Trạch thiên kí " ttv"
Chương 30 : một lời kinh phong vũ
Tinh quang từ trong bầu trời đêm tán lạc, vượt qua một bức bình chướng vô hình phát sinh chiết xạ quỷ dị, rơi vào trên mặt của trung niên nam tử Ma tộc này, làm cho sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt, nhìn qua giống như phủ một tầng băng tuyết chưa bao giờ thay đổi ở phương bắc.
Lạc Lạc giơ cánh tay lên, lau huyết thủy bên khóe môi, nhìn hỏi hắn: "Các ngươi là muốn bắt ta hay là giết ta?"
Ma tộc nam tử bình tĩnh nói: "Bắt ngài, ta sẽ không thể rời khỏi kinh đô, cho nên xin lỗi, ta chỉ có thể giết ngài tại chỗ."
Lạc Lạc theo dõi trong làn tóc của hắn mơ hồ lộ ra đôi ma giác, hỏi: "Xem ra, bọn ngươi đã theo ta rất lâu rồi."
Ma tộc nam tử khẽ khom người, nói: "Từ ngày Điện hạ rời khỏi cố quốc, chính xác hơn là từ khi Điện hạ vượt qua con sông tràn đầy mùi máu tươi kia, ta vẫn luôn chờ đợi, đợi đến ngày hôm nay."
Lạc Lạc nói: "Vậy đúng là đã rất lâu rồi."
"Ta rời gia hương đã mấy năm, theo ngài bắt đầu lữ trình lần này cũng đã hơn một năm rồi, ở trong kinh đô ẩn núp hơn nửa năm như một con chuột, cuộc sống đối với ta mà nói chính là ở trong bóng đêm nhìn chăm chú vào ngài, rất khô khan cũng rất nguy hiểm."
Ma tộc nam tử bình tĩnh kể rõ cuộc sống mấy năm qua, rất lạnh nhạt nhưng trên thực tế lại rất tàn khốc, thậm chí có thể nói là bi tráng —— ở trong kinh đô quan trọng nhất của thế giới loài người ẩn mình lâu như thế, tất nhiên hắn phải trả một cái giá cực lớn, nhất là trên phương diện tinh thần.
Hắn trầm mặc một lát, xoay người nhìn về phương bắc xa xôi, cảm khái nói: "Ta rất nhớ gió tuyết nơi quê hương, cũng rất hoài niệm thê tử con cháu, tạ ơn Điện hạ đã thương tình, tối nay rốt cục cho ta có cơ hội hoàn thành sứ mạng vĩ đại này."
Nghe xong hai câu nói này, trong lòng Lạc Lạc xuất hiện một chút hối hận.
Nàng không ngờ tới, Ma tộc vẫn luôn theo dõi chính mình, lại từ quê quán đi theo tới tận kinh đô, âm mưu thủ đoạn dụng tâm khắc sâu đến trình độ như vậy, môt khi để cho Ma tộc nắm lấy cơ hội, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nàng hối hận vì cơ hội này chính là do mình tặng cho Ma tộc, nếu như không phải vì đi tìm người kia, nàng dùng tâm tư thủ đoạn thoát khỏi sự bảo vệ của tộc nhân, nếu không tên Ma tộc nam tử đối diện với này, đại khái chỉ có thể tiếp tục ẩn núp, ở thế giới nhân loại tiêu hao sinh mệnh, cho đến lúc già đi.
Nàng nhìn lên bầu trời, nhìn tinh quang bị chiết xạ, biết pháp khí kia đã thành công ngăn cách mình và ngoại giới, cho dù tộc nhân đang ở phía bên kia bức tường của Quốc Giáo học viện tường, nhưng khẳng định không thể nghe được tiếng hô của mình.
Lúc này ở nơi đây, không có ai có thể tới cứu mình, trừ bản thân mình ra.
Lạc Lạc xác định tình cảnh của mình, ngược lại tâm tình bình tĩnh, nhìn Ma tộc nam tử, vẻ non nớt giữa mi tâm đã bị ý chí chiến đấu thay thế: "Thông U thượng cảnh rất mạnh, nhưng không quá mạnh, ta không nghĩ ngươi có thể giết được ta."
