? Hoài Bích cười lạnh nói: "Thánh Nữ đang bế quan, chẳng lẽ trưởng bối chúng ta còn không được quản chuyện ư?" Đường Tam Thập Lục nói: "Thánh Nữ bế quan, các ngươi có thể không tuân theo dụ lệnh của nàng ư? Vậy rốt cuộc là các ngươi lớn hay là Thánh Nữ lớn a?" Những lời này đã không chỉ là công kích, lại còn là chất vấn ngay trước mặt. Hoài Bích nghe vậy giận dữ, chuẩn bị nói cái gì đó. Hoài Nhân nói: "Sư muội, Đường gia công tử nổi danh là miệng nói ra hoa sen, ngươi không phải đối thủ của hắn đâu." "Sai." Đường Tam Thập Lục nói: "Những từ như hùng biện vô ngại không liên quan tới ta, chỉ là ta thanh âm lớn, nói chuyện mau mà thôi." Hoài Nhân nhìn hắn mỉm cười nói: "Có lý không tại thanh cao, nếu như chỉ là như thế, vì sao chưa có người nào nói thắng được ngươi?" "Lại sai." Đường Tam Thập Lục nói: "Có lý dĩ nhiên sẽ thanh cao, bởi vì ta có lý, cho nên khí tráng, không ai nói thắng được ta, là bởi vì bọn hắn không có đạo lý như ta." Lời này tự nhiên nói chính là chuyện trong Nam Khê trai. Hắn cảm giác mình có lý, như vậy ba vị trưởng lão Nam Khê trai tự nhiên vô lý. Trong ngoài thảo đường trở nên an tĩnh dị thường, các đệ tử Nam Khê trai cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì. "Đường công tử cảm thấy ba lão nhân gia chúng ta về Nam Khê trai là muốn thừa dịp Thánh Nữ bế quan để đoạt quyền ư." Hoài Nhân nhìn các đệ tử hỏi: "Hoặc là các ngươi cũng nghĩ như vậy?" Nghe lời này, hơn trăm nội môn đệ tử Nam Khê trai bốn phía thảo đường làm sao còn dám trầm mặc, rối rít nói không dám. Hai đệ tử Nam Khê trai đứng hầu ở phía sau thì trực tiếp quỳ xuống, khẽ run giọng nói: "Học sinh sao dám như thế." Đường Tam Thập Lục nghĩ thầm Từ Hữu Dung trước khi bế quan phó thác chuyện trong trai cho hai người này hẳn là đệ tử của lão đạo cô, chuyện này quả thật phiền toái. Nào có đạo lý học sinh cãi lại lão sư? Chẳng lẽ lão sư nói câu, đệ tử còn dám không tuân ư? Trực tiếp một cái tội danh khi sư diệt tổ là có thể đem ngươi đánh xuống vực sâu, muôn đời thoát thân không được. "Ta nghĩ Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng chư vị không cần lo lắng quá mức, chuyện trong Nam Khê trai vẫn luôn do các đệ tử quản lý." Hoài Nhân vẻ mặt ôn hòa nói: "Chẳng qua thân là trưởng bối Nam Khê trai, có chút chuyện quan trọng, cần biểu hiện một chút thái độ." Đường Tam Thập Lục nói: "Tỷ như Tiếu Trương chuyện này?" Hoài Nhân nói: "Chuyện này ý vị như thế nào, ta nghĩ Đường công tử cùng giáo chủ đại nhân hẳn là đã rất rõ ràng." Đây chính là đáp án Đường Tam Thập Lục mới vừa rồi muốn biết. Ba vị trưởng lão Nam Khê trai cự tuyệt che chở Tiếu Trương, đồng nghĩa, các nàng không muốn Thánh Nữ phong kết minh với Ly cung, chớ đừng nói chi là nam bắc hai phái hợp nhất. Hoài Nhân nhìn Đường Tam Thập Lục nói: "Cho dù Thánh Nữ không bế quan, ta nghĩ, nàng cũng muốn suy nghĩ thái độ của chúng ta một chút." Đường Tam Thập Lục nói: "Thái độ của các ngươi là?" Hoài Nhân lạnh nhạt nói: "Thái độ của chúng ta là phản đối." Đường Tam Thập Lục trầm mặc, hắn không ngờ thái độ của trưởng lão Nam Khê trai sẽ bình tĩnh mà kiên định như thế, hoàn