"Ở kinh đô không phải chuyện dễ dàng, nơi này quá nhiều cường giả, nếu như ta quá mạnh mẽ, dễ dàng kinh động tới những đại nhân vật tựa như Mạc Vũ, Đại Chu hoàng cung tùy tiện điều tới mấy vị cung phụng, ta sẽ chết, cho nên ta không thể quá mạnh."
Ma tộc nam tử nhìn nàng nói: "Công pháp của ta thiên về ẩn nặc, mặc dù không phải mạnh mẽ quá, nhưng cũng không phải yếu ớt quá, vừa đủ để giết chết Điện hạ, cho nên ta là người thích hợp nhất , cho nên hôm nay xuất hiện trước mặt ngài mới là ta, mà không phải những người khác."
Lạc Lạc nói: "Ta muốn biết tên của ngươi."
Những lời này của nàng rất bình tĩnh, có chút cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
"Ta tên là Ma Hà." Ma tộc nam tử rất nghe lời hồi đáp.
Lạc Lạc nói: "Ma Hà là họ, không phải là tên."
Ma tộc nam tử khẽ mỉm cười, gương mặt trắng bệch giống như tờ giấy nhăn lại, có chút kinh khủng: "Điện hạ, kéo dài thời gian không có ý nghĩa gì."
Lạc Lạc cười thành tiếng, tiếng cười cự kỳ thanh thúy, theo gió đêm có thể truyền tới rất xa, nếu như không có đạo bình chướng kia mà nói, ít nhất người ở bên kia tường sẽ nghe được rất rõ ràng, mà tên Ma tộc nam tử kia không hề có ý ngăn cản nàng.
"Ta nghĩ ngươi không quan tâm tới việc ta kéo dài thời gian." Nàng không hề thử dò xét nữa mà nói rất thật tình.
Ma tộc nam tử nói: "Giết chết Điện hạ, khẳng định ta sẽ khó thoát khỏi kinh đô, như vậy đoạn thời gian này chính là thời khắc cuối trong trăm năm cuộc đời của ta, có thể trò chuyện với huyết mạch tôn quý như Điện hạ, chắc chắn linh hồn của ta cũng có thể yên nghỉ."
Lạc Lạc mở mắt thật to, lông mi hơi chớp động, tò mò hỏi: "Ngươi không lo lắng bị loài người phát hiện sao?"
Ma tộc nam tử chỉ chỉ vào pháp khí bằng sắt đang cắm vào trên mặt cỏ.
"Nơi này rất gần với hoàng cung." Nàng rất hảo tâm nhắc nhở.
Ma tộc nam tử mặt không chút thay đổi nói: "Ta tin tưởng, cho dù Thánh Hậu tới nơi này, cũng không phát hiện được chúng ta đang làm gì."
"Được rồi, ta xác nhận sẽ không có ai tới cứu ta."
Lạc Lạc thở dài, rõ ràng buồn bã, nhưng lại có vẻ khả ái.
"Như vậy, ngươi xác nhận có thể giết chết được ta ư?"
Nói xong câu đó, ánh mắt của nàng bỗng nhiên trở nên sáng ngời, giống như hai viên minh châu, tay phải từ bên hông lấy ra một chiếc roi, roi này hơi dài, ở dưới chân của nàng cuối cùng chồng chất lên, cũng không biết lúc trước làm sao có thể thu lại bên hông .
"Đây chính là Phong Vũ tiên trong truyền thuyết sao?"
Ma tộc nam tử lộ vẻ rất cảm khái, không biết bởi vì thấy được thần binh trong truyền thuyết, hay bởi vì nguyên nhân gì khác.
Sau đó hắn nhìn Lạc Lạc, vô cùng nghiêm túc nói: "Vô luận bên cạnh ngài có bao nhiêu loại pháp khí hiếm thấy, tối nay Điện hạ ngài vẫn phải chết, bởi vì đây là sắp đặt của quân sư đại nhân, như vậy sẽ không thể có chuyện gì ngoài ý muốn."
Nghe thấy câu này, bàn tay nhỏ bé đang nắm roi của Lạc Lạc khẽ dùng sức, có chút tái nhợt.
Ma tộc quân sư, đây là một trong những người đáng sợ nhất trên thế gian này.
Ngay cả cha mẹ nàng cũng cực kỳ coi trọng người này.
Năm đó sau khi đại chiến kết thúc, Ma tộc thảm bại dưới tay liên quân Nhân tộc và Yêu tộc, nhưng cũng không bị hủy diệt, còn có thể ở bắc vực hành lãnh đau khổ chống đỡ, thậm chí sau đó mấy năm còn có dấu hiệu hồi phục, trừ Ma Quân lãnh khốc cường đại trấn giữ Tuyết Lão thành ổn định đại thế ra, nguyên nhân quan trọng nhất chính là có một vị quân sư bày mưu tính kế cho Ma tộc, vô luận là phía sau âm mưu không thể tưởng tượng nổi hay là chính sách dân sinh đường đường chánh chánh, đều có bóng dáng của người này.
Đúng vậy, là bóng dáng của người này.
Ma tộc quân sư, là một nhân loại.
Không ai biết, tại sao một người lại nguyện ý phản bội chủng tộc của mình, bán mạng cho Ma tộc, nhưng toàn bộ đại lục đều biết, người này được Ma tộc cực kỳ tôn trọng, chỉ từ điểm này đánh giá, có thể hiểu được hắn tài giỏi đến mức nào.
Ma tộc quân sư bố trí âm mưu, chưa từng thất bại, suy nghĩ của hắn tựa như không có chỗ sơ hở, hắn nắm giữ cùng với lợi dụng lòng người, đã sớm vượt xa trình độ lô hỏa thuần thanh, đã biến thành năng lực khó lòng phòng bị.
Vô số năm qua, không biết bao nhiêu lần loài người bắc phạt đều vì âm mưu quỷ kế của người này mà thất bại, thậm chí đại quân chưa xuất phát đã tổn thương thảm trọng, người này mang đến tổn thất cho nhân loại, thậm chí còn kinh khủng hơn so với Bát Đại Sơn Nhân của Ma tộc.
Vô số cường giả nhân loại, cùng với dũng sĩ Yêu tộc, đã từng cố gắng tìm ra tên Ma tộc quân sư này, sau đó ám sát hắn, nhưng chưa có người nào thành công, trừ một vị kiếm đạo cường giả của Trường Sinh tông, thậm chí còn chưa từng có người nào tìm được hắn.
Cho tới hôm nay, vẫn không ai biết Ma tộc quân sư họ gì, bộ dáng thế nào, là người nơi nào, có quá khứ thế nào mới có thể để cho hắn lựa chọn phản bội loài người, dấn thân vào Ma tộc, thậm chí có truyền thuyết, năm đó sau khi Ma tộc thảm bại, tên quân sư này căn bản không theo Ma Quân trở về Tuyết Lão thành, mà lựa chọn ẩn nặc thân phận, bây giờ đang sinh sống trong thế giới nhân loại, hắn có thể là hàng xóm bên cạnh ngươi, có thể là lão sư của ngươi, thậm chí có thể là một vị giáo sĩ.
Đây chính là điểm đáng sợ nhất của Ma tộc quân sư.
Mọi người chỉ biết hắn thường xuyên mặc hắc bào.
Ma tộc rất nhiều cường giả, nhưng nhắc tới hắn , cũng sẽ kính sợ xưng là: Hắc Bào đại nhân.
...
...
Lạc Lạc nhìn Ma tộc nam tử mặc hắc bào đứng bên cây to, tâm dần dần trầm xuống.
Nếu như đây là kế hoạch của Ma tộc quân sư, như vậy chính mình có thể khó thoát khỏi cục diện này. Mọi người ai cũng biết, kế hoạch của Ma tộc quân sư nhìn như đơn giản, thậm chí tùy ý, nhưng chưa từng có sơ hở, không có bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào phát sinh.
Ma tộc nam tử này cũng mặc hắc bào, hẳn là thuộc hạ trực tiếp của vị quân sư kia.