toàn không có để ý uy hiếp của hắn cùng với áp lực từ phương diện Quốc Giáo. Đến đây đã biến thành cục diện bế tắc, nếu như để cho tình hình như thế phát triển đi xuống, đại sự mà Diệp Tiểu Liên lúc trước không nói rõ có lẽ sẽ biến thành sự thật. Làm sao mới có thể phá cục? Đường Tam Thập Lục cũng không nghĩ ra được biện pháp, chỉ có thể dùng bản lãnh hồ giảo man triền (cãi vã) giỏi nhất của bản thân mình. "Các ngươi đã không xử lý chuyện cụ thể trong trai, lúc trước vì sao lại đánh nàng?" Đường Tam Thập Lục chỉ vào Diệp Tiểu Liên đứng ở phía sau, nhìn Hoài Nhân nói: "Chẳng lẽ cậy già hiếp trẻ chính là đại sự mà các ngươi nói hay sao?" Đạo cô áo đen Hoài Bích nghe vậy giận dữ, quát lên: "Ta không quan tâm chuyện trong trai, nhưng bối phận ở chỗ này, dạy nha đầu này cách tôn sư trọng đạo chẳng lẽ không được sao?" Diệp Tiểu Liên thấy sư thúc tổ tức giận, làm sao còn dám đứng, cũng vội vàng quỳ xuống, mặc dù trong lòng ủy khuất, cũng không dám lộ ra chút nào. Nhìn ba nữ đệ tử Nam Khê trai quỳ ở trên sàn nhà, Đường Tam Thập Lục thở dài ở trong lòng, biết dù sao đều là nữ tử, hơn nữa thuở nhỏ bị Thánh Nữ phong chánh thống giáo dục, không có biện pháp dám khi sư diệt tổ như mình cùng Trần Trường Sinh, muốn từ bên trong giải quyết vấn đề, xem ra không có khả năng rồi, hiện tại chỉ có thể hi vọng Trần Trường Sinh có thể nghĩ ra phương pháp tốt —— theo thời gian suy tính, Trần Trường Sinh lúc này hẳn là đã đến đỉnh Thánh Nữ phong, đã qua thật lâu, thủy chung không có động tĩnh, nghĩ như thế, Từ Hữu Dung ở trong động phủ bế quan hẳn là không có chuyện gì, như vậy hắn phải sắp hiện thân mới đúng. Vấn đề là có ba vị trưởng lão Nam Khê trai này quan sát, hắn muốn lén nói chuyện với Diệp Tiểu Liên cũng khó khăn, làm sao có thể báo cho Trần Trường Sinh trên đỉnh núi đây. Đang suy nghĩ chuyện này, ánh mắt hắn bỗng nhiên sáng lên, thấy được một con bạch hạc đang đậu trên cây hoa trong đình viện. Có ai không biết con bạch hạc này? ... ... Bạch hạc là thánh sủng của Thánh Nữ phong, chỉ có Từ Hữu Dung có thể ngự sử, ở Nam Khê trai có địa vị rất tôn quý, vô luận là cây hoa trong trai hay là thác nhỏ trên vách, nó có thể tùy ý đứng lại, chưa từng có ai dám vô lễ đối với nó, song hôm nay nó suýt nữa bị một cái giày thối đập trúng. Hạc kêu tức giận vang dội đình viện, cánh chim hơn mười trượng triển khai, thời điểm nó đang chuẩn bị công kích, chợt phát hiện mình quen người ném giầy. "Ngươi là đồ không có lương tâm, nhớ năm đó chúng ta có giao tình cùng nhau canh gác cho đôi gian phu kia, thấy ta tới, lại cũng không chào hỏi!" Đường Tam Thập Lục đứng bên thảo đường, trong tay giơ lên một cái giày cỏ khác, la lớn. Diệp Tiểu Liên cùng một chút thiếu nữ Nam Khê trai biết nội tình vẻ mặt khiếp sợ, không biết là bởi vì hắn cởi giày ném bạch hạc, hay là vì hắn nhắc tới những chuyện cũ này. Bạch hạc dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn mấy cái, đại khái đang suy nghĩ người nầy vì sao lại nổi điên. Đường Tam Thập Lục lại càng căm tức, đem một cái giày khác trong tay cũng ném tới, đồng thời nhìn lên đỉnh núi, nháy mắt ra dấu.