Pháp khí cắm trên mặt cỏ kia, rất trực tiếp đem mọi thứ bên trong cự tuyệt khỏi thế giới bên ngoài.
Nàng một mình đi tới Quốc Giáo học viện.
Không có người nào có thể thấy nàng.
Nàng tự nhiên sẽ chết đi.
Âm mưu này cực kỳ đơn giản, từ quy luật khách quan để đánh giá lại không có bất kỳ điểm sai sót nào.
Nàng biết mình chỉ có thể sống sót dựa vào năng lực của mình.
Nhưng nàng biết chắc chắn, Ma tộc quân sư trong truyền thuyết đối với thực lực hai bên nhất định đã tính toán chính xác rồi. Tựa như tên Ma tộc nam tử kia lúc trước đã nói, hắn không quá mạnh, nhưng cũng không quá yếu, vừa vặn có thể giết chết được nàng.
Nhất định có thể giết chết nàng.
Nàng có thể nhìn ra cảnh giới thực lực của đối phương, là vì thiên phú của nàng, không có nghĩa nàng có thể chiến thắng đối phương.
Dựa theo cách phân chia thực lực của loài người, nàng hiện tại đã đạt tới Tọa Chiếu sơ cảnh, nếu đánh giá theo tuổi tác, cảnh giới này đã là kinh thế hãi tục, nhưng cùng cường giả trưởng thành chiến đấu sinh tử, cảnh giới này không đủ làm cho nàng sống sót.
"Có thể tại thời khắc cuối cùng của cuộc sống, cùng Điện hạ tôn quý nói nhiều lời như thế, ta đã rất thỏa mãn."
Ma tộc nam tử chậm rãi đi về phía nàng, chậm rãi giơ tay phải lên, mơ hồ có thể nhìn thấy bạch sắc quang mang trên ngón giữa.
Đó là chân nguyên ngưng tụ thành quang đoàn.
Lạc Lạc cảm thụ được quang đoàn truyền ra khí tức kinh khủng, khẽ híp mắt lại.
Ma tộc nam tử chân mang một đôi giày cũ rách.
Đế giày dẫm trên bãi cỏ, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Lúc ban ngày, cỏ xanh bị cắt, tỏa ra mùi hương làm người ta khoái trá.
Cỏ xanh tựa như bị cắt xén mà có thêm lực lượng, nhưng lại chống tới đế giày của tên Ma tộc nam tử này.
Không, đây chẳng qua là hình ảnh trong nháy mắt.
Trên thực tế, Ma tộc nam tử bước ra bước đầu tiên, thân ảnh đã bắt đầu mờ ảo, sau đó biến mất không thấy gì nữa!
Ánh mắt của Lạc Lạc trở nên sáng ngời, dường như muốn chiếu sáng cả bóng đêm.
Nàng biết Ma tộc nam tử có thể ẩn giấu lâu như thế ở thế giới loài người, khẳng định đúng như lời của hắn, công pháp rất trọng ẩn nặc, nhưng không nghĩ tới, đối phương lại có thể dễ dàng biến mất trong chiến đấu.
Một khắc sau, Ma tộc nam tử xuất hiện ở phía sau của nàng!
Nắm đấm kinh khủng kia trực tiếp oanh kích trên lưng của nàng!
Ma tộc nam tử có thực lực mạnh mẽ hơn nàng quá nhiều, nhưng dù vậy, hắn ra tay chính là thủ đoạn mạnh mẽ nhất của mình.
Hắn đem toàn bộ chân nguyên tích tụ trong nắm đấm, ra sức công kích, mặc dù đánh trúng, tay phải của hắn cũng sẽ vỡ nát, nhưng hắn không để ý , chỉ cần có thể giết chết tiểu cô nương này, hắn có thể kính dâng cả tính mạng và linh hồn, cần gì để ý tới một cánh tay?
Lạc Lạc không có cách nào ngăn cản quả đấm này, trên thực tế nàng còn không nắm bắt được tung tích của đối phương.
Nhưng roi của nàng có thể.
Nàng tay phải nắm lấy trường tiên, giống như linh xà lao lên, đầu roi giống như lưỡi rắn, ở trong bóng đêm phá không đâm tới, đâm thẳng vào cổ họng của Ma tộc nam tử phía sau mình.
Đồng thời, nàng buông tay, viên cúc áo thứ ba rơi xuống đất.
Ma tộc nam tử vẫn giữ nguyên vẻ mặt hờ hững, không để ý nhiều mà tiếp tục đánh xuống một quyền.
Một tiếng xuy nhỏ vang lên.
Cổ họng của hắn xuất hiện một cái lỗ máu.
Nhưng đồng thời, quả đấm của hắn cũng rơi vào trên lưng Lạc Lạc.
Ma tộc ra đời trong gió tuyết, lực lượng của bọn họ lấy núi làm tên.
Quả đấm của hắn, chính là một ngọn núi.
Ngọn núi này trực tiếp đánh vào thân thể của tiểu cô nương.
Hình ảnh này thật là tàn nhẫn.
...
...
Viên cúc áo rơi xuống mặt đất.
Sương khói bao phủ còn chưa kịp tản đi, Lạc Lạc đã xoay người, chính diện là quả đấm cực kỳ đáng sợ kia.
Ở trước thân pháp quỷ dị của Ma tộc nam tử, theo đạo lý mà nói nàng không thể xoay người, nhưng mà nàng có thể.
Bởi vì nàng lại dùng thêm một viên Thiên Lý nữu.
Thiên Lý nữu không thể trợ giúp nàng lướt qua bình chướng vô hình, nhưng ít ra có thể giúp nàng xoay người trở lại.
Nhưng xoay người lại có thể làm được gì?
Quả đấm càng sợ càng ngày càng gần, ánh sáng chân nguyên tràn khỏi kẽ tay càng ngày càng sáng ngời.
Chỉ vì tôn nghiêm, cho nên ở thời khắc sinh tử cuối cùng, nhất định phải đối diện với tử vong ư?
Không.
Vẻ mặt mười phần ngây thơ của Lạc Lạc hiện lên kiên nghị.
Nàng quát lớn một tiếng, giơ nắm đấm nho nhỏ, không chút sợ hãi đối kháng với nắm đấm kinh khủng kia.
Oanh!
Đất đai tung bay, bụi mù mãnh liệt, trên bãi cỏ xuất hiện vô số dấu vết khắc sâu tựa như mạng nhện, phiến rừng cây vừa được sửa sang đón gió mà nghiêng ngả!
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua.
Bụi mù dần dần tan biến, hiện ra thân ảnh của hai người.
Ma tộc nam tử đứng tại nguyên chỗ, gương mặt tái nhợt biểu lộ tâm tình dị thường phức tạp, máu đang chậm rãi chảy xuống.
Hắc bào của hắn đã bị cắt rách thành vô số mảnh nhỏ, lộ ra thân thể nhợt nhạt cường tráng.
Nắm tay phải của hắn đã trở thành huyết nhục mơ hồ, có thể thấy được xương trắng bên trong.
Thương thế kinh khủng nhất là ở đầu của hắn.
Ma giác bên trái trên đầu, đã bị gãy lìa, máu tươi trào ra.
Một cái răng nanh màu vàng, đâm sâu vào giữa trán của hắn, khẽ run lên.
Nếu cái răng nanh sắc bén này, có thể đâm sâu hơn một chút nữa, có thể đã giết chết hắn!
Ma tộc nam tử giơ tay muốn rút cái răng nanh này ra, nhưng chẳng biết tại sao, cũng không dám đụng vào.
Hắn biết, nếu như không phải quân sư ình món pháp khí kia để trấn áp chiến trường, như vậy hắn đã bị tiểu cô nương kia đánh lén giết chết.
Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, có chút sợ hãi.
"Đây... Chính là răng nanh của Đại Đế sao?"
Hắn quan sát ánh mắt của Lạc Lạc, thanh âm khẽ run, đau đớn tức giận : "Quả nhiên không hổ là Điện hạ có vô số bảo bối trong truyền thuyết, lại có pháp khí hộ thân mạnh mẽ đến thế này, ta đã đánh giá thấp ngươi rồi."
Ba viên Thiên Lý nữu, một thanh Phong Vũ tiên, còn có một cái răng nanh của Đại Đế.
Vô luận là loại nào, đặt trên thế gian cũng là bảo vật làm cho người ta táng gia bại sản mới có được... Không, là bảo vật mà các cường giả thà rằng cửa nát nhà tan cũng muốn có được .
Mà những thứ này đều ở trên người của nàng, đã bị nàng không thèm tiếc nuối mà dùng hết.
Nếu để cho các cường giả trên thế gian nhìn thấy hình ảnh tối nay, tuyệt đối sẽ đấm ngực dậm chân, thương tiếc vô cùng.
Nhưng nàng không như thế, bởi vì nàng là Lạc Lạc, nàng rất hào phóng, như vậy, nàng đầu tiên phải hào phóng đối với chính mình, hơn nữa những đồ vật này đều là thuộc về nàng.
"Ta phải thừa nhận, Điện hạ ngài ứng đối thật xuất sắc,năng lực tiên thiên huyết mạch quả nhiên cường đại, nhưng vô cùng đáng tiếc... Đây là kế hoạch do quân sư đại nhân bố trí, hắn khẳng định đã tính được ngươi mang theo những thứ gì, xác nhận không đủ để giết chết ta."
Ma tộc nam tử đưa tay đem máu bôi ra trên gương mặt tái nhợt, dưới ánh sao chiết xạ, nhìn kinh khủng dị thường.
Hắn cuối cùng nói ra: "Ta vẫn còn sống, vậy ngài sẽ chết sao."
Lạc Lạc tình huống cũng không quá tốt, khóe môi lúc trước đã dùng tay áo lau khô sạch sẽ, lại tràn ra một đạo máu tươi.
Nàng nhìn Ma tộc nam tử, nhẹ nhàng rung roi, trường tiên phản xạ tinh quang, ở trong bóng đêm tựa như sống lại, không còn là xà, mà là long.
Một con rồng trong mưa gió.
Phong Vũ tiên, xếp hạng mười bảy trên Bách Khí bảng.
...
...
Ma tộc nam tử biến mất, bốn phía tàng thư quán có tiếng gào thét mãnh liệt, ánh đèn bên trong lọt ra như thuyền nhỏ trong sóng lớn, lúc tối lúc sáng, lúc ẩn lúc hiện.
Lạc Lạc cúi đầu đứng yên, Phong Vũ tiên trong tay không ngừng vũ điệu trong làn gió.
Mơ hồ có mưa rơi xuống.
Chợt có khí tức âm hàn phá tan bóng đêm, sẽ bị hạt mưa ngăn cản.
Chợt có lệ quang xé gió mà tới, gió liền trở nên kịch liệt, tạo thành một đạo bình chướng.
Phong Vũ tiên, có thể dẫn dắt phong vũ bát phương, là vũ khí tốt nhất dùng để phòng thân.
Đây cũng chính là lý do tại sao nàng rời nhà, lựa chọn Phong Vũ tiên làm vũ khí.
Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là tiểu cô nương, cảnh giới chỉ ở Tọa Chiếu sơ cảnh, chênh lệch quá lớn với Ma tộc nam tử.
Nếu như nàng không dùng răng nanh của Đại Đế đánh lén đối phương thành công, Ma tộc nam tử thậm chí có thể dựa vào chân nguyên hùng hồn trực tiếp đón đỡ uy lực của Phong Vũ tiên, mạnh mẽ oanh kích giết nàng, nhưng tình huống bây giờ cũng không khác biệt chút nào.
Thân pháp của Ma tộc nam tử quá mức quỷ dị, theo quỹ tích nào đó cực kỳ khó hiểu, ở trong bóng đêm lướt qua lại tự nhiên.
Roi của nàng có thể dẫn dắt phong vũ bát phương, đem chính mình bảo vệ gió thổi không lọt, nhưng không thể nắm được ành tung của đối phương, tự nhiên cũng không có cách nào để công kích.
Tấn công không thể kéo dài, vậy thì phòng thủ làm sao có thể kéo dài được chứ?
Phong Vũ tiên mặc dù có linh tính, cuối cùng cũng cần nàng dùng thần hồn ngự sử, mỗi một đạo mưa gió dâng lên, liền tiêu hao một đạo chân nguyên của nàng.
Hô hấp của nàng càng ngày càng dồn dập, không biết có thể chống đỡ tới khi pháp khí cổ quái của đối phương mất đi hiệu lực, chống đỡ được tới khi tộc nhân chạy tới hay không.
Nàng vẫn dùng tĩnh táo cùng nghị lực kiên trì vượt qua số tuổi, đang chờ đợi.
Nàng đang đợi thời khắc đối phương chân chính lộ ra thân hình.
Pháp khí trên người nàng đã dùng hết, vẫn không thể thoát khốn, nhưng nàng còn roi, mấu chốt hơn nữa là nàng còn có thủ đoạn khác.
Chỉ có nàng biết, trong tay nàng mặc dù đang cầm Phong Vũ tiên, nhưng lại đang dùng kiếm pháp.
Bộ kiếm pháp này cũng có hai chữ phong vũ.
Chung Sơn Phong Vũ kiếm.
Điểm đáng sợ nhất của bộ kiếm pháp này, chính là có thể đem mưa gió đầy trời ngưng làm một điểm, công kích điểm yếu hại nhất của đối phương.
Ma tộc nam tử kia đã bị thương nặng, không còn mạnh mẽ như trước, nàng tin tưởng nếu như ình một cơ hội, tuyệt đối có thể giết chết đối phương.
Vấn đề là Ma tộc nam tử sau khi bị thương mặc dù tức giận, nhưng vẫn không mất đi lý trí, biểu hiện trở thành kiên nhẫn, trước lúc không tuyệt đối chắc chắn, bằng vào bộ thân pháp quỷ dị kia, du tẩu bên ngoài mưa gió, căn bản không để cho nàng có cơ hội xuất thủ.
Lạc Lạc đột nhiên cảm giác có chút ủy khuất.
Công pháp của Ma tộc cường giả từ trước đến giờ rất thần bí, nắm bắt không được cũng được rồi, nhưng nếu như mình có thể đem kiếm quyết của Chung Sơn Phong Vũ kiếm học xong hoàn toàn, nếu như có thể hiểu được chân nghĩa của phong vũ bát phương, làm sao hiện tại trở nên bị động như vậy?
Tại sao lão sư của Thiên Đạo viện cùng Trích Tinh học viện, cũng không biết dạy mình làm sao? Nếu như mình có thể tìm được người đêm đó, có phải hắn có thể dạy chính mình hay không? Đúng rồi, nếu như không phải vì tìm tên kia, làm sao mình có thể gặp phải ám sát? Làm sao có thể thảm như vậy?
Đúng vậy, tất cả đều do tên kia.
Lạc Lạc rất ủy khuất, cho nên nàng không muốn hào phóng nữa rồi, nàng quyết định sau này nếu như tìm được người kia, chính mình sẽ không tặng hắn nhiều lễ vật như thế...
Hoặc là, đem lễ vật giảm đi một nửa?
Nghĩ tới chuyện này, chiến đấu vẫn đang tiếp tục.
Nguy hiểm vẫn đang gần kề.
Cổ của nàng có một vết máu, đó là lúc trước Ma tộc nam tử nắm được sơ hở của Phong Vũ tiên, mang đến một kích gần như trí mạng.
Lạc Lạc không ngừng ủy khuất, thương tâm cũng dâng lên.
Nàng không muốn chết.
Nàng thủy chung cho là, sống là một chuyện hạnh phúc nhất , là một chuyện xinh đẹp nhất – ngươi nhìn đi, mây phía chân trời rất xinh đẹp, mây ở kinh đô rất đẹp, có đôi khi tóc của một cô nương ở trên đường, mây ở quê hương cũng rất đẹp, có đôi khi giống như mặt mũi của một thiếu niên mã tặc.
Hơn nữa cho dù phải chết, nàng cũng không thể bị chết ở kinh đô của nhân loại.
Bởi vì như vậy sẽ làm cho rất nhiều người vô tội chết đi, tỷ như cô nương trên đường, tỷ như thiếu niên mã tặc.
Máu trên người Lạc Lạc chảy ra càng lúc càng nhiều.
Phong Vũ tiên cũng dần dần trở nên vô lực .
Ma tộc nam tử vẫn ẩn trong bóng đêm, không biết tại nơi nào.
Nàng rất mệt mỏi, sau đó cảm thấy buồn ngủ.
Phong Vũ tiên ở trong bóng đêm vô thanh vô tức, gió cùng mưa cũng không có thanh âm, Ma tộc nam tử cũng không phát sinh bất kỳ thanh âm nào.
Quốc Giáo học viện hoàn toàn an tĩnh, thật sự rất thích hợp để ngủ.
Nàng trừ tu hành, chơi đùa, chuyện nàng thích nhất chinh là ngủ .
Nàng biết lúc này mình không thể ngủ , nhưng thật sự rất buồn ngủ nha.
Đúng lúc này, một giọng nói phá vỡ an tĩnh.
Quốc Giáo học viện trong bóng đêm như tỉnh lại.
Lạc Lạc cũng tỉnh lại.
"Thiên tinh ánh phủ, chân nguyên tùy ý, bình oản huyền kiên, phong vũ liễm."
Lạc Lạc không biết là ai đang nói chuyện.
Nhưng nàng biết đây là nội dung Chung Sơn Phong Vũ kiếm quyết.
Nàng trong vô thức cầm roi chuyển cổ tay, đầu gối trái hơi cong, chân nguyên tùy ý dâng lên, không để ý tới kiếm quyết thảo luận chút ít kinh mạch, trực tiếp theo thân thể, trực tiếp vượt qua tạng phủ, đi tới ngực, sau đó nàng cảm giác mình tay nắm chuôi roi khẽ nóng lên.
Kế tiếp thì sao?
Nàng có chút ngơ ngẩn suy nghĩ .
Bóng đêm vẫn thâm trầm.
Đạo thanh âm kia lần nữa vang lên.
"Đấu chẩn, Khuê liễu."
Đây là hai từ có vẻ cổ quái.
Nhưng nếu như nói ra, mọi người sinh sống trên thế giới này có thể biết rất rõ nó có ý gì.
Đấu chẩn, là hai khỏa tinh thần phân ra ở phương hướng đông tây.
Khuê liễu, là hai khỏa tinh thần phân ra ở phương hướng nam bắc.
Tinh thần muôn đời cố định không đổi, nhất là những vì tinh thần nổi tiếng, người trên thế gian từ trẻ đến già, cũng có thể tinh tường nhớ rõ vị trí của bọn chúng.
Lạc Lạc ngây người, không rõ có ý tứ gì, đây là phương vị sao?
Chẳng lẽ muốn hướng theo vị trí đấu tinh trên bầu trời đâm ra? Sau đó chẩn tinh?
Đột nhiên, nàng giật mình tỉnh lại.
Giữa Đấu chẩn, có thể vẽ ra một đường.
Giữa Khuê liễu, cũng có thể vẽ ra một đường.
Hai đường kia giao cắt địa phương, chính là một điểm duy nhất giữa bầu trời.
Lạc Lạc mở to hai mắt, hướng chỗ kia nhìn lại.
Phong Vũ tiên trong tay nàng, lập tức đâm về chỗ đó.
Phong Vũ tiên tụ tập mưa gió thành một đường, biến thành một thanh kiếm.
Chung Sơn Phong Vũ kiếm.
Quốc Giáo học viện, mưa gió đột nhiên thu liễm, nhưng kiếm ý đại thịnh.
Xuy.
Một đạo máu tươi như nước sơn phun ra trong bóng đêm.
Đồng thời vang lên , là tiếng kêu đau đớn khiếp sợ mà tức giận của Ma tộc cường giả.
Truyện khác cùng thể loại
692 chương
148 chương
531 chương
990 chương
470 chương
1343 chương
21 chương
106 chương
37 